Khuôn mặt La Lệ Nương trắng bệch, trong lòng thật sự sợ hãi.
Không người nào rõ ràng hơn so với nàng ta những chuyện nàng ta đã từng làm, Trang Oánh Oánh hận nàng ta là đương nhiên.
Chỉ là nàng ta không ngờ, Trang Oánh Oánh lại điên như thế, không nghĩ đến việc uy hiếp Tô gia mẫu tử mà lại trực tiếp lật tẩy việc này. Thứ nàng ta trông cậy vào duy nhất chính là những chứng cớ này đã bị hủy mất.
Bây giờ Tô phụ đã biết chân tướng, tương đương với việc thứ nàng ta có bây giờ đều là một tờ giấy lộn. Hơn nữa, câu nói Tô phụ nói lúc ra cửa hình như là do đã biết việc nàng ta uy hiếp hai mẫu tử.
Càng nghĩ càng sợ, quanh thân nàng ta run rẩy càng thêm dữ dội.
Một bên khác, Tô mẫu nằm trên mặt đất như một đám bùn nhão, thật lâu sau không bò dậy nổi. Tần Thu Uyển đã nói tiễn khách, mấy bà đỡ liền tiến lên, định khiêng người đi ra.
Tô mẫu lập tức giật nảy mình, cũng đã hồi thần, mở miệng chất vấn: "Trang Oánh Oánh, vì sao ngươi lại làm thế? Hài tử trong bụng ngươi là huyết mạch của Hoa Phong, ngươi có hận thì cũng nên vì hài tử cân nhắc một chút..."
Tô Hoa Phong là con hoang, con của hắn thì có thể lấy được cái gì tốt?
Chính vì vậy, Tô mẫu chưa hề nghĩ tới việc Trang Oánh Oánh sẽ không quan tâm gì mà trực tiếp phơi bày những chuyện này dưới ánh mặt trời.
Vẻ mặt Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ không quan tâm: "Hài tử lớn lên thành thiếu niên thì đến lúc đó ai còn nhớ kỹ chuyện hiện tại?"
Cho dù là có người nhớ kỹ thì Tần Thu Uyển cũng có tự tin mình sẽ dạy ra một hài tử tuyệt không bởi vì vài lời đồn đại mà tự ti.
Mỗi người đều không được lựa chọn xuất thân của mình, nhưng ít ra cũng có thể thản nhiên tiếp nhận.
Tô mẫu á khẩu không trả lời được, ngay sau đó, bà ta bị người ta mang ra ngoài. Không về được Tô phủ, bà ta dứt khoát trở về nương gia.
La Lệ Nương tức giận giơ chân, không đợi nàng ta nói lời khó nghe, Tần Thu Uyển đã phân phó người đuổi cả nàng ta đi.
Bên tai nàng đã thanh tĩnh, nhưng người bên trong phủ thành đã biết được tin tức, nhất thời nghị luận ầm ĩ. Ai có thể nghĩ được đường đường là thiếu đông gia Tô phủ lại không phải là huyết mạch Tô gia, mà là con hoang Tô phu nhân tằng tịu trước khi thành thân mà ra.
Sau khi Tô phụ ra cửa, cũng không nghĩ mọi chuyện có thể che giấu, tin tức truyền đi quá nhanh, ông ta chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng phát sốt. Bị một nữ nhân lường gạt nhiều năm, lòng ông ta cũng tràn đầy phẫn nộ, nếu không phải bận tâm tiểu nhi tử thì ông ta đã sớm đưa một phong hưu thư lên rồi.
Vào thời điểm đầu sóng ngọn gió như này, nếu như ông ta đưa cho bà ta hưu thư thì cũng là đã chấp nhận chuyện Tô mẫu bất trinh. Tô mẫu như thế thì Tô Hoa Bình làm sao chịu nổi? Về sau còn đối mặt với mọi người như thế nào?
Không thể bỏ Tô mẫu thì vẫn có thể bỏ ả La Lệ Nương trăm phương ngàn kế tính toán kia.
Cho nên, La Lệ Nương bị người từ La phủ mời đi ra ngoài đã vô thức hướng xe về Tô phủ, xe ngựa vừa đến cửa chính đã bị người gác cổng ngăn lại.
