Đợi đến khi Tần Thu Uyển thăm dò được tin tức thì Tam hoàng tử đã rời đi, chỉ còn lại Hồ Minh Chân ở tửu lâu.
Tam hoàng tử đã đến gian tửu lâu kia, dù hắn không còn ở nữa thì cũng không có ai dám mặc kệ khách nhân của hắn. Tần Thu Uyển làm bộ như không biết, không phái người đi đón.
Buổi sáng hôm sau, lúc Hồ Minh Chân gấp rút trở về, sắc trời đã sáng rõ. Lúc đó, Tần Thu Uyển vừa mới ăn xong đồ ăn sáng, đang sai người bôi khấu đan lại cho mình.
Nhìn thấy hắn vào cửa, nàng thu tầm mắt lại, nói: "Lát nữa bôi cả lên trên chân ta."
Hồ Minh Chân hơi thấp thỏm, chậm rãi tiến lên: "Ngọc Lan, ta..."
"Không cần giải thích, đừng có mà nói cái gì mà nương ngươi bệnh nặng. Nếu ngươi thật sự lo lắng cho nương ngươi thì sẽ có nhàn tâm đi uống rượu ư? Ta thấy ngươi chính là kiếm cớ không muốn ở cùng ta, trốn ra bên ngoài thư phòng còn ngại không đủ mà phải trốn tận ra bên ngoài." Tần Thu Uyển giương mắt nhìn hắn, lông mi thật dài cũng không che nổi ánh mắt lạnh lùng: "Đã như vậy, vì sao lúc trước hoàng bá phụ hỏi tâm ý của ngươi, ngươi lại đồng ý? Không phải là ngươi nghĩ sau khi cưới ta vào cửa thì phụ vương ta sẽ giúp ngươi đấy chứ?"
Nàng hừ lạnh một tiếng: "Nói thật với ngươi, nếu ngươi dám đối xử lạnh nhạt với ta thì phụ vương không chỉ sẽ không giúp ngươi mà còn sẽ xử lý ngươi!"
Hồ Minh Chân ra hiệu hạ nhân còn lại lui ra ngoài, lúc này mới ngồi xổm ở trước mặt nàng: "Ngọc Lan, nàng nghe ta giải thích. Đêm qua ta cùng Tam hoàng huynh nàng uống rượu nên mới không trở về."
Tần Thu Uyển nhướng mày, nhìn về phía Xuân Khê: "Ngươi đi hỏi thăm xem, đêm qua hoàng huynh có hồi phủ không?"
Hồ Minh Chân vội vàng giải thích: "Tam hoàng tử đã đi, chỉ là ta uống say, cho nên chưa có trở về."
Tần Thu Uyển phì cười: "Hồ Minh Chân, ngươi hay lắm, lúc này chỉ vừa mới thành thân, ngươi dám đêm không về ngủ. Về sau ngươi có phải sẽ còn nuôi nữ nhân bên ngoài hay không?"
"Không đâu!" Hồ Minh Chân vội vàng cam đoan: "Ngọc Lan, đời này ta sẽ chỉ có một nữ nhân là nàng."
Hắn ngồi xổm ở trước mặt nàng, mặt lộ vẻ lo lắng. Tần Thu Uyển duỗi ngón trỏ vừa mới bôi xong khấu đan màu hồng, gảy nhẹ cái cằm của hắn, ánh mắt nhẹ nhàng.
Trong phòng bầu không khí mập mờ, Xuân Khê thấy thế lập tức cảm giác được đây là thời cơ tốt để động phòng, nàng ta bèn đứng dậy, mang theo bôi khấu đan và cùng bà đỡ lui xuống, còn quan tâm đóng cửa lại.
Hồ Minh Chân thấy thế, làm gì còn không hiểu nữa, trong lòng càng hoảng, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Ngọc Lan, bây giờ là ban ngày, không quá phù hợp."
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Ai mà biết?" Nàng xoay người, thổ khí như lan: "Phu quân, chàng ái mộ ta thì phải để ta nhìn thấy tâm ý của chàng..."
Cửa sổ đóng lại, tia sáng trong phòng lờ mờ. Tần Thu Uyển cách rất gần đó có thể nhìn thấy trên cổ hắn nổi da gà, có thể thấy được hắn đang kháng cự.
