Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 456 - Chương 461

Chương 461
Vì quá mức chấn kinh nên giọng của Hồ Minh Dao rất lớn.

Mặt Hồ Minh Chân hơi biến sắc: "Im ngay!"

Bởi vì thân phận của mình nên bình thường nàng không để lại quá nhiều người bên người cạnh, dù đã là Trạng Nguyên cao quý thì cũng chỉ lưu lại Thảo nhi biết thân phận thật của nàng.

Hồ Minh Dao nói ra xong thì nhìn thấy sắc mặt tỷ tỷ, giật mình vì mình thất ngôn, vội vàng im ngay, còn vội chạy ra đóng cửa lại.

Nàng ta che miệng đi đến trước giường, sắc mặt kinh nghi bất định, tiếp tục hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ và điện hạ động phòng?"

Hồ Minh Chân nhắm mắt lại.

Nếu là động phòng thì đã tốt!

Đáng tiếc thân thể nàng không có chút dị dạng nào, Tam hoàng tử chắc chắn là vì phát hiện nàng là nữ nhi liền rời đi.

Đến giờ khắc này, nàng lại muốn oán trách lão thiên, vì sao mình không phải là nam nhi. Hồ Minh Chân lau mặt một cái: "Giờ mấy rồi?"

"Giờ Thìn." Hồ Minh Dao nhìn bộ dáng này của tỷ tỷ thì trong lòng sợ hãi không thôi, không nhịn được oán trách: "Tỷ thật là, đã biết rõ thân phận của mình rồi vì sao còn uống say?"

Lúc này trong lòng Hồ Minh Chân tràn ngập oán giận sợ hãi, nghe tiếng muội muội trách cứ, bèn cả giận nói: "Muội cho rằng ta muốn sao? Đường đường là hoàng tử rót rượu, ta dám không uống ư? Ta nào biết được rượu kia lại mạnh như vậy?"

Lần trước uống say rượu cũng không mệt mỏi như thế. Lần này rượu rất mạnh, uống vào có vị như rượu ngọt, nàng tưởng là uống vài chén thì không sao... Cộng thêm lần trước uống say Tam hoàng tử không hề làm gì cả, trong nội tâm nàng ôm chút may mắn, rượu kia còn vô cùng dễ uống nên mới thành ra như bây giờ.

Hồ Minh Dao bị nàng hét vào mặt thì rất uất ức, nước mắt rưng rưng, nhìn thấy tỷ tỷ luôn thận trọng hôm nay lại đáng sợ như vậy, cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng. Nàng ta khóc hỏi lại: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Hồ Minh Chân vừa hỏi canh giờ chính là muốn biết Tam hoàng tử có ý truy cứu hay không. Nếu như đã qua buổi trưa, không có quan binh nào tới bắt mình, như vậy thì các nàng còn có thể cầu được một chút hi vọng sống. Nàng vuốt vuốt mi tâm: "Thảo nhi?"

Thảo nhi xuất hiện tại cửa ra vào: "Đại nhân có gì phân phó?"

Hồ Minh Chân miễn cưỡng tập trung lại, trầm giọng hỏi: "Đêm qua điện hạ rời đi khi nào?"

"Đại khái là giờ Tý." Người trả lời là Hồ Minh Dao.

Đối diện với ánh mắt đáng sợ của tỷ tỷ, nàng ta giải thích: "Ta ngủ không được nên muốn trở về xem thử, vừa vặn nhìn thấy điện hạ rời đi."

Hồ Minh Chân vội vàng hỏi: "Vậy vì sao muội không đi vào?"

Hồ Minh Dao: "..." Nàng ta trở về là thăm Tam hoàng tử, người đã đi rồi, nàng ta đi vào làm gì?

"Ta thấy huynh ngủ nên không muốn quấy rầy."

Hồ Minh Chân không muốn truy cứu tâm tư muội muội nữa, cũng là bởi vì nàng cũng đã biết mục đích nàng ta trở về chắc chắn là vì Tam hoàng tử.

Giờ Tý đi, bây giờ đã là giờ Thìn, nếu như Tam hoàng tử muốn truy cứu thì quan binh hẳn là đã tới rồi. Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Hồ Minh Chân đã bình tĩnh lại, nói: "Nhị muội, muội ra ngoài đi. Ta muốn thay y sam đi ra ngoài."

