Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 452 - Chương 457

Chương 457
Sắc mặt của Hoàng thượng và Hiền vương rất khác nhau.

Vẫn là câu nói kia, Tần Thu Uyển cũng không muốn phạm tội khi quân.

Tình cảm giữa huynh đệ hoàng gia và nhân gia tầm thường rất khác biệt. Lỡ như vì nàng mà hoàng thượng với Hiền Vương phủ xa cách nhau thì đó mới thật sự là thua thiệt. Hơn nữa, Hồ Minh Chân cũng không đáng để nàng làm thế.

Lúc Ngọc Lan quận chúa đem của hồi môn của mình ra khỏi phủ Trạng Nguyên thì không hề che giấu chút nào, động tĩnh rất lớn, rất nhiều người đều nhìn thấy.

Một lát sau, trong cung truyền ra ý chỉ, hôn sự của Ngọc Lan quận chúa và tân khoa Trạng Nguyên coi như hủy bỏ. Còn nguyên do, chỉ nói hai người không hợp.

Lời tuyên lập lờ như thế đương nhiên sẽ khiến người ngoài suy đoán rối rít.

Không ít nữ tử chưa xuất giá vui sướng vì chuyện này, Ngọc Lan quận chúa và Hồ Minh Chân đã thành như vậy, bất luận nguyên do vì sao thì hai người bọn họ đều không thể nào quay lại nữa. Ngọc Lan quận chúa không gả, các nàng sẽ có cơ hội.

Nghe nói tân khoa Trạng Nguyên đau chân, rất nhiều người tới cửa thăm. Ở trong đó, cũng bao gồm một vài nữ quyến nhà quan viên.

Đương nhiên, đó cũng là một vài người không đủ nhạy cảm.

Những quan viên biết nhìn xa trông rộng thì đều dặn người nhà không đươc đến thăm.

Tân khoa Trạng Nguyên trúng liền lục nguyên, tên tuổi đương nhiên vang xa, nhưng hắn có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể lợi hại qua cả hoàng thượng?

Có thể đạt được khát vọng, có thể có địa vị cực cao, tất cả đều dựa vào một ý niệm của hoàng thượng.

Hồ Minh Chân cưới Ngọc Lan quận chúa, mới chỉ hai ngày đã giải trừ hôn ước, hoàng thượng nhìn thì không tức giận, nhưng sâu bên trong thì ai mà biết?

Nhất là khi hoàng thượng sủng ái quận chúa như thế, suy bụng ta ra bụng người, nếu như khuê nữ nhà mình bị người như thế lừa gạt, sợ là sẽ tức giận muốn giết người. Hoàng thượng cũng không kém là bao, hắn chỉ là có sức nhẫn nhịn lớn hơn so với người bình thường mà thôi. Vào thời điểm này, lại đi nịnh bợ tân khoa Trạng Nguyên là ngại mạng của mình quá dài sao?

Hồ Minh Chân thấy không ít quan viên đến, trong lòng có chút thả lỏng.

Cùng lúc đó, Tam hoàng tử cũng ngờ vực nguyên do Hồ Minh Chân và Ngọc Lan quận chúa giải trừ hôn ước. Thân phận của hắn tôn quý, có một số việc vốn dĩ không cần tự mình tra.

Lần này cũng giống vậy, hắn không cần tra mà trực tiếp tới cửa thăm.

Sau cái hôn đêm hôm đó, Tam hoàng tử ngoại trừ thưởng thức vẻ ngoài Hồ Minh Chân ra thì còn có thêm một chút tình cảm dị dạng với hắn. Nhìn thấy người trẻ tuổi tuấn tú nằm ở trên giường, Tam hoàng tử che giấu đi tâm tình của mình, ngồi ở bên giường: "Hồ đại nhân, chân này của ngươi sao lại tổn thương vậy? Vì sao lại không cẩn thận như thế?"

