Hoàng thượng vốn rất sủng ái Ngọc Lan quận chúa.
Sắc mặt Hồ Minh Chân không tốt lắm, nhưng lại không dám biểu lộ, chỉ có thể cúi đầu cực lực che giấu, trong lòng thì nghĩ đến đối sách... Lương Ngọc Lan đã nói như vậy, hoàng thượng hẳn là sẽ không để hắn đi đến Khang thành nữa, vậy tối nay phải làm sao bây giờ?
Hai người cùng ngủ một cái giường chắc chắn sẽ lộ tẩy, trong lúc nhất thời, trong lòng Hồ Minh Chân có chút hoảng hốt.
Hoàng thượng nghe vậy bèn nhìn về phía Hồ Minh Chân: "Hồ đại nhân, ngươi muốn đi?"
Hồ Minh Chân tiến lên, chắp tay nói về chuyện di mẫu mất tích, nương thương tâm mà hắn đã từng nói với Tần Thu Uyển ra. Cuối cùng, lại biểu lộ tâm ý không đành lòng cho nỗi đau mất thân nhân của bách tính thiên hạ.
Hoàng thượng gật đầu: "Hồ đại nhân yêu quý bách tính như thế, trẫm rất là vui mừng. Nhưng ngươi còn trẻ, cả một đời còn dài, mẫu thân ngươi lại đang mang bệnh, lúc này cũng không thích hợp đi đến Khang thành. Còn cả Ngọc Lan, các ngươi vừa mới tân hôn, trẫm dù có thiếu nhân thủ thì cũng không đành lòng chia rẽ đôi người hữu tình các ngươi."
"Ngươi trở về phụng dưỡng nương cho tốt, hai ngày nữa đi đến Hình Bộ cùng tra vụ án oan của Trần gia đi."
Giải quyết rất dứt khoát.
Hồ Minh Chân không nói nên lời phản bác.
Án oan Trần gia đã được phán mấy năm trước, khổ chủ đi suốt một đường dài từ nơi khác bôn ba đến Kinh thành, mang theo người và vật chứng đầy đủ, cho nên vấn đề này sẽ được giải quyết rất đơn giản. Nói trắng ra là hoàng thượng đang trực tiếp đưa công lao lên trên tay hắn.
Chuyện như vậy tới thêm mấy lần nữa thì việc thăng quan cũng là thuận lý thành chương.
Hồ Minh Chân cũng không vui vẻ gì cho cam. Hắn không chỉ không thích hoàng thượng ưu đãi hắn như vậy mà thậm chí còn cảm thấy rất phiền chán. Hoàng thân quốc thích có thể chiếm hết lợi ích thì người bình thường sẽ vươn lên như thế nào?
Hai người đi ra khỏi Cần Chính Điện, sắc mặt Hồ Minh Chân không tốt lắm. Tần Thu Uyển nhìn thấy. Lương Ngọc Lan thân là quận chúa, bản thân nàng cũng không phải người biết che giấu cảm xúc, từ trước đến nay có chuyện gì cũng đều nói thẳng. Nàng cũng trực tiếp hỏi: "Chàng không vui?"
Hồ Minh Chân mấp máy môi: "Không!"
"Chàng đúng là không vui." Tần Thu Uyển chạy lên trước: "Có phải chàng muốn đi nơi khác hay không? Chàng còn nói thích ta, hai chúng ta cũng còn chưa... Chàng chuyển đi này nơi khác chí ít cũng mất mấy tháng, tâm ý chàng đối với ta có phải là thật không vậy?"
"Đương nhiên là thật." Hồ Minh Chân không dám nói là giả, miễn cưỡng lên tinh thần ứng phó: "Ta thực sự muốn tu đê đập, nếu nàng đã không cho ta đi thì ta không đi là được."
Tần Thu Uyển vẫn chưa hài lòng: "Phu quân, ta không cảm giác được trong lòng chàng có ta. Chúng ta tân hôn, chàng có muốn lập công thì cũng phải cân nhắc cho ta chứ."
