Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 446 - Chương 451

Chương 451

Bao che tội phạm là cùng tội.

La nhị gia có thể nói bọn họ muốn đưa nhi tử đi đâu?

Ông ta xấu hổ đáp: "Mấy vị đến thật đúng lúc, bọn ta cũng đang định đưa nó đến nha môn."

Nha sai cũng không dễ bị lừa gạt như vậy, ánh mắt không cho phép bọn họ phản bác: "Đã xảy ra án mạng không thể coi thường, đại nhân rất xem trọng chuyện này. Toàn bộ đều đi theo bọn ta."

Chuyện La Hoài Nam giết người có rất nhiều người nhìn thấy, căn bản không thể thoát tội. Đáng nhắc tới chính là, mấy tên hạ nhân không thể chịu được đại nhân tra hỏi, đã nói thật ra là hai phu thê La gia muốn đưa con mình trước khi nha sai đến.

Thế là, hai phu thê vốn không có liên quan gì đến vụ việc này lại bị giải vào đại lao, đến cả La Lệ Nương cũng bởi vì đứng ở bên cạnh không ngăn cản mà cũng bị hỏi tội.

La Lệ Nương nghe thấy đại nhân muốn đưa mình vào đại lao thì rất khó tiếp nhận. Lúc nàng ta tưởng việc nàng ta không hoà hợp được với phu quân đã là chuyện thảm nhất trên đời thì nàng ta bị bỏ! Lúc nàng ta tưởng là đuổi về nhà, bị phụ thân phạt đòn đã là thảm nhất thì nàng ta liền bị đẩy vào đại lao.

Cả nhà vào tù, bên ngoài đến cả một người giúp biện hộ cũng không có. Chỉ có duy nhất một thân thích là La Hoài Tây mà còn hận bọn họ không kịp, làm gì mà còn trông cậy được?

*

Tô phụ về nhà, lập tức sai người tìm tiểu nhi tử.

Tô Hoa Bình nghe tin phụ thân mời mình, lại thấy người đi tới mang theo vẻ mặt nghiêm túc thì liền cảm thấy có chút bất an. Lại nghĩ một chút, hắn tranh thủ vì bản thân mình thì cũng đâu có gì không đúng.

"Những lời đồn đại bên ngoài kia có phải là con sai người truyền ra hay không?" Tô phụ gọn gàng dứt khoát hỏi một câu.

Tô Hoa Bình nhìn thấy phụ thân thịnh nộ, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, vốn đang định trực tiếp thừa nhận nhưng đột nhiên, hắn lại có chút sợ hãi, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, ngoài miệng đã nói: "Lời đồn đại gì ạ?"

"Chính là chuyện nữ nhân Khang gia trước khi thành thân..." Lời kế tiếp, Tô phụ không nói được nữa.

Hiểu con không ai ngoài cha, nhất là Tô Hoa Bình từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, từ trước đến nay đều không biết che giấu biểu cảm của mình, lúc này mặc dù hắn đã cố gắng trấn định, nhưng Tô phụ cũng nhìn ra được hắn đang ráng chống đỡ, làm gì mà còn không hiểu nữa?

Ông ta mạnh mẽ tát một cái: "Đồ hỗn trướng!"

Tô Hoa Bình không ngờ phụ thân lại đột nhiên động thủ, cho nên không kịp tránh, lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã quỵ.

Từ nhỏ đến lớn, bất luận hắn làm chuyện gì thì phụ thân cũng chưa từng đánh hắn như vậy.

Hắn bụm mặt, tỏ rõ vẻ không tin: "Phụ thân?"

Tô phụ tức giận đến mức ngực phập phồng: "Đó là nương của ngươi! Ngươi hủy hoại bà ấy như thế..."

Ăn đòn xong trong lòng Tô Hoa Bình tràn đầy phẫn nộ, cộng thêm trong lòng của hắn vốn đã có rất nhiều điều không phục nên lúc này cũng lười che giấu: "Phụ thân! Người không phải bất bình vì nương, ngươi chính là muốn che chở cho đại ca! Hắn ta là con hoang, cho dù làm buôn bán tốt thì cũng không phải là huyết mạch Tô gia, người có thương hắn thì cũng không thể giao Tô gia cho một ngoại nhân! Con là vì tốt cho người, giúp người ra quyết định..."

