Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 447 - Chương 452

Chương 452

Trang Oánh Oánh gầy yếu tái nhợt đứng trước mặt Tần Thu Uyển, nụ cười thoải mái, nhẹ nhàng phúc thân: "Đa tạ cô nương đã giúp ta."

"Chính ta bị ủy khuất thì không sao, nhưng hài tử trong bụng ta có tội gì? Nó thậm chí còn không kịp nhìn thế đạo thì đã bị phụ thân hạ độc chết. Ngươi dạy hài tử thật tốt, nó đối xử với mọi người chân thành, người lại nhanh trí, sẽ không bị người ta lừa gạt, bản tính thiện lương. . ." Đứa bé kia thực sự đã thỏa mãn tất cả chờ mong của nàng ta đối với hài tử của mình.

Tần Thu Uyển tiến lên dìu nàng ta đứng dậy: "Không cần cám ơn, ta cũng đang giúp chính ta."

Kỳ thật hai người vốn dĩ không đụng được vào nhau, Trang Oánh Oánh chậm rãi tiêu tán, Tần Thu Uyển lại nhìn lên cái bình trên bàn đã sắp đến miệng bình rồi.

*

Mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt của Tần Thu Uyển là một mảnh đỏ tươi, ánh mắt chỉ nhìn được một tấc vuông ở trước mắt, trên đầu rất nặng, rũ mắt nhìn thấy bàn đá gạch xanh, ánh mắt lại nhìn xuống người mình. Nhìn thấy cát phục thêu cây lựu hoa, móng tay sắc nhọn thoa khấu đan đỏ chót, ngón tay tinh tế trắng nõn, trong lòng bàn tay còn đang cầm một thanh Như Ý trong suốt.

Rất rõ ràng, nàng đang thành thân.

Tần Thu Uyển thở ra một hơi, đang muốn tiếp thu ký ức thì nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra "két két" một tiếng, sau đó có tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt bước vào.

"Thỉnh an chủ tử."

Bên cạnh có giọng nói thanh thúy của nha hoàn vang lên.

"Các ngươi lui xuống đi." Một giọng nói hơi khàn khàn truyền đến.

Nha hoàn phúc thân lui xuống dưới. Ngay sau đó, trước mắt Tần Thu Uyển xuất hiện một cái gậy, hình như là muốn mở khăn cô dâu.

Tần Thu Uyển đều phải giúp những nguyên phối uổng mạng không cam lòng đòi công đạo, vậy khăn cô dâu này cho dù được mở ra thì cũng không thể vừa lòng. Nàng khoát tay, tự mình xốc khăn cô dâu lên, sau đó liền thấy được một nam tử đứng ở ngay trước mặt đang mặc một bộ cát phục.

Nam tử nhìn rất trẻ, có lẽ mới mười sáu mười bảy tuổi, ngũ quan tuấn tú, đuôi mắt giương lên, có mấy phần nữ khí. Mũi cao thẳng, môi mỏng có chút nhếch, cũng thật sự dễ nhìn.

Nếu so sánh thì vóc người cũng không cao lớn bằng các nam tử khác, nhưng cũng khá ổn.

Ánh mắt Tần Thu Uyển nhìn vào cái vai của hắn xong thì đối diện với ánh mắt không đồng ý của hắn.

"Ngọc Lan, dựa theo quy củ thì ta phải giúp nàng cởi khăn cô dâu." Hắn dường như không có ý làm lại một lần nữa, đặt cái gậy nặng nề trong tay lên trên khay.

Tần Thu Uyển nhìn hỉ nến đã đốt đi hơn phân nửa, giọt nến còn tích một đống, liền nói ngay: "Chàng trở về quá muộn, đầu ta quá nặng, cổ quá mệt nên không chịu nổi."

Nam tử trước mặt khẽ lắc đầu, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Cũng tại ta." Nói xong bèn đưa tay kéo tay áo nàng lại: "Đến đây, ta giúp nàng."

Ánh mắt Tần Thu Uyển quét qua cổ tay hắn, so sánh với nam tử bình thường thì tinh tế trắng nõn hơn một chút. Nàng thuận thế ngồi xuống bàn trang điểm trước, chờ hắn giúp mình lấy hỉ quan.

Hỉ quan lộng lẫy, do thuần kim chế tạo, bảo thạch trên đó sáng rực dưới ánh nến, vừa nhìn là biết có giá trị không nhỏ. Nàng đưa tay tiếp nhận, chạm vào những chiếc tua được kim châu xuyên qua, cười nói: "Đẹp không?"