Lúc này, Hồ Minh Dao không dám la lối nữa, lúc định quay người thì lại hiếu kì hỏi: "Ca ca, có cần giúp một tay không?"

Hồ Minh Chân mệt mỏi khoát tay áo: "Không cần, để Thảo nhi làm đi."

Trên người nàng quấn rất nhiều vải vóc, một người làm không được. Sau gần nửa canh giờ, nàng bảo Thảo nhi đi đến thư viện xin nghỉ, còn mình thì dẫn Hồ Minh Dao trở về thành.

Về thành xong bèn đi thẳng đến phủ hoàng tử.

Tam hoàng tử đêm qua vốn cho rằng có thể ôm mỹ nhân trở về, kết quả lại nhận lấy kinh hãi. Trên đường về thành trái lo phải nghĩ, hắn đúng là muốn đi nói cho phụ hoàng biết chân tướng, nhưng hơn nửa đêm vào cung cũng phiền phức, sợ quấy rầy đến phụ hoàng nghỉ ngơi, cộng thêm việc tân khoa Trạng Nguyên là nữ tử cũng không phải chuyện gì tốt. Nếu như phụ hoàng biết được, có thể sẽ nổi giận.

Cho dù phải nói thì cũng không thể là hắn.

Cho nên, hắn kiềm chế nỗi bực bội trong đáy lòng, trực tiếp hồi phủ nằm ngủ. Vừa mới tỉnh lại, liền biết được tân khoa Trạng Nguyên đến đây.

Tam hoàng tử vẫn cho rằng nàng là nam tử, nghĩ tới những ngày qua hai người ở chung, hắn luôn có cảm giác bị lường gạt phẫn nộ. Thấy Hồ Minh Chân tới cửa, hắn đương nhiên cũng không khách khí: "Mời hắn vào!"

Tùy tùng bên cạnh lập tức phát hiện thái độ của Tam hoàng tử với Hồ Minh Chân đã thay đổi, trước đêm qua, Tam hoàng tử vừa kiên nhẫn lại ôn nhu, hôm nay liền... trông rất bực mình.

Đây không phải lần đầu tiên Hồ Minh Chân tới phủ hoàng tử, nhưng lần này lại vô cùng thấp thỏm, Thấy đã đến bên ngoài thư phòng, nàng còn không dám vào, hít thở sâu một hơi, mới chậm rãi đẩy cửa thư phòng ra.

"Điện hạ."

Tam hoàng tử đêm qua đi rất gấp, hôm nay mới được nhìn kỹ. Thấy ngực nàng bằng phẳng, cái eo không mấy tinh tế, hẳn là do những vải vóc kia, mới giễu cợt nói: "Ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta?"

Hồ Minh Chân nghe được câu này, tức giận đến mức suýt nữa khóc lên.

Nhưng đây không phải lúc để khóc, nàng phải thuyết phục nam tử trước mặt thay mình giữ bí mật, như thế mới có thể lưu lại được một mạng nhỏ.

So với tính mệnh thì chút oan ức này cũng không tính là gì. Nàng hít sâu hai cái, đè xuống nước mắt trong mắt: "Điện hạ, ta có nỗi khổ tâm."

"Ngươi khi quân!" Tam hoàng tử nhấn mạnh.

Bất luận là nỗi khổ tâm gì thì cũng không thể khi quân.

Hồ Minh Chân quỳ xuống: "Điện hạ, vi thần biết sai, cầu xin điện hạ giúp đỡ..."

"Ngươi không chỉ khi quân, ngươi còn gạt ta!" Tam hoàng tử nói với giọng phẫn nộ: "Tại sao ta phải giúp ngươi?"

Hồ Minh Chân vội vàng giải thích: "Ta không lừa ngài, ta đúng là không yêu hồng nhan."

Đây cũng là lý do nàng đã sớm nghĩ kỹ, như vậy nàng cũng không tính là khi quân.

Tam hoàng tử: "..."

Hắn vẫn cho rằng Hồ Minh Chân là một nam tử tuấn tú, ban đầu, hắn còn không muốn thừa nhận mình và Tứ hoàng tử giống nhau, đều có ý với nam nhân. Nhưng sau những việc trải qua, hắn mới thuyết phục được chính mình.