Nàng đi ra ngoài.
Hồ Minh Chân choáng váng, hắn còn không tức giận, Lương Ngọc Lan lấy đâu ra mặt mũi mà tức giận?
Nhưng mà địa thế mạnh hơn người, hắn chỉ có thể nhận mệnh mà tiến lên dỗ dành.
Hai người xuất cung không lâu, lại ngẫu nhiên gặp Tam hoàng tử ở bên đường.
"Đa tạ ý tốt của Tam hoàng tử, hoàng thượng đã lệnh vi thần đi đến Hình Bộ tra án." Lúc Hồ Minh Chân nói ra lời này, trong giọng nói có chút tiếc nuối.
Tam hoàng tử nhìn về phía Tần Thu Uyển, ánh mắt bất mãn: "Ngọc Lan, muội quá tùy hứng rồi."
"Phụ vương nói, chỉ cần ta không hại người thì ta sẽ có thể tùy hứng." Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta thừa nhận là ta tùy hứng, nhưng ta cũng không sai! Văn võ quan viên trên triều đình nhiều như vậy, cho dù phu quân không đi tu kiến đê đập thì cũng có hoàng huynh ở đây, chẳng lẽ đê đập kia không tu nổi?"
"Ta cũng không có làm ảnh hưởng ai, tùy hứng thì đã làm sao?" Nàng nghiêng đầu nhìn Hồ Minh Chân toàn thân căng cứng bên cạnh: "Phu quân thích ở cùng ta nên sẽ không vì chuyện này mà giận ta, có đúng hay không?"
Nói xong, còn vươn khuỷu tay ra đẩy hắn một cái.
Hồ Minh Chân: "..." Cho dù là không đúng, hắn cũng có thể nói sao?
Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua sắc trời: "Trời sắp tối rồi, chúng ta hồi phủ đi!"
Hồ Minh Chân bây giờ không thể đi nơi khác, nên rất sợ phải ở cùng một phòng với Lương Ngọc Lan. Nghe tiếng trời tối, trong lòng liền nghĩ tối nay phải ứng phó thế nào.
Trên đường trở về, Hồ Minh Chân đều mất tập trung. Sau khi xuống xe ngựa liền đi thẳng đến viện tử mẫu thân.
Hắn dự định thay thế muội muội ở lại chăm nương một đêm, lý do cũng đã có sẵn: Về sau hắn công vụ bề bộn, có lẽ không còn cơ hội bầu bạn với nương.
Hắn nghĩ như vậy cũng liền nói như vậy.
Tần Thu Uyển sau khi nghe được, giống như cười mà không phải cười: "Phu quân, chàng đang tránh ta đúng không? Chàng có người trong lòng khác đúng không?"
"Không!" Hồ Minh Chân lập tức phủ nhận: "Ngọc Lan, hai chúng ta thành hôn, có thời gian cả đời ở chung, nàng đừng có vội."
Tần Thu Uyển không vội ở cùng hắn mà chỉ là vội vạch trần hắn mà thôi.
"Rõ ràng muội muội có thể canh chừng, vì sao chàng lại muốn tự mình làm?" Tần Thu Uyển nửa thật nửa giả cười nói: "Không phải nương giống như lời đồn đại kia không cho nhi tức và nhi tử thân cận đấy chứ?"
Hồ mẫu: "..." Dĩ nhiên là không!
Hắn cũng có chút bất lực.
Trước lúc thành thân, bọn họ đã bí mật thương lượng qua không ít biện pháp.
Nữ tử dè dặt, phu quân không chịu thân cận thì sẽ chỉ càng thêm chán nản. Ai có thể nghĩ tới Lương Ngọc Lan lại không theo lẽ thường như vậy?
"Các con sớm đi về ngủ đi." Hồ mẫu thấy quận chúa sắp sửa sinh ra nghi ngờ, bèn lập tức sửa lại ý, nhìn về phía nhi tử nói: "Ta nhớ trong phủ có hoa đào say, mùi vị không tệ, rất được nữ quyến yêu thích. Con lấy ra để quận chúa nếm thử đi."