"Đẹp." Nam tử không chút nghĩ ngợi đáp lại, rồi cất giọng dặn dò: "Người đâu, mang nước nóng vào."

Bỗng nhiên có tiếng bước chân vội vàng chạy đến, âm thanh thất kinh: "Chủ tử, phu nhân vừa rồi quá mức vui mừng nên đã té xỉu xuống đất bất tỉnh nhân sự, đầu bị đập xuống. Ngài mau đi xem đi!"

Sắc mặt nam tử sau lưng biến đổi, sau khi đi hai bước mới nhớ tới tân nương tử bên cạnh: "Phu nhân, ta phải đi xem. . . Sắc trời không còn sớm, nàng chớ chờ ta, nghỉ ngơi trước đi."

Nói xong, không đợi Tần Thu Uyển nói tiếp, hắn đã như một trận gió lao ra ngoài.

Tần Thu Uyển nhìn bóng lưng của hắn, nói: "Các ngươi đi xuống hết đi."

Cánh cửa lại một lần nữa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình nàng. Xung quanh toàn ánh sáng lộng lẫy, khắp nơi tinh xảo. Tần Thu Uyển nâng má, nhắm mắt lại.

Nguyên thân tên Lương Ngọc Lan, là nữ nhi Hiền vương đương triều.

Lương thị quốc tính, phụ thân Hiền vương là thân sinh đệ đệ của hoàng thượng đương triều, nàng vừa tròn tuổi đã được phong là Ngọc Lan quận chúa, được thưởng đất Dư thành, theo hoàng thượng ban thưởng đã đổi tên là Ngọc Lan Thành.

Lương Ngọc Lan thân phận tôn quý, được thái hậu hoàng thượng sủng ái, ngoại trừ đích công chúa thì không có người nào có thể so sánh được với nàng. Nàng từ nhỏ đến lớn không tranh không đoạt, chỉ duy nhất có một lần cầu xin hoàng bá phụ cho phép gả cho Trạng Nguyên năm đó vào lúc nàng mười lăm tuổi.

Trạng Nguyên Hồ Minh Chân, từ một thành xa xôi trúng tiểu tam nguyên, sau đó liền trúng Tam nguyên, là vị đại tài tử trăm năm có một trúng liền sáu nguyên. Tài hoa hơn người như vậy, nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày sau tất nhiên sẽ có thể có được địa vị cực cao. Người có dung mạo đẹp, trước khi thi hội còn được không ít tiểu thư khuê các cảm mến, cũng có không ít quan lớn muốn bắt tế. Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cũng tốt, dệt hoa trên gấm cũng được, tóm lại đều muốn dựng lên một phần thiện duyên với hắn.

Đáng tiếc, đã bị Ngọc Lan quận chúa đoạt được.

Đương triều có luật pháp nói rõ, phò mã không vào triều, chỉ hưởng tôn vinh, quận mã lại không có quy củ này.

Cưới quận chúa cũng không làm chậm trễ việc tận trung vì nước. Dù là như thế thì khi biết được điệt nữ thích Trạng Nguyên, hoàng thượng cũng không lập tức ban hôn mà là tìm Trạng Nguyên hỏi riêng ý hắn. . . Thứ nhất là sợ mình chuyên quyền độc đoán khiến Trạng Nguyên sinh lòng bất mãn, sinh oán với hoàng thất, ngày sau không chịu tận chức tận trách. Thứ hai, cũng sợ điệt nữ phải chịu oan ức.

Cũng may kết quả rất tốt, Trạng Nguyên cũng chưa có mối hôn sự nào, cũng sinh lòng ái mộ với Ngọc Lan quận chúa. Tất cả mọi chuyện đều vui vẻ, hoàng thượng rất nhanh đã hạ chỉ ban hôn.

Hai người thành thân, Ngọc Lan quận chúa mười dặm hồng trang, được quan trạng nguyên đích thân nghênh đón, vốn nên là một giai thoại.

Hai người cho dù không có tình cảm sâu đậm thì cũng nên tương kính như tân.

Nhưng mà thực ra, tất cả mọi người đều đoán sai.

Quan trạng nguyên Hồ Minh Chân sở dĩ khổ đọc thi thư vào triều đường cũng không phải là vì ra sức vì nước mà là vì báo thù.