Nhìn nhi tử trợn mắt cãi lại, Tô phụ lại một lần nữa hối hận lúc trước mình coi thường tiểu nhi tử.

Ánh mắt thiển cận, không biết nhìn ra đại cục, nhìn chuyện gì cũng chỉ nhìn mặt ngoài. Người như này, sao có thể giao Tô gia vào trong tay hắn?

"Ta chưa hề muốn giao việc buôn bán trong nhà cho đại ca ngươi!" Tô phụ tràn đầy mỏi mệt, vuốt vuốt mi tâm: "Ta như vậy là có nguyên do. Vốn là muốn nói cho ngươi tình hình thực tế, nhưng ngươi không giữ được bình tĩnh như thế..." Ông ta thất vọng lắc đầu: "Ngươi còn trẻ, cần học rất nhiều thứ. Trở về thu dọn hành lý, hai ngày nữa cùng quản gia đi tiếp hàng."

Tô Hoa Bình yên lặng.

Vốn trước đó, ông ta còn định để Tô Hoa Phong tiếp hàng, sau khi bị hắn ta cự tuyệt Tô phụ muốn khích tướng, nói Tô Hoa Phong không đến thì để tiểu nhi tử đi. Thế nhưng Tô Hoa Phong vẫn không nhận, Tô phụ cũng cho rằng có thể để tiểu nhi tử rèn luyện một phen nên đã không ép buộc nữa.

Nhưng sau này thân thế Tô Hoa Phong bị bại lộ, Tô phụ sợ con độc nhất xảy ra chuyện nên đã đổi chủ ý để quản gia của mình đi, giữ tiểu nhi tử ở bên người dạy bảo.

Những chuyện này, Tô Hoa Bình cũng đều biết hết.

Phụ thân đây là... không để ý tới an nguy của hắn nữa sao?

Có phải là muốn từ bỏ hắn rồi không?

"Đều là mượn cớ." Lòng Tô Hoa Bình tràn đầy bi phẫn: "Phụ thân, người chính là muốn đuổi con đi để cho đại ca tiếp nhận gia sản!"

"Không phải." Tô phụ nghiêm nghị nói.

Tô Hoa Bình nói năng hùng hồn: "Vậy người nói cho con biết nguyên do đi!"

Vừa nãy Tô phụ đúng là đã nói lời thật lòng, nếu như nhi tử hiểu chuyện thì ông ta đúng là muốn nói cho hắn biết nguyên do, hai phụ tử có thương có lượng, nhưng hôm nay... Ông ta lắc đầu: "Không thể nói cho con, con chỉ cần nhớ kỹ, ta làm chuyện gì cũng đều là vì Tô phủ, vì các con."

Tô Hoa Bình càng thêm bi phẫn: "Người chính là vì đại ca."

Tô phụ: "..." Vẫn còn chưa hiểu!

"Về sau, ta sẽ rất bận bịu, tháng sau sẽ phải đi đến Kinh thành, đến lúc đó con đi cùng ta."

Tô Hoa Bình còn chưa được đi đến Kinh thành bao giờ, chỉ nghe bằng hữu nhắc đến nên sớm đã mong mỏi trong lòng. Nghe vậy thì liền vui sướng: "Đi làm cái gì ạ?"

Tô phụ vốn muốn nói, nhưng bèn dừng lại một chút: "Đi rồi con sẽ biết."

Tô Hoa Bình bán tín bán nghi: "Vậy đại ca thì sao?"

"Nó ở lại chỗ này." Tô phụ hiểu rõ, thị lang đại nhân đã nguyện ý nhận Tô Hoa Phong thì về sau ít nhiều cũng sẽ nâng đỡ một chút. Ông ta cũng không muốn đối nghịch với thị lang đại nhân. Đối với đứa nhi tử này, chỉ có thể giao hảo, không thể đắc tội.

Ông ta ở bên này thì nghĩ tiểu nhi tử không nghe lời, làm sai chuyện thì chỉ cần giáo huấn một lần là được. Còn ở bên khác, thị lang đại nhân ở nội thành nghe được tin tức truyền đến thì tức hổn hển, lập tức sai người truyền tin cho Tô phụ.

