Người ngoài nghị luận ầm ĩ.
Người Tô gia cũng hiểu được, chuyện vốn đã nhạt đi lại đột nhiên bị đề cập lại một lần nữa, còn huyên náo xôn xao như vậy chắc chắn là có người cố ý truyền ra.
Hai phu thê Tô gia đều cảm thấy là người La gia làm.
Tô phụ vì thế mà cố ý tìm tới cửa.
Ông ta cảm thấy cần phải nói chuyện với La Hoài Tây. Bọn họ đều ở trong thành, đều cùng là phú thương, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, nếu cứ giằng co mãi thì cũng không tiện.
Lúc đó, hai phu thê vừa mới ăn xong bữa tối.
La Hoài Tây nghe hạ nhân bẩm báo, bèn nói: "Oánh Oánh, chúng ta đi tiêu cơm một chút."
Hai phu thê không mời người vào, mà là đi ra cổng.
Tô phụ cũng không ngờ, phu thê La gia lại quá quắt như thế, còn đứng ở cửa ra vào nói chuyện với nhau mà không để ý tới ông ta. Trong lòng thầm mắng La Hoài Tây trẻ tuổi không hiểu chuyện, nhưng ngoài mặt vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc, tiến lên hai bước: "La gia chủ, hôm nay ta tới cửa là có chuyện cần thương lượng."
"Hai nhà chúng ta không qua lại buôn bán, hẳn là không có chuyện khẩn yếu gì, nói ngay ở chỗ này đi!" La Hoài Tây đứng trước cổng, bộ dáng lãnh đạm.
Tô phụ: "..."
Ông ta thầm nghiến răng, tới gần một chút: "La gia chủ, ngươi có nghe nói đến những lời đồn đại ở nội thành không?"
Tần Thu Uyển đứng ở một bên, nghe vậy cười hỏi lại: "Ý Tô lão gia là chuyện Tô phu nhân trước khi thành thân đã có hài tử rồi tìm một phụ thân khác cho hài tử là ông?" Nàng đập tay một cái: "Giữa trưa ta có nghe nói, nhờ có tin tức này mà bữa ăn hôm nay ta còn ăn nhiều hơn một bát."
Sắc mặt Tô phụ một lời khó nói hết.
Hài tử trong bụng Trang Oánh Oánh là của Hoa Phong, Hoa Phong không có danh tiếng tốt thì hài tử chắc chắn cũng sẽ bị liên luỵ, nàng ta như vậy cũng quá vô tâm rồi?
Dưới cơn phẫn nộ, ông ta cũng không buồn khách khí nữa, dù sao bây giờ người ông ta dựa vào cũng là thị lang đại nhân, lúc này bèn trực tiếp hỏi: "Tin tức này không có liên quan đến các ngươi?"
Tần Thu Uyển kinh ngạc.
La Hoài Tây đanh mặt lại: "Tô lão gia, ông có chứng cứ không?"
Tô phụ vốn là tin tưởng không nghi ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt hai phu thê đều khá ngạc nhiên giống như thực sự không phải bọn họ, nhưng nếu không phải bọn họ thì sẽ là ai?
Ba người hai mặt nhìn nhau, Tần Thu Uyển như có điều suy nghĩ: "Tô lão gia, việc này truyền ra, người được lợi lớn nhất là ai?"
Nghe vậy, Tô phụ nghiêm túc hẳn. Vừa rồi khi định đi tới đây, tâm phúc bên cạnh ông ta đã nhắc nhở, có cần để cho người khác tiếp nhận chuyện trong tay Tô Hoa Phong trước hay không. Trong đầu ông ta bỗng nhiên nhớ tới tiểu nhi tử không đứng đắn, tính tình dễ kích động của mình.
Ông ta oán hận dậm chân, xoay người chạy như bay.
Tiểu nhi tử làm hỏng chuyện của thị lang đại nhân, nhưng vẫn phải giải thích cho tốt... Tuyệt đối không phải là tiểu nhi tử mới tốt!
Lúc hai phu thê về viện tử, nụ cười trên mặt Tần Thu Uyển vẫn luôn ở đó. La Hoài Tây nghiêng đầu nhìn nàng: "Vui lắm à?"
Tần Thu Uyển không che giấu chút nào, gật đầu một cái.
