Khó chịu thì khó chịu, nhưng trong lòng Hồ Minh Chân cũng hiểu rõ, đây là đường ra duy nhất bây giờ của nàng.
Thực ra, việc hủy bỏ mối hôn sự với quận chúa mà có thể toàn thân trở ra, còn được chính miệng hoàng thượng dặn dò việc phải làm đã là kết quả tốt nhất rồi.
Vô luận như thế nào cũng phải giải được cấm túc trước đã.
Hồ Minh Chân thất vọng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tỏ rõ vẻ cảm kích, liên tục nói lời cảm tạ.
Tam hoàng tử rất hưởng thụ cảm giác được người trong lòng cảm kích như này, nụ cười bên môi mãi không ngừng được. Hắn đương nhiên cũng chú ý tới người trong lòng lúc nghe thấy đã có hơi mất tự nhiên. Cũng đúng thôi, trúng liền lục nguyên cũng coi như là đại tài, bây giờ phải làm một phu tử thì ai cũng sẽ thất vọng. Hắn cười nói: "Minh Chân, ta sẽ giúp ngươi."
Nói xong, bèn đưa tay cầm lấy cổ tay nhỏ bé của nàng.
Hồ Minh Chân cả kinh trong lòng, cố gắng khắc chế xúc động muốn thu tay lại, tiếp tục cười nói cảm ơn.
Hai người hàn huyên gần nửa canh giờ, Tam hoàng tử mới đứng dậy cáo từ. Hồ Minh Chân tự mình tiễn hắn lên xe ngựa, nhìn xe ngựa biến mất ở góc đường, lúc này mới thu liễm nụ cười lại.
Quay người lại, lại thấy được Nhị muội đứng cách đó không xa.
Hồ Minh Dao níu lấy cái khăn, sắc mặt xấu hổ đỏ bừng, đối diện với ánh mắt của tỷ tỷ, bước nhỏ tiến lên: "Ca ca, điện hạ không hề có ngạo khí của hoàng tử, đối xử với mọi người ôn nhu, ta..."
"Muội đừng suy nghĩ nhiều." Hồ Minh Chân trầm mặt xuống.
Hồ Minh Dao vốn được sủng ái, cộng thêm việc có một ca ca trúng liền lục nguyên, từ huyện thành đi đến đây liên tục có rất người theo đuôi nàng.
Nghe được nhiều lời khen, ai cũng không nhịn được sẽ hơi tự cao, tính tình càng thêm nuông chiều. Lúc này nhìn thấy tỷ tỷ đanh mặt lại, nàng ta tỏ rõ vẻ không vui: "Vì sao không thể?"
Nàng ta tiến lên kéo cánh tay Hồ Minh Chân lại, bảo người hầu bên cạnh lui ra, hạ giọng nói: "Ca ca, nếu như ta vào phủ hoàng tử thì ít nhiều cũng có thể giúp huynh một tay, huynh chớ xem thường chuyện này."
Hồ Minh Chân nhắm mắt lại: "Hậu trạch phủ hoàng tử nước sâu khó dò, chính là nơi ăn người không nhả xương. Muội tính tình đơn thuần, lại nhanh mồm nhanh miệng, dễ đắc tội với người khác..."
"Ta hiểu rõ ý của huynh." Hồ Minh Dao tỏ rõ vẻ xem thường: "Phủ Hoàng tử đúng là phân biệt đối xử, nhưng ca ca là đại tài tử trăm năm khó gặp một lần, ta không thể nào kém hơn so với các nàng được. Mấy ngày này Tam hoàng tử thường xuyên tới cửa, lại giúp huynh cầu tình đủ thứ, ngài ấy coi trọng huynh như vậy chắc chắn cũng sẽ không bạc đãi ta." Nàng ta lắc lắc tay áo Hồ Minh Chân: "Ca ca, huynh giúp ta lần này đi. Về sau huynh muội chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, nhất định có thể giúp phụ thân báo thù."
Hồ Minh Chân trầm mặt xuống: "Ta là tài tử, nhưng thân phận của ta sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ. Tới khi đó, có thể toàn thân trở ra hay không cũng khó nói! Muội vào hậu trạch phủ hoàng tử, sợ là chết thế nào cũng không biết!"
Hồ Minh Dao bỗng nhiên tức giận, lớn tiếng nói: "Rõ ràng là không muốn giúp ta, đừng có nói là lo lắng cho ta. Tóm lại, ta thích ngài ấy, không phải quân không gả!"