Hồ Minh Chân toàn thân cứng đờ, bỗng nhiên đẩy nàng lui ra: "Ngọc Lan, quân tử không được bạch nhật tuyên dâm, phải chờ buổi tối." Tóm lại, có thể đẩy thì phải đẩy.
Tần Thu Uyển đã đứng dậy, đi chân trần từng bước một tiến lên.
Thấy tình thế không đúng, Hồ Minh Chân quay người chạy ra bên ngoài: "Ngọc Lan, Tam hoàng tử dặn dò ta làm việc, ta phải đi trước."
Thân hình nàng linh xảo đuổi theo, ngón tay vẩy cái đai lưng của hắn ra, áo ngoài lập tức rơi xuống đất. Hồ Minh Chân hoảng hốt, giờ khắc này hắn thật sự hối hận, sớm biết Lương Ngọc Lan to gan như vậy thì nói cái gì hắn cũng sẽ không chủ động tiến lên trước.
Hắn quay người, ấn Tần Thu Uyển xuống: "Ngọc Lan, nàng đừng như vậy! Ban ngày thật sự không được, chờ buổi tối..."
Học giả thật sự cứng nhắc sẽ không làm những việc này vào ban ngày, ngón tay Tần Thu Uyển chậm rãi lướt qua mặt hắn, nhìn đáy mắt hắn căng thẳng, gật đầu nói: "Được."
Chưa đợi đến lúc Hồ Minh Chân thở phào, nàng lại nói: "Không phải tối nay ngươi còn có ý định đi ra ngoài đấy chứ?"
"Không đâu!" Chỉ cần nàng không cởi y sam của hắn thì hắn cũng không dám, Hồ Minh Chân lập tức nói: "Tối nay ta nhất định trở về cùng nàng!"
Nói xong bèn nhặt áo ngoài trên đất lên chạy trối chết.
Tần Thu Uyển không đuổi theo, Xuân Khê vào cửa, vẻ mặt không hiểu: "Quận chúa, đại nhân lại có việc gấp sao?"
Tần Thu Uyển khẽ cười một tiếng: "Đúng là có việc gấp."
Nhìn hắn chạy về phía hậu viện, hẳn là vội vã tìm nương thương lượng đối sách.
Hồ Minh Chân thật sự luống cuống. Nữ tử bình thường đều dè dặt, thân phận càng tôn quý thì càng để ý đến thanh danh quy củ của mình, hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra đường đường là Ngọc Lan quận chúa lại chủ động tìm nam nhân cầu hoan.
Việc này so với hắn tưởng tượng trước đó gian nan hơn rất nhiều.
"Nương, không xong rồi."
Hồ mẫu đã "bệnh" hai ngày, cũng ở trên giường ngủ hai ngày. Nếu như quả thật sinh bệnh thì còn đỡ, nhưng người bình thường phải ở yên trên giường ngồi như vậy đúng là có tư vị không mấy tốt đẹp gì. Nhìn hắn tỏ rõ vẻ bối rối, trong nội tâm bà ta cũng khẩn trương: "Minh Chân, xảy ra chuyện gì vậy?"
Hồ Minh Chân chạy vội tới bên giường ngồi xuống, nói ra chuyện vừa rồi, trên trán toàn là mồ hôi lạnh: "Con phải liên tục cam đoan tối nay sẽ trở về bên cạnh nàng ta nên mới thoát thân. Nương, phải làm sao bây giờ?"
Hồ mẫu đã bệnh, lại lấy cớ này thì rất không có khả năng. Bà ta trầm ngâm một lát: "Con có thể lập tức rời khỏi Kinh thành không? Hai ba ngày cũng được, nếu như có thể mấy tháng thì càng tốt."
Hoàng thượng đã chính miệng nói không cho hắn ra khỏi thành, để hai phu thê bồi dưỡng tình cảm. Vào thời điểm này, sao hắn có thể rời đi?
Hồ mẫu cũng vô pháp, e dè nói: "Hay là con bị thương đi?" Bị thương cũng không thể dùng sức được?
Hồ Minh Chân: "..." Chuyện cho tới bây giờ, có lẽ cũng chỉ có bị thương mới có thể tránh thoát được.
Hắn hơi phát sầu: "Con phải bị thương như nào?"
Không thể gây tổn thương quá nặng, không nói đến sẽ chậm trễ công sự, mà mình cũng sẽ chịu tội. Nhất là không thể để lại mầm bệnh, không thể chậm trễ công việc.
