Tam hoàng tử không hề muốn đối nghịch với Hiền vương.
Nhưng tình hình bây giờ cũng không cho phép hắn cự tuyệt.
Hơn nữa, hắn cũng muốn giúp phụ thân Hồ Minh Chân điều tra rõ oan khuất. Cho nên cũng không đắn đo, đưa tiễn Hồ Minh Chân xong, hắn lập tức liền đến phủ Hiền vương.
Lúc đó, hai phu thê Hiền vương đang thương lượng về những chuyện xảy ra gần đây của nữ nhi.
Nữ nhi bị lừa, hai phu thê liền sợ nàng không qua nổi. Nhưng mấy ngày gần đây, nữ nhi có thể ăn có thể nhảy, có thể ngủ có thể cười, giống như chuyện bị lừa đã bị nàng quên đi.
Đây là chuyện tốt!
Nhưng nữ nhi lại coi trọng một vị tài tử nữa, ai biết Hạ Trường Lễ có giống như Hồ Minh Chân lừa gạt nàng hay không?
"Hồi nhỏ vẫn là tốt nhất, trắng trắng mập mập, có chúng ta che chở cũng không sợ nó bị người ta khi dễ." Hiền vương cảm khái.
Nếu như nữ nhi không lớn lên, không xuất giá thì tốt biết bao.
Đúng vào lúc này, có hạ nhân đến đây bẩm báo: "Vương gia, Tam điện hạ đến đây thăm hỏi."
Hiền vương và mấy chất tử không qua lại mật thiết lắm, nhưng quan hệ bình thường không tệ, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều: "Mời vào."
Tần Thu Uyển đang đi dạo trong sân, biết được Tam hoàng tử đến đây bèn lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài thư phòng.
Hai người gặp nhau bên ngoài cửa thư phòng, Tam hoàng tử thấy nàng, nụ cười có chút miễn cưỡng: "Ngọc Lan, gần đây ổn chứ?"
"Rất tốt." Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Hoàng huynh đến tìm phụ vương sao?"
"Đúng, có một số việc cần tìm Vương thúc thỉnh giáo." Tam hoàng tử thấy nàng thì chợt nhớ tới mình quên hỏi Hồ Minh Chân là Ngọc Lan có biết thân phận thật của nàng ta hay không.
Hắn đem việc này âm thầm ghi tạc trong lòng, khi nào nhớ lại chắc chắn sẽ hỏi.
"Chúng ta cùng đi chứ!" Tần Thu Uyển cười đề nghị, không cho phép hắn cự tuyệt, dẫn đầu đi đến thư phòng.
Vừa vào cửa, nàng liền thi lễ với Hiền vương, cười tủm tỉm nói: "Phụ vương, con muốn tìm một quyển sách."
Nói xong liền đến chỗ giá sách tìm.
Bên ngoài, Tam hoàng tử bái kiến xong, đầu tiên là hàn huyên vài câu, sau đó giống như là vô ý nói đến chính sự: "Hai ngày trước con đi đến Hình Bộ xem hồ sơ, phát hiện không ít quan viên địa phương bởi vì chuyện thuế má mà nhập tội. Vương thúc kiến thức rộng rãi, có từng gặp phải chuyện này chưa?" Hắn ngượng ngùng cười cười: "Triều đình khai ân tuyển chọn nhân tài không mấy dễ dàng, con cũng phải nghĩ cách phòng ngừa việc này. Cho nên muốn nghe Vương thúc nói về những chuyện ngài từng gặp phải, xem có thể tìm ra biện pháp hay không."
Hiền vương nghe hắn nói vậy thì rất là vui mừng: "Quan viên so với người bình thường có rất nhiều hạn chế, nhưng có số bạc lớn đặt ở trong tay, đúng là có người sẽ không kìm nén được. Theo ta biết, Thiên Hòa từ ba năm đến bảy năm, mấy năm này đều có quan viên nhập tội vì chuyện này, Hoàng huynh vì thế cũng đã phí hết không ít tâm tư. Mấy năm này, mỗi năm đều tăng bổng lộc cho quan viên..."
Tam hoàng tử nghiêm túc lắng nghe, làm bộ như có điều suy nghĩ. Cuối cùng lại hỏi: "Vậy Vương thúc có từng gặp chuyện quan viên và bách tính cấu kết trộm thuế má không?"
