Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 454 - Chương 459

Chương 459
Tam hoàng tử lăn lộn trên triều đình mấy năm đương nhiên đã biết cách xử lý mấy cục diện khó xử như vậy. Sau khi kịp phản ứng, hắn cười nói: "Tân khoa Trạng Nguyên phụ hoàng thân phong đương nhiên là tốt."

Hoàng thượng chính miệng chọn lựa thì ai dám nói gì?

Tần Thu Uyển biết nội tình, đương nhiên dám nói: "Tam hoàng huynh, huynh muội chúng ta không phải người ngoài, có mấy lời ta sẽ nói thẳng. Hồ đại nhân tài hoa nổi bật, nhưng nhân phẩm thì..."

Nói đến đây, nàng bèn lắc đầu.

Tam hoàng tử phi vốn không dám tranh luận với nam nhân nhà mình, nhưng nghe thấy Tần Thu Uyển nói như vậy, nghĩ đến thân phận của nàng, bèn phụ họa vài câu: "Điện hạ, có câu nói ta không nói ra thì không thoải mái, Hồ đại nhân này đúng là người đọc sách, nhưng việc hắn lừa Ngọc Lan cũng là sự thật."

Nói cho cùng hắn cũng chỉ là kẻ lừa gạt mà thôi.

Nhân phẩm có vấn đề, người cũng không đáng tín nhiệm.

Tam hoàng tử giận tái mặt: "Người không phải thánh hiền. Phụ hoàng thiên uy khiếp người, Hồ đại nhân bị hù sợ nên không dám nói thẳng cũng có thể lý giải được. Hơn nữa, Hồ đại nhân lạc đường biết quay lại, kịp thời tìm phụ hoàng nhận sai. So với thẳng thắn thì biết sai có thể thay đổi càng đáng quý hơn."

Hai phu thê lời không vừa ý, Tam hoàng tử phi không dám tiếp tục phản bác, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Tam hoàng tử lại nhìn về phía Tần Thu Uyển, mặt đầy vẻ bất mãn: "Ngọc Lan, phu thê các muội cũng coi như là chia tay trong êm đềm. Bây giờ riêng phần mình mà sống, không nên quấy rầy người cũ. Hồ đại nhân tìm phụ hoàng chủ động nhận sai dù sao cũng tốt hơn là ở cùng muội, làm khổ muội."

Tần Thu Uyển phì cười: "Vậy theo lời hoàng huynh nói ta còn phải cảm ơn hắn à?"

Nàng hừ lạnh, xoay người rời đi: "Hoàng huynh nguyện ý che chở Hồ đại nhân thì đó là chuyện của huynh. Nhưng việc Hồ đại nhân lừa gạt ta cũng là sự thật, muốn ta bỏ qua chuyện cũ thì là mơ mộng hão huyền."

Nói xong, người đã biến mất ở cuối con đường.

Trong lòng Hồ Minh Chân rất bất an, Lương Ngọc Lan nói như này rõ ràng là muốn tìm nàng ta báo thù, bị một người được hoàng thượng sủng ái ghi hận cũng không phải là chuyện tốt.

Trong lòng Tam hoàng tử phi cũng không dễ chịu, Tam hoàng tử ngày trước còn khuyên nàng ta rút ngắn quan hệ với vị đường muội này, nếu như không tất yếu thì không nên đắc tội. Bây giờ chính hắn lại vì cái người không quan trọng kia đắc tội với đường muội.

Hoặc nói đúng hơn, trong mắt hắn, Hồ Minh Chân còn quan trọng hơn quận chúa được hoàng thượng sủng ái.

*

Tần Thu Uyển rời khỏi nơi đó, đi theo con đường đi đến ốc xá thư viện Nam Sơn cung cấp cho học trò nghỉ lại mà Xuân Khê đã sớm nghe ngóng qua.

Nàng đứng ở bên ngoài ốc xá, Xuân Khê chạy theo, không bao lâu sau đã mang theo hai vị học giả trẻ tuổi tới.

Vị này là ngoại sanh của Vương phi, cũng là biểu ca của Lương Ngọc Lan - Giang Kha, một người khác là đồng môn của Giang Kha - Chu Phổ, đã từng gặp Lương Ngọc Lan hai lần.

Nếu nàng nhớ không lầm thì Chu Phổ cũng có ý với Lương Ngọc Lan.

Giang Kha mỉm cười tiến lên: "Biểu muội, sao lại rảnh rỗi tới tìm ta vậy?"