"Việc này là ai làm?" Thị lang đại nhân nổi giận: "Ngươi mau tra cho ta!"

Tô phụ chột dạ đáp: "Nội thành nhiều người như vậy, không tra được."

Thị lang đại nhân có thể từ một giới hàn môn đi đến bây giờ, cho nên cũng không ngốc, nghe được ông ta nói thì cười lạnh một tiếng: "Những lời đồn đại kia là tận lực bôi đen Tô Hoa Phong, ở trong thành này, người nhằm vào nó cũng chỉ có tiểu nhi tử của ngươi."

Tô phụ cả kinh trong lòng, trong lúc nhất thời không thể nói ra lời phản bác.

Thị lang đại nhân vốn chỉ muốn thăm dò, thấy thế thì càng cười lạnh: "Ngươi hại nhi tử của ta, còn muốn ta giúp ngươi?"

Mồ hôi lạnh trên trán Tô phụ dày lên một tầng lại một tầng: "Đại nhân, về sau ta sẽ quản thúc Hoa Bình. Ta thật tâm yêu thương Hoa Phong, cũng là thực tình hi vọng nó có thể sống tốt, tuyệt sẽ không làm ra chuyện tổn thương nó."

Thị lang đại nhân nhìn ông ta hồi lâu, mới nói: "Tìm một vài chuyện phong hoa tuyết nguyệt trong thành các ngươi lan rộng ra ngoài, lấp đi chuyện lần này đi."

Thế là sau đó, chuyện mấy vị lão gia dưỡng nhân tình ở bên ngoài, bao gồm cả chuyện người La gia làm ra đều bị người ta lấy ra nghị luận một trận.

La Hoài Nam giết người ở trước mặt mọi người nên không thể bao biện. Tri phủ đại nhân phán quyết hắn thu hậu vấn trảm. La gia phu thê bao che nhi tử, định giúp đào thoát, đáng lẽ là cùng tội luận xử. Nhưng nể tình La Hoài Nam chưa thể đào thoát, nặng nhẹ xử lý nên đã phán hai người này hai năm tù.

La Lệ Nương không tham dự, chỉ là không ngăn cản, phán một năm.

Những chuyện này đi qua, chuyện Tô mẫu và vị đại tài tử kia hẹn ước cũng hầu như không còn ai đề cập tới nữa.

Tần Thu Uyển rảnh rỗi, bèn đi vào đại lao thăm La Lệ Nương.

Đại lao u ám, có một mùi không thể ngửi nổi, La Lệ Nương thân mang áo tù nhân, co quắp ở một nơi hẻo lánh, đầu tóc rối bời, không thấy được dáng vẻ Tô Nhị phu nhân trước kia.

Lúc Tần Thu Uyển đến, trước mặt La Lệ Nương còn có một người rất quen thuộc. Chính là Tô mẫu.

Tô mẫu thân mang hồng y, đứng ở cửa đại lao, từ trên cao nhìn xuống nhìn La Lệ Nương: "Đáng đời!"

La Lệ Nương ngoảnh mặt làm ngơ, từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu. Giống như không nhìn thấy người ở trước đại lao.

"Thật là trùng hợp." Tần Thu Uyển mỉm cười tiến lên.

Tô mẫu giật mình, khi thấy là nàng, sắc mặt liền khó coi: "Ngươi tới làm gì?"

Tần Thu Uyển đứng cách xa bà ta ba bước: "Nơi đây không phải nhà ngươi, ngươi tới được, ta đương nhiên cũng có thể tới." Nàng đi đến bên cạnh lan can ngồi xuống: "La Lệ Nương, ta thật sự tò mò, vì sao ngươi có thể lấy được nhiều lá thư từ thị lang đại nhân đến như vậy?"

Trước đó Tô mẫu bị buộc phải hủy đi thanh danh nhi tử, ra tay với tôn tử, không thể nào lại không xin giúp đỡ từ thị lang đại nhân.

Nhưng sao lại là một ngoại nhân như La Lệ Nương lấy được thư?