Một bên khác, La Lệ Nương bị đuổi về nương gia, càng nghĩ càng không cam tâm. Một nữ nhân bị phu quân ruồng bỏ, muốn sống tốt thì là mơ mộng hão huyền! Nhất là khi La gia còn bị Tô gia nhằm vào, việc buôn bán cũng không làm tiếp được.
Hôm nay có một khách thương rất quan trọng lại nhập hàng từ nơi khác. Mắt thấy chuyện ngày càng đi xa khỏi tầm tay, người La gia đều nhất trí cho rằng không thể để tiếp tục như thế, La phụ tìm nữ nhi thương lượng, cho rằng bây giờ biện pháp duy nhất có thể giải được khốn cảnh của La gia chính là cầu xin Tô phủ tha thứ, hai nhà lại kết thân lại.
Nghĩ thì đẹp vô cùng. Nhưng người Tô gia vốn dĩ không muốn gặp bọn họ, đừng nói là cầu hoà mà nói có câu cũng không được.
Vào những thời điểm như này luôn cần có người đáp cầu dắt mối. Người La gia không buôn bán được, cộng thêm việc chuyển ra khỏi La phủ, La Hoài Tây lãnh đạm nên rất nhiều người đã từng giao hảo với bọn họ cũng dần xa cách.
Gặp mặt chào hỏi còn được, chứ muồn nhờ bọn họ giúp một tay, sợ là không ai nguyện ý.
La phụ ngập ngừng nói: "Đi tìm ca ca của con."
La Lệ Nương lắc đầu: "Trang Oánh Oánh hận con tận xương, gối đầu gió thổi dữ dội như vậy, ca ca sẽ không đồng ý giúp đỡ đâu."
"Thử còn không thử, sao con biết sẽ không được?" Bây giờ La phủ chính là cọng rơm rạ cuối cùng của La gia, La phụ dù có nghĩ hết biện pháp cũng phải tóm cho bằng được, cho nên liền khiển trách: "Vốn là con làm không đúng, Trang Oánh Oánh hận con cũng là phải. Sau khi gặp mặt, con hãy ngoan ngoãn xin lỗi, nếu thực sự không được thì con phải quỳ xuống cho ta. Tóm lại, phải cầu xin được bọn họ mềm lòng!"
La Lệ Nương vô cùng không cam lòng, nhưng cũng không dám cự tuyệt. Thứ nhất, là vì nàng ta bây giờ đã không còn là Tô gia phụ, mà là nữ nhân La gia, không được cự tuyệt lời phụ thân đề nghị. Thứ hai, chính nàng ta cũng muốn trở lại Tô phủ sống cuộc sống sung sướng trước kia.
Hai phụ tử đến La phủ, lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
Hai người không cam tâm, dứt khoát chờ ở ngoài cửa lớn. Bất luận hai phu thê đi ra ngoài hay là trở về thì bọn họ cũng sẽ gặp được.
Hai phu thê từ bên ngoài trở về, liền bị hai phụ tử ngăn cản.
"Hoài Tây, ta tìm ngươi có việc."
La Hoài Tây vén rèm lên: "Nhị thúc, sắc trời không còn sớm, Oánh Oánh bôn ba một ngày nên cần trở về nghỉ ngơi. Có việc ngày mai hẵng gặp."
La nhị gia không đợi được, tiến lên hai bước: "Hoài Tây, việc Lệ Nương bị đuổi về thực sự nói thì dễ mà nghe thì khó. Nếu như về sau con có nữ nhi thì cũng sẽ bởi vậy mà chịu liên luỵ. Hôm nay ta tới là muốn nhờ con giúp chúng ta đi đến Tô phủ nói đỡ cho bọn ta rốt cuộc vẫn là đích thê tốt nhất. Có quan hệ thông gia này thì đối với con cũng có ích vô hại..."
"Ta rất bận." Sắc mặt La Hoài Tây nhàn nhạt, ngắt lời ông ta: "Trong tay ta có biết bao công việc, còn phải chăm sóc thê tử có thai. Thời gian mỗi ngày còn không đủ dùng, không rảnh quan tâm những chuyện nhảm nhí này. Còn hôn sự của Lệ Nương, nếu như không phải là lỗi của nàng ta thì tại sao Tô phủ lại gửi hưu thư đi?"