Tần Thu Uyển tiếp nhận hộp cơm từ trong tay nha hoàn: "Mẫu phi bảo ta mang cho huynh chút điểm tâm, là món huynh thích ăn nhất."

Giang Kha vui vẻ tiếp nhận: "Ta biết biểu muội tốt với ta nhất mà." Hắn nói xong thì mở hộp cơm ra, đưa một miếng cho Chu Phổ bên cạnh, còn mình tự cầm một miếng nuốt xuống, động tác hào phóng, không có chút lịch sự tao nhã nào mà công tử thế gia nên có.

Hắn vốn thích tập võ, đáng tiếc trưởng bối Giang gia cảm thấy chuyên này nguy hiểm, lại cho rằng như vậy thật vũ phu thô lỗ nên đã ngăn cản không cho học.

Lỗ tai Chu Phổ đỏ lên, nhẹ giọng nói cám ơn, ăn từng miếng nhỏ.

Giang Kha để ý thấy, bèn hiếu kì hỏi: "Chu huynh, huynh đau răng sao?"

Chu Phổ: "... Không đâu."

Giang Kha kinh ngạc: "Vậy sao huynh..."

Chu Phổ hận không thể ngăn miệng của hắn lại, lập tức nhét điểm tâm vào trong miệng, tiếp nhận hộp cơm trong tay hắn: "Ta còn có việc đi trước, các ngươi chậm rãi trò chuyện."

Nhìn hắn vội vàng đi xa, Giang Kha chẳng hiểu gì, nghĩ đến cái gì bèn hô to: "Huynh đừng ăn hết, nhớ chừa chút cho ta."

Tần Thu Uyển mỉm cười nhìn, nếu như lúc trước người Lương Ngọc Lan lựa chọn là Chu Phổ thì kết cục chắc chắn khác biệt.

"Vị giải nguyên An thành kia gần đây còn bị bệnh không?"

Nghe nàng hỏi đến người này, mặt Giang Kha lộ vẻ kinh ngạc: "Biểu muội, muội biết hắn à?"

"Không biết, chỉ là hai ngày trước ở trà lâu ngẫu nhiên nghe người ta nhắc đến hắn, nếu hắn không sinh bệnh thì Hồ Minh Chân sợ là đã không dễ dàng trở thành Trạng Nguyên như vậy. Cho nên mới có lòng hiếu kỳ." Tần Thu Uyển hơi nghiêng đầu: "Biểu ca, huynh quen biết hắn sao?"

Giang Kha đang muốn trả lời, chợt nhìn thấy một bóng người mặc áo hoa liễu lướt nhẹ đến, lập tức nói: "Đây rồi."

Tần Thu Uyển thuận theo ánh mắt hắn nhìn lại, chỉ thấy bóng người thân trường ngọc lập chậm rãi đi tới. Chỉ nhìn khí chất thôi, nội tâm nàng đã dao động, khi người kia càng đi càng gần, nụ cười bên môi nàng cũng càng ngày càng sâu.

"Hạ huynh, thân thể huynh đã tốt hơn chưa?"

Hạ Trường Lễ mỉm cười tiến lên: "Đa tạ Giang huynh quan tâm, đã tốt hơn nhiều rồi." Ánh mắt hắn rơi vào trên người Tần Thu Uyển: "Vị này hẳn là Ngọc Lan quận chúa, tiểu sinh lễ độ."

Nói xong bèn chắp tay hành lễ.

Tần Thu Uyển mặt mày cong cong đáp lại: "Công tử không cần đa lễ. Nghe nói công tử bị bệnh, đã chuyển biến tốt hơn chưa?"

"Quận chúa từng nghe nói đến ta?" Hạ Trường Lễ giả bộ thụ sủng nhược kinh, vui vẻ nói: "Đã khỏe lên rồi, đa tạ quận chúa quan tâm."

Ba người đứng cạnh nhau, nam tuấn nữ tiếu, vô cùng đẹp mắt.

"Nghe nói Hạ công tử bởi vì sinh bệnh nên mới bỏ lỡ lần thi hội này, thực sự là làm người ta tiếc hận." Tần Thu Uyển cười nhẹ nhàng: "Hạ công tử tuyệt đối đừng nản chí, thi hội ba năm một lần, vẫn còn hi vọng."

"Quận chúa nói đúng, tiểu sinh hiểu rõ." Hạ Trường Lễ lại nói lời cảm ơn.