Hắn cường điệu nói: "Ngươi là nam nhân!"

Nước mắt Hồ Minh Chân chảy giàn dụa: "Ta có nỗi khổ tâm."

Tam hoàng tử không muốn hỏi Hồ Minh Chân có nỗi khổ tâm gì, hắn thấy, đây cũng chỉ là lấy cớ lừa gạt mình.

Hắn không phải là không muốn tha thứ, mà là sợ tha thứ xong sẽ hại mình.

Bây giờ Hồ Minh Chân không chỉ đắc tội với Ngọc Lan quận chúa mà nàng còn là nữ tử! Nếu như phụ hoàng biết, chắc chắn sẽ tức giận. Nếu hắn đã động tâm thì phải nghĩ trăm phương ngàn kế bảo vệ nàng ở trước mặt phụ hoàng!

Chỉ cần suy nghĩ một chút, liền có thể thấy được gian nan trong đó.

Hắn quay mặt đi: "Ngươi đi đi, lát nữa ta sẽ bẩm báo với phụ hoàng."

Hồ Minh Chân kinh hãi: "Cầu xin ngài..."

Tam hoàng tử nhàn nhạt nói: "Cầu xin ta cũng vô dụng, thiên tử chi uy không thể xâm phạm. Phụ hoàng nhất định sẽ trị tội, ngươi cầu xin ai cũng vô dụng."

Đối diện với khuôn mặt lãnh đạm như vậy, trái tim Hồ Minh Chân lập tức chìm xuống đáy. Thấy mình cầu xin như thế nào hắn cũng không chịu giúp một tay, chính nàng cũng không muốn bị bại lộ thân phận, càng không muốn chết, bèn cắn răng nói: "Điện hạ, đêm qua ngài cố ý quá chén vi thần, muốn khi nhục ta. Ta tuy là nữ tử, đúng là khi quân, nhưng chuyện ngài cố ý khi nhục triều thần cũng là sự thật!"

Nàng nói đến đây, ánh mắt quyết tuyệt.

Tam hoàng tử giật mình hét lên: "Ngươi thật lớn mật!"

Hồ Minh Chân tuy đang quỳ, nhưng cái cằm hơi ngửa lên, lưng thẳng tắp, giọng nói rõ ràng: "Đây là sự thật."

Tam hoàng tử tức giận đến mức ngực phập phồng, đây đúng là sự thật. Nha hoàn bên cạnh và Hồ Minh Dao đều có thể làm nhân chứng!

Hắn mặc dù có thể tìm cách để hai người này ngậm miệng lại, nhưng cũng không muốn mạo hiểm. Lỡ như không thể che được, hắn chắc chắn sẽ bị phụ hoàng chán ghét mà vứt bỏ... Hắn không chịu đựng nổi chuyện như vậy.

Thật lâu sau, hắn mới đè xuống nỗi tức giận trong lòng, trầm giọng nói: "Đến cả bản điện hạ cũng dám uy hiếp. Quả nhiên không hổ là đại tài trăm năm có một!"

Một câu cuối cùng, nhìn như là khen nhưng kỳ thật là tràn đầy giễu cợt.

Hồ Minh Chân chịu đựng nỗi sợ hãi, đáp lại: "Điện hạ, ngụy thần chỉ muốn giữ được tính mệnh, báo thù cho phụ thân."

Dù đã đến giờ phút này, Tam hoàng tử cũng vẫn không muốn hỏi.

Nghe xong hai chữ "báo thù", nhớ đến chuyện nàng nữ giả nam trang tham gia khoa cử vào triều đường, cừu gia tất nhiên không phải người bình thường.

Hắn không muốn hỏi, Hồ Minh Chân lại không buông tha cho hắn.