Ngụ ý là để Hồ Minh Chân chuốc say quận chúa.
Hồ Minh Chân lập tức hiểu ra, kéo tay áo Tần Thu Uyển đi ra ngoài. Hai người đi đến phòng bên cạnh, hắn bèn phân phó người mang tới một bàn thịt rượu.
Tần Thu Uyển nhìn bầu rượu trên bàn, ngơ ngác nói: "Bà mẫu còn bệnh, chúng ta ở chỗ này nâng cốc ngôn hoan hình như không quá thỏa đáng."
"Không sao." Hồ Minh Chân đưa tay rót rượu cho nàng: "Nương nói để nàng nếm hoa đào say, thân là nhi nữ phải hiếu thuận, nàng nếm thử đi."
Mặc dù Tần Thu Uyển không giỏi đến mức ngàn chén không say, nhưng người bình thường muốn chuốc say nàng cũng không dễ dàng. Qua ba lần rượu, hoa đào say đều đã hết mấy ấm, mặt nàng vẫn không đổi sắc, ngược lại là trên mặt Hồ Minh Chân đã bắt đầu đỏ bừng.
"Phu quân, chàng thật là dễ nhìn."
Hồ Minh Chân giật nảy mình, đưa tay sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình: "Ngọc Lan, sắc trời không còn sớm, nàng nghỉ ngơi trước đi. Ta đến thư phòng có chút việc."
Nói xong, bèn đứng dậy rời đi.
Tần Thu Uyển không ngăn cản, tự mình trở về phòng rửa mặt, dự định nghỉ một lát rồi đi đến thư phòng tìm hắn. Cho dù không vạch trần được thì cũng phải huyên náo đến mức hắn không được an gối!
Nàng tính toán xong. Sau khi rửa mặt, lại biết được Hồ Minh Chân đã không ở trong phủ.
Xuân Khê liếc trộm sắc mặt của nàng: "Quận chúa, đại nhân có thể là có việc gấp..."
Nàng ta cũng không giải thích nổi nữa.
Nói cho cùng, hai người cũng vừa mới tân hôn, Hồ Minh Chân cho dù có việc gấp, bản thân không thể tự mình đến nói một tiếng thì cũng phải dặn dò hạ nhân nói một tiếng chứ? Hắn lại mặc kệ, chính mình nói đi là đi, có để quận chúa vào mắt không vậy?
Tần Thu Uyển ngồi ở trước bàn trang điểm: "Sai người hỏi thăm xem hắn đi đâu."
*
Ban đầu, Hồ Minh Chân đúng là muốn ở thư phòng ngủ một đêm, nhưng hắn lại bỗng nhiên nghĩ đến việc Lương Ngọc Lan không theo lẽ thường. Đêm qua có thể đến tận phòng mẫu thân, hôm nay đến thư phòng cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
Tân hôn phu thê cùng ở một phòng, nhưng không động phòng, giải thích thế nào cũng không được. Hắn dứt khoát ra khỏi phủ, nghĩ đến ngày mai lại tìm một cớ để giải thích.
Sau khi ra ngoài, hắn lại không có chỗ để đi. Hắn ngồi trên xe ngựa, chẳng có mục đích du đãng trên đường cái, vừa mới quay một vòng đã đụng phải Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử rất thưởng thức tài hoa của hắn, cũng muốn lôi kéo hắn. Vừa vặn đang buổi tối, người đi đường trên đường không nhiều, hắn bèn lên tiếng mời: "Hồ đại nhân, ta còn chưa dùng bữa tối, không bằng ngươi cùng ta đi uống chén rượu nhạt đi?"