Giang Kha nhìn cái này, lại nhìn cái kia, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Nói chuyện phiếm hồi lâu, Tần Thu Uyển mới cáo từ. Giang Kha đương nhiên là phải đưa tiễn, Hạ Trường Lễ cũng đi theo hai người đi ra ngoài.

Giang Kha không tiện nói lời cự tuyệt, chỉ yên lặng đi theo, trên đường đi còn đi ngang qua chỗ cây hoa thụ lúc trước.

Tam hoàng tử phi đã ngồi xuống, mấy người đang thấp giọng nói chuyện phiếm.

Nhìn thấy ba người tới, Tam hoàng tử phi đứng dậy: "Ngọc Lan định về thành sao?"

Tần Thu Uyển thấy hai tay nàng ta nắm chặt lấy nhau, dường như đang cực lực nhẫn nại, vuốt cằm nói: "Đúng vậy, Tam tẩu đi chưa?"

Nghe vậy, Tam hoàng tử phi còn chưa mở miệng, Tam hoàng tử đã nói: "Đi."

Sau đó, đám người đi ra bên ngoài thư viện lại có thêm Tam hoàng tử phi, bầu không khí không còn vui vẻ bằng lúc trước. Lúc đến bên cạnh xe, Tần Thu Uyển và Hạ Trường Lễ tạm biệt nhau, sau khi lên xe ngựa phát hiện Tam hoàng tử phi còn đang đứng ở bên đường, tư thế như muốn lên.

"Tam tẩu, tẩu muốn đi cùng ta?"

Tam hoàng tử phi chính là đang đợi câu này của nàng, lúc gật đầu, người đã giẫm lên đạp bản. Sau khi tiến vào xe ngựa, nàng ta ngồi xuống đối diện, cười nói: "Ngọc Lan, muội không chê ta quấy rầy muội là được."

Đường trở về rất xa, Tần Thu Uyển vốn cũng dự định sau khi đi lên sẽ chợp mắt, cho nên mới cười nói: "Ta hơi mệt mỏi, không có tinh thần nói chuyện phiếm, Tam tẩu đừng cảm thấy ta lạnh nhạt."

"Không đâu." Tam hoàng tử phi cũng dựa vào giường êm: "Ta ở một mình quá lâu, cảm thấy rất cô độc, có người ở bên là được rồi."

Tần Thu Uyển không hỏi, tìm một tư thế khiến mình thoải mái dễ chịu, nhắm mắt lại nói: "Nếu tam tẩu rảnh rỗi thì có thể tới tìm ta nói chuyện phiếm." Nàng ngáp một cái: "Nhưng mà, lúc này không được."

Xe ngựa chạy đi, trong xe chỉ có cảm giác hơi lay động. Tần Thu Uyển trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, nghe được Tam hoàng tử phi e dè hỏi: "Ngọc Lan, ta nghe nói Hồ đại nhân hủy hôn ước với muội là bởi vì hắn không yêu hồng nhan?"

"Chính hắn nói như vậy." Tần Thu Uyển không mở mắt: "Bất luận là bởi vì nguyên do gì thì hắn cũng đã làm nhục ta, việc này chưa xong đâu!"

Tam hoàng tử phi không quan tâm đường muội có muốn tính sổ với Hồ Minh Chân hay không, trong nội tâm nàng ta nghĩ đến chuyện khác, trầm mặc hồi lâu, mới hỏi: "Ngọc Lan, chúng ta đều không phải là người ngoài, có chuyện này ta không nghĩ ra. Vừa rồi... muội cảm thấy hoàng huynh muội và Hồ Minh Chân trông rất bình thường sao?"

Tần Thu Uyển mở mắt nhìn nàng ta: "Tam tẩu đã hỏi, hẳn là muốn nghe lời nói thật. Kỳ thật ta cảm thấy hai người họ cũng có chút thân mật quá đáng. Tam tẩu, tẩu cần phải khuyên hoàng huynh, hoàng bá phụ trước đó rất coi trọng Tứ hoàng huynh, hiện tại..."

Hiện tại, việc Tứ hoàng tử làm lúc trước đều giao hết cho Tam hoàng tử.

Đối với hoàng tử phi mà nói, tất cả thân vinh nhục đều đặt trên thân nam nhân nhà mình, nếu như Tam hoàng tử chết, nàng ta cũng không trốn thoát. Lúc này sắc mặt lập tức thận trọng, lại có chút sầu khổ: "Hoàng huynh muội đã như thế, có lẽ ta cũng không khuyên nổi. Hắn bình thường rất tôn trọng hoàng thúc, hay là, Ngọc Lan trở về giúp ta xin hoàng thúc để ngài ấy khuyên bảo hắn, được chứ?"

