Vương phi chỉ nhớ lần trước nữ nhi động tâm nhưng lại nhận phải kết thúc thương tâm, còn suýt nữa bị hủy thanh danh.
Lần này... Vô luận như thế nào cũng phải thận trọng.
Trong nội tâm bà có chuyện, sau khi tạm biệt nữ nhi, bà liền đi ra bên ngoài thư phòng, nói về chuyện giải nguyên An thành.
Hiền vương cũng đã nhìn ra nữ nhi rất thích các tài tử. Vị giải nguyên An thành này trước đó ông ta cũng đã nghe nói, tài văn chương rất tốt.
Đương nhiên, vận khí cũng không ổn lắm. Lúc nào sinh bệnh không sinh bệnh lại sinh bệnh đúng đêm trước hôm thi hội?
"Lát nữa ta sẽ sai người điều tra." Trong mắt của Vương gia, tính tình cẩn thận cũng coi như là một phần thực lực.
Nếu như Hạ Trường Lễ thật sự sinh bệnh còn đỡ, nếu như là bị người ta tính toán, vậy hắn cũng quá là không cẩn thận rồi. Nữ nhi gả cho hắn xong, lỡ như hắn lại bị nữ nhân tính toán thì lại là một đống chuyện rắc rối.
Lúc này, Hạ Trường Lễ vẫn chưa biết lần này muốn ôm được mỹ nhân sẽ không dễ dàng như vậy.
*
Chuyện Tam hoàng tử thường xuyên đi đến thư viện Nam Sơn đã rơi vào trong mắt không ít người hữu tâm. Hồ Minh Dao cũng là một trong số đó.
Dù tỷ tỷ và nương đều khuyên nàng ta hồi tâm, nàng ta vẫn không nghe. Đối với nàng ta mà nói có thể gả cho Tam hoàng tử chính là một bước lên trời, từ nay về sau, chỉ cần hầu hạ tốt một mình Tam hoàng tử, cũng không cần nhìn sắc mặt của người khác.
Nghe nói Tam hoàng tử thường xuyên đi đến thư viện, nàng ta cũng liền động tâm. Thế là, nàng ta thu thập hành lý, dự định đi đến thư viện ở.
Hồ Minh Chân dạy học trở về, lúc nhìn thấy muội muội, chỉ cảm thấy đau đầu: "Minh Dao, muội quá tùy hứng, trong nội viện này khắp nơi đều là nam tử, muội đến nơi này làm gì?"
"Tỷ cũng có thể đến, vì sao ta không thể?" Lúc Hồ Minh Dao nói lời này đã dặn dò nha hoàn chỉnh lý phòng cho mình: "Các ngươi nhanh lên một chút, ta mệt mỏi lắm rồi."
Hồ Minh Chân vuốt vuốt cái trán: "Minh Dao, muội tới nơi này đã nói cho nương biết chưa?"
Hồ Minh Dao nói năng hùng hồn: "Ta đã để lại tin rồi."
Vậy là không nói?
Hồ Minh Chân không muốn để mặc cho muội muội làm xằng làm bậy nữa, nàng đanh mặt lại: "Minh Dao, có phải muội cảm thấy ta trúng liền lục nguyên thì muội muốn làm gì thì làm cũng được hay không?" Nàng đi lên trước, vẻ mặt nghiêm túc: "Đây chỉ là bắt đầu, thân phận càng cao thì chúng ta càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nếu không, lỡ như nhược điểm bị ai đó bắt thóp thì mạng nhỏ cả nhà chúng ta cũng khó giữ."
Hồ Minh Dao tỏ rõ vẻ xem thường: "Ta cũng không phải hài tử, những chuyện này ta đều biết, gần đây ta còn không đi tìm những tiểu tỷ muội kia vì sợ nói nhiều sẽ nói hớ. Ta đến nơi này là nghe nói phong cảnh thư viện Nam Sơn không tệ, muốn thừa dịp trước khi thành thân đi nhiều một chút, cũng là muốn chăm sóc tỷ."