Việc này Tô mẫu cũng phải đến tận sau khi gặp lại thị lang đại nhân mới biết được chân tướng. Hoá ra, lúc trước khi gửi phong thư thứ nhất tớ thị lang đại nhân đã dặn dò là chữ viết có thể sẽ bị bắt chước, hai bọn họ có qua lại cũng nhất định phải cực kỳ thận trọng. Nếu hồi âm, nhất định phải kèm theo một cánh hoa khô thì hắn mới nhận.

Tô mẫu chưa lấy được phong thư thứ nhất, La Lệ Nương biết bí mật hoa khô, lại tung tin là ở trong thành đã có người hoài nghi quan hệ hai người nên đã dặn dò bên kia đừng nhận thư tín linh tinh. Cho nên, thị lang đại nhân thấy được chữ viết giống y như đúc với giai nhân không chỉ không đáp lại, mà ngược lại còn đề phòng hơn.

Tô mẫu trừng mắt nhìn nhi tức cũ: "Ngươi nghe ngóng những thứ này làm gì?"

"Chỉ là hiếu kì thôi." Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn bà ta: "Tô phu nhân, ta và muội muội có mấy lời phải trò chuyện, các ngươi trò chuyện xong chưa? Nếu xong rồi thì đi ra đi."

Tô mẫu: "..."

Bà ta trừng mắt nhìn Tần Thu Uyển, hạ giọng nói: "Người ngoài không biết, ngươi hẳn là hiểu rõ, phía sau ta có người mà dù là ngươi hay là La Hoài Tây đều không đắc tội nổi. Có một số việc, biết được quá nhiều thì sẽ gây tai hoạ cho mình."

Tần Thu Uyển để tay ở ngực làm bộ sợ hãi: "Ta thật sự rất sợ."

Tô mẫu nhìn ra được nàng vốn dĩ không sợ, bộ dáng này rõ ràng chính là giả vờ. Bà ta thấy thật là ấm ức, lại nói: "Trong bụng ngươi có tôn tử của ta, đừng ép ta ra tay với ngươi. Ngươi biết rồi đấy, con người của ta hung ác lên thì không quan tâm được nhiều như vậy!"

Bà ta nhìn về phía La Lệ Nương trong lao: "Ngươi cũng giống vậy, lời không nên nói thì đừng nói, cẩn thận họa từ miệng mà ra!"

Dặn dò xong mới mang người phẩy tay áo bỏ đi.

Tần Thu Uyển đã có chút nghi ngờ, cũng lười ngồi xuống, cứ như vậy đứng tại bên cạnh lan can: "Ngươi nguyện ý nói cho ta không?"

La Lệ Nương không có tâm trạng nói chuyện phiếm, hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi khí chất ưu nhã đứng ở bên ngoài lan can, trong lòng lại ao ước. Quả thật đồng nhân không đồng mệnh, nàng ta từ khi sinh ra đã sống khổ, đồ mình muốn đều phải tự mình giành lấy. Mà nữ nhân trước mặt này lại được cả nhà sủng ái, sau khi xuất giá được phu quân sủng ái, dù đã bị hòa ly cũng tìm được một nam nhân cũng yêu nàng... Nàng ta nhắm mắt lại, đè xuống sự không cam lòng trong đáy lòng: "Muốn biết sao?"

Tần Thu Uyển gật đầu.

"Chỉ cần ngươi cứu ta ra ngoài, ta sẽ nói tất cả cho ngươi."

Tần Thu Uyển cười: "Ngươi sợ là không biết ta hận ngươi bao nhiêu đâu, làm sao lại vì chút lòng hiếu kỳ đó mà cứu ngươi?" Nàng nghĩ đến cái gì: "Đúng rồi, ta đã tìm được đại phu bắt mạch cho Tô Hoa Phong lúc trước, hai ngày nữa sẽ đưa hắn đến nha môn chỉ chứng cho Tô phu nhân! Đến lúc đó, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, Tô phu nhân không thể bao biện, ngươi đoán xem, bà ta có thể không khai ra ngươi hay không?"