Đồng thời, kẻ thù của hắn còn là Hiền vương, cho nên, mỗi một khắc ở cùng thê tử, hắn đều cảm thấy mình đang chịu ủy khúc, chịu nhục.

Cửa tiếp tục bị đẩy ra, Tần Thu Uyển nghe được động tĩnh, bỗng nhiên mở mắt.

Nha hoàn Xuân Khê đi theo Ngọc Lan quận chúa làm của hồi môn rón rén đi vào, đóng cửa lại rồi đi đến bên cạnh nàng: "Quận chúa, nô tỳ nghe nói người bên kia đã mời đại phu, đã trễ như vậy rồi, chúng ta có nên rửa mặt đi ngủ luôn không?"

Khóe môi Tần Thu Uyển câu lên một nụ cười mỉa mai: "Bà bà sinh bệnh, ta dù là quận chúa cao quý thì cũng đã là Tần gia tức, cũng nên phụng dưỡng trước giường." Nói xong, nàng nhìn về trong gương: "Giúp ta xắn búi tóc."

Xuân Khê kinh ngạc, cũng không phản bác, linh xảo xắn một búi tóc đơn giản rồi đỡ Tần Thu Uyển đứng dậy.

Nha hoàn Tần gia đứng ở cửa thấy nàng muốn ra ngoài, kinh ngạc hỏi: "Đêm tân hôn, tân lang, tân nương không thể ra khỏi hỉ phòng, quận chúa. . ."

"Quy củ là chết, người là sống, bà bà bệnh nặng, sao ta có thể ngồi yên được?" Nàng không nhìn nha đầu kia, cất bước hướng ra bên ngoài: "Dẫn đường!"

Ngữ khí không cho phản bác.

Phủ Trạng Nguyên là một tòa nhà lớn hai cửa, Hồ mẫu ở chính phòng hậu viện, Tần Thu Uyển đi ngang qua, ánh nến bên đường đã tắt hơn phân nửa, giống như chủ tử đã đi ngủ.

Mới vừa vào viện tử, nha hoàn Tần gia dẫn đường liền nói lớn tiếng về phía bà đỡ thủ vệ: "Quận chúa đã đến, còn không qua đây thỉnh an!"

Tần Thu Uyển còn chưa mở miệng, Xuân Khê đã nói: "Quận chúa tới thăm lão phu nhân, vào cửa trước mới quan trọng."

Nha hoàn vừa rồi hô lên thỉnh an, kỳ thật là đang nhắc nhở.

Tần Thu Uyển không nhìn mấy người đang chạy tới, váy uốn lượn, bước chân nhanh chóng tiến vào chính phòng.

Trong chính phòng có ánh nến lờ mờ, Hồ mẫu ngồi dựa vào trên giường, Hồ Minh Chân đứng đấy, tóc rối tung một nửa, che khuất nửa gương mặt của hắn.

Vừa mới thấy mặt, không đợi hai người nói chuyện, Tần Thu Uyển đã dẫn đầu nói: "Phu quân, chàng đây là. . ."

Hồ mẫu thở dài: "Ta mới ngã một phát, Minh Chân không yên lòng, dự định ở lại chăm sóc ta một đêm, ta mới bảo nó cởi mũ ra."

Tần Thu Uyển lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Nam nữ hữu biệt, nhi đại tị mẫu. Hai mẫu tử ở cùng một phòng như vậy thấy thế nào cũng không ổn.

Đại khái là thấy được vẻ kinh ngạc trên mặt nàng, Hồ mẫu giải thích: "Ta vốn muốn để nó đi, đang thuyết phục thì con lại đến."

Tần Thu Uyển gật gật đầu: "Đại phu nói như thế nào?"

"Đại phu nói là không rõ nguyên cớ, chỉ nói là chịu khó tĩnh dưỡng, mấy ngày gần đây phải đặc biệt coi chừng." Hồ mẫu áy náy nói: "Vừa rồi Minh Chân còn nói là mấy ngày gần đây đều sẽ ở trong viện này để giúp ta. . . Ta tuổi đã cao, quấy rầy đêm tân hôn của các con thật sự là không nên."

"Chuyện sinh bệnh ai cũng không nghĩ tới, bà bà đừng nói như vậy." Tần Thu Uyển ngồi xuống bên mép giường: "Phu quân một mình chăm sóc ngài, người ngoài có lẽ sẽ nói xấu, vậy để bọn con cùng nhau chăm sóc ngài."

Hồ mẫu: ". . . Không cần."

