Chương 453
Buổi sáng hôm sau, lúc Tần Thu Uyển mở mắt ra, sắc trời bên ngoài còn chưa sáng rõ, nàng ngồi dậy: "Người đâu."
Xuân Khê đẩy cửa đi vào: "Quận chúa, có chuyện gì ạ?"
"Giúp ta múc nước rửa mặt, hôm nay phải kính trà, không thể để quá muộn." Lời Tần Thu Uyển nói nghe rất có lý có cứ.
Xuân Khê nhìn thoáng qua bên giường, thấy chủ tử không hiểu ý của mình, chỉ đành phải nói: "Vâng ạ."
Quận chúa rửa mặt, từ đầu đến chân được mấy người hầu hạ, Xuân Khê mang theo một đám nha đầu nối đuôi nhau mà vào. Người khác muốn ngủ đương nhiên là không ngủ được.
Hồ Minh Chân khá là cẩn thận, lúc tỉnh lại liền xoa xoa mi tâm rồi lại xoa xoa cổ, ngồi dậy lại bắt đầu xoa chân.
Ánh mắt Tần Thu Uyển thoáng nhìn xéo qua, lập tức cười lạnh.
Ngủ trên cái đạp bản cứng rắn như thế, há lại ngủ ngon như vậy?
Trên giường, Hồ mẫu tỉnh lại, nhìn thấy hắn như thế, đáy mắt tràn đầy đau lòng: "Quận chúa, chúng ta dù gì cũng là người một nhà, không cần nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy. Ở đây cũng không có người ngoài, chỉ là kính trà thì cũng không cần gióng trống khua chiêng như vậy. Nếu con không muốn kính thì sai người bưng đến nơi này cũng được."
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Vậy thì không được, bị người ta phát hiện lại nói Hiền Vương phủ con không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, có thể còn liên lụy đến hoàng tổ mẫu trong cung."
Đã nhắc đến tận thái hậu trong cung, hai mẫu tử đành phải đứng dậy, một nhóm ba người vừa mới rời khỏi viện tử, liền thấy một nữ tử trẻ tuổi đứng ở bên đường cách đó không xa, đó là muội muội của Hồ Minh Chân - Hồ Minh Dao.
Nhìn thấy mấy người, nàng ta tươi cười chào đón: "Nương, ca ca."
Tần Thu Uyển mang trên mặt nụ cười ôn nhu: "Nhị muội, đêm qua nương ngã, muội có biết không?"
Hồ Minh Dao kinh ngạc, dò xét mẫu thân của mình, thấy bà ta không sao thì mới yên lòng: "Nương, người ngã mà sao không nói với con?"
Chuyện Hồ mẫu ngã xuống sinh bệnh vốn là lấy cớ, bản ý là muốn Hồ Minh Chân ngủ lại một đêm. Nếu để cho Hồ Minh Dao thay ca ca trông coi thì sẽ không thể đạt được mục đích.
Tần Thu Uyển tiến lên, đưa tay cầm lấy tay Hồ Minh Dao: "Nhị muội, bệnh tình của nương không nặng, Nếu muội không yên lòng thì tối nay muội đi trông người đi?"
Hồ mẫu: "..."
Hồ Minh Chân bật thốt lên: "Không được!"
Tần Thu Uyển bất mãn nói: "Phu quân, ta biết chàng lo lắng cho bà mẫu, nhưng nam nữ hữu biệt, chàng trông... thì thực sự khá khó coi!"
Nàng cúi đầu: "Ta đã từng nghe mẫu phi nói, có một phụ nhân ở goá coi nhi tử như phu quân, không cho hắn và thê tử tương thân tương ái..."
Thiên hạ này lớn không thiếu cái lạ.
Loại chuyện này đúng là đã từng có trong thoại bản và trong cố sự mọi người truyền miệng.
Mặt Hồ mẫu hơi biến sắc: "Quận chúa lo quá rồi, ta tuyệt đối không phải là loại người này."
Sắc mặt Hồ Minh Chân thì lại không tốt lắm: "Ngọc Lan, ta chỉ lo lắng cho nương, nàng nghĩ đến nơi nào vậy?" Hắn trầm ngâm một lát: "Nhưng mà nàng nói cũng đúng. Như vậy đi, tối nay muội muội trông coi, ta ở bên cạnh nương."