Sắc mặt La Lệ Nương biến đổi, trong nội tâm nàng ta hiểu rõ, Tô mẫu bây giờ hận mình đến tận xương. Nếu như Tô mẫu thật sự bị đẩy vào tuyệt cảnh thì tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình.

"Ngươi..." Dưới sự sợ hãi, giọng La Lệ Nương tràn đầy run rẩy: "Ngươi không sợ thị lang đại nhân?"

Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ xem thường: "Sợ lắm!"

Nàng ta nói với giọng rất nhẹ nhàng, mắt thấy nhãn tình La Lệ Nương sáng lên, lại nói: "Nhưng hắn ta đến việc đi đến nội thành mà cũng không dám lộ mặt, ngươi đoán xem hắn ta có thể ra mặt cứu người hay không?"

La Lệ Nương: "..."

Nghe nói thị lang đại nhân lúc trước vì bị bắt tế mà mới bỏ Tô mẫu, hắn còn phải dựa vào Nhạc gia, nào dám ở trước mặt người ngoài giúp một tay?

Trong nội tâm nàng ta rất bối rối, trong đầu hiện lên đủ loại ý nghĩ, chỉ muốn ngăn cản nữ nhân trước mặt nổi điên, nàng ta vội vàng nói: "Dù ngoài mặt không dám che chở thì cũng có thể bí mật hại phu thê các ngươi, dân không đấu với quan, hắn còn là quan ở kinh thành..."

"Đó là chuyện của ta." Tần Thu Uyển nhàn nhạt ngắt lời nàng ta: "Ngươi chỉ cần nói với ta, vì sao thị lang đại nhân chỉ đưa thư về cho ngươi là được."

La Lệ Nương bị ngắt lời cũng không dám tức giận, nuốt một ngụm nước bọt, bèn nói ra chuyện hoa khô. Cuối cùng nói: "Tẩu tẩu, tẩu đã là La gia phụ, đại ca vì cưới tẩu mà trên lưng phải chịu không ít lời đồn đại, tẩu cũng nên vì huynh ấy cân nhắc một chút."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Ngươi nói đúng, cho nên, ta đã tìm ra chứng cứ phụ mẫu ngươi hãm hại đại ca ngươi, ta sẽ đưa cho đại nhân. Phụ mẫu ngươi trong vòng hai năm đừng nghĩ đi ra được."

La Lệ Nương: "..." Ta cũng đâu có ý muốn ngươi cân nhắc việc này.

Nghi ngờ trong lòng Tần Thu Uyển đã được giải hoặc, lại hiếu kỳ hỏi: "Tất cả thư ngươi viết cho thị lang đại nhân được đưa đi đến chỗ nào?"

La Lệ Nương căng thẳng không thôi: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

Đương nhiên là muốn viết thư cho thị lang phu nhân, đương nhiên muốn nói cho bà ấy biết một tiếng những chuyện thị lang đại nhân đang làm gần đây. Phụ thân bà ấy nâng đỡ nam nhân này cũng không phải vì để cho hắn dùng quyền lợi trong tay che chở cho những nữ nhân khác và hài tử bên ngoài. Nếu như cứ bị lừa như vậy mãi thì thị lang phu nhân cũng quá uất ức rồi.

Vị đại phu kia sắp được đưa vào nha môn, La Lệ Nương không dám già mồm, chỉ hi vọng tẩu tẩu nể tình mình nhu thuận, đừng làm việc quá tàn nhẫn.

Tần Thu Uyển cũng không cho rằng mình làm việc tàn nhẫn, so với chuyện La Lệ Nương làm với Trang Oánh Oánh, những chuyện nàng làm vốn cũng không tính là gì.

Chí ít, nàng cũng không hại ai mà chỉ vì khổ chủ đòi lại công đạo

Lấy được địa chỉ, Tần Thu Uyển hồi phủ xong thì lập tức viết một phong thư, sai người mang đến Kinh thành. Nếu như thuận lợi thì ngày mốt thị lang phu nhân sẽ nhận được tin tức.

Một bên khác, tin tức nàng đón được vị đại phu kia cũng truyền ra ngoài.

Tô phụ biết được thì lập tức tới tìm thê tử, cùng nhau đem việc này cáo tri cho thị lang đại nhân.