Tần Thu Uyển vừa sơn móng chân xong thì liền nghe nói Hồ Minh Chân mới đi thăm mẫu thân ra đã lại bị đau chân. Đồng thời, buổi sáng Hồ Minh Dao đã đến nhà tiểu tỷ muội làm khách.
"Lão phu nhân nói bà ấy nằm ở trên giường nhàm chán, muốn ngài đi chăm sóc."
Nghe nói như thế, Tần Thu Uyển bèn cười nhạo một tiếng, chậm rãi đi đến hậu viện.
Sắc mặt Hồ mẫu trắng bệch, nụ cười miễn cưỡng: "Quận chúa, thân thể ta không ổn, liên lụy đến các con."
"Không đến mức đó đâu." Tần Thu Uyển nhìn về phía Hồ Minh Chân trên giường, ánh mắt nhìn lướt qua chân hắn: "Phủ Trạng Nguyên vừa mới tu sửa xong, có chỗ nào không thỏa đáng sao? Mới vừa rồi còn tốt, sao đột nhiên lại đau chân rồi?"
Sắc mặt Hồ Minh Chân trắng bệch: "Lúc xuống thang không chú ý..."
Hồ mẫu thở dài: "Đại phu nói phải dưỡng thật khỏe, không thể cử động mạnh, nếu không sẽ để lại mầm bệnh."
"Người thân thể có tật không thể vào triều." Tần Thu Uyển giả vờ lo lắng: "Xuân Khê, ngươi đi vào trong cung nói cho hoàng bá phụ, sau đó mời Thẩm viện thủ tới."
Hồ Minh Chân: "..."
Lúc trước hắn sợ Lương Ngọc Lan sẽ mời thái y, cho nên đã làm cho mình trẹo chân thật. Nhưng bởi vì là cố ý nên cũng không nặng như Hồ mẫu nói, miễn cưỡng đi lại vẫn có thể, lưu lại mầm bệnh thì không thể nào!
Hắn vội vàng cự tuyệt: "Chỉ là vết thương nhỏ, không dám làm phiền hoàng thượng lo lắng. Ta đã sai người mời Chu đại phu am hiểu trị tổn thương xương rồi, lát nữa sẽ đến."
Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ không đồng ý: "Sẽ lưu lại mầm bệnh biến thành người què thì sao có thể gọi là vết thương nhỏ?"
Nàng phân phó: "Người đâu, đỡ đại nhân đến chính phòng."
Lập tức có mấy người đi vào, thấy hai mẫu tử định mở miệng, nàng nói ngay: "Hai bệnh nhân ở cùng một chỗ thì làm sao dưỡng thương được?" Nàng nhìn về phía Hồ mẫu: "Bà mẫu yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt phu quân."
Hồ Minh Chân há hốc mồm: "Ta muốn ở cùng nương ta." Hắn lại vội vàng bổ sung: "Ta rất ít khi ở trong nhà, về sau sợ là không có cơ hội ở cùng với nương."
Mi tâm Tần Thu Uyển cau lại: "Phu quân, chàng như thế rất khó làm ta không hoài nghi chàng đang tránh ta."
Hồ Minh Chân cả kinh trong lòng, bật thốt lên: "Ta không có!"
Tần Thu Uyển nhìn Hồ mẫu trên giường: "Nếu ngươi đã không nỡ rời xa nương ngươi như thế thì cứ ở cùng nương ngươi là được. Vì sao phải thú thê?"
Nói đến đây, nàng đã bày ra vẻ mặt không vui.
Hồ mẫu thấy thế, cho rằng không thể để cho quận chúa muốn làm gì thì làm, nếu không, sợ là sẽ bị bại lộ thân phận. Bà ta cũng giận tái mặt: "Quận chúa, con có ý gì vậy?"
"Ý trên mặt chữ." Tần Thu Uyển cũng không đổi sắc: "Bà nói bà bị bệnh nặng, muốn nhi tử phụng dưỡng trước giường. Hắn lại bị thương ở chân, không thể cử động mạnh, Hồ gia các ngươi là bị ôn thần nhập thân sao?"
Nàng cất giọng dặn dò: "Đi mời Thẩm viện thủ tới, hôm nay ta nhất định phải nhìn xem các ngươi rốt cuộc là bệnh thật hay là bệnh giả! Nếu dám lừa gạt bản quận chúa, phụ vương và hoàng bá phụ sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Hai mẫu tử Hồ gia thực sự luống cuống.
