Trong căn phòng lờ mờ chỉ còn lại hai phu thê.
Trên giường Hồ Minh Chân sắc mặt tái nhợt, níu lấy cổ áo của mình, bộ dáng bất lực, ánh mắt căng thẳng.
Tần Thu Uyển vắt khô khăn, tiến lên giúp hắn lau mặt.
Hồ Minh Chân toàn thân cứng ngắc: "Quận chúa kim tôn ngọc quý, không cần làm những việc nặng này. Để Thảo nhi tới..."
"Chàng ghét bỏ ta?" Tần Thu Uyển không vui nói.
Hồ Minh Chân cho dù có ghét bỏ thật thì ngoài miệng cũng không dám thừa nhận, vội vàng nói: "Ta chỉ cảm thấy việc này bôi nhọ quận chúa."
"Không đâu, hai chúng ta là phu thê, vốn nên chiếu cố lẫn nhau." Tần Thu Uyển nói xong, cái khăn đã lau tới trên cổ hắn, một tay khác cởi đai lưng hắn.
Hồ Minh Chân hoảng hốt, luống cuống tay chân đưa tay cản lại: "Quận chúa, ta tự mình làm."
Tần Thu Uyển đập lên trên mu bàn tay của hắn: "Thành thật một chút." Đập xong, ngón tay linh xảo cởi bỏ thắt lưng của hắn, cởi đi áo ngoài, sau đó liền thấy băng vải trước ngực hắn.
Nàng vừa thấy băng vải, căn phòng lập tức an tĩnh.
Tần Thu Uyển nhíu mày lại: "Chàng bị thương?"
Hồ Minh Chân bối rối nói: "Không phải."
Tần Thu Uyển đưa tay sờ bộ ngực hắn: "Vậy vì sao chàng quấn nhiều băng như vậy, không nóng sao?" Không chỉ là trên lồng ngực mà đến cả bên hông cũng quấn một tầng thật dày.
Nữ tử thân hình tinh tế, nếu như không quấn những băng vải này vào thì dù là mặc nam trang cũng sẽ làm cho người ta hoài nghi.
Hồ Minh Chân thấy sắp bại lộ rồi, bèn bối rối hô to: "Thảo nhi, mau vào."
Tần Thu Uyển đã cởi đồ bên hông hắn xong, nhưng lại rất lười cởi mấy cái băng vải kia ra, dứt khoát cầm một cái kéo: "Đừng nhúc nhích!"
Cái kéo sắc bén đặt trên da thịt, lạnh đến mức hắn nổi da gà. Tần Thu Uyển nghiêm mặt: "Phu quân, chàng mà cử động, cẩn thận ta làm chàng bị thương."
Cổ chân Hồ Minh Chân đã bị thương, bây giờ từ bắp chân trở xuống cũng rất đau, lúc này nhịp tim hắn như nổi trống. Biết mình sắp bại lộ, nhưng không nghĩ ra biện pháp ngăn cản.
Động tác Tần Thu Uyển linh xảo, suy nghĩ một chút, bèn cắt bỏ băng vải trên bụng hắn, vòng eo tinh tế trắng nõn lộ ra, lại hướng lên trên... Hồ Minh Chân lấy tay bịt ngực: "Quận chúa, đây là thói quen mặc y phục ở quê hương ta, có lẽ nàng chưa thấy qua."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười, cũng không còn cố chấp nhất định muốn cắt bỏ băng vải nữa. Nàng ném cái kéo nặng nề vào trong chậu nước, làm tóe lên bọt nước.
"Hồ Minh Chân, bản quận chúa chỉ ngây thơ chứ cũng không phải đồ ngu." Ánh mắt nàng rơi vào cái eo thon kia: "Với cái eo này của ngươi, ngươi chắc chắn không phải là nam nhân. Ngươi là nữ tử lại dám tham gia khoa cử, vào triều đường, còn nhận hoàng bá phụ ban hôn, ngươi chính là phạm tội khi quân."
"Không phải." Lòng Hồ Minh Chân tràn đầy bối rối.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ quận chúa lại không theo lẽ thường như thế, vốn cho rằng còn có thể giấu diếm một khoảng thời gian, ai ngờ nhanh như vậy đã bị vạch trần.
Khi quân là tội chết!
Hắn vội vàng nói: "Quận chúa, ta không cố ý lừa gạt."