"Cũng có." Hiền vương biết gì nói nấy: "Thậm chí còn có bách tính lớn gan, tự mình mua chuộc người trông coi kho lúa."
Đến rồi!
Nghe đến đó, Tam hoàng tử không tự giác ngồi thẳng lên: "Bách tính mà lại lớn gan như vậy?"
"Đúng vậy. Ta nhớ đại khái là chín năm trước, " Hiền vương nhớ lại: "Ta đi đến quan ngoại tìm một bộ tộc bàn bạc chuyện mua ngựa, lúc đi ngang qua Diêu thành, có một quan viên nơi đó tìm tới ta nói là kho lúa bị mất trộm, mấy ngàn cân thuế lương không cánh mà bay. Ta dẫn người đuổi theo ra hơn trăm dặm bên ngoài mới thu được những lương thực kia về."
Địa điểm và mọi chuyện đều rất giống, Tam hoàng tử chắc chắn người mua chuộc trông coi trộm thuế lương trong miệng Hiền vương chính là cha của Hồ Minh Chân!
"Quan viên không cấu kết với bách tính sao?"
Hiền vương lắc đầu: "Không." Chợt nghi ngờ: "Sao con lại hỏi như vậy?"
Tam hoàng tử không được tự nhiên, rũ mắt che giấu đi ánh mắt của mình: "Con chỉ cho rằng bách tính bình thường muốn tới gần kho lúa thì không dễ dàng. Có lẽ là quan viên biển thủ, Thấy sự tình bại lộ, liền đem tất cả tội danh đẩy hết lên thân bách tính."
Hiền vương bật cười: "Con nghĩ nhiều rồi." Ông khoát khoát tay: "Vụ án này là ta tự mình thẩm vấn, đúng là bách tính kia đã trộm lương thực rồi định vận chuyển về nơi khác. Thực ra, trước đó hắn đã thành công một lần. Tri huyện Diêu thành kia quản lý cả một vùng sơn lâm và các phú thương, lúc đó đã phát hiện thâm hụt. Khi thấy lương thực tiếp tục mất đi, còn suýt nữa thì khóc."
Thấy Hiền vương nói rất có lý, trái tim Tam hoàng tử cũng bắt đầu đánh trống.
Trước khi đến, hắn tin tưởng Hồ Minh Chân, trong đáy lòng cũng muốn tìm ra lỗ hỏng trong những chuyện Hiền vương làm.
Dù sao, Hiền vương cũng đã ở trên triều đình nhiều năm, căn cơ rất sâu. Chờ sau này tân đế đăng cơ, có thể sẽ tiếp tục quản thúc.
Tam hoàng tử ngoài miệng không thể hiện dã tâm nhưng trong lòng lại rất muốn. Trong mắt hắn, trên triều đình bây giờ, mấy vị huynh đệ không ai dám tranh tài với hắn, hắn rất có thể sẽ là tân quân đời tiếp theo. Nếu như bây giờ có thể dời đi chút trắc trở thì vẫn là một chuyện tốt.
Nhưng mà, nếu như Hiền vương thật sự đã phán sai chuyện này thì hẳn là sẽ không cố ý nhắc tới như vậy.
Hiền vương thấy hắn không nói lời nào, bèn hỏi: "Con nghĩ đến cái gì rồi?"
Tam hoàng tử biết tình cảm của Vương thúc và phụ hoàng rất sâu đậm, nhiều ít cũng có thể ảnh hưởng đến chuyện lập trữ quân. Lúc này hẳn là trong lời có ý sâu xa, càng nói lời hữu dụng thì càng tăng thêm một phần cơ hội cho mình.
Nhưng lần này trong lòng của hắn rối bời, sợ nhiều lời nhiều sai, chỉ nói: "Vương thúc, hồ sơ của vụ án này ở nơi nào?" Hắn nghiêm túc đáp: "Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Con muốn xem xem, tên bách tính gan to bằng trời kia rốt cuộc đã nghĩ thế nào."
Hiền vương không suy nghĩ nhiều, khoát tay áo nói: "Hẳn là ở Hình Bộ. Nhưng mà chuyện đã qua nhiều năm, sợ là hơi khó tìm."