Nói đến đây, vẻ mặt hắn tràn đầy áy náy: "Tân hôn của chúng ta lại phải xa cách nàng, ta thực sự không cam lòng. Nhưng mẫu thân của ta nuôi lớn huynh muội bọn ta không dễ dàng, đại phu đã nói hung hiểm như thế thì lòng ta thực sự cũng không yên."
Tần Thu Uyển nở nụ cười ôn nhu: "Phu quân, ta gả cho chàng, nương chàng cũng chính là nương ta. Chàng không yên lòng thì ta cũng thế. Vậy để muội muội canh giữ ở bên cạnh nương, còn ta và chàng cùng ở bên cạnh, được chứ?"
Hồ Minh Chân: "..." Không được!
Hồ mẫu thấy không chống đỡ được, bèn nói: "Đi kính trà trước đi!"
Một đoàn người ngồi xuống, Lương Ngọc Lan là quận chúa cao quý, đương nhiên là không cần quỳ. Đi bán lễ kính nước trà, sau đó được Hồ Minh Chân mang theo đến từ đường.
Từ đường mới được xây, bài vị bên trong còn mang theo mùi sơn mới, Tần Thu Uyển nhìn qua bèn cười hỏi: "Phụ thân ra đi năm chàng tám tuổi sao?"
"Đúng vậy." Hồ Minh Chân không vui lắm: "Chúng ta đi thôi."
Tần Thu Uyển đi theo sau lưng hắn đi ra ngoài, hỏi: "Phụ thân tuổi còn trẻ, sao lại ra đi?"
Hồ Minh Chân trầm mặc: "Bệnh."
Tần Thu Uyển khẽ an ủi: "Nếu ông ấy biết chàng có được thành tựu như bây giờ thì chắc chắn sẽ rất vui mừng."
Sắc mặt Hồ Minh Chân lạnh xuống: "Hôm nay ta có việc phải ra ngoài một chuyến. Quận chúa sớm trở về nghỉ ngơi đi."
"Chàng đi đâu vậy?" Tần Thu Uyển đuổi theo: "Ta đi cùng chàng."
"Đồng môn của ta hôm nay nạp thiếp, nàng đi không tiện lắm." Hồ Minh Chân thuận miệng nói.
Tần Thu Uyển bất mãn nói: "Ta không cho phép chàng đi."
Hồ Minh Chân kinh ngạc: "Quận chúa, ta và đồng môn một đường nâng đỡ nhau đến Kinh thành, hắn giúp ta rất nhiều, nếu ta không đi thì người ngoài sẽ nói ta phú quý liền trở mặt không quen biết..."
"Vậy cứ để bọn họ nói." Tần Thu Uyển hơi hếch cái cằm lên, tỏ rõ vẻ tùy hứng: "Nếu như thú thê thì ta không ngăn càn chàng, nhưng nạp thiếp thì không được! Chẳng lẽ về sau chàng nạp thiếp cũng phải mời bọn họ tới cửa chúc mừng?"
Hồ Minh Chân đương nhiên là không thể nào nạp thiếp, vẻ mặt hắn bất đắc dĩ: "Có thể cưới được Ngọc Lan là phúc khí của ta, tất cả nữ nhân trên thế giới này đều không bằng với nàng, ta có nàng rồi thì còn cần người khác làm gì? Nàng yên tâm, đời này ta tuyệt đối không nạp thiếp."
"Đây chính là chàng nói đó!" Ánh mắt Tần Thu Uyển thay đổi: "Nói miệng không bằng chứng, phải viết biên nhận! Chúng ta bây giờ phải đi đến thư phòng, chàng viết một tờ khế sách cho ta."
Hồ Minh Chân dở khóc dở cười: "Được!"
Hắn đồng ý không chút miễn cưỡng nào, hai người đi đến thư phòng, Tần Thu Uyển cầm chứng từ lên: "Đừng nói lần này, dù là về sau, chỉ cần có người nạp thiếp mời chàng qua phủ chúc mừng, chàng cũng không được đi."
Nàng quay đầu lại, ngữ khí bá đạo.
Hồ Minh Chân nhìn vẻ mặt của nàng, gật đầu một cái: "Vậy ta cũng phải ra ngoài chuẩn bị lễ lại mặt!"
"Ta đi cunngf chàng." Tần Thu Uyển tràn đầy phấn khởi: "Chúng ta đi thay y phục trước đi."
Nàng đóng giả rất giống một tân nương tử vừa mới gả cho người trong lòng, thời thời khắc khắc đều muốn làm bạn bên cạnh phu quân.