"Lão gia đã dặn dò là không cho xe ngựa của ngài nhập phủ."
La Lệ Nương không có ý định xuống xe ngựa tại cửa ra vào, vốn muốn đi một đường vào bên trong trạch viện. Nghe nói như thế, trong lòng giật mình, xốc rèm lên: "Làm càn! Ai cho ngươi lá gan cản ta?"
Người gác cổng khó xử nói: "Nhị phu nhân, tiểu nhân vừa mới nói rồi, đây là lão gia dặn dò."
Sắc mặt La Lệ Nương biến đổi.
Nàng ta còn muốn nói chuyện thêm với người gác cổng, chợt thấy đại môn mở ra, người chạy ra là tùy tùng thiếp thân của Tô phụ. Lúc này trong tay hắn cầm một trang giấy, đưa thẳng đến trước mặt La Lệ Nương, hai tay dâng lên.
"Lão gia nói, Tô phủ không chấp nhận được phụ nhân tâm tư ác độc!"
La Lệ Nương nhìn hai chữ hưu thư thật to, tỏ rõ vẻ không thể tin. Thật lâu sau, nàng ta mới run tay đi lấy tờ giấy kia: "Tiểu công tử đâu?"
Tùy tùng cúi đầu, âm thanh lạnh lùng, không mang theo một tia tình cảm: "Lão gia nói, tiểu công tử là huyết mạch Tô phủ, không thể đi theo người có dụng tâm khác."
La Lệ Nương đã hiểu, người "có ý khác" này là chỉ mình.
"Ta muốn gặp phụ thân."
Vô luận như thế nào cũng phải tranh giành.
Tùy tùng vốn dĩ còn không chịu giúp bẩm báo, La Lệ Nương vẫn muốn quấy rầy, chợt thấy trên con đường nhỏ thiên môn có người đi ra. Tập trung nhìn vào, là nương nàng ta bị ba bà đỡ "đỡ" ra.
La mẫu đã nhận được tin tức những việc phát sinh trên người nữ nhi. Lúc lấy được chứng cứ, bà ta còn tưởng là nữ nhi và cả nhà mình sắp hạnh phúc đến nơi rồi. Không ngờ mới được nửa buổi, bà ta đã bị Tô phụ đuổi ra khỏi cửa.
Đây đâu phải thái độ mà nhà kết thân nên có?
Đối với ác khách quý phủ cũng không thể không nói lý lẽ như vậy!
Bà ta hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy nữ nhi ở cổng, cũng không còn phản kháng với mấy bà đỡ nữa, vội vàng nhào tới: "Lệ Nương, Tô gia thật là không nói lý, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
La Lệ Nương lau mặt một cái: "Nương, những chứng cớ của con đã bị Trang Oánh Oánh đưa cho phụ thân nhìn."
La mẫu sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được: "Sao nàng ta có thể làm như vậy?"
Những vật này lấy ra đối với nàng ta hoàn toàn không có lợi ích gì cả! Ngược lại giữ ở trong tay, còn có thể ép Tô gia mẫu tử thay nàng ta làm không ít chuyện.
Trong lòng La mẫu nghĩ như vậy, cũng liền nói như vậy.
La Lệ Nương cười gượng: "Trang Oánh Oánh có nương gia và nhà trượng phu tốt như vậy, nàng ta cái gì cũng không thiếu, đồ đã muốn đương nhiên có người dâng lên hai tay, cần gì phải uy hiếp người khác?"
Trước đó để hai mẫu tử làm chuyện cho mình cũng đều là muốn trả thù nàng ta!
Trong lúc hai mẫu tử nói chuyện, đại môn Tô phủ đã đóng chặt. La mẫu không cho rằng mình còn có thể gõ được, bèn nói: "Chúng ta về nhà trước, lát nữa nói những chuyện này cho phụ thân con biết."
La mẫu đưa tay kéo nữ nhi, lúc này mới phát hiện hưu thư trong tay nàng ta.
Thấy rõ ràng kia hai chữ, La mẫu nhanh chóng trừng lớn mắt, bật thốt lên hỏi: "Như thế nào lại vậy?"
La Lệ Nương cất kỹ tờ giấy kia: "Đừng ngạc nhiên quá, lại làm trò cười cho người ta."