Tam hoàng tử rất nhanh đã đứng dậy cáo từ đi tìm hồ sơ.
Hiền vương lắc đầu bật cười: "Đúng là quá nhàn rỗi rồi."
Tần Thu Uyển đứng trước đống giá sách, nhìn thì như đang tìm kiếm, kỳ thật lỗ tai vẫn vểnh lên nghe hai người nói chuyện phiếm.
Nghe được Tam hoàng tử hỏi đến chuyện thuế lương Diêu thành mất đi lúc trước, lập tức liền hiểu rõ hắn đang giúp phụ thân Hồ Minh Chân lật lại bản án.
"Tìm được sách chưa?"
Nghe Hiền vương hỏi, Tần Thu Uyển lấy lại tinh thần, cầm trong tay một bản thư tịch miêu tả hình dạng đất trời sông núi, cười nói: "Con cảm giác cái này rất thú vị."
Hiền vương hơi mất tập trung, cũng không nhìn kỹ, cười hỏi: "Ta nghe nói gần đây con thường đi đến thư viện Nam Sơn?"
"Vâng." Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Con quen được giải nguyên An thành, cảm thấy vận khí hắn không tốt lắm. Hoặc nói đúng hơn là ý đề phòng người khác chưa có. Ngay trước hai ngày thi hội, hắn bị bằng hữu rủ đi tiệc, cũng không biết ăn phải cái gì mà một ngày trước hôm thi hội lại bị tiêu chảy, đến ngày thi hội thậm chí còn không dậy nổi."
Nàng lắc đầu: "Con không cảm thấy đây là bất ngờ, chính hắn cũng có chỗ hoài nghi. Phụ vương, chuyện cố ý hãm hại học trò trước đêm thi hội nên được coi trọng hơn. Triều đình tuyển chọn nhân tài là vì bách tính làm việc, cần một viên quan vì nước vì dân. Loại người hãm hại người khác vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, cho dù được chọn làm quan viên thì cũng không làm được quan phụ mẫu của bách tính."
Hiền vương cười gật đầu: "Ngọc Lan đã trưởng thành rồi."
Tần Thu Uyển: "..."
Lương Ngọc Lan trước đó đúng là sẽ không quan tâm những thứ này, chuyện nàng mỗi ngày nghĩ đến nhiều nhất chính là làm như thế nào để trưởng bối thoải mái.
Một bên khác, Tam hoàng tử rời khỏi Hiền Vương phủ bèn đi thẳng đến Hình Bộ, tìm được bản án chín năm trước.
Toàn bộ bản án một năm của Lương quốc chồng chất như núi, phía trên toàn là bụi. Tam hoàng tử dẫn theo tùy tùng lục lọi suốt ba ngày, đến lúc gần như chán nản mới tìm được phần hồ sơ ố vàng kia.
Bên trong hồ sơ có lời khai người có tội, sách đồng ý nhận tội, hơn nữa còn có lời khai mấy nhân chứng. Bao gồm quan viên thẩm án và hộ vệ áp giải thuế lương lúc ấy đều có một phần sách tự khởi tố.
Hắn nhìn qua tất cả những vật này, không tìm ra điểm đáng ngờ nào.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn chép lại mấy lá thư kia, mang đến thư viện Nam Sơn.
Đồ vật bày ở trước mặt, Hồ Minh Chân nhìn qua từng cái một: "Điện hạ tưởng là những thứ này chính là chân tướng?"
Sắc mặt Tam hoàng tử không tốt lắm: "Ta không tìm ra điểm đáng ngờ."
Hồ Minh Chân giễu cợt: "Đường đường là Hiền vương, muốn làm ra những lời khai này còn không đơn giản ư?"
Tam hoàng tử: "..."
Hắn có chút không vui: "Theo ý của ngươi, hoàng thúc ta ngàn dặm xa xôi đi đến Diêu thành chỉ vì hãm hại phụ thân ngươi?"
Nói khó nghe chút thì đường đường là Vương gia, nào biết phụ thân nàng ta là ai?
