Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 444 - Chương 449

Chương 449
Tô phụ nghiêm túc nói: "Có chuyện này ta phải nhắc nhở con, chuyện nương con làm, cả một đời này ta cũng không tha thứ được."

Rõ ràng còn muốn nói thêm, nhưng mà, Tô phụ lại không có ý định mở miệng nữa.

Tô Hoa Bình đã hiểu được ý của phụ thân, về sau dù có tiếp thủ gia nghiệp thì nhi tử là hắn cũng không thể hiếu kính mẫu thân quá nhiều.

Trong lúc nhất thời, tâm trạng Tô Hoa Bình có chút phức tạp.

Ngay sau đó, Tô phụ lại nói những chuyện La Lệ Nương làm cho tiểu nhi tử biết: "Phụ nhân này quá ác độc, cho dù nể tình hài tử thì cũng không thể mềm lòng. Nếu con để cho hài tử đi theo một nữ nhân như vậy thì nó sẽ bị dạy hư."

Tô Hoa Bình liên tục đáp ứng.

Tô mẫu trở về nương gia xong thì lại có thể tự do xuất nhập. Bà ta nghĩ mãi mà không ra, vì sao thư mình đưa đi lại như là đá chìm đáy biển mà La Lệ Nương lại có thể thành công nhiều lần như vậy.

Chuyện cho tới bây giờ, bà ta vẫn bị nam nhân kia hãm hại.

Muốn xoay người làm chủ thì phải đi tìm hắn. Bất luận là hắn có tiếp nhận mẫu tử bọn họ hay không hay vẫn để Tô phụ nắm lỗ mũi thì đều phải là nam nhân kia chịu.

La Lệ Nương trở về nương gia, vì vừa vội vừa giận nên đã bị bệnh. Lúc Tô mẫu tới cửa, nàng ta còn nằm ở trên giường dưỡng bệnh.

Lần này gặp mặt, hai người đã không còn giương cung bạt kiếm như trước, Tô mẫu ngồi ở trước giường: "La Lệ Nương, ngươi thành thật nói với ta, thư của ngươi đã đưa như thế nào?"

La Lệ Nương không rên một tiếng.

Nữ nhân này sinh ra nhi tử cho vị quan viên kia, chỉ riêng phần tình nghĩa này thì khi hai mẫu tử bọn họ rơi vào trong khốn cảnh, thị lang kia tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Nàng và Tô gia mẫu tử có nhiều ân oán như vậy. Nàng có điên mới để một quan viên nhắm vào mình.

Tô mẫu tức giận: "La Lệ Nương, ngươi điếc sao?"

La Lệ Nương vẫn nhắm nghiền hai mắt: "Ta nhặt được."

Tô mẫu: "..."

Đây rõ ràng chính là lời nói dối, nhìn nhi tức ở trên giường không phản ứng với mình, Tô mẫu giận không có chỗ phát tiết, tiến lên nắm chặt lấy nàng ta: "Ngươi có nói hay không?"

La Lệ Nương không ngờ bà ta đột nhiên động thủ, tóc bị nắm chặt, nàng ta bèn di chuyển theo hướng của Tô mẫu để cho mình ít chịu tội.

"Ngươi buông tay ra."

Tô mẫu không buông lỏng, ngược lại còn bóp chặt hơn: "Ngươi nói đi!"

La Lệ Nương đau đến mức chảy nước mắt, hô to: "Nương, cứu con."

La mẫu đang sai người chuẩn bị nước trà để chiêu đãi bà thông gia.

La mẫu biết, lần này Tô phụ đã rất chán ghét đôi mẫu tử đó, nhưng nữ nhi đã nhận hưu thư mà Tô mẫu vẫn còn bình yên ở nương gia... Rất rõ ràng, lần này Tô phụ đã chấp nhận thanh danh vì tiểu nhi tử.

Nếu Tô mẫu có thể trở về thì biết đâu nịnh bợ bà ta xong, nữ nhi cũng có thể trở về.

Nghe tiếng nữ nhi kêu lên, La mẫu vứt lá trà trong tay xuống rồi chạy về chính phòng, sau đó liền thấy Tô mẫu vẻ mặt hung thần ác sát tóm lấy tóc nữ nhi.

Bà ta vội vàng nhào tới phía trước, bọn nha hoàn cũng tới trước giúp một tay, trong lúc nhất thời là cả một đám hỗn loạn.

Vất vả lắm mới tách được mấy người ra, trong phòng bất luận là chủ hay là bộc thì đều chật vật toàn thân.

La mẫu sợ mất mặt, liên tục dặn dò hạ nhân không cho phép truyền chuyện này ra bên ngoài rồi mới đuổi bọn họ đi. Trong phòng chỉ còn lại ba người, Tô mẫu ngồi trên ghế, tỏ rõ vẻ lạnh lùng, kỳ thật trong đáy lòng đều đang nghĩ cách đối phó về sau.

La Lệ Nương cảm giác tóc của mình đã bị dựt mất mấy sợi, cộng thêm trên mặt có tổn thương, vừa đau đớn lại vừa lo lắng. Lúc này vết thương lại ẩn ẩn đau, nàng ta bèn sai người đưa dược cao tới, nhẹ nhàng lau lại.