Nàng ta oán hận phất tay áo, khóc lóc chạy vào hậu viện.
Không cần hỏi cũng biết là nàng ta đi tìm nương khóc lóc kể lể.
Hồ Minh Chân chỉ cảm thấy đau đầu, nàng hiểu rõ không thể để muội muội làm phiền mình lúc này, nên cũng đi về phía hậu viện. Bởi vì chân tổn thương nên nàng không dám đi quá nhanh, lúc đến phòng mẫu thân, vừa vặn nhìn thấy muội muội đỡ nương trên gối khóc lóc thương tâm.
Thấy nàng vào cửa, Hồ mẫu vỗ vỗ bả vai tiểu nữ nhi: "Con chớ khóc, mau đi tắm đi. Ta và ca ca con sẽ nói chuyện."
Hồ Minh Dao nghe lời lui xuống, cũng là bởi vì nàng ta biết nương đã bị nàng ta nói động tâm, nhất định sẽ tận lực khuyên ca ca.
Trong phòng chỉ còn lại hai mẫu tử, Hồ Minh Chân thở dài: "Nương, không thể mặc cho Nhị muội làm liều."
Hồ mẫu nhìn về phía nha hoàn ở cửa, chờ nha hoàn lui ra đóng cửa lại, bà ta vươn tay ra: "Minh Chân, con qua đây."
Hồ Minh Chân đi đến trước giường bà ta ngồi xuống: "Nương, Tam hoàng tử và con..."
Hồ mẫu yếu ớt thở dài, xen lời nàng: "Ta nhìn thấy rồi."
Hồ Minh Chân rủ mắt xuống: "Dưới tình hình như thế, sao có thể đưa muội muội cho hắn được? Chuyện Tam hoàng tử và ta qua lại mật thiết sớm muộn gì cũng sẽ bị truyền đi, đến lúc đó, người ngoài sẽ nhìn Hồ gia chúng ta như thế nào?"
Thân là tài tử và Tam hoàng tử lại quấy rầy không rõ, còn đưa muội muội vào phủ hoàng tử. Tỷ muội hầu chung một phu đều không dễ nghe, huống chi còn là huynh muội.
"Con nói rất có đạo lý." Hồ mẫu đồng ý, bèn nói: "Nhưng đưa muội muội con vào phủ hoàng tử cũng có chỗ tốt, nếu như Tam hoàng tử nể mặt con thương tiếc nó mấy phần thì đến khi thân phận của con bại lộ, con sẽ có thêm một tấm thẻ bảo toàn tính mệnh."
Hồ Minh Chân không thể tin ngẩng đầu lên: "Nương, rõ ràng con..."
"Nhưng con là nam nhi!" Hồ mẫu nhấn mạnh: "Chí ít bên ngoài thì Tam hoàng tử cũng không dám thừa nhận quan hệ với con."
Nói thật, cuộc sống một tháng này ở phủ Trạng Nguyên dưỡng thương không hề dễ chịu, Hồ Minh Chân từ tiểu tam nguyên đi lên, cũng từng nghĩ nếu mình thật sự là nam nhi thì tốt biết bao, nhưng mà nàng không phải!
Nàng thật sự là nữ nhi.
Nàng và Tam hoàng tử hỗ sinh tình cảm, tại sao lại phải để muội muội chen chân?
"Nương, con chịu đủ rồi." Nước mắt Hồ Minh Chân rơi xuống không ngừng: "Người không thể chỉ để mỗi con chịu oan ức. Qua nhiều năm như vậy, con nữ giả nam trang, lúc nào cũng nhớ kỹ không thể bại lộ thân phận của mình, còn phải học hành gian khổ. Nhưng muội muội thì sao?"
Nhắc đến muội muội, nàng tràn ngập bi phẫn: "Nó hưởng thụ hết tất cả những tôn vinh con mang tới cho nó, vô ưu vô lự lớn lên. Bây giờ đến cả cái này cũng sắp cướp đi... Nương, người đừng thiên vị như thế... Con cũng là con của người..."
Nhìn nàng khóc lóc thương tâm, trong lòng Hồ mẫu cũng không dễ chịu, đưa tay sờ tóc nữ nhi: "Con đừng khóc, nếu con đã không muốn thì không đưa muội muội nhập phủ hoàng tử là được!"