"Chính ngươi là nữ nhân, ngươi không biết sao?" Tần Thu Uyển cười lạnh hỏi: "Nữ nhân có thể thú thê? Còn dám cưới bản quận chúa, ngươi đặt mặt mũi hoàng thất ở chỗ nào?"
Nàng đứng lên: "Xuân Khê, đi mời phụ vương và Mẫu phi tới, nói là ta có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Hồ Minh Chân kinh hãi, đưa tay kéo tay áo của nàng lại: "Quận chúa, nàng nghe ta giải thích."
Tần Thu Uyển vung tay, rút tay áo của mình ra: "Bản quận chúa không chấp nhận nỗi khi nhục như thế, ngươi mau nghĩ cách giải thích với phụ vương và hoàng bá phụ đi!"
"Quận chúa, ta có nỗi khổ tâm." Hồ Minh Chân bất chấp tổn thương ở chân, dùng cái chân què nhảy lóc cóc đuổi theo nàng: "Quận chúa, ta..."
"Ta không muốn nghe." Tần Thu Uyển đi tới cửa.
Hồ Minh Chân thấy tội khi quân sắp rơi xuống trên đầu mình, liều mạng ngăn lại: "Quận chúa, nàng nghe ta giải thích trước. Lúc phụ thân ta gần ra đi, vì tiếc nuối ta không phải thân nam nhi, muốn cho ta làm rạng rỡ tổ tông, cho nên ta là một tài nữ lại phải đóng vai nam trang tham gia khoa cử... Chỉ là ta không ngờ hoàng thượng sẽ ban hôn, ta sợ người trách tội ta, cho nên mới đáp ứng. "
Đúng là dối trá.
Trước khi hoàng thượng ban hôn còn tìm hắn hỏi rõ tâm ý, hắn chính miệng đồng ý nói là mình thích Ngọc Lan quận chúa, hoàng thượng mới hạ chỉ ý. Còn dám nói Lương Ngọc Lan bức bách, đúng là lời nói vô căn cứ. Nàng mặc dù tùy hứng, nhưng lại chưa hề làm qua chuyện xấu, bản tính vẫn rất hiền lành.
Dưới tình thế cấp bách, Hồ Minh Chân cắn răng chịu đựng đau đớn trên chân, quỳ xuống: "Quận chúa, ta chắc chắn sẽ tìm hoàng thượng khai ra thân phận, đến lúc đó hoàng thượng muốn trị tội ta cũng nhận. Chỉ cầu nàng cho ta một chút thời gian."
"Ta biết ngươi là nữ tử, nếu ta giúp ngươi giấu diếm thì ta cũng phạm tội khi quân." Tần Thu Uyển nghiêm túc nói: "Ngươi gạt ta, hại ta thành như vậy còn chưa đủ, còn muốn để ta cùng chết với ngươi? Ngươi nghĩ ngươi là ai?"
"Quận chúa, ta không có ý này." Hồ Minh Chân sợ tới mức nước mắt chảy ròng: "Cầu xin nàng giúp ta một lần."
Tần Thu Uyển đương nhiên là không chịu giúp, cất giọng dặn dò: "Người đâu, đi lấy của hồi môn của bản quận chúa, sau đó mang về Vương phủ."
Hai người trong phòng vừa khóc vừa gào, động tĩnh rất lớn. Trong số người hầu, Thảo nhi biết rõ thân phận thật sự của chủ tử nhà mình, nghe động tĩnh bên trong không đúng, lập tức liền đi tìm lão phu nhân.
Trước khi nhi tử nhi tức rời đi, Hồ mẫu vẫn luôn lo lắng, mí mắt nháy cuồng loạn. Nghe thấy nha hoàn bẩm báo, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán.
Sau khi hoảng sợ, bà ta vội vàng sai người đưa mình mang lên tiền viện chính phòng.
Lúc Hồ mẫu đến, hạ nhân đã dời không ít của hồi môn ra từ trong khố phòng, hai "phu thê" huyên náo túi bụi.
Tần Thu Uyển nhìn thấy Hồ mẫu, cười lạnh nói: "Hồ gia các ngươi quả nhiên lớn gan!"
Hồ mẫu vội vàng tiến lên cầu xin.
Tần Thu Uyển sắc mặt lạnh nhạt, từ đầu đến cuối không có ý kiến.