Hồ Minh Chân đã hiểu, nỗi bất mãn trong giọng nói của nàng ta lập tức thu lại trên mặt chỉ còn nụ cười giễu cợt, cúi đầu nói: "Theo ta được biết, sau chuyện kia, Tri huyện Diêu thành được triệu hồi đến Kinh thành, hai năm trước đã trở thành Tri phủ. Chỉ ngắn ngủi mười năm thăng liền mấy cấp, nói sau lưng của hắn không có người chống lưng, điện hạ tin không?"
Tam hoàng tử nhìn qua hồ sơ, Tri huyện Diêu thành năm đó bây giờ đúng là đã trở thành một Tri phủ giàu có, quan hệ với Hiền vương không tệ. Ngày lễ ngày tết còn thường xuyên sai người đến Hiền Vương phủ tặng lễ.
Hắn nghĩ nghĩ, bất mãn nói: "Vương thúc sẽ không vì một người không liên quan mà cố ý hàm oan bách tính!"
Hồ Minh Chân rũ mắt: "Chúng ta là người ngoài, sao có thể biết nội tình bên trong? Giống như là ngài, dù là không muốn thì không phải cũng giúp đỡ vi thần tìm những đồ vật này đến sao?"
Ngụ ý là Hiền vương có lẽ đã bị người ta nắm được nhược điểm nên mới không thể không hãm hại cha nàng ta.
Tam hoàng tử á khẩu không trả lời được.
Hắn cất kỹ hồ sơ: "Ta sẽ cho người đi đến Diêu thành tế sát chuyện năm đó."
Hồ Minh Chân lập tức nói: "Ta đã hỏi qua, bọn họ không chịu đổi giọng, đều nói lời nói trên công đường chính là sự thật."
Tam hoàng tử không biết nói gì, đột nhiên cảm thấy Hồ Minh Chân thật cố chấp.
Tất cả mọi người đều nói phụ thân nàng ta có tội, chỉ có chính nàng ta không thừa nhận, không phải nói là bị người hãm hại thì lại cho rằng ý nghĩ của mình nhất định là đúng.
"Điện hạ," Hồ Minh Chân đã nhìn ra ý nghĩ của hắn: "Ta mặc kệ người ngoài bình luận như thế nào, dù sao thì phụ thân ta cũng không phải là người xấu. Trong nhà của ta áo cơm không lo, ông ấy cần gì vì một chút bạc mà đi làm những chuyện này?"
"Vậy thì cứ tra đi." Tam hoàng tử hơi bực bội: "Ngươi gần đây ngoan ngoãn một chút, đừng bại lộ thân phận của mình." Nghĩ đến cái gì, hắn lại hỏi: "Ngọc Lan biết thân phận của ngươi chưa?"
Hồ Minh Chân rũ mắt: "Không biết."
Mấy chuyện như tội khi quân này, ai chạy đi báo trước thì sẽ không coi là khi quân. Nếu Tam hoàng tử biết thân phận nàng ta đã bị bại lộ thì có thể sẽ không giúp nàng ta nữa.
Trùng hợp, hôm nay Tần Thu Uyển cũng đến thư viện Nam Sơn, đang cùng Hạ Trường Lễ đi dạo lại thấy được hai người kia.
Hai người nam tử anh tuấn một cao một thấp, đứng rất gần nhau. Chỉ là, sắc mặt không quá tốt.
Tam hoàng tử bị tùy tùng bên cạnh nhắc nhở mới đột nhiên hoàn hồn, nghiêng đầu liền nhìn thấy đường muội của mình. Lúc này mới lui lại một bước, kéo dài khoảng cách với Hồ Minh Chân, cười chào hỏi: "Ngọc Lan, muội cũng đến đây à?"
Hắn nhìn thoáng qua Hạ Trường Lễ, nói: "Lát nữa ta phải về thành, không bằng chúng ta đi cùng nhau, cũng có thể để cho Vương thúc yên tâm."
Trong lòng Hồ Minh Chân có phần cảm giác khó chịu.
Nói cho cùng, nàng ta vẫn bị nhu tình của Tam hoàng tử vài ngày trước đó đả động, lúc này nhìn thấy hắn đối đãi ôn nhu với những nữ nhân khác, dù người kia là muội muội của hắn, trong nội tâm nàng ta cũng không nhịn được mà ghen tị.