Hồ Minh Chân cười gượng, nếu như sớm biết Lương Ngọc Lan đã nảy sinh lòng nghi ngờ, không bao lâu sau sẽ phơi bày thân phận của mình thì hắn cũng không cần uổng phí tâm tư tự mình chuốc lấy cực khổ mà trực tiếp thừa nhận luôn cho rồi.

"Không nhìn được bậc thang nên đạp hụt." Hồ Minh Chân cười nói tạ: "Đa tạ điện hạ quan tâm, vi thần cảm kích."

"Ngươi là tài tử trăm năm khó gặp, về sau còn phải ra sức vì nước, cho nên nhất định phải chú ý thân thể." Tam hoàng tử tha thiết dặn dò, lại hiếu kỳ hỏi: "Chuyện của Ngọc Lan và ngươi là sao vậy?"

Hồ Minh Chân run lên, rũ mắt che dấu ánh mắt: "Là vi thần có lỗi với nàng."

Tam hoàng tử kinh ngạc, theo hắn biết, phụ hoàng rất sủng ái Ngọc Lan. Nếu như Hồ Minh Chân thật sự có lỗi với Ngọc Lan, phụ hoàng hẳn là sẽ không nhè nhẹ buông xuống như vậy.

"Ngươi làm cái gì?"

Hồ Minh Chân đã ở trước mặt hoàng thượng thừa nhận mình có đam mê Long Dương, việc này sớm muộn gì cũng sẽ truyền đi. Hơn nữa, người ngồi ở trước mặt là Tam hoàng tử, là thân sinh phụ tử với hoàng thượng, hắn không cảm thấy mình cần phải che giấu.

"Vi thần... Không yêu hồng nhan." Hắn cúi đầu: "Vi thần ngay từ đầu không dám thừa nhận, nhưng quận chúa thiện lương, vi thần không đành lòng làm khổ cả đời nàng, trái lo phải nghĩ, vẫn nên đi tìm hoàng thượng nhận sai."

Hắn cúi đầu, không chú ý tới vẻ mặt Tam hoàng tử. Đương nhiên cũng không thấy được con mắt bỗng nhiên sáng lên ánh sáng của Tam hoàng tử lúc nghe thấy việc hắn không yêu hồng nhan.

Tam hoàng tử vui mừng khôn xiết: "Ngươi yêu lam nhan?"

Hồ Minh Chân: "..."

Hắn gật đầu một cái.

Thực ra, cái này cũng không tính là nói dối.

Tam hoàng tử bỗng nhiên đưa tay, cầm tay hắn đặt ở trên chăn: "Minh Chân, ta thích ngươi."

Hồ Minh Chân giật nảy mình, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi, vô thức muốn rút tay mình về.

Tam hoàng tử nắm rất chặt: "Minh Chân, ta tự nhận là dung mạo và thân thế đều không kém, trước đó ta đã động tâm với ngươi, chỉ là do thân phận hạn chế nên mới không dám thừa nhận... Bây giờ ngươi không có quan hệ gì với Ngọc Lan, ta cuối cùng cũng có thể cho ngươi thấy cõi lòng."

Hắn ta nắm rất chặt, Hồ Minh Chân mấy lần muốn rút về đều không thể.

Dần dần, nàng không rút nữa.

Bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới thân phận bây giờ của mình, Lương Ngọc Lan đã biết nàng là nữ nhi, có thể che giấu bao lâu cũng không chắc. Vạn nhất sự tình bại lộ thì còn phải có một người che chở mình.

Nàng không muốn rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân.

Nếu có Tam hoàng tử giúp mình, bất luận là thân phận bại lộ hay là giải oan báo thù cho phụ thân thì đều có thể làm ít công to. Hơn nữa, Tam hoàng tử có câu nói rất đúng, dung mạo và thân thế hắn ta đều không kém, nàng có thể ở cùng với hắn ta thì vẫn là nàng chiếm được hời.