Trong lòng chính nàng ta cũng hiểu được, dựa vào những chuyện nàng ta làm ra, muốn cầu xin Tô phụ tha thứ thì đơn giản là người si nói mộng.
*
Tô Hoa Phong bị cấm túc ở trong viện trở về phòng ngủ một giấc.
Ngủ một giấc tỉnh lại đã là hoàng hôn, hắn đi tới phía trước cửa sổ nhìn lên tàn đỏ trên trời, tâm trạng hiếm khi lại trở nên bình tĩnh.
Tùy tùng dò xét nhiều lần, nhưng không đưa đồ vào, cũng không mở miệng nói gì. Tô Hoa Phong cảm thấy kỳ quái, bèn hỏi: "Ngươi đang làm gì?"
Tùy tùng cẩn thận từng li từng tí đi tới: "Công tử, tiểu nhân có nghe nói một số việc..."
Tô Hoa Phong uống rượu một đêm, dù đã ngủ cả buổi thì cũng vẫn hơi choáng đầu. Hắn nhéo nhéo mi tâm: "Chuyện gì?"
"Nhị phu nhân bị lão gia đuổi rồi."
Cái tay thon dài của Tô Hoa Phong dừng lại, nghiêng đầu nhìn lại: "Bởi vì cái gì?"
Tùy tùng lắc đầu: "Tiểu nhân không biết. Hình như là Nhị phu nhân lừa lão gia chuyện gì." Hắn lại nói: "Phu nhân trở về nương gia. Lão gia hình như rất tức giận..."
Nghe những lời này, Tô Hoa Phong luôn có dự cảm là chuyện đã bại lộ.
Hắn còn chưa nghĩ ra đối sách thì đã có quản gia tới: "Đại công tử, lão gia nói, cho ngài đi đến điền trang ngoại thành ở mấy ngày."
Tô Hoa Phong: "..." Phụ thân chắc chắn đã phát hiện ra thân thế của hắn.
Hắn khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt: "Phụ thân ta đâu?"
"Lão gia ở bên ngoài thư phòng." Quản gia cúi đầu: "Lão gia nói, ngài ấy không muốn gặp ngài."
Tô Hoa Phong đã hiểu rõ, phụ thân chắc chắn đã nghe nói đến chân tướng, cho nên mới không muốn gặp hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng của hắn đắng chát không thôi: "Tiền thúc, làm phiền ngươi giúp ta gửi cho phụ thân một câu."
Hắn nhìn lên trời chiều bên cạnh, giờ này ra khỏi thành có lẽ phải đi đêm. Đường ban đêm nguy hiểm, nhất là công tử nhà giàu sang, trong đêm có thể không ra khỏi cửa thì sẽ không ra khỏi cửa.
Bây giờ nhất định muốn hắn dọn đi, cũng chỉ có phụ thân sau khi biết chân tướng chán ghét hắn mới có thể làm vậy.
"Có thể làm nhi tử của phụ thân là vinh hạnh của ta. Nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn làm nhi tử của phụ thân."
Tùy tùng nghe xong thì không hiểu ra sao.
Tô Hoa Phong không tiếp tục quấy rầy, chậm rãi ra ngoài phòng, lên xe ngựa đi đến ngoại thành.
Trong nháy mắt đó, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cãi lộn sẽ chỉ làm tất cả mọi người ghét mình, thực sự không cần thiết làm vậy. Hơn nữa, mặc dù không phải phụ tử thân sinh, nhưng đã trải qua nhiều năm, phụ thân đã phí hết không ít tâm huyết trên người hắn, tình phụ tử nhiều năm qua với nhau không phải là giả.
Có lẽ, phụ thân sẽ nể tình hắn nhu thuận mà thiện đãi với hắn.
Tô Hoa Bình bận rộn cả ngày trở về, ngã đầu liền ngủ.
Buổi sáng hôm sau, nghe Yến di nương nói đến chuyện xảy ra trong phủ hôm qua, Tô Hoa Bình tỏ rõ vẻ kinh ngạc: "Lệ Nương bị bỏ? Nương ta về nương gia rồi? Vì sao?"
Hắn đúng là rất ghét La Lệ Nương, nhưng hôn nhân là việc lớn, phải nghe phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn. Hai người đã ở trước tổ tông linh đường bái thiên địa thì chính là phu thê.