Hồ Minh Chân sở dĩ thân mật với hắn, bị hắn quá chén cũng không cự tuyệt chính là bởi vì muốn rút ngắn quan hệ với hắn rồi sau này cầu xin hắn giúp một tay. Bây giờ chuyện đã sai lầm, nhưng kết quả vẫn thế. Nàng trầm ngâm một lát: "Phụ thân ta là một phú thương bình thường ở Diêu thành, thường xuyên đến phủ thành nhập hàng, thỉnh thoảng cũng sẽ giúp đỡ những gia đình phú thương khác hộ tống hàng hóa. Chín năm trước, Tri huyện Diêu thành mời phụ thân ta hộ tống mười mấy xe hàng hóa. Ban đầu Tri huyện đại nhân nói là hàng hóa nhà thân thích, bởi vì hắn là quan viên, phụ thân ta cũng rất tình nguyện giúp một tay, cho nên đã vui vẻ tiếp nhận chuyện này. Nhưng hàng hóa vừa mới vận ra Diêu thành không lâu liền bị quan binh ngăn lại."

Nói đến đây, nàng dường như lại nghĩ tới những lời chửi rủa và đả kích sau khi phụ thân xảy ra chuyện, ngữ khí bi phẫn không thôi: "Là Hiền vương mang binh, hắn nói đã nhận được mật báo, phụ thân ta trộm tân thu thuế má, dự định vận chuyển về nơi khác bán đi." Vành mắt nàng đỏ bừng: "Ta không biết thẩm tra như nào mà cuối cùng phụ thân ta lại đồng ý nhận tội, cho nên mới bị phán án chém đầu."

Nàng khóc lóc nói: "Phụ thân ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy! Chắc chắn là Hiền vương vu oan giá hoạ, cầu xin điện hạ giúp phụ thân ta rửa sạch oan khuất!"

Chín năm trước, Tam hoàng tử mới mười tuổi, mặc dù đã có dã tâm nên cũng được nghe nói đến không ít chuyện trên triều đình. Nhưng liên quan tới việc này, hắn lại chưa bao giờ nghe thấy.

Mi tâm Tam hoàng tử nhăn lại: "Ngươi chắc chắn là phụ thân ngươi oan uổng?"

"Ta chắc chắn." Hồ Minh Chân nói với giọng điệu chắc chắn: "Nhà ta không mấy giàu có, nhưng áo cơm không lo, phụ thân rất sủng ái tỷ muội chúng ta, cũng không phải là loại người trọng nam khinh nữ, làm người rộng rãi, dạy ta không ít đạo lý sống. Người như ông ấy, sao có thể trộm thuế lương được? Hơn nữa, thuế lương được để trong kho lúa ở huyện thành, người bình thường còn không thể nào vào được, sao còn có thể trộm đi?"

Nói thật, Tam hoàng tử vô cùng không muốn đối nghịch với hoàng thúc, Hiền vương ở trên triều đình nhiều năm, đã làm nhiều việc lớn lợi quốc lợi dân, tình cảm với phụ hoàng sâu đậm. Phàm là gặp phải việc lớn thì phụ hoàng đều sẽ tìm ông ấy trao đổi.

Cho nên, hắn với Hiền vương chỉ có tôn trọng và lấy lòng, cho dù có cãi nhau với Ngọc Lan quận chúa, cũng là có thể dỗ thì dỗ, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện đắc tội.

Tam hoàng tử càng nghĩ càng bực bội: "Ta sẽ cho người điều tra!"

Hồ Minh Chân nhận được lời chắc chắn, lập tức đại hỉ, cúi đầu thật sâu: "Đa tạ điện hạ." Nàng lại bảo đảm: "Vi thần bình sinh mong muốn lấy lại công đạo cho phụ thân, khi nào chân tướng rõ ràng, vi thần sẽ thỉnh tội với Hoàng thượng. Về chuyện ngài giúp vi thần giấu diếm thân phận, vi thần sẽ chủ động thừa nhận bức hiếp ngài, tuyệt sẽ không khiến ngài liên luỵ."

Nàng tỏ rõ vẻ cảm kích, ngữ khí chân thành, trong lời nói mang theo áy náy với Tam hoàng tử.

Lời nói này vừa ra, bất luận nàng thực tình hay là giả dối, phẫn nộ của Tam hoàng tử cũng bị tiêu đi không ít.

Nhưng hắn lại chợt giật mình.

Trước đó hắn không muốn nghe Hồ Minh Chân giải thích chính là vì sợ như thế.

Báo thù cũng tốt, oan khuất cũng được, hắn vốn dĩ không muốn bị cuốn vào những chuyện này, rồi phải đối nghịch với Hiền vương!

Nữ nhân này chắc chắn có độc.