Hai bên vẫn luôn giằng co không được, bên kia đã có người đi đến Vương phủ báo tin. Hồ mẫu hết lời ngon ngọt, gần như là quỳ xuống.
Hồ Minh Chân cũng ở một bên cầu xin, nói đến tình cảm hai người ở chung mấy ngày nay: "Quận chúa, ta thừa nhận là ta có lỗi với nàng, thế nhưng đây cũng là tạm thời. Ta thật là..."
"Vô luận như thế nào thì việc các ngươi khi quân cũng là sự thật, khi nhục ta cũng là sự thật." Tần Thu Uyển nhàn nhạt nói: "Ta mặc dù là quận chúa, nhưng chưa từng nhúng tay vào chuyện triều đình. Các ngươi có tội hay không tự có luật pháp tới phán."
Bộ dáng rất chính trực.
Hai mẫu tử hai mặt nhìn nhau, đều thấy được tuyệt vọng từ trong mắt đối phương.
Hồ Minh Chân tiến lên quỳ xuống: "Quận chúa, ta cầu ngài giúp ta lần này."
"Ta sẽ không khi quân." Ngữ khí Tần Thu Uyển lạnh nhạt nói: "Ngươi là nữ tử, ta không thể nào gả cho một nữ nhân, hôn sự giữa hai chúng ta vốn là trò đùa, những tình ý ngươi đã từng nói càng là trò cười, còn viết cái khế sách gì mà đời này chỉ có một mình ta. Hồ Minh Chân, lúc ngươi nói láo lương tâm có đau hay không? Ngươi bảo ta phải làm như thế nào để tha thứ cho ngươi?"
Nước mắt Hồ Minh Chân chảy ngang, quỳ trên mặt đất không ngừng cầu xin.
Thật lâu sau, Tần Thu Uyển giống như đã bị nàng ta thuyết phục: "Ta không thể nào gả cho ngươi, ngươi chủ động đi tìm hoàng bá phụ từ hôn đi."
Hồ Minh Chân khẽ giật mình: "Làm sao có thể?"
Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc ban hôn, hai người đã được hôn lại chạy đi từ hôn, còn là từ hôn Ngọc Lan quận chúa hoàng thượng thương yêu nhất. Nếu hắn dám đi, còn có thể mang mạng trở lại ư?
Cái này cùng với kết cục tội khi quân thì có gì khác biệt?
"Quận chúa, ta..."
Hắn còn muốn cầu xin, Tần Thu Uyển phất phất tay: "Nếu ngươi không chịu đi thì ta sẽ nói cho hoàng bá phụ biết thân phận thật sự của ngươi."
Hồ Minh Chân cắn răng một cái: "Ta đi!"
Hắn đã nghĩ kỹ lý do từ hôn, dù sao cũng so với việc bại lộ thân phận tốt hơn một chút. Mục đích của hắn còn chưa đạt được, vô luận như thế nào cũng không thể cam chịu đền tội như vậy.
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Lý do là gì?"
Hồ Minh Chân: "... Ta đồng tính."
Khóe môi Tần Thu Uyển khẽ nhếch lên.
Hiền vương phu thê vốn không nỡ rời xa nữ nhi, hai ngày này nữ nhi không ở, hai người bị mất đi đại bảo bối, trong lòng đã vô cùng khó chịu. Nghe được nữ nhi có chuyện quan trọng cần thương lượng, hai người lập tức vứt bỏ chuyện trong tay chạy tới.
Lúc đến phủ Trạng Nguyên, nhìn thấy bầu không khí bên trong không đúng lắm. Hồ mẫu nước mắt giàn giụa, Hồ Minh Chân sắc mặt trắng bệch, trên đùi quấn băng vải, vành mắt hồng hồng.
Mà nữ nhi nhà mình đang ngồi ở một bên bình chân như vại, thỉnh thoảng còn dùng khăn lau lau con mắt. Hiền vương phi nhíu mày lại tiến lên hỏi: "Ngọc Lan, xảy ra chuyện gì vậy?"
Tần Thu Uyển thở dài một tiếng: "Hồ đại nhân không phải thực tình muốn lấy con, chỉ là không dám cự tuyệt hoàng thượng..." Nàng nhìn về phía Hồ Minh Chân, thúc giục nói: "Tự ngươi nói đi."