Hồ Minh Chân vuốt vuốt mi tâm: "Ngọc Lan, nàng nghỉ một lát đi! Không cần đi theo ta cho mệt nhọc."
"Đặt mua lễ vật cho phụ thân và Vương Mẫu phi không tính là mệt nhọc." Tần Thu Uyển vung tay lên: "Chàng chờ một lát, ta chỉ cần một khắc đồng hồ thôi."
Hai người cùng đi ra ngoài, trong xe ngựa, Tần Thu Uyển kéo cánh tay hắn, đầu tựa lên trên vai hắn, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Nhận thấy thân thể người bên cạnh cứng ngắc, trong đáy lòng nàng cười lạnh liên tục.
Bởi vì Hồ Minh Chân đã cưới quận chúa, mà hoàng thượng lại thương yêu quận chúa nên hắn cũng coi như là nửa người trong cung thất. Cho nên, phủ Trạng Nguyên cách hoàng cung rất gần, cách các đường cái phồn hoa nội thành cũng có chút xa.
Đoạn đường này đi mất gần nửa canh giờ, Tần Thu Uyển chỉ ngủ, Hồ Minh Chân cũng mệt mỏi, nhưng cũng không dám ngủ, thân thể cứng ngắc, tận lực cách xa quận chúa một chút.
Đến trên con đường phồn hoa, lúc chọn mua lễ vật, Tần Thu Uyển đã tận lực chọn những thứ đắt nhất. Lý do cũng đã có sẵn, đường đường là Hiền vương, là bào đệ duy nhất của hoàng thượng thì có đồ tốt gì mà chưa thấy qua?
Đồ vật bình thường không thể cầm tới trước mặt ông ấy.
Gia cảnh của Hồ Minh Chân sau khi làm Trạng Nguyên thu chút lễ vật mới dần dần khá khẩm lên chút, cho nên lúc thanh toán rất là đau lòng.
Tần Thu Uyển chạy về phía xe ngựa, còn có thể nhận thấy được ánh mắt bén nhọn sau lưng. Nàng bỗng nhiên quay lại, vừa vặn đối mặt với ánh mắt tràn đầy phẫn nộ của hắn. Nhưng mà cũng chỉ trong một chớp mắt đã rất nhanh liền thu liễm.
Đang lên xe ngựa, chợt nghe có người gọi: "Hồ đại nhân."
Tần Thu Uyển nghe tiếng kêu nhìn lại, liền thấy Tam hoàng tử đương triều, về sau chính là phu quân của Hồ Minh Chân. Đương nhiên, hiện tại Tam hoàng tử còn không biết thân phận nữ nhi của nàng ta, chỉ là có chút hảo cảm với nàng ta.
"Tam hoàng huynh, sao huynh lại ở đây?"
Tam hoàng tử thấy nàng thì sắc mặt liền lạnh nhạt trở lại: "Ngọc Lan cũng đi cùng à?"
Tần Thu Uyển mỉm cười gật đầu: "Phu quân giúp ta chọn lễ lại mặt."
Tam hoàng tử giống như là không nghe thấy lời này, lại quay sang nhìn Hồ Minh Chân, cười tiến lên, thấp giọng nói: "Hồ đại nhân, trước đó ngươi nói muốn tự thân đi đến Khang thành nhìn đê đập tu kiến, hai ngày này phụ hoàng đang chọn lựa nhân tuyển thích hợp, ta đã đề cử ngươi."
"Hoàng huynh!" Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ không đồng ý: "Ta vừa mới thành thân, chuyện này đâu có phù hợp?"
Tam hoàng tử nhìn qua, vẻ mặt không vui: "Ngọc Lan, Hồ đại nhân đầy bụng kinh luân, phải ra sức vì nước, không thể bị nhi nữ tư tình cản trở. Nếu muội thích hắn thì nên để hắn toại nguyện."
Vấn đề này hẳn là đã được Hồ Minh Chân định ra sau khi hôn kỳ bắt đầu, đi quan sát là giả, muốn tránh đi tân hôn thê tử mới là thật.