"Đã đến mức gửi cả hưu thư rồi, nếu các ngươi nhất định muốn ta đi nói đỡ, nhất định muốn Tô phủ tiếp nhận nàng ta thì chính là đang ép buộc."
Hắn phất phất tay: "Sắc trời không còn sớm, Nhị thúc sớm đi về đi."
Thấy La Hoài Tây không chịu giúp một tay, thậm chí còn không hé miệng, La nhị gia luống cuống, đá nữ nhi một cước.
La Lệ Nương "phịch" một tiếng quỳ xuống, đau đến mức sắc mặt nàng ta trông vô cùng dữ tợn, nàng ta rũ mắt che đi ánh mắt của mình, nói: "Tẩu tẩu, trước kia là muội muội không đúng, tẩu đừng chấp nhặt với ta, xin giúp ta lần này đi!"
Quỳ xuống đất nhận sai?
Tần Thu Uyển vốn đang tựa ở trên giường, nghe vậy bèn ngồi thẳng người, đột nhiên cười: "Ngươi cho rằng đầu gối của ngươi rất đáng tiền hả? Ngươi quỳ thì ta nhất định phải tha thứ? Nếu như xin lỗi hữu dụng thì còn cần nha môn làm gì?"
Hai phụ tử còn muốn cầu xin, nhưng La Hoài Tây đã bực mình: "Nhị thúc, vải vóc Liêu gia ở Kinh thành lần này, ngươi biết là lấy từ ai chưa?"
Trước kia cũng là từ trong tay La nhị gia, nhưng lần này lại không, thậm chí còn tránh mà không gặp, hôm qua đã lấy hết vải rời đi... Liêu gia coi như là khách thương lớn nhất trong tay La nhị gia hiện tại, thiếu đi Liêu gia thì bọn họ cũng bị ít đi hơn phân nửa lợi nhuận.
Cũng bởi vì chuyện này, mà hôm qua khi biết Liêu gia đã tiếp hàng rời đi, La nhị gia đặc biệt sốt ruột, cho nên mới tìm tới cửa. Lúc này nghe được chất tử nói như vậy, trong lòng của ông ta đã có dự cảm, bất an hỏi: "Từ chỗ ai?"
La Hoài Tây giống như cười mà không phải cười: "Nhị thúc, không sợ nói cho ngươi, là ta chủ động giảm thấp giá tiền xuống một thành đưa tới Liêu gia." Đối mặt với vẻ mặt trắng bệch của La nhị gia, hắn thản nhiên nói: "Chuyện ta bệnh nặng sắp chết lúc trước ta còn chưa quên, không ngáng chân các ngươi đã là ta lương thiện rồi, muốn ta giúp một tay quả thực là mơ mộng hão huyền."
Hai phụ tử sắc mặt trắng bệch.
Bây giờ không chỉ bị Tô gia nhằm vào, mà đến cả La Hoài Tây cũng muốn đối phó bọn họ rồi sao?
Đối mặt với ánh mắt hung ác của phụ thân, lòng La Lệ Nương run lên, rất rõ ràng, những tai họa ập với gia đình đến bây giờ phụ thân đều đổ hết lên trên đầu nàng ta.
Nàng ta vội vàng dập đầu: "Tẩu tẩu, tẩu giúp ta lần này đi... Van tẩu... Tẩu tẩu, tẩu không giúp ta... Ta sẽ chết... Về sau ta làm trâu làm ngựa báo đáp tẩu..."
Nàng ta khóc lóc thảm thiết, trông vô cùng chật vật.
Tần Thu Uyển ngồi ở trong xe ngựa, từ trên cao nhìn xuống, trong đầu hiện lên thời khắc lúc Trang Oánh Oánh nằm ở trên giường sắp chết. La Lệ Nương chạy đến trước giường, cao cao tại thượng, trông vô cùng đắc ý.
"Nếu như lúc đầu ta không thể phản kích, không gặp phải ca ca ngươi thì bây giờ ta đã sớm mất hết danh tiếng, có thể mạng cũng bị mất." Tần Thu Uyển thanh lãnh nói: "La Lệ Nương, trí nhớ ta rất tốt, nhất là người đã tổn thương ta, ta càng khắc sau trong tâm khảm. Muốn để ta giúp ngươi, ngươi sớm hết hi vọng đi!"