Hồ Minh Chân hiểu rõ, những năm gần đây chuyện trong nhà hơn phân nửa đều do nàng định đoạt, cho dù có nói qua với nương nhưng cũng chỉ để nương thay đổi chủ ý. Nhưng hôm nay cảm xúc đột nhiên sụp đổ là điều chính nàng cũng không ngờ.
Một lát nữa, Hồ Minh Dao lại tới thăm nương.
Thấy nương đổi chủ ý, nàng ta không thể tiếp nhận: "Nương, con thân là muội muội của lục nguyên tài tử, vì sao không thể vào phủ hoàng tử? Người không thể chỉ nghe theo ca ca mà cũng phải cân nhắc cho con chút chứ." Nàng ta nắm thật chặt tay của mẫu thân: "Nương, điện hạ là người nổi bật nhất trong số hoàng tử, rất có thể sẽ là thái tử đời tiếp theo. Nếu như con có thể gả vào phủ hoàng tử, vậy chúng ta chính là hoàng thân quốc thích. Nếu như vận khí tốt, huyết mạch Hồ gia còn có thể leo lên vị trí Cửu Ngũ Chí Tôn..."
"Ngậm miệng!" Hồ mẫu giận dữ mắng: "Con hẳn phải hiểu rõ đạo lý họa từ miệng mà ra."
Hồ Minh Dao tỏ rõ vẻ xem thường: "Ở đây cũng không có người ngoài."
"Tóm lại, ta và ca ca con đều không cho, con sớm đánh tan tâm tư đó cho ta." Hồ mẫu trầm ngâm một lát: "Lý đại nhân học sĩ tam tử của Hàn Lâm Viện cũng rất tài hoa, mặc dù kém ca ca của con, nhưng mới qua tuổi mười sáu đã trúng tú tài, cộng thêm có phụ thân hắn trải đường, thành tựu ngày sau cũng sẽ không nhỏ. Lý phu nhân đã nói với ta, mấy ngày nữa sẽ sắp đặt cho các con gặp nhau..."
"Con không muốn!" Hồ Minh Dao lập tức cự tuyệt.
"Đến cả ca ca cũng không sánh nổi, tại sao con phải lấy?"
Điều nàng ta càng muốn nói hơn chính là, mặc cho hắn tài hoa bao nhiêu thì đến cả nữ nhân cũng không sánh nổi, làm sao xứng được với nàng ta? Nàng ta và tài tử trúng liền lục nguyên là tỷ muội, tỷ tỷ ưu tú như vậy, nàng ta cũng không kém, tại sao phải hạ cố?
Hồ mẫu không ngờ nữ nhi tâm khí cao ngạo như vậy, bà ta trừng lớn mắt, trong lúc nhất thời không biết nên răn dạy như thế nào, nổi giận nói: "Ngươi im miệng cho ta!"
Bà ta trầm giọng nói: "Ngươi chỉ là một nữ tử bình thường, nhờ có ca ca mới có được địa vị bây giờ. Nếu trong lòng ngươi còn có cảm kích thì không được phép tự đánh giá mình quá cao, nếu không, chắc chắn là hại người hại mình!"
Trong lòng Hồ Minh Dao cực kỳ khó chịu, nương không thuận theo tâm ý của nàng ta, còn răn dạy nàng ta. Nàng ta tức giận không chịu được, biết mình nói không lại nương, lập tức khóc lóc chạy đi.
*
Hồ Minh Chân đi đến thư viện Nam Sơn, tên tuổi trúng liền lục nguyên cộng thêm dung mạo và tuổi tác của nàng ta khiến nàng ta được không ít người truy phủng.
Tam hoàng tử cũng hay đi đến đây, hai người thường xuyên nâng cốc ngôn hoan.
Đối với chuyện này, hoàng thượng cũng một mắt nhắm một mắt mở.
Mà Tam hoàng tử phi xuất thân từ thế gia vọng tộc, nghe nói qua không ít chuyện xấu xa. Nhất là khi biết được bên cạnh Tứ hoàng tử có nuôi một tiểu quan mỹ mạo, sau khi nhìn thấy Tam hoàng tử như thế, trong lòng liền không nhịn được sinh ra hoài nghi.
Sau khi tìm được một lý do thích hợp, nàng ta cũng đi đến thư viện một chuyến. Vốn là cố ý đi điều tra, nhưng cũng không cần tốn nhiều tâm tư đã tìm được Tam hoàng tử đang uống rượu tán phiếm cùng Hồ Minh Chân.