Tần Thu Uyển nói năng hùng hồn: "Trong kinh thành có nhiều chuyện như vậy, hai ngày trước còn có một vụ án oan, để phu quân giúp người ta giải oan cũng rất tốt. Chàng ấy chỉ có một đôi tay, có việc làm là được rồi. Hơn nữa, chuyện giám sát trước đó ta đã nghe nói hoàng bá phụ cho huynh đi... Không ít đại nhân đều tán thưởng năng lực phi phàm của hoàng huynh, phụ hoàng còn liên tục khen ngợi huynh. Có huynh ở đó thì chuyện tu kiến đê đập tất nhiên là có thể thắng lợi."
Nàng nói xong liền lên xe ngựa: "Ta phải vào cung tìm hoàng bá phụ."
Dù sao thì Lương Ngọc Lan ở trong mắt những người này luôn là kiểu người tùy hứng làm bậy không nói đạo lý, nàng càng làm vậy thì càng khiến cho bọn họ thấy được cái gì gọi là tùy hứng!
"Đừng!" Hồ Minh Chân thật sự muốn rời khỏi Kinh thành, hôm nay mới đi cùng nàng một buổi mà hắn đã lĩnh hội được độ dính người của quận chúa. Nếu tiếp tục ở lại Kinh thành thì thân phận sớm muộn gì cũng bại lộ.
Còn chưa tới thời cơ thích hợp, thân phận nữ nhi của nàng ta nếu để cho hoàng thượng biết thì chắc chắn là tội khi quân!
Cho nên, hắn nhất định phải rời khỏi kinh thành.
Tần Thu Uyển nhất định không cho phép hắn đi!
"Ngọc Lan, nàng nghe ta nói." Hồ Minh Chân kéo nàng lại, trầm mặc nói: "Ta có một di mẫu, ba năm trước đây, lúc Khang thành vỡ đê đã thất lạc mất, mấy năm qua đều không có tin tức. Nương vì thế mà thường xuyên thương tâm, trên thế giới này có không ít người bởi vì vỡ đê mà mất đi thân nhân bách tính, ta muốn giúp bọn họ. Cho nên, ta thật tâm muốn đi."
"Chàng còn không bê nổi gạch." Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Hơn nữa, Tam hoàng huynh ở trên triều đình nhiều năm, tinh thông ngự hạ chi thuật, chàng đi cũng không giúp được gì mà chỉ có thể nhìn, còn không bằng ở lại Kinh thành giúp ta." Nàng nắm lấy tay áo của hắn: "Ta biết nam nhi chí tại bốn phương, không nên ngăn cản chàng, nhưng chúng ta vừa mới thành thân, lần này chàng ở lại thì về sau ta sẽ không ngăn cản chàng nữa."
Hồ Minh Chân: "..."
"Ngọc Lan, ta còn..."
Tần Thu Uyển thò đầu ra dặn dò xa phu: "Đi vào cung, vừa hay chúng ta cũng phải tiến cung tạ ơn."
Trong lòng Hồ Minh Chân hiểu rõ, nếu như Lương Ngọc Lan thật sự ở trước mặt hoàng thượng mở miệng giữ hắn lại thì hắn cũng đừng nghĩ tới việc rời khỏi Kinh thành nữa. Trên đường đi đến hoàng cung, hắn luôn mồm nói cho nàng biết khát vọng của mình, cho thấy quyết tâm mình thực sự muốn đi tu kiến đê đập.
Đến trước Cần Chính Điện, hắn vẫn còn khuyên: "Ngọc Lan, lần này nàng nghe ta, cả đời này ta đều cảm kích nàng."
Tần Thu Uyển: "... Vậy ta tình nguyện để chàng hận ta."
Dù sao cũng hận, nàng cũng không quan tâm là hận bao nhiêu.
Nàng tiến vào điện, cười thỉnh an.
Hoàng thượng thấy được nàng thì nụ cười trên mặt liền không che giấu được: "Ngọc Lan, sao con lại tới đây? Ngày mốt mới cần đến tạ ơn, thành thân rất mệt, con phải nghỉ ngơi chứ."
Tần Thu Uyển đứng dậy đi đến trước mặt hoàng thượng, nói: "Hoàng bá phụ, người không biết đó thôi, đêm hôm qua bà mẫu té ngã trên đất, đại phu nói là rất hung hiểm, bọn con phải trông một đêm." Nàng làm nũng nói: "Vừa rồi gặp phải Tam hoàng huynh, huynh ấy còn nói muốn để phu quân cùng đi tu kiến đê đập, bà mẫu bệnh, bọn con lại tân hôn, sao huynh ấy có thể đi như vậy?"
Hồ Minh Chân: "..."