Hồ Minh Chân hiểu rõ muội muội của mình, những lời này của nàng ta đều là mượn cớ.
Nàng ta còn chưa hết hi vọng, còn muốn gả cho Tam hoàng tử, cho nên mới cố ý chạy tới nơi này.
"Ta không cần muội chăm sóc." Hồ Minh Chân nghiêm mặt nói: "Ta ở chỗ này là vì dạy bảo học sinh, cũng không phải ở chỗ này chơi. Thừa dịp sắc trời còn sớm, muội mau về thành đi."
Nàng nói xong, lập tức đẩy Hồ Minh Dao ra bên ngoài.
Hồ Minh Dao giữ lấy khung cửa: "Ta không đi!"
Hai tỷ muội đang giằng co với nhau liền thấy có người tới, chính là Tam hoàng tử.
Nhãn tình Hồ Minh Dao sáng lên, như thấy cứu tinh: "Điện hạ, thần nữ vất vả từ Kinh thành chạy đến chăm sóc ca ca, nhưng huynh ấy lại muốn đuổi ta đi, điện hạ giúp ta năn nỉ một chút đi."
Giọng nói vô cùng nũng nịu.
Dung mạo hai tỷ muội có mấy phần tương tự, tướng mạo Hồ Minh Dao tinh xảo hơn chút, âm thanh cũng mềm. Tam hoàng tử yêu ai yêu cả đường đi, cười nói: "Vậy cứ ở lại đi, thư viện Nam Sơn đúng là có phong cảnh không tệ, ngày sau bảo ca ca dẫn muội đi xem."
Hồ Minh Dao ngượng ngùng cười, vội vàng phúc thân xin lỗi.
Trong lòng Hồ Minh Chân có chút hoảng hốt, lại có chút bực bội, nàng cũng không rõ tại sao mình lại như thế, mỉm cười tiến lên: "Sao giờ này điện hạ lại đến?"
"Tới bái phỏng Trần phu tử, thuận tiện tới nhìn ngươi một cái." Tam hoàng tử dò xét nàng: "Ở đây có người nào thấy ngươi còn trẻ nên ức hiếp ngươi không?"
Người thi phát được luôn có rất ít, có vài người dùng cả đời cũng mới chỉ là một đồng sinh. Thư viện Nam Sơn này mặc dù không đến mức thu đồng sinh làm học sinh, nhưng cũng có người thi cả một đời vẫn chỉ là một ông lão tú tài.
Có vài người tính tình bướng bỉnh, năm nào khoa cử cũng thi rớt, lâu dài, tính tình cũng có chút vặn vẹo. Nhìn thấy Hồ Minh Chân tuổi còn trẻ trúng liền lục nguyên thì đều khó tránh khỏi đố kị.
Vì đố kị mà ra tay làm nàng khó xử cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
Lúc Hồ Minh Chân vừa tới nơi này, cũng đã bị một vài người chướng mắt cầm đề khó tới cửa làm nàng khó xử. Về sau, Tam hoàng tử tới đây nhiều hơn thì chuyện như vậy cũng càng ngày càng ít, gần đây thì đã hết rồi.
"Không có." Hồ Minh Chân chìa tay ra: "Điện hạ ngồi đi."
Nếu là ngày trước, hai người sau khi ngồi xuống rất nhanh sẽ có thể trò chuyện với nhau rất vui vẻ, nhưng hôm nay thì khác, bên cạnh có thêm một người. Da mặt Hồ Minh Dao rất dày, sau khi bưng nước trà điểm tâm tới thì liền thuận thế ngồi xuống.
Nàng ta cũng nhu thuận, không tùy tiện lên tiếng nói gì mà chỉ ngồi ở một bên trầm mặc nghe, thỉnh thoảng tri kỷ thêm nước trà.
Tam hoàng tử cũng không nhịn được nhìn nàng ta nhiều thêm vài lần.