Tô mẫu lo lắng không thôi.

Vị đại phu kia là bà ta tìm đến, cũng là bà ta tự mình dặn dò đại phu nói Tô Hoa Phong có ẩn tật. Khi đó bà ta không cho rằng chuyện sẽ bại lộ nên cũng không làm việc kín đáo. Cho nên, buổi sáng bị tra ra, bà ta chỉ có thể đưa đại phu đi ngay trong đêm.

Càng làm cho bà ta hoảng hốt hơn chính là, lúc ấy bà ta muốn diệt khẩu. Đại phu đã chạy thoát, bởi vậy mà tình thế đã sớm thoát khỏi khống chế của bà ta.

Tô mẫu gấp đến độ nước mắt chảy ròng ròng, Tô phụ cũng không thương tiếc, thậm chí còn có chút phiền chán.

Thị lang đại nhân hiểu được nỗi khó xử của bà ta, nhẹ nhàng an ủi: "Nàng đừng sợ, chuyện còn chưa tới lúc khó khăn nhất, vẫn còn chỗ cứu vãn."

Hắn quay đầu, ngữ khí trở nên lạnh lùng: "Ngươi đi tìm nàng ta thảo luận, chỉ cần nàng ta nguyện ý giao đại phu kia ra thì bất luận nàng ta đưa ra điều kiện ra sao, ta đều đáp ứng được."

Tô phụ nhìn cái này, lại nhìn cái kia, cảm thấy mình mới là người dư thừa. Ông ta gật đầu nói: "Được."

Đợi đến khi Tô phụ đến tìm, Tần Thu Uyển đã tự mình đưa đại phu đến nha môn.

Lúc đi ra, vừa vặn đụng vào Tô phụ đang lo lắng chạy tới. Tần Thu Uyển nhìn thấy ông ta, mỉm cười chào hỏi: "Tô lão gia có việc gấp tìm đại nhân sao? Tranh thủ thời gian đi vào đi, đại nhân đang ở bên ngoài đó."

Tô phụ: "..." Xong rồi!

Ông ta không tham gia vào chuyện hãm hại Trang Oánh Oánh, cũng không sợ mình bị liên luỵ vào tù. Nhưng thê tử và nhi tử có! Mẫu tử bọn họ xảy ra chuyện, thị lang đại nhân còn nguyện ý giúp ông ta nữa sao?

"La phu nhân, ngươi làm việc thực sự quá thiếu thỏa đáng." Tô phụ bất mãn nói.

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười, giễu cợt nói: "Tô lão gia quả nhiên là thích lên mặt dạy đời, nếu như ta nhớ không lầm thì hai nhà chúng ta hiện tại không hề có quan hệ gì, ông thuyết giáo sợ là không đúng lúc. Phụ mẫu ta và phu quân ta còn mặc kệ ta, ông tính là thứ gì.”

Tô phụ: "..."

Ông ta run rẩy chỉ: "Ta chí ít cũng coi như là trưởng bối của ngươi?"

Không nói đến bối phận, chỉ riêng việc hài tử trong bụng nàng là con của Tô Hoa Phong thì nàng cũng không nên nói ra ác ngôn với ông ta như vậy.

"Trưởng bối trong nhà ta nhiều lắm, nhưng trong đó không có người nào họ Tô." Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Không hài lòng thì thôi."

Nàng ra khỏi nha môn xong thì lên xe ngựa rời đi.

Tô phụ không tiếp tục quấy rầy, ông ta còn phải tranh thủ thời gian đi tìm thị lang đại nhân thương lượng đối sách với Tô mẫu.

Chuyện cho tới bây giờ, cũng đã không thể ngăn cản kịp.

Vậy cũng chỉ có thể ra tay từ chỗ Tri phủ đại nhân. Hôm sau, thị lang đại nhân đi đến Tri phủ Hậu Nha, biểu lộ thân phận của mình, muốn lấy thế bức bách, lấy quyền tương dụ. Tóm lại, phải để Tri phủ đại nhân tiêu hủy chuyện này.

Hoặc là tìm một người khác thế tội cũng được.

Tri phủ đại nhân không muốn bị thị lang đại nhân nắm mũi dẫn đi nên không có đồng ý ngay.