Thấy Hồ Minh Chân không giãy dụa nữa, Tam hoàng tử vui mừng trong bụng, ngón tay vuốt ve mu bàn tay của nàng: "Minh Chân, ngươi chữa khỏi vết thương trước đã."

Hồ Minh Chân cúi đầu: "Không biết hoàng thượng có tức giận với vi thần không."

"Không đâu." Tam hoàng tử cũng không xác định được, bèn an ủi: "Nếu như phụ hoàng tức giận thì đã xử lý ngươi tại chỗ rồi. Đã để ngươi hối lỗi thì ngươi liền thừa dịp mấy ngày này mà dưỡng thương cho tốt đi. Nếu có cơ hội, ta sẽ giúp ngươi biện hộ."

Hồ Minh Chân ngượng ngùng nói lời cảm tạ: "Đa tạ điện hạ. Đại ân đại đức, vi thần không thể báo đáp..."

"Vậy thì lấy thân báo đáp đi?" Tam hoàng tử nửa thật nửa giả cười nói.

*

Tần Thu Uyển trở về Hiền Vương phủ, về viện tử mà Lương Ngọc Lan ở trước kia.

Cuộc sống Ngọc Lan quận chúa rất được hậu đãi, mặc dù nàng xuất giá xong trở về nhà thì cũng không có ai dám bàn tán trước gót chân nàng. Tần Thu Uyển rất là thoải mái.

Chỉ chớp mắt đã đến ngày mùa thu.

Khoảng cách Tần Thu Uyển trở về nhà đã tầm một tháng.

Trong mấy ngày này, nàng đã quen với Vương phủ. Mà bên Hồ Minh Chân lại thấy không quen.

Chân đã chữa cho khỏi, hắn còn cố ý nhờ Thẩm viện thủ ở trước mặt hoàng thượng nói rõ lòng cảm kích của mình.

Kỳ thật chính là muốn nói cho hoàng thượng biết tổn thương của mình đã được chữa khỏi có thể nhập chức.

Suy xét một chút, sau khi Hồ Minh Chân trúng liền lục nguyên, bởi vì hôn kỳ sắp đến phải chuẩn bị hôn sự, sau khi thành thân lại bị thương. Những tiến sĩ cập đệ cùng nàng đều đã nhập chức, chỉ có nàng là chưa làm được việc gì đứng đắn.

Vốn sau hai ngày thành thân, nàng còn muốn lên đường đi đến Khang thành, đáng tiếc lại bị Lương Ngọc Lan cản lại.

Bây giờ tổn thương của nàng đã chữa cho khỏi, hoàng thượng biết được lại không có tỏ vẻ gì. Thân phận của nàng liền lúng túng.

Không phải hoàng thượng chỉ muốn nuôi nàng như linh vật đấy chứ?

Chuyện này hoàn toàn đi xa dự tính ban đầu của nàng, Hồ Minh Chân vốn nghĩ là sau khi lập được một chút công lao thì sẽ tìm cơ hội đưa ra chuyện cha mình năm đó, sau đó một lần nữa lật lại bản án. Bây giờ... Nàng bị giam ở phủ Trạng Nguyên này, đến cả mặt hoàng thượng cũng không thấy, cửa cũng ra không được, muốn lập công thì là mơ mộng hão huyền.

Đúng lúc gặp Tam hoàng tử tới cửa, những ngày này ở chung, Hồ Minh Chân cũng động tâm với hắn. Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ, nam nhân Hoàng gia bạc tình bạc nghĩa, căn bản sẽ không vì một nữ tử mà ảnh hưởng đến mình. Cho nên, dù là yêu thích, nàng cũng không quên chính mình.

"Điện hạ, ta ngày nào cũng nằm ở trong nhà đến mức mốc meo, hoàng thượng không phải đã quên ta rồi chứ?"

Tam hoàng tử bật cười: "Sao lại như vậy được?" Hắn trầm ngâm một lát: "Qua hai ngày, ta sẽ nói với phụ hoàng cho ngươi đi đến Hình Bộ."