Tô mẫu ổn định tâm trạng: "La Lệ Nương, lúc này ta cũng chỉ có thể cầu xin người bên Kinh thành giúp một tay. Ngươi chỉ cần nói cho ta, phải làm thế nào mới có thể tìm được hắn. Nếu về sau cuộc sống của ta dễ chịu, ta cũng sẽ không quên ngươi. Dù sao thì tôn tử của ta cũng phải gọi ngươi một tiếng nương."

Nghe bà ta nói như thế, La mẫu hơi động tâm.

Nhưng mà, La Lệ Nương lại không muốn cho Tô mẫu toại nguyện, nên mãi sau cũng không mở miệng.

Tần Thu Uyển sai người chú ý đến động tĩnh phía Tô phủ, La Lệ Nương bị hưu, nhưng Tô mẫu vẫn không có động tĩnh, nàng cũng có thể đoán được ý nghĩ của Tô phụ.

Thứ nhất, hai phủ Khang Tô môn đăng hộ đối, muốn hưu thê cũng không dễ dàng. Thứ hai, Tô mẫu không chỉ là nương của Tô Hoa Phong mà còn là nương của Tô Hoa Bình, chỉ vì hài tử và thanh danh Tô phủ, Tô phụ sẽ không chủ động truyền những chuyện này đi.

Tô phủ muốn giấu diếm, Tần Thu Uyển càng không cho phép.

Trang Oánh Oánh đã bị những bí mật này hại chết, vô luận như thế nào nàng cũng phải vạch trần nó khắp thiên hạ.

Cho nên, nàng không hề nhàn rỗi.

Gần đây đã tìm được đại phu đào tẩu nên đang sai người mang về.

Cũng vào lúc này, một khung xe ngựa màu xanh đen đi từ ngoài thành tới, vô cùng xa hoa. Sau khi vào thành đã tìm khách sạn ở lại.

Ngay sau đó, Tô mẫu liền nhận được một phong thư.

Tần Thu Uyển sai người theo dõi Tô mẫu, biết được bà ta đi gặp một người từ Kinh thành tới... Rất có thể chính là vị thị lang kia.

Bên kia Tô mẫu chân trước vừa đi, Tần Thu Uyển rất nhanh đã đi theo. Một đường đi theo đến một nhà trọ ba lầu.

Cách nhau một bức tường, Tần Thu Uyển không nghe được tiếng hai người sát vách nói chuyện mà chỉ mơ hồ nghe được tiếng khóc của Tô mẫu bên trong truyền đến và thỉnh thoảng xen lẫn tiếng nam nhân khẽ an ủi.

Sau nửa canh giờ, cửa sát vách mở ra, Tô mẫu vành mắt đỏ bừng đi xuống lầu.

Vị thị lang kia không ra, sau đó, Tô phụ đã đến.

Phu thê hai người gặp lại nhau trên bậc thang, Tô mẫu không nói một câu nào, trực tiếp đi xuống lầu đi.

Rất rõ ràng, bà ta đang tức giận.

Tô phụ mới là người phải tức. Sống cùng nhau nhiều năm như thế, ông ta coi nhi tử của người khác như thân sinh của mình mà dạy bảo, còn lạnh nhạt với con ruột. Những ngày này ông ta thử dạy dỗ lại thì phát hiện rất là gian nan.

Một người đã quen sống phóng túng sẽ không dễ dàng thay đổi. Chí ít thì cũng tốn sức hơn so với dạy một hài tử rất nhiều.

Hôm nay nhận được một phong thư bảo ông ta tới gặp mặt. Vốn ông ta còn không muốn tới, nhưng người đưa tin kia lại nói chủ tử của hắn là từ Kinh thành tới.

Theo bản năng, Tô phụ còn tưởng rằng đó là khách thương của Kinh thành, cho nên mới vui vẻ đến nơi hẹn. Lúc này ở trên bậc thang đụng phải thê tử, trong đầu ông ta ẩn ẩn toát ra một ý nghĩ.

Sau khi vào cửa, nhìn thấy một nam tử trung niên nho nhã đứng phía trước cửa sổ, Tô phụ lập tức trầm mặc, e dè gọi: "Thị lang đại nhân?"

Nam nhân kia khẽ vuốt cằm: "Chuyện xảy ra ở nhà ngươi ta đã nghe nói, chuyện năm đó, là ta có lỗi với Trường Mai, bây giờ bọn ta đều đã thành thân, kỳ thật đã sớm quên đi chuyện năm đó. Chỉ là chuyện của hài tử... Không phải ta mong muốn. Tô lão gia, chúng ta đều là nam nhân, loại chuyện này làm náo loạn ra thì cũng không tốt cho thanh danh của ngươi."

"Những chuyện này tốt nhất là đừng thừa nhận, Hoa Phong chính là con của ngươi!"

Tô phụ: "..." Ngươi nói thật là độ lượng.