Rõ ràng là nàng liên lụy mình, hắn lại không muốn trách tội nàng.

Chương 462

Tam hoàng tử không hề muốn đối nghịch với Hiền vương.

Nhưng tình hình bây giờ cũng không cho phép hắn cự tuyệt.

Hơn nữa, hắn cũng muốn giúp phụ thân Hồ Minh Chân điều tra rõ oan khuất. Cho nên cũng không đắn đo, đưa tiễn Hồ Minh Chân xong, hắn lập tức liền đến phủ Hiền vương.

Lúc đó, hai phu thê Hiền vương đang thương lượng về những chuyện xảy ra gần đây của nữ nhi.

Nữ nhi bị lừa, hai phu thê liền sợ nàng không qua nổi. Nhưng mấy ngày gần đây, nữ nhi có thể ăn có thể nhảy, có thể ngủ có thể cười, giống như chuyện bị lừa đã bị nàng quên đi.

Đây là chuyện tốt!

Nhưng nữ nhi lại coi trọng một vị tài tử nữa, ai biết Hạ Trường Lễ có giống như Hồ Minh Chân lừa gạt nàng hay không?

"Hồi nhỏ vẫn là tốt nhất, trắng trắng mập mập, có chúng ta che chở cũng không sợ nó bị người ta khi dễ." Hiền vương cảm khái.

Nếu như nữ nhi không lớn lên, không xuất giá thì tốt biết bao.

Đúng vào lúc này, có hạ nhân đến đây bẩm báo: "Vương gia, Tam điện hạ đến đây thăm hỏi."

Hiền vương và mấy chất tử không qua lại mật thiết lắm, nhưng quan hệ bình thường không tệ, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều: "Mời vào."

Tần Thu Uyển đang đi dạo trong sân, biết được Tam hoàng tử đến đây bèn lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài thư phòng.

Hai người gặp nhau bên ngoài cửa thư phòng, Tam hoàng tử thấy nàng, nụ cười có chút miễn cưỡng: "Ngọc Lan, gần đây ổn chứ?"

"Rất tốt." Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Hoàng huynh đến tìm phụ vương sao?"

"Đúng, có một số việc cần tìm Vương thúc thỉnh giáo." Tam hoàng tử thấy nàng thì chợt nhớ tới mình quên hỏi Hồ Minh Chân là Ngọc Lan có biết thân phận thật của nàng ta hay không.

Hắn đem việc này âm thầm ghi tạc trong lòng, khi nào nhớ lại chắc chắn sẽ hỏi.

"Chúng ta cùng đi chứ!" Tần Thu Uyển cười đề nghị, không cho phép hắn cự tuyệt, dẫn đầu đi đến thư phòng.

Vừa vào cửa, nàng liền thi lễ với Hiền vương, cười tủm tỉm nói: "Phụ vương, con muốn tìm một quyển sách."

Nói xong liền đến chỗ giá sách tìm.

Bên ngoài, Tam hoàng tử bái kiến xong, đầu tiên là hàn huyên vài câu, sau đó giống như là vô ý nói đến chính sự: "Hai ngày trước con đi đến Hình Bộ xem hồ sơ, phát hiện không ít quan viên địa phương bởi vì chuyện thuế má mà nhập tội. Vương thúc kiến thức rộng rãi, có từng gặp phải chuyện này chưa?" Hắn ngượng ngùng cười cười: "Triều đình khai ân tuyển chọn nhân tài không mấy dễ dàng, con cũng phải nghĩ cách phòng ngừa việc này. Cho nên muốn nghe Vương thúc nói về những chuyện ngài từng gặp phải, xem có thể tìm ra biện pháp hay không."

Hiền vương nghe hắn nói vậy thì rất là vui mừng: "Quan viên so với người bình thường có rất nhiều hạn chế, nhưng có số bạc lớn đặt ở trong tay, đúng là có người sẽ không kìm nén được. Theo ta biết, Thiên Hòa từ ba năm đến bảy năm, mấy năm này đều có quan viên nhập tội vì chuyện này, Hoàng huynh vì thế cũng đã phí hết không ít tâm tư. Mấy năm này, mỗi năm đều tăng bổng lộc cho quan viên..."