"Quận chúa, con hiểu lầm rồi." Hồ mẫu vội vàng giải thích.
Tần Thu Uyển bất vi sở động: "Có phải hiểu lầm hay không thì cho Thẩm viện thủ xem liền biết!"
Thấy người bên cạnh quận chúa đã đi mời, sắc mặt mẫu tử Hồ gia cũng không quá tốt.
Thấy thế, Tần Thu Uyển nghĩ đến cái gì, bèn đứng lên nói: "Ta đi thay quần áo."
Nàng vừa đi, hai mẫu tử đã lập tức đuổi hạ nhân ra thương lượng đối sách.
Hồ mẫu lo lắng nói: "Đại phu khác đều có thể mua chuộc, Thẩm viện thủ là thái y hoàng thượng tín nhiệm nhất, không có khả năng giúp chúng ta."
Hồ gia không chịu đựng nổi hậu quả lừa gạt quận chúa, Hồ Minh Chân cắn răng một cái: "Lương Ngọc Lan khinh người quá đáng!" Hắn nhìn về phía nương, gằn từng chữ: "Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có bị thương thật thì mới có thể thoát được."
Hắn nhắm mắt lại, đứng lên trên giường nhảy mạnh xuống.
Lúc ngã xuống mặt đất, hắn đau đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, che lấy cổ chân nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái nhục ngày hôm nay, ngày khác ta nhất định phải đòi lại gấp trăm lần nghìn lần."
Hồ mẫu tỏ rõ vẻ lo lắng: "Minh Chân, thương thế của con thế nào rồi?"
Hồ Minh Chân đã đau đến mức nói không ra lời, ánh mắt ra hiệu cho nương.
Hồ mẫu lập tức hiểu ra, đầu tiên là cúi đầu xuống, sau đó mạnh mẽ nhấc lên, cái ót đập vào trên cột giường, sắc mặt bà ta nhanh chóng trắng bệch.
Đợi đến khi Tần Thu Uyển "thay quần áo" trở về liền nhìn thấy tinh thần hai mẫu tử uể oải đi không ít, sắc mặt cũng tái nhợt hơn so với vừa rồi.
Ngọc Lan quận chúa được sủng ái, đây là chuyện cả Kinh thành đều biết. Thẩm viện thủ không dám thất lễ, nhận được tin thì lập tức chạy đến.
Hai mẫu tử đúng là đã bị thương thật nặng, cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Thẩm viện thủ nghiêm túc dặn dò: "Hồ phu nhân nhất định phải chú ý, nếu muốn ói hoặc là phát hiện thất khiếu chảy máu thì nhất định phải nói cho hạ quan."
Hắn lại nhìn về phía Hồ Minh Chân: "Đại nhân gần đây không được miễn cưỡng đi đường, tốt nhất là nằm trên giường tĩnh dưỡng. Nửa tháng sau, đau đớn giảm bớt thì hẵng thử đi lại."
Hai mẫu tử nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm viện thủ liền biết hai người đã bị thương rất nặng, tâm tư càng thêm trĩu nặng.
Đưa tiễn Thẩm viện thủ xong, hai mẫu tử đều âm thầm thở dài một hơi.
Một hơi còn chưa thả lỏng xong, liền nghe quận chúa nói: "Hai bệnh nhân ở chung một chỗ sẽ ảnh hưởng đến nhau. Hơn nữa, nam nữ hữu biệt, phu quân tốt nhất nên đi theo ta đi ra bên ngoài chính phòng dưỡng thương đi!"
Nàng cũng không có ý thương lượng, lúc nói chuyện đã dặn dò hạ nhân phía ngoài tới chuyển người.
Hai mẫu tử đều bị bệnh thật, bây giờ Hồ Minh Chân đang phải chịu tổn thương, không nên ở chính phòng quấy rầy bà ấy.
Tần Thu Uyển ngoảnh mặt làm ngơ, chuyển người đi ra ngoại viện chính phòng xong thì lại giả bộ như hiền thê, sai người nấu nước nóng, muốn đích thân giúp Hồ Minh Chân rửa mặt.
Hồ Minh Chân hoảng hốt: "Quận chúa, không được."
Tần Thu Uyển đang vắt cái khăn: "Chúng ta là phu thê, sớm muộn gì chẳng phải thẳng thắn gặp nhau, có cái gì mà không được?"
Bị thương thì không cần thân cận sao?
Đó là mơ mộng hão huyền!