Hồ Minh Dao bị hắn nhìn mà mặt đỏ tim run, càng nhận ra mình có hi vọng. Lúc thấy ánh mắt tỷ tỷ mịt mờ ám chỉ mình rời đi còn giả vờ không biết, tiếp tục trầm mặc ở cạnh.
Sắc trời dần dần muộn đi, Hồ Minh Dao trở về phòng rồi rửa mặt, mặc sa y hơi mỏng đứng trong sân hóng gió, tận lực đón gió bày ra dáng vẻ đẹp nhất.
Đáng tiếc, ánh mắt Tam hoàng tử đều rơi lên người Hồ Minh Chân, không hề chú ý tới động tác nhỏ của nàng ta.
Hồ Minh Chân vốn sợ muội muội sẽ gây chuyện nên vẫn luôn âm thầm theo dõi, nhìn thấy nàng ta làm như vậy liền tức giận cắn răng.
Sắc trời dần dần muộn, Tam hoàng tử vốn có ý ngủ lại nên cũng không vội vàng cáo từ.
Hắn không vội, nhưng trong đáy lòng Hồ Minh Chân lại vội vô cùng.
Những ngày này, mặc dù nàng và Tam hoàng tử đã bày tỏ cõi lòng, hai người dắt tay ôm vai làm đủ thứ, nhưng nàng cũng không nghĩ sẽ tiến thêm một bước nữa với Tam hoàng tử.
Chỉ cần cởi quần áo ra, thân phận nàng ta chắc chắn sẽ làm cho người ta hoài nghi.
Hơn nữa, hôm nay Hồ Minh Dao vẫn còn ở lại, nghĩ như thế nào cũng thấy không thỏa đáng, Hồ Minh Chân cười đề nghị: "Sắc trời không còn sớm, không bằng chúng ta để ngày khác trò chuyện tiếp?"
Tam hoàng tử khoát khoát tay chỉ: "Cuộc sống hiếm khi gặp được một tri kỷ, hai chúng ta trò chuyện hợp ý như vậy, không bằng cầm đuốc soi dạ đàm đi?"
Lúc nói những lời này, ánh mắt hắn rất thâm thúy, dường như mang theo hàm nghĩa khác.
Hồ Minh Chân thấy hắn mặt đỏ tim run, ngượng ngùng là thật, sợ hãi cũng là thật.
"Không phù hợp lắm." Hồ Minh Chân có ý riêng: "Muội muội ta đến, nam nữ chưa lập gia đình cùng ở một chỗ... Điện hạ, muội muội ta đã sắp đến độ tuổi nghị hôn, cũng không thể để người ta nói bậy!"
"Đơn giản thôi." Tam hoàng tử thuận miệng nói: "Để muội muội ngươi đi đến chỗ nữ quyến ở một đêm là được."
Hồ Minh Dao vẫn luôn chú ý đến bên này, thanh âm hai người nói chuyện rất nhỏ, nàng không nghe được. Mất công nghe cả buổi, đến cuối cùng lại nghe thấy Tam hoàng tử muốn để mình đi. Lúc này tức giận đến mức ngực phập phồng, nhưng lại không dám tỏ ra bên ngoài.
Nhưng mà, nàng ta lại nghĩ một chút, cảm thấy đó là một cơ hội thích hợp.
Đi đến nhà người khác trước, sau đó nhân lúc Tam hoàng tử ở lại, nàng lại lấy cớ ở không quen trở về. Nếu như có thể đụng vào lúc Tam hoàng tử uống say... Có thể tâm nguyện của nàng ta rất nhanh đã có thể đạt tới.
Lúc Hồ Minh Dao bị người ta đưa đi cũng không có chút vẻ không cam lòng nào, thậm chí còn mỉm cười tạm biệt hai người trong viện.
Thấy sắc trời lờ mờ, Hồ Minh Chân có chút hoảng hốt.
Nàng cố gắng trấn định, cho rằng Tam hoàng tử sẽ không to gan như vậy, có thể hắn thật sự chỉ muốn cùng mình cầm đuốc soi dạ nói chuyện bồi dưỡng tình cảm mà thôi.