Hồ Minh Chân lau mặt một cái: "Vương gia, vi thần có lỗi với ngài. Vi thần... Vi thần kỳ thật không yêu hồng nhan, mặc dù đã cưới quận chúa, nhưng thực sự không đành lòng lừa gạt. Vừa rồi vi thần đã thẳng thắn với quận chúa, sau đó sẽ trở về trước mặt hoàng thượng thỉnh tội."
Vương gia nằm mơ cũng không ngờ, tế tử vậy mà lại yêu lam nhan, nữ nhi phải làm sao bây giờ?
Nữ nhi của ông ta lại bị người ta từ chối như thế sao?
Vương gia giận dữ, vỗ mạnh lên bàn: "Hồ Minh Chân, ngươi cho rằng trúng tuyển lục nguyên là có thể làm xằng làm bậy, khi nhục nữ nhi bản vương sao?"
Hồ Minh Chân nghe thấy ông ta vỗ bàn, sợ tới mức tâm can run lên. Trong lòng càng thêm căng thẳng, lỡ như hoàng thượng cũng tức giận như vậy, dưới cơn nóng giận sai người chặt đầu hắn thì phải làm sao bây giờ?
Hắn hít sâu mấy hơi, lấy lại bình tĩnh.
Trúng liền lục nguyên, trong lịch sử đúng là không có mấy tài tử như này. Hắn và quận chúa thành thân hai ngày, chủ động thừa nhận mình là đồng tính, không đành lòng làm khổ quận chúa. Vậy cũng là biết sai có thể thay đổi, hoàng thượng chỉ cần không quá mụ mị đầu óc thì hẳn là sẽ không lấy mạng của hắn.
Đoàn người rất nhanh đã đi đến Cần Chính Điện.
Hoàng thượng nghe được hắn thừa nhận việc này, sắc mặt đúng là một lời khó nói hết: "Lúc trước trẫm hỏi tâm ý của ngươi, vì sao ngươi không nói thật?"
Hồ Minh Chân cúi đầu xuống: "Vi thần không dám nói."
Hoàng thượng trầm mặc thật lâu: "Về hối lỗi đi." Thực ra hắn vô cùng chán ghét Hồ Minh Chân, nhưng thân là đế vương, không thể chỉ dựa vào yêu thích bản thân mà làm việc.
Hồ Minh Chân có đại tài, nếu bởi vì khi nhục quận chúa...hay là chủ động nhận sai mà hạ lệnh chặt đầu thì ngày sau trên sử sách có lẽ sẽ ghi lại một bút.
Nói cho cùng, vì người như vậy mà hủy đi thanh danh hoàng thất thực sự không có lợi.
Hồ Minh Chân giữ được một mạng nhỏ bèn buông lỏng một hơi, đồng thời trong lòng cũng trĩu nặng. Lần này hắn chắc chắn đã khiến hoàng thượng chán ghét, ngày sau sợ là sẽ không suôn sẻ, muốn giải oan cho phụ thân sẽ càng thêm gian nan.
Đám người rời đi, hoàng thượng tức giận đập nát chén trà trong tay.
Hiền vương biết, hoàng huynh từ trước đến nay đều hỉ nộ không lộ, ngay trước mặt người khác đập chén cũng chưa bao giờ xảy ra. Đây là thật sự nổi giận.
"Hoàng huynh, đừng quá tức giận."
Hoàng thượng giận không nhịn nổi: "Trẫm làm sao có thể không tức giận?"
Tần Thu Uyển trầm mặc, tiến lên rót một chén trà cho hoàng thượng: "Kỳ thật, Hồ Minh Chân vốn dĩ cũng không phải là đồng tính, nàng ta rõ ràng là nữ tử. Vừa rồi nàng ta đau khổ cầu khẩn con, muốn con giúp nàng ta giữ bí mật. Con không biết mục đích của nàng ta nên đã đáp ứng."
Hoàng thượng kinh ngạc: "Nữ tử lại có tài hoa như thế?"
Hiền vương cũng không tin, Tần Thu Uyển gật đầu: "Sau khi thành thân nàng ta không chịu động phòng, trong lòng con đã nổi lên nghi ngờ. Lúc con bảo nàng ta tối nay trở về phòng, nàng ta ngoài miệng đồng ý, nhưng sau đó lại bị thương. Con càng thêm hoài nghi mới cởi quần áo của nàng ta ra, sau đó liền phát hiện bí mật này. "