Tam hoàng tử nghiêm túc lắng nghe, làm bộ như có điều suy nghĩ. Cuối cùng lại hỏi: "Vậy Vương thúc có từng gặp chuyện quan viên và bách tính cấu kết trộm thuế má không?"

"Cũng có." Hiền vương biết gì nói nấy: "Thậm chí còn có bách tính lớn gan, tự mình mua chuộc người trông coi kho lúa."

Đến rồi!

Nghe đến đó, Tam hoàng tử không tự giác ngồi thẳng lên: "Bách tính mà lại lớn gan như vậy?"

"Đúng vậy. Ta nhớ đại khái là chín năm trước, " Hiền vương nhớ lại: "Ta đi đến quan ngoại tìm một bộ tộc bàn bạc chuyện mua ngựa, lúc đi ngang qua Diêu thành, có một quan viên nơi đó tìm tới ta nói là kho lúa bị mất trộm, mấy ngàn cân thuế lương không cánh mà bay. Ta dẫn người đuổi theo ra hơn trăm dặm bên ngoài mới thu được những lương thực kia về."

Địa điểm và mọi chuyện đều rất giống, Tam hoàng tử chắc chắn người mua chuộc trông coi trộm thuế lương trong miệng Hiền vương chính là cha của Hồ Minh Chân!

"Quan viên không cấu kết với bách tính sao?"

Hiền vương lắc đầu: "Không." Chợt nghi ngờ: "Sao con lại hỏi như vậy?"

Tam hoàng tử không được tự nhiên, rũ mắt che giấu đi ánh mắt của mình: "Con chỉ cho rằng bách tính bình thường muốn tới gần kho lúa thì không dễ dàng. Có lẽ là quan viên biển thủ, Thấy sự tình bại lộ, liền đem tất cả tội danh đẩy hết lên thân bách tính."

Hiền vương bật cười: "Con nghĩ nhiều rồi." Ông khoát khoát tay: "Vụ án này là ta tự mình thẩm vấn, đúng là bách tính kia đã trộm lương thực rồi định vận chuyển về nơi khác. Thực ra, trước đó hắn đã thành công một lần. Tri huyện Diêu thành kia quản lý cả một vùng sơn lâm và các phú thương, lúc đó đã phát hiện thâm hụt. Khi thấy lương thực tiếp tục mất đi, còn suýt nữa thì khóc."

Thấy Hiền vương nói rất có lý, trái tim Tam hoàng tử cũng bắt đầu đánh trống.

Trước khi đến, hắn tin tưởng Hồ Minh Chân, trong đáy lòng cũng muốn tìm ra lỗ hỏng trong những chuyện Hiền vương làm.

Dù sao, Hiền vương cũng đã ở trên triều đình nhiều năm, căn cơ rất sâu. Chờ sau này tân đế đăng cơ, có thể sẽ tiếp tục quản thúc.

Tam hoàng tử ngoài miệng không thể hiện dã tâm nhưng trong lòng lại rất muốn. Trong mắt hắn, trên triều đình bây giờ, mấy vị huynh đệ không ai dám tranh tài với hắn, hắn rất có thể sẽ là tân quân đời tiếp theo. Nếu như bây giờ có thể dời đi chút trắc trở thì vẫn là một chuyện tốt.

Nhưng mà, nếu như Hiền vương thật sự đã phán sai chuyện này thì hẳn là sẽ không cố ý nhắc tới như vậy.

Hiền vương thấy hắn không nói lời nào, bèn hỏi: "Con nghĩ đến cái gì rồi?"

Tam hoàng tử biết tình cảm của Vương thúc và phụ hoàng rất sâu đậm, nhiều ít cũng có thể ảnh hưởng đến chuyện lập trữ quân. Lúc này hẳn là trong lời có ý sâu xa, càng nói lời hữu dụng thì càng tăng thêm một phần cơ hội cho mình.

Nhưng lần này trong lòng của hắn rối bời, sợ nhiều lời nhiều sai, chỉ nói: "Vương thúc, hồ sơ của vụ án này ở nơi nào?" Hắn nghiêm túc đáp: "Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Con muốn xem xem, tên bách tính gan to bằng trời kia rốt cuộc đã nghĩ thế nào."

Hiền vương không suy nghĩ nhiều, khoát tay áo nói: "Hẳn là ở Hình Bộ. Nhưng mà chuyện đã qua nhiều năm, sợ là hơi khó tìm."