Khi Hồ Minh Chân rửa mặt đi ra, Tam hoàng tử đã sai người chuẩn bị một bàn thịt rượu rồi liền bảo hạ nhân lui ra. Dù Hồ Minh Chân đã cố gắng khắc chế nhưng cũng không chịu nổi việc Tam hoàng tử liên tục dụ dỗ, một chén lại một chén, uống không ít rượu. Không bao lâu sau đã ngà ngà say.
Tam hoàng tử thật sự muốn trải nghiệm cảm giác tốt đẹp lần trước, lần đó Trắc phi có thai, hắn đi rất gấp. Sau này hồi tưởng lại, chỉ cảm thấy tư vị kia mỹ diệu vô cùng.
Hồ Minh Chân không chịu được tửu kình, say rượu ngã lên trên bàn.
Tam hoàng tử lần này cũng không chỉ hôn nhẹ một cái mà dứt khoát bế nàng lên trên giường.
Lúc đó, Hồ Minh Chân cũng thử phản kháng, nhưng nàng uống quá say, đẩy tay không có sức lực, càng giống như là muốn cự tuyệt lại giống như muốn mời chào.
Tam hoàng tử cũng đã say một nửa, khi hắn cởi y sam người trong lòng thì đã hoàn toàn tỉnh lại.
Không phải là bởi vì nàng là thân nữ nhi, mà là hắn đang nghĩ, phụ hoàng có biết hay không?
Nếu như phụ hoàng không biết, Hồ Minh Chân chính là phạm tội khi quân!
Tam hoàng tử dù có thích nàng thì cũng không muốn chết. Che chở người phạm tội khi quân, dù hắn có là thân nhi tử của hoàng thượng thì cũng sẽ không có kết cục tốt.
Lúc nửa đêm, Tam hoàng tử từ trong viện chạy vội ra ngoài, gần như là chạy trối chết.
Hồ Minh Dao tìm cớ trở về, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng hắn đi xa, không cam lòng dậm chân. Nàng ta không dám đi tìm tỷ tỷ, thấy mục đích đạt không thành, bèn trở về đường cũ, về lại nhà người kia.
Hồ Minh Chân ngủ một giấc tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ, ánh nắng từ cửa sổ xuyên vào vẩy lên trên mặt nàng, đâm vào mắt khiến mắt nàng không mở ra nổi. Nàng đưa tay ngăn lại, đột nhiên cảm giác được trước ngực lạnh lẽo, rũ mắt nhìn xuống, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán.
Khuôn mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm qua.
Say rượu tỉnh lại, nàng chỉ nhớ rõ một chút xíu.
Nhưng dù chỉ nhớ có một chút thì cũng đủ để làm cho nàng sinh lòng tuyệt vọng.
Tam hoàng tử... đã biết thân phận thật sự của nàng! Sau đó, không hề nghĩ đến tình nghĩa mấy ngày qua mà liền co cẳng chạy đi.
Giống như đã coi nàng thành ôn thần vậy.
Đúng vào lúc này, Hồ Minh Dao từ bên ngoài đi vào, sắc mặt không tốt lắm, trực tiếp tiến vào phòng huynh trưởng.
Động tác đẩy cửa của Hồ Minh Dao rất nhanh, trong chớp mắt, Hồ Minh Chân chỉ kịp giật chăn mền che đi thân thể của mình. Lúc này trong nội tâm nàng tràn đầy sợ hãi, nhìn thấy muội muội hay gây chuyện, đương nhiên là sắc mặt rất tệ.
"Muội đi ra ngoài ngay cho ta!"
Dù chỉ là trong chớp mắt, Hồ Minh Dao cũng nhìn thấy vai nàng lộ ra, lập tức kinh ngạc: "Tỷ đã động phòng với Tam hoàng tử?"
Nàng ta quá sợ hãi, gần như đã hét lên: "Tỷ tỷ, đây chính là tội khi quân!"