Vừa vào chức đã đến thẳng lục bộ, chỉ cần không phạm sai lầm lớn thì con đường ngày sau hẳn là sẽ thuận lợi. Trên mặt Hồ Minh Chân nở nụ cười rõ ràng: "Đa tạ Tam hoàng tử."

Việc Tam hoàng tử liên tiếp xuất nhập phủ Trạng Nguyên đã rơi vào trong mắt rất nhiều người. Hoàng thượng đương nhiên là biết, đối với chuyện này, hắn lại thấy không quan trọng.

Hắn không phải là kỳ thị nữ tử, mà là do Hồ Minh Chân tâm tư không thuần. Nữ giả nam trang khoa cử nhập làm quan, tình nguyện thừa nhận mình có đồng tính đam mê cũng không chịu thừa nhận thân phận nữ tử của mình.

Trên người nàng hẳn là có bí mật không muốn cho người khác biết.

Bất luận là có bí mật gì thì đều cho thấy nữ nhân này tâm tư không thuần. Một người có tài hoa nhưng tâm tư không thuần, hoàng thượng nào dám dùng?

Nếu như nhi tử yêu thích, nhập hậu trạch làm một Trắc phi cũng coi là tìm được một chỗ cho vị tài nữ trúng liền lục nguyên này.

Hồ Minh Chân không muốn ở hậu trạch, muốn để Tam hoàng tử giúp một tay, nàng cũng nguyện ý cho chút lời ngon ngọt. Hai người ngày đó đã cho nhau thấy cõi lòng, còn ôm nhau. Nhưng tiến thêm một bước, Hồ Minh Chân lại không muốn.

Tam hoàng tử rất cao hứng, trực tiếp vào cung.

"Phụ hoàng, tân khoa Trạng Nguyên đã khỏi bệnh, chúng ta phải lợi dụng thật tốt để hắn cúc cung tận tụy vì bách tính chứ không thể để uổng phí tài hoa của hắn."

Hoàng thượng giống như cười mà không phải cười: "Hai con rất thân cận đúng không? Ta nghe tân khoa Trạng Nguyên thừa nhận là hắn chỉ thích lam nhan. Con thân là hoàng tử, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm."

Cho dù yêu thích nam nhân thì cũng không thể lộ ra bên ngoài.

Tam hoàng tử cả kinh trong lòng, cười giải thích: "Phụ hoàng lo ngại quá rồi, nhi thần chỉ nhìn trúng tài hoa của hắn, không có tâm tư khác."

"Thế thì tốt." Hoàng thượng trầm ngâm một lát: "Hắn lừa Ngọc Lan, dù đã chủ động thừa nhận thì sai chính là sai, khi quân là đại tội, trẫm không trị hắn tội chết là đã nể tình tài hoa của hắn. Nếu hắn còn có khát vọng thì hãy đến thư viện Nam Sơn dạy bảo đệ tử, có thể vì triều đình dạy dỗ nhân tài trụ cột cũng là vì triều đình lấy hết một phần tâm lực."

Làm phu tử, nàng ta cũng không thể bay đi đâu được.

Tốt xấu gì cũng có việc để làm, chỉ cần có thể đi ra ngoài thì cũng có thể lập được mưu đồ khác. Tam hoàng tử không quấy rầy, lập tức xuất cung đi nói cho nàng tin tức tốt này.

Hồ Minh Chân đang chờ có việc phải làm, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu.

Nàng khoa cử nhập quan cũng không phải vì muốn tận trụng vì nước, mà là muốn báo thù cho phụ thân của mình. Làm phu tử dạy bảo đệ tử thì còn báo thù thế nào?

Nàng tưởng là Tam hoàng tử xuất mã, mình dù không thể đi lục bộ thì cũng có thể được một công việc không chênh lệch lắm, không ngờ chỉ có như này?

 
Bình Luận (0)
Comment