Tam hoàng tử rất nhanh đã đứng dậy cáo từ đi tìm hồ sơ.

Hiền vương lắc đầu bật cười: "Đúng là quá nhàn rỗi rồi."

Tần Thu Uyển đứng trước đống giá sách, nhìn thì như đang tìm kiếm, kỳ thật lỗ tai vẫn vểnh lên nghe hai người nói chuyện phiếm.

Nghe được Tam hoàng tử hỏi đến chuyện thuế lương Diêu thành mất đi lúc trước, lập tức liền hiểu rõ hắn đang giúp phụ thân Hồ Minh Chân lật lại bản án.

"Tìm được sách chưa?"

Nghe Hiền vương hỏi, Tần Thu Uyển lấy lại tinh thần, cầm trong tay một bản thư tịch miêu tả hình dạng đất trời sông núi, cười nói: "Con cảm giác cái này rất thú vị."

Hiền vương hơi mất tập trung, cũng không nhìn kỹ, cười hỏi: "Ta nghe nói gần đây con thường đi đến thư viện Nam Sơn?"

"Vâng." Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Con quen được giải nguyên An thành, cảm thấy vận khí hắn không tốt lắm. Hoặc nói đúng hơn là ý đề phòng người khác chưa có. Ngay trước hai ngày thi hội, hắn bị bằng hữu rủ đi tiệc, cũng không biết ăn phải cái gì mà một ngày trước hôm thi hội lại bị tiêu chảy, đến ngày thi hội thậm chí còn không dậy nổi."

Nàng lắc đầu: "Con không cảm thấy đây là bất ngờ, chính hắn cũng có chỗ hoài nghi. Phụ vương, chuyện cố ý hãm hại học trò trước đêm thi hội nên được coi trọng hơn. Triều đình tuyển chọn nhân tài là vì bách tính làm việc, cần một viên quan vì nước vì dân. Loại người hãm hại người khác vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, cho dù được chọn làm quan viên thì cũng không làm được quan phụ mẫu của bách tính."

Hiền vương cười gật đầu: "Ngọc Lan đã trưởng thành rồi."

Tần Thu Uyển: "..."

Lương Ngọc Lan trước đó đúng là sẽ không quan tâm những thứ này, chuyện nàng mỗi ngày nghĩ đến nhiều nhất chính là làm như thế nào để trưởng bối thoải mái.

Một bên khác, Tam hoàng tử rời khỏi Hiền Vương phủ bèn đi thẳng đến Hình Bộ, tìm được bản án chín năm trước.

Toàn bộ bản án một năm của Lương quốc chồng chất như núi, phía trên toàn là bụi. Tam hoàng tử dẫn theo tùy tùng lục lọi suốt ba ngày, đến lúc gần như chán nản mới tìm được phần hồ sơ ố vàng kia.

Bên trong hồ sơ có lời khai người có tội, sách đồng ý nhận tội, hơn nữa còn có lời khai mấy nhân chứng. Bao gồm quan viên thẩm án và hộ vệ áp giải thuế lương lúc ấy đều có một phần sách tự khởi tố.

Hắn nhìn qua tất cả những vật này, không tìm ra điểm đáng ngờ nào.

Suy nghĩ hồi lâu, hắn chép lại mấy lá thư kia, mang đến thư viện Nam Sơn.

Đồ vật bày ở trước mặt, Hồ Minh Chân nhìn qua từng cái một: "Điện hạ tưởng là những thứ này chính là chân tướng?"

Sắc mặt Tam hoàng tử không tốt lắm: "Ta không tìm ra điểm đáng ngờ."

Hồ Minh Chân giễu cợt: "Đường đường là Hiền vương, muốn làm ra những lời khai này còn không đơn giản ư?"

Tam hoàng tử: "..."

Hắn có chút không vui: "Theo ý của ngươi, hoàng thúc ta ngàn dặm xa xôi đi đến Diêu thành chỉ vì hãm hại phụ thân ngươi?"

Nói khó nghe chút thì đường đường là Vương gia, nào biết phụ thân nàng ta là ai?