Xe ngựa vào phủ, La Lệ Nương toàn thân bất lực, chán nản ngồi dưới đất, nước mắt nước mũi nhe nhoét trên mặt.
La nhị gia càng nhìn càng tức, mạnh mẽ tát một cái.
"Tai tinh!"
La Lệ Nương bị đánh ngã sấp trên mặt đất, gương mặt sưng đỏ không chịu nổi, khóe miệng còn chảy ra máu.
Ánh mắt La nhị gia hung ác, giống như là nhìn kẻ thù sát thân: "Sớm biết ngươi sẽ gây tai hoạ cho nhà chúng ta như vậy thì lúc trước ngươi sinh ra, ta nên bóp chết ngươi rồi."
Nói đến đây, trong giọng nói đã tràn đầy sát khí.
La Lệ Nương sợ tới mức toàn thân run rẩy, cũng không dám nói một câu giải thích. Phụ thân đang trong cơn thịnh nộ, nếu nàng ta dám mở miệng thì chắc chắn sẽ còn bị đánh một trận.
Hai phụ tử buồn bã trở lại viện tử nhà mình, chợt thấy La mẫu khóc sướt mướt chạy đến, nhìn thấy La nhị gia, giống như là tìm được chủ tâm cốt: "Lão gia, Hoài Nam bị thương rồi!"
La Hoài Nam từ nhỏ đã không phải lo đến ăn mặc, hơi lớn hơn một chút thì rất thích đi dạo Hoa Lâu. Hồi trước hắn vì người ta tranh Hoa nương mà đánh nhau, vẫn là nhờ La nhị gia cầm bạc giải hòa. Mà lần này, chính là vì bị cái người kia sau khi chữa khỏi thương thế tìm về báo thù.
Nghe tin nhi tử bị thương, trong đầu La nhị gia không nghĩ được gì nữa, sải bước chạy về viện nhi tử: "Bị thương thế nào?"
Trên giường La Hoài Nam đã băng bó xong vết thương, bên cạnh có hai bồn nước máu, trên người hắn đầy máu, sắc mặt trắng bệch.
La nhị gia ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, trái tim nhấc lên tận cổ họng, gầm thét: "Nói gì đi!"
Ý ông ta là muốn hỏi La mẫu nhi tử có bị thương nặng hay không.
La mẫu nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào nói: "Đại phu nói là bị thương ngoài da, điều trị một khoảng thời gian là tốt."
Nghe nói như thế, La nhị gia quả thực thở dài một hơi: "Vậy là tốt."
Nước mắt La mẫu càng rơi nhiều hơn: "Tốt cái gì? Lúc ấy không biết sao nó lại chém người ta mấy đao, nghe nói đã tắt thở... Bên kia đã đi báo quan rồi..."
Bà ta khóc đến mức thở không ra hơi: "Ta tìm ông trở về chính là muốn xin ông chút bạc đưa nó ra ngoài thành."
La nhị gia: "..." Cái quái gì?
Nhi tử giết người.
Nếu như đả thương người thì ông ta còn có thể tìm khổ chủ thương lượng, bỏ ít bạc ra giải quyết riêng. Nhưng xảy ra án mạng, dính vào nha môn, cũng không phải chuyện bạc có thể giải quyết.
Trong đầu ông ta ầm vang một tiếng, thật lâu sau cũng không kịp phản ứng. Oán hận tát lên trên mặt La mẫu: "Nương chiều con hư, đều là tại bà hết!"
La mẫu không biết ông ta đột nhiên động thủ, bị đánh trúng mặt, nước mắt càng rơi nhiều hơn: "Ông cũng dạy nó, sao có thể trách ta?"
Hiện tại quan trọng nhất là đưa người đi xa, nếu không, bị cho vào đại lao thì sợ là không ra được.
La nhị gia không tranh chấp với thê tử nữa, cái chân cứng ngắc vô thức trở về phòng lấy bạc.
Hai phu thê gọi mấy hạ nhân tráng kiện tới, dặn dò bọn họ lập tức đưa người ra thành.
Đáng tiếc, La Hoài Nam vừa bị đưa lên cửa chính thì người nha môn đã đến.
"Các ngươi đang làm gì?"