Lúc đó, Tam hoàng tử đang đưa tay rót rượu cho Hồ Minh Chân, mang trên mặt nụ cười ôn nhu, trong ánh mắt tràn đầy kích động.
Phu thê hai người thành thân đã bốn năm, Tam hoàng tử phi hiểu rõ Tam hoàng tử, nhìn thấy vẻ mặt và thái độ của hắn, trái tim lập tức chìm xuống đáy.
Dự cảm không tốt đã trở thành sự thật, trong phút chốc Tam hoàng tử phi chỉ muốn khóc.
Nàng ta cố nén oan ức và nước mắt trong lòng, chậm rãi tiến lên: "Điện hạ, thật là trùng hợp."
Chỗ này là dưới một gốc hoa thụ, hai người theo tiếng trông lại, nụ cười trên mặt Tam hoàng tử hơi cứng nhắc, đã tỏ rõ vẻ không vui.
Trái tim Hồ Minh Chân nhấc lên, người trong nhà biết chuyện nhà mình, nàng ta và Tam hoàng tử mập mờ không rõ, nhưng tất cả mọi người đều ngầm hiểu được. Bây giờ Tam hoàng tử phi tìm được nơi này hẳn là đã có chỗ hoài nghi.
"Bái kiến nương nương."
Tam hoàng tử phi đứng xa cách nàng ta ba bước, không lập tức trả lời, chỉ cười nói: "Cũng không dám nhận lễ lớn của tân khoa Trạng Nguyên, bản cung bình sinh kính trọng học giả đọc sách nhiều, hiểu lễ hiểu quy củ. Mỗi lần ở chung, luôn cảm giác mình là người thô tục."
Hồ Minh Chân luôn cảm thấy trong lời nói của nàng ta có ẩn ý, càng thêm chột dạ: "Nương nương nói quá lời."
"Tam Hoàng tẩu, thật là trùng hợp." Tần Thu Uyển từ một con đường nhỏ khác đi ra, nhìn thấy tình hình trước mặt thì cảm thấy thật vui vẻ, ngoài mặt cũng mang theo chút ý cười: "Tam hoàng huynh cũng ở đây à?"
Tam hoàng tử phi nhìn thấy Tần Thu Uyển, lại liếc mắt nhìn Hồ Minh Chân, liền nói: "Ngọc Lan, muội và Hồ đại nhân hẹn nhau sao?"
Nhìn thấy Tam hoàng tử và tân khoa Trạng Nguyên mập mờ với nhau, nàng ta cũng thật tâm hi vọng đường muội và Hồ Minh Chân dư tình chưa hết.
"Không." Tần Thu Uyển liếc nhìn Hồ Minh Chân rõ ràng đã bắt đầu khẩn trương, cười nói: "Chỉ là trùng hợp đi ngang qua."
Tam hoàng tử ngờ vực hỏi: "Ngọc Lan, muội đến nơi này làm gì?"
Tần Thu Uyển đến là vì nghe nói ở thư viện Nam Sơn có một vị An thành giải nguyên, cũng là một trong những người có hi vọng trúng tuyển Trạng Nguyên trong mắt mọi người, nhưng trước đêm thi hội lại bởi vì đột phát bệnh hiểm nghèo nên bây giờ còn bị bệnh liệt giường.
Nàng muốn tra thử một chút xem đây là bất ngờ hay là có người cố ý hành động.
"Nghe nói thư viện Nam Sơn phong cảnh tuyệt đẹp, dù sao cũng rảnh rỗi nên đến đây đi dạo." Tần Thu Uyển tràn đầy phấn khởi: "Tam hoàng huynh, huynh cảm thấy Hồ đại nhân thế nào?"
Hồ Minh Chân lo lắng vô cùng, trong lòng mắng chửi Lương Ngọc Lan xối xả.
Ngay trước mặt Tam hoàng tử phi, nếu như Tam hoàng tử miệng đầy khen ngợi, khiến hoàng tử phi suy nghĩ nhiều rồi nhằm vào nàng ta, thì chẳng phải là hại chết nàng ta rồi sao?
Tam hoàng tử cũng cảm thấy lời đường muội hỏi thật quá đáng.
Nếu như nói thật, thê tử sẽ suy nghĩ nhiều. Còn không thành thật thì lại khiến cho người trong lòng hiểu lầm. Đúng là khiến người ta khó xử.