Nhưng ông ta đã giúp người khác nuôi nhi tử tận hai mươi năm, chẳng lẽ còn phải nuôi cả một đời sao?

Nếu như thừa nhận Tô Hoa Phong là thân sinh của ông ta thì Tô Hoa Phong chính là trưởng tử, sẽ được thừa kế gia nghiệp. Nam nhân này dù là quan viên cao quý thì cũng không thể trên dưới mồm mép bắt ông ta đem gia tài chắp tay tặng người ngoài chứ?

Tại sao phải vậy?

Trong lòng của ông ta không phục, nhưng ngoài mặt cũng không dám lộ: "Những chuyện này đã không phải bí mật, khắp nơi trong thành đều có người nghị luận. Tô phủ ta đã biến thành trò cười. Thị lang đại nhân, mấy ngày trước đó, ta cũng không biết chuyện thân thế của Hoa Phong, cho tới nay vẫn coi nó là nhi tử thân sinh, giáo dưỡng nó nên người... Theo lý thuyết, ta không nợ ngài."

Hẳn là ngài thiếu ta mới đúng.

Đương nhiên, Tô phụ không dám công khai nói như vậy, nhưng ý tứ bên trong lời nói đã biểu lộ rất rõ ràng.

Tuần thị lang gật đầu: "Ta hiểu rõ ý của ngươi. Từ trong đáy lòng, ta rất là cảm kích ngươi, lúc trước ta phụ Trường Mai nên trong lòng vẫn luôn áy náy. Còn sợ nàng bởi vậy mà không được chết tử tế, cũng may nàng đã gặp được ngươi. Tô lão gia, tháng sau phải tranh cử hoàng thương, ngươi chọn mấy thứ tốt mang đi đi."

Trái tim Tô lão gia nghe vậy đập thình thịch.

Từ xưa đến nay, quan nông công thương phân chia giai cấp rõ ràng, thương nhân xếp cuối cùng, dù có trong tay số bạc lớn thì cũng thường bị người ta xem thường. Nhưng hoàng thương thì khác, có thể làm ăn cùng hoàng thất chắc chắn sẽ được tất cả mọi người trên thế giới này tôn trọng.

Đến cả quan viên trong kinh thành cũng không dám lãnh đạm.

"Ngài có dám chắc không?"

Tuần thị lang giống như cười mà không phải cười: "Không thử làm sao biết?"

Tô phụ trở nên trầm mặc.

Ông ta vốn cũng không muốn nói chuyện thân thế của Tô Hoa Phong cho người ngoài biết, bởi loại chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì cũng có hại cho thanh danh của ông ta.

Đương nhiên, bây giờ đã rất mỉa mai rồi.

Nếu như dùng một tấm màn che đắp lên thì cũng tốt hơn so với không phủ.

"Lát nữa ta cũng sai người đón Hoa Phong từ ngoại thành trở về, cho nó làm lại mấy chuyện trước kia."

Quyền lực trong tay vẫn như cũ, hắn vẫn là thiếu đông gia của Tô phủ.

Tô phụ suy nghĩ đơn giản, ông ta làm như thế cũng không phải là muốn giao gia nghiệp cho Tô Hoa Phong mà đây chỉ là kế tạm thời. Chờ Tô phủ được làm hoàng thương thì nâng đỡ tiểu nhi tử cũng không muộn.

Tô Hoa Phong tưởng mình sẽ ở điền trang đến thiên hoang địa lão, không ngờ mới mấy ngày đã được đón trở về phủ. Đãi ngộ vẫn như trước, hạ nhân vẫn tôn trọng với hắn như vậy, giống như những chuyện đã từng phát sinh kia chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Một bên khác, Tô Hoa Bình đang xắn tay áo lên chờ đón lấy gia nghiệp, không ngờ chỉ chớp mắt ca ca đã được đón về, còn lấy lại những công việc của ca ca đã từng trông coi từ trong tay hắn.

Nghiễm nhiên lại là thiếu đông gia Tô phủ.

Tô Hoa Bình lập tức choáng váng.

Sao lại thế này?

Chẳng lẽ phụ thân muốn giao gia tài cho một ngoại nhân?

Hắn biết mình không nên thân, nhưng hắn đã cố gắng học hỏi, có cần thiết hay không?

Chắc chắn là phụ thân cho rằng năng lực của hắn không đủ, cho nên mới tìm đại ca trở về.

Tô Hoa Bình từ nhỏ đã không phục người huynh trưởng này, bây giờ thấy hắn ta không phải thân sinh mà phụ thân còn không nỡ bỏ, trong lòng vừa đố kỵ lại vừa hận.

Phụ thân không nỡ, hắn sẽ giúp!

Nếu như huynh trưởng bị phế thì phụ thân hẳn là sẽ loại bỏ ý niệm này.

Nói làm liền làm, hắn tìm tâm phúc tới, phân phó một hồi. Nhưng mà chỉ hơn nửa ngày, việc nữ nhân Khang gia và một tài tử hứa chung thân nhưng không mai mối, tằng tịu với nhau sinh ra hài tử đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ bên trong phủ thành.

 
Bình Luận (0)
Comment