Thực ra, hắn vốn dĩ không muốn đồng ý, những chuyện này nếu như đè xuống thì không những khiến hắn cắn rứt lương tâm, mà mấy chục năm về sau đều có thể sẽ bị lật ra. Dù hắn đã ngồi ở vị trí cao thì chuyện nhỏ này cũng có thể lật đổ hắn.

Cho nên, Tri phủ nói qua loa vài câu, tiễn người đi xong thì liền viết thư mang đến Kinh thành, muốn tìm kiếm trợ giúp.

Thị lang đại nhân không biết những chuyện này, trở về nói cho Tô mẫu biết.

Tô mẫu thấy thị lang đại nhân nguyện ý làm những chuyện này vì mình thì cảm động vô cùng, cũng đoán chắc là lần này mình hẳn là có thể bình an thoát thân.

Bà ta ngậm lấy nước mắt phúc thân: "Đa tạ."

Thị lang đại nhân thở dài: "Là ta liên lụy nàng. Nàng yên tâm, Thẩm đại nhân không đồng ý ngay, nhưng hẳn là sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà đối nghịch với ta. Lát nữa ta sẽ sai người đưa cơm cho đại phu, tốt nhất là để hắn ta sợ tội tự vẫn."

Tô mẫu giật mình, nhưng nghĩ tới mình cũng sẽ bị liên luỵ, lập tức hạ quyết tâm: "Được!"

Đại phu trong đại lao không xảy ra chuyện gì, nhưng ở Kinh thành lại có người tới.

Thị lang phu nhân thân mang hồng y, phong trần mệt mỏi chạy đến, trực tiếp tiến vào La phủ.

Tần Thu Uyển đã sớm đoán được thị lang phu nhân có thể sẽ không nhẫn nhìn được mà tự mình chạy tới, nhưng lại không ngờ bà ấy lại đích thân tới cửa tìm mình.

Suy xét một chút, nàng còn phải giúp thị lang phu nhân, lúc này cũng không sợ hãi, tự mình đón người vào.

Thị lang phu nhân tính tình hào phòng. Những năm gần đây, bà ta vẫn cho rằng mình và phu quân là đôi phu thê hòa hợp, không ngờ hắn lại giấu diếm bà ta chuyện lớn như thế. Bà ta gả thấp chính là vì không chấp nhận được nam nhân bên cạnh có thiếp, không chấp nhận được việc bị nam nhân lừa gạt. Bây giờ sau khi tức giận, cũng tràn đầy chán ghét với thị lang đại nhân.

Thị lang đại nhân nhận được tin tức phu nhân đến đây, bèn muốn đến La phủ xem xét tình hình, nhưng lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa.

Thị lang phu nhân không gặp nam nhân nhà mình, nhưng không có nhàn rỗi, cũng tìm Tri phủ đại nhân thúc giục hắn phán án.

Vụ án này không có gì để thẩm vấn hết, đại phu cửu tử nhất sinh đào thoát, đương nhiên sẽ không giấu diếm cho Tô mẫu nữa. Vì vậy vừa được đến trên công đường đã nói hết tất cả.

"Tiểu nhân không biết phu nhân đã bị ai ép buộc mà lại muốn tiểu nhân nói như vậy, để Đại công tử cho là mình không thể có dòng dõi."

Đạo trưởng cũng giống vậy, chỉ nói mình không biết nội tình, cũng chỉ nghe Tô mẫu dặn dò.

Đúng như những gì La Lệ Nương sợ hãi, Tô mẫu giải thích không được liền khai ra nàng ta.

Thời gian qua đi hơn nửa năm, chuyện Trang Oánh Oánh rời khỏi Tô phủ lúc trước lại bị người ta đề cập đến.

Bây giờ, chân tướng rõ ràng khắp thiên hạ, tất cả mọi người đều biết. Trang Oánh Oánh bị Tô gia phụ đổ oan, nếu không nhanh trí thì sợ là sớm đã bị người đời chửi là nữ nhân dâm loạn rồi chết.

Tô gia...đúng là quá đáng sợ!