Phụ thân từ trước đến nay đều không quản chuyện nữ nhân bên cạnh huynh đệ hai người bọn họ, sao lại đột nhiên nhúng tay vào?
Hắn tỏ rõ vẻ không hiểu: "Phu nhân đã làm sai điều gì?"
Nha hoàn cũng không biết, Tô Hoa Bình tự mình tỉ mỉ hồi tưởng, lập tức phát hiện người bên cạnh phụ thân đến: "Nhị công tử, lão gia muốn gặp ngài, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Tô Hoa Bình gần đây phải đi xa nhà, hành lý còn chưa chỉnh lý xong, nhưng phụ thân có lệnh, hắn không dám nghịch lại, vứt đồ trong tay xuống chạy về chính viện.
"Phụ thân, con nghe nói người đưa cho Lệ Nương hưu thư?"
Tô phụ nhìn nhi tử lỗ mãng, trong lòng càng thêm hối hận. Lúc trước không nên sợ hai huynh đệ tranh đoạt mà cố ý coi thường tiểu nhi tử, tới bây giờ, đều đã thành thân nhân mà vẫn còn chưa đủ thận trọng.
"Con phải vững vàng." Theo bản năng, Tô phụ đã bắt đầu thuyết giáo: "Đối đãi trưởng bối phải có tôn trọng cơ bản, vừa rồi con vào cửa hẳn là phải hành lễ với ta trước, sau đó mới nói chuyện."
Tô Hoa Bình há to miệng.
Trước kia hắn cũng như vậy, nhưng phụ thân đều chưa từng nói hắn không đúng... Ngược lại chỉ yêu cầu đại ca làm như thế.
Nghĩ tới đây, Tô Hoa Bình giật mình. Vì sao phụ thân đột nhiên trở nên nghiêm khắc như vậy?
Nghĩ đến một loại khả năng nào đó, trái tim của hắn không ngăn được đập thình thịch, e dè hỏi: "Con nghe người ta nói, phụ thân đưa đại ca đi đến điền trang ngoại thành, vì sao vậy?"
Tô phụ khoát tay áo, hơi mệt mỏi nói: "Hắn lúc nào cũng say rượu, ta nói thế nào cũng không nghe, trước tiên đưa hắn đi đến ngoại thành, để hắn nghĩ lại."
Ông ta nhìn tiểu nhi tử: "Tính tình con quá vội vã, không nên như vậy nữa. Nói chuyện cũng thẳng thẳn quá, về sau trước khi mở miệng, trong đầu con phải suy nghĩ kỹ ba lần, không phát hiện không ổn mới có thể nói ra được."
Nghe những lời này, nụ cười bên khóe môi Tô Hoa Bình đã không ngăn được nữa: "Phụ thân, ngài yên tâm, nhi tử nhất định sẽ đổi."
Nghĩ đến cái gì, hắn lại hỏi: "Nương vừa mới về nương gia ở một khoảng thời gian, tại sao lại trở về nữa? Hay là quý phủ cữu cữu có chuyện khẩn yếu?"
Tô phụ trầm ngâm một lát, vẫn quyết định nói cho tiểu nhi tử biết tình hình thực tế, đỡ để hắn bị người ta lợi dụng.
Nghe xong phụ thân nói, Tô Hoa Bình mở miệng ra thật lâu không bỏ xuống được: "Đại ca không phải thân sinh của người? Sao lại có thể như thế?"
Người trong Tô phủ hầu như đều có ý nghĩ như vậy.
Cũng là bởi vì những năm qua, Tô mẫu che giấu vô cùng tốt, đừng nói đến người ngoài mà đến cả người bên gối là Tô phụ cũng tin tưởng tuyệt đối.
Sắc mặt Tô phụ không tốt lắm: "Hoa Bình, con là nhi tử của ta, về sau phải tiếp nhận gia nghiệp. Kể từ hôm nay, con không thể tiếp tục lười biếng nữa."
Tô Hoa Bình: "..." Thứ vốn cho rằng cần phải cố gắng tranh thủ mới có thể lấy được, bây giờ được người ta dâng đến tận tay. Đây chính là bánh từ trên trời rớt xuống sao?