Thấy Tần Thu Uyển không nói đùa, bà ta vội vàng nói: "Con là quận chúa cao quý, ta có tài đức gì. . ."

"Con đã gả cho Minh Chân thì chính là nhi tức của ngài, thân là vãn bối, phụng dưỡng bà bà là chuyện nên làm." Tần Thu Uyển giúp bà ta đắp kín mền: "Ngài đừng bất an, mau nằm ngủ đi, sớm ngày chữa khỏi thân thể mới quan trọng."

Hồ mẫu đành phải nằm xuống, lại khuyên: "Minh Chân, con cũng trở về ngủ đi."

Tần Thu Uyển ôn nhu cười, còn có chút ngượng ngùng.

Đêm tân hôn, nếu không chịu động phòng thì đối với tân nương tử mà nói cũng là nhục nhã quá lớn. Nhưng nếu như có chuyện ngoài ý muốn thì lại có thể coi là chuyện khác.

Bây giờ nàng bất ngờ xuất hiện ở nơi này, nếu Hồ Minh Chân muốn đi đến nơi khác nghỉ ngơi thì vô luận như thế nào cũng phải mang theo tân nương tử.

Cũng không thể để đường đường là quận chúa vào đêm tân hôn ở một mình phụng dưỡng bà bà bị bệnh chữ?

Nếu Hồ Minh Chân có can đảm như thế thì bên Vương phủ sợ là sẽ không chấp nhận.

Nói thật, thành thân thật là mệt mỏi.

Nửa đêm phải dậy, cả một ngày bận rộn, còn phải ứng phó không ít khách hàng. Hồ Minh Chân là tân khoa Trạng Nguyên trăm năm khó gặp, tất cả quan viên trên triều đình đều muốn tới cửa, vốn đã khó có thể ứng phó, cộng thêm việc hắn còn phải cẩn thận một chút. Hiện tại, hắn đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, đứng ở chỗ này mà mí mắt cũng đang đánh nhau.

Hồ Minh Chân nhìn thấy vẻ ngượng ngùng trên mặt quận chúa thì mười phần bối rối nhanh như chớp bớt đi chín phần, lập tức nói: "Nương, đại phu nói là người bị bệnh rất hung hiểm, nhi tử phải ở lại chỗ này chăm sóc người."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Vậy ta nằm trên giường này."

Trong phòng, chỗ còn lại để ngủ cũng chỉ còn đạp bản.

Mà chỗ đó bình thường đều là nha hoàn ngủ lại.

Hồ mẫu không nỡ, bèn khuyên nhủ: "Quận chúa, thương thế ta không đáng ngại, con đừng lo lắng, vẫn nên vào tân phòng ngủ đi. . ."

Tần Thu Uyển ngờ vực hỏi: "Không đáng ngại?"

Hồ mẫu: ". . ."

Bà ta vội vàng đổi giọng: "Đại phu nói là hung hiểm, Minh Chân không yên lòng cho ta mà thôi."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Con cũng không yên lòng, trở về cũng không ngủ được, vẫn nên ở lại chỗ này thôi."

Nói xong bèn dựa vào giường êm, nhắm nghiền hai mắt.

Ngày thành thân, không chỉ là tân lang quan mệt mỏi mà tân nương tử cũng phải nửa đêm rời giường, nhất là Lương Ngọc Lan còn là quận chúa cao quý, từ trước đến nay đều không phải chịu mệt nhọc lâu như vậy. Tần Thu Uyển tới cũng cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đã sớm muốn nghỉ ngơi.

Trong lúc đó, nàng luôn vểnh tai lên nghe động tĩnh bên giường.

Ở trước mặt nàng, hai mẫu tử không dám nói nhỏ. Chỉ nghe thấy Hồ mẫu nói: "Minh Chân, con đi vào chỗ ngăn tủ lấy chăn mền ra đi."

Ngay sau đó một loạt tiếng xột xoạt truyền đến, Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Hồ Minh Chân đã tựa vào bên giường, co ro nằm ngủ.

Nếu nàng nhớ không lầm thì đời trước Hồ Minh Chân cũng lấy cớ nương bệnh nặng, bồi hai đêm rồi liền bị phái đi ra ngoài, vừa đi đã mất mấy tháng.

Cho nên Lương Ngọc Lan từ trước tới giờ đều không hề hoài nghi thân phận nữ nhi của hắn.

Lần này, muốn đi nơi khác. . . thì chính là mơ mộng hão huyền.

Bình Luận (0)
Comment