Thân là thân vương, qua lại mật thiết với hoàng tử là tối kỵ. Tần Thu Uyển từ chối: "Phụ vương rất bận, không rảnh."

Tam hoàng tử phi không dám khuyên, bao gồm cả nương gia nhà nàng ta cũng không dám. Quân thần có khác, khuyên nhiều sẽ còn chọc giận Tam hoàng tử. Tình cảm phu thê bọn họ trong hai năm này càng thêm đạm mạc, cũng không thể dựa vào đó.

Hiền Vương phủ rõ ràng không muốn giúp, nàng ta hơi phát sầu, mi tâm nhẹ chau lại.

Lâu dần, thật sự có cảm giác bùn nhão không trát nổi tường.

Hoàng tử háo sắc một chút vốn cũng không phải là chuyện lớn gì, hậu viện có nhét mấy chục người, thậm chí hơn trăm người thì cũng không tính là quá trớn. Nhưng nếu qua lại với nam nhân... thì thật sự là tự đoạn tiền đồ.

Tần Thu Uyển ngủ một giấc, chờ nàng tỉnh lại, xe ngựa đã đến bên ngoài Hiền Vương phủ. Vừa mới tiến vào cửa phủ không lâu, người bên cạnh Vương phi đã đến.

"Nương nương mới ngài qua."

Trong chủ viện Vương phủ phong cảnh tuyệt đẹp, hoa cỏ hiếm thấy, phần lớn là thanh bách chi, thanh thường thụ. Vương phi đang chỉ huy Hoa nương bón phân, thấy nàng đi vào, liền bảo hạ nhân lui ra: "Ngọc Lan, phong cảnh thư viện Nam Sơn như thế nào?"

"Rất tốt." Tần Thu Uyển hơi khát, tự mình rót chén trà.

Vương phi liếc trộm vẻ mặt của nàng, e dè hỏi: "Có gặp được chuyện đặc biệt nào không?" Bà ta nghe nói, tiểu tử Chu gia kia hình như còn chưa hết hi vọng.

Nói đến, Chu Phổ có gia thế có dung mạo, tài hoa cũng không tệ, nữ nhi của mình gả cho hắn cũng không tính là bôi nhọ.

"Có." Tần Thu Uyển vô cùng phấn khởi, đem chuyện Tam hoàng tử và Hồ Minh Chân ở dưới hoa thụ nâng cốc ngôn hoan nói ra, cuối cùng nói: "Hai người họ thực sự không đơn giản."

Thấy nữ nhi hiểu lầm ý của mình, Vương phi liền không biết nói gì. Nghe rõ nàng nói xong bèn kinh ngạc hỏi: "Ý của con là Tam hoàng huynh của con coi trọng Hồ Minh Chân?"

"Hoàng tẩu cũng gặp phải, trên đường trở về còn luôn thở dài, oán thán đến mức con không ngủ được." Tần Thu Uyển lắc đầu: "Nếu như Hoàng bá phụ biết có thể sẽ tức giận."

Cũng chỉ là tức giận một chút, dù sao Hồ Minh Chân cũng không phải là nam nhân thật sự, mà là nữ tử.

Vương phi nói thầm: "Tam hoàng huynh con nghĩ như thế nào?"

"Đại khái là... khó kìm lòng nổi?" Cũng chỉ có lời này là giải thích được, Tam hoàng tử mấy năm qua này ở trên triều đình hoàn thành biết bao việc lớn, tính tình biết cách tự hạn chế, xử sự khéo léo đưa đẩy, chưa từng bị ai nắm được nhược điểm.

Dạng người như hắn không nên qua lại với nam nhân mới đúng.

Vương phi nghe nàng nói như thế, bèn nhìn vào mắt nữ nhi: "Hôm nay con có gặp được Chu công tử hay không?"

Tần Thu Uyển hiểu rõ ý tứ của bà, sợ bà lại có ý gán ghép, bèn nói: "Nhìn thấy ạ, chỉ gặp mặt một chút huynh ấy liền cầm hộp cơm đi trước." Đây chính là sự thật, nàng tiếp tục nói: "Con còn gặp giải nguyên An thành, hắn và biểu ca đã tiễn con lên xe ngựa."

Vương phi: "..." Nữ nhi lại động tâm rồi sao?

 
Bình Luận (0)
Comment