La Lệ Nương vốn chỉ bị giam một năm, sau việc này, trực tiếp thêm mười năm.

Tô mẫu cũng giống vậy, hãm hại nhi tức nhi tử, còn ép nhi tức uống thuốc phá thai, chuyện nào cũng đều rất ác độc, đương triều không chấp nhận cho kẻ tử hại phụ mẫu, cũng không chấp nhận được kẻ sát hại dòng dõi. Dù mọi chuyện cũng chưa làm thành công nhưng vẫn theo luật phán quyết tám năm.

Tô phụ trên công đường viết hưu thư, tuyên bố không chấp nhận được thê tử ác độc như vậy, lúc đưa hưu thư ra còn rơi nước mắt, được không ít người đồng tình.

Thị lang phu nhân vẫn luôn dự thính, cuối cùng mời Tri phủ đại nhân làm chứng, viết một phong thư hòa ly.

"Năm đó ngươi nói mình không có thê nhi, cho nên phụ thân ta mới hứa thân. Nếu ngươi đã gạt ta thì mối hôn sự của chúng ta từ lúc vừa mới bắt đầu đã là sai trái." Vành mắt thị lang phu nhân ửng đỏ, nhưng ánh mắt kiên nghị: "Đã sai thì nên uốn nắn. Từ nay về sau, chúng ta cắt đứt quan hệ, không còn liên quan!"

Thị lang đại nhân hiểu rõ mình có thể có được địa vị như ngày hôm nay cũng là bởi vì Nhạc gia, hắn thực sự không muốn hòa ly nên luôn mồm cầu hoà.

Đáng tiếc tâm giai nhân đã chết, cầu xin hồi lâu cũng không có hiệu quả.

Thân thế của Tô Hoa Phong bại lộ trên công đường, phủ thành không ở lại, thị lang đại nhân bây giờ đã không có thê thất. Lúc hắn ta rời đi, đã mang hắn theo.

Sau đó, Tần Thu Uyển nghe nói, thị lang đại nhân bị giáng chức đi đến một huyện nhỏ xa xôi làm một huyện lệnh nhỏ, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì cả một đời này đều không về được. Hắn ta mặc dù mang theo nhi tử, nhưng trong lòng lại vẫn luôn oán hận, còn hay say rượu, chỉ cần không hài lòng là sẽ đánh mắng nhi tử. Cuộc sống của Tô Hoa Phong không tốt lắm, nhưng hắn không có chỗ nào để đi, chỉ có thể ở lại bên cạnh phụ thân.

Thỉnh thoảng, hắn cũng sẽ nghĩ, nếu như mình thật sự là huyết mạch của Tô gia thì tốt biết bao.

Nếu như nương không tằng tịu với người này rồi sinh ra hắn thì tốt biết bao.

*

Tô mẫu không thể sống qua tám năm, lúc ở trong đại lao đã ra đi. La Lệ Nương thì sống được, nhưng sau khi nàng ta ra ngoài, không người nào quan tâm đến nàng ta.

Tô gia bởi vì bị cuốn vào ân oán giữa quan viên, việc buôn bán không thể bằng được lúc trước, dần dần không lên nổi nữa. Nhưng mà ông ta vẫn không hài lòng với tiểu nhi tử, cũng không muốn giao gia nghiệp cho nhi tử của La Lệ Nương, dù sao thì ông ta cũng còn trẻ nên đã quyết định tái giá, một lần nữa dạy bảo tiểu nhi tử.

Sau này, nhi tử tuy đã dạy dỗ được, nhưng gia nghiệp đã bị hủy hoại, biến thành một thương hộ.

Còn chuyện của phu thê La Hoài Tây, người trong thành cứ nhắc đến là miệng đầy tán thưởng, không vì cái gì khác, chỉ là vì sự hào phóng của hai phu thê.

Hai bọn họ rất tình nguyện trợ giúp người nghèo khổ, bất luận trên đời này có chỗ nào gặp tai hoạ thì bọn họ đều sẽ quyên tiền quyên lương, tận hết sức lực. Đến mức rất nhiều năm sau, khắp nơi vẫn còn có người truyền nhau xướng lên việc thiện hai người làm.

Bình Luận (0)
Comment