Hồ Minh Chân đã hiểu, nỗi bất mãn trong giọng nói của nàng ta lập tức thu lại trên mặt chỉ còn nụ cười giễu cợt, cúi đầu nói: "Theo ta được biết, sau chuyện kia, Tri huyện Diêu thành được triệu hồi đến Kinh thành, hai năm trước đã trở thành Tri phủ. Chỉ ngắn ngủi mười năm thăng liền mấy cấp, nói sau lưng của hắn không có người chống lưng, điện hạ tin không?"

Tam hoàng tử nhìn qua hồ sơ, Tri huyện Diêu thành năm đó bây giờ đúng là đã trở thành một Tri phủ giàu có, quan hệ với Hiền vương không tệ. Ngày lễ ngày tết còn thường xuyên sai người đến Hiền Vương phủ tặng lễ.

Hắn nghĩ nghĩ, bất mãn nói: "Vương thúc sẽ không vì một người không liên quan mà cố ý hàm oan bách tính!"

Hồ Minh Chân rũ mắt: "Chúng ta là người ngoài, sao có thể biết nội tình bên trong? Giống như là ngài, dù là không muốn thì không phải cũng giúp đỡ vi thần tìm những đồ vật này đến sao?"

Ngụ ý là Hiền vương có lẽ đã bị người ta nắm được nhược điểm nên mới không thể không hãm hại cha nàng ta.

Tam hoàng tử á khẩu không trả lời được.

Hắn cất kỹ hồ sơ: "Ta sẽ cho người đi đến Diêu thành tế sát chuyện năm đó."

Hồ Minh Chân lập tức nói: "Ta đã hỏi qua, bọn họ không chịu đổi giọng, đều nói lời nói trên công đường chính là sự thật."

Tam hoàng tử không biết nói gì, đột nhiên cảm thấy Hồ Minh Chân thật cố chấp.

Tất cả mọi người đều nói phụ thân nàng ta có tội, chỉ có chính nàng ta không thừa nhận, không phải nói là bị người hãm hại thì lại cho rằng ý nghĩ của mình nhất định là đúng.

"Điện hạ," Hồ Minh Chân đã nhìn ra ý nghĩ của hắn: "Ta mặc kệ người ngoài bình luận như thế nào, dù sao thì phụ thân ta cũng không phải là người xấu. Trong nhà của ta áo cơm không lo, ông ấy cần gì vì một chút bạc mà đi làm những chuyện này?"

"Vậy thì cứ tra đi." Tam hoàng tử hơi bực bội: "Ngươi gần đây ngoan ngoãn một chút, đừng bại lộ thân phận của mình." Nghĩ đến cái gì, hắn lại hỏi: "Ngọc Lan biết thân phận của ngươi chưa?"

Hồ Minh Chân rũ mắt: "Không biết."

Mấy chuyện như tội khi quân này, ai chạy đi báo trước thì sẽ không coi là khi quân. Nếu Tam hoàng tử biết thân phận nàng ta đã bị bại lộ thì có thể sẽ không giúp nàng ta nữa.

Trùng hợp, hôm nay Tần Thu Uyển cũng đến thư viện Nam Sơn, đang cùng Hạ Trường Lễ đi dạo lại thấy được hai người kia.

Hai người nam tử anh tuấn một cao một thấp, đứng rất gần nhau. Chỉ là, sắc mặt không quá tốt.

Tam hoàng tử bị tùy tùng bên cạnh nhắc nhở mới đột nhiên hoàn hồn, nghiêng đầu liền nhìn thấy đường muội của mình. Lúc này mới lui lại một bước, kéo dài khoảng cách với Hồ Minh Chân, cười chào hỏi: "Ngọc Lan, muội cũng đến đây à?"

Hắn nhìn thoáng qua Hạ Trường Lễ, nói: "Lát nữa ta phải về thành, không bằng chúng ta đi cùng nhau, cũng có thể để cho Vương thúc yên tâm."

Trong lòng Hồ Minh Chân có phần cảm giác khó chịu.

Nói cho cùng, nàng ta vẫn bị nhu tình của Tam hoàng tử vài ngày trước đó đả động, lúc này nhìn thấy hắn đối đãi ôn nhu với những nữ nhân khác, dù người kia là muội muội của hắn, trong nội tâm nàng ta cũng không nhịn được mà ghen tị.

Bình Luận (0)
Comment