Hồ Minh Chân cũng muốn rút ngắn quan hệ với Tam hoàng tử, người trong nhà biết chuyện nhà mình. Thân phận hắn như vậy, sau khi đạt được mục đích, nếu muốn bình an thoát thân thì càng cần phải có người quyền cao chức trọng bảo trụ mình. Tam hoàng tử vào triều đã bốn năm năm, trong số các hoàng tử coi như là người nổi bật nhất, nếu như không bất ngờ thì có thể chính là thái tử đời tiếp theo.
Nghĩ đến những thứ này, hắn vui vẻ đáp ứng.
Hai người tìm một gian tửu lâu, trước khi tới Hồ Minh Chân đã uống nhiều rượu, đã hơi say say. Cùng Tam hoàng tử ngồi lên bàn rượu, hắn vốn cho rằng chỉ nói chuyện phiếm thôi, nhưng không ngờ Tam hoàng tử lại rất nhiệt tình, còn liên tục khuyên hắn uống rượu.
Hồ Minh Chân không tiện cự tuyệt, đành phải uống hết.
Khi thấy Hồ Minh Chân say đến mức gục xuống bàn, mắt nhìn thấy hắn sắp sửa mê man, có tùy tùng lập tức tiến lên: "Chủ tử, có muốn mời vũ cơ hay không?"
Tam hoàng tử khi muốn bắt tay với quan viên trong triều thì đều làm như vậy. Sau khi uống say đưa nữ nhân lên cho bọn họ, quan viên không thể chống lại được. Sau một đêm, dù Tam hoàng tử liên tục cam đoan mình sẽ không truyền ra bên ngoài thì quan viên đó cũng tự biết khách khí với hắn không ít.
Chỉ cần không phải chuyện đặc biệt khó xử thì đều sẽ giúp hắn.
"Không!" Tam hoàng tử nhìn khuôn mặt ửng đỏ của hắn ta, dường như càng thêm tuấn tú, tâm hắn có chút động: "Các ngươi lui xuống dưới, để ta và Hồ đại nhân tâm sự với nhau."
Tùy tùng hơi hoảng hốt.
Hồ đại nhân đã như vậy rồi thì sao còn có thể trò chuyện?
Tùy tùng đi theo bên cạnh chủ tử cũng coi như là kiến thức rộng rãi, nghe nói trong thành có không ít nam nhân có vài chuyện long dương. Cho dù là Hoàng gia thì chuyện này cũng nhìn mãi thành quen. Theo hắn biết, bên cạnh Tứ hoàng tử còn có tiểu quan tướng mạo thanh tú, chủ tử nhà mình không phải... Trong lòng của hắn bối rối, nhưng lại không dám hỏi nhiều, vội vàng lui xuống.
Trước hôm nay, Tam hoàng tử cũng không có ý đó.
Thân là hoàng tử, có quá nhiều người theo dõi, hắn vẫn luôn biết mình muốn cái gì. Cho nên, cho dù hắn có chút ý nghĩ khác thì cũng có thể khắc chế được, tối nay có lẽ là do uống quá nhiều rượu nên hắn đột nhiên cũng có chút xúc động.
Có thể là tân khoa Trạng Nguyên trước mặt quá mê người, cũng có thể là hắn muốn thử một lần mình xem mình rốt cuộc có ý với nam nhân hay không. Hắn chậm rãi tiến lên, đụng môi vào.
Làn môi mềm mại, cũng không có cảm giác chán ghét.
Tam hoàng tử lui lại, nhìn tuấn nhan gục ngủ thiếp đi, hồi lâu sau không bình tĩnh nổi.
Bỗng nhiên có tiếng đập cửa truyền đến: "Chủ tử, quản gia nói Trắc phi nương nương có bầu, ngài có trở về không?"
Tam hoàng tử hoàn hồn, trong bụng mừng rỡ, xoay người rời đi: "Đây là chuyện tốt, đại phu nói như thế nào?"
Đây coi như là tôn bối phận đầu tiên của Hoàng gia, hắn có thể tưởng tượng ra được, sau khi phụ hoàng biết, long nhan chắc chắn sẽ cực kỳ vui mừng.