Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 457 - Chương 463

Chương 463

Tần Thu Uyển không biết đến tâm trạng phức tạp lúc này của Hồ Minh Chân.

Nàng nhìn hai người trước mặt, như có điều suy nghĩ.

Hai người này đã mất đi vẻ thân cận trước kia, vừa rồi nàng nhìn lâu như vậy mà hai người này thậm chí còn không cười với nhau.

Theo lý mà nói, chuyện này không có khả năng lắm.

Tam hoàng tử đã nguyện ý giúp phụ thân người trong lòng lật lại bản án, hai người không phải nên càng thân cận hơn sao? Sao lại còn lạnh nhạt hơn trước kia?

"Bái kiến quận chúa."

Nghe thấy Hồ Minh Chân thỉnh an, Tần Thu Uyển hoàn hồn, khoát tay áo: "Không cần đa lễ."

Lại nhìn về phía Tam hoàng tử: "Hoàng huynh, tối nay ta không có ý định về."

Nghe vậy, Tam hoàng tử liền tỏ vẻ không đồng ý: "Ngoài thành nguy hiểm, lỡ như gặp phải kẻ xấu, một nữ tử yếu đuối như muội sẽ không tránh được. Hơn nữa..." Hắn nhìn thoáng qua Hạ Trường Lễ, có ý riêng: "Người bên ngoài có dụng tâm khác nhiều lắm, muội đừng để bị người ta lừa gạt."

"Hoàng huynh yên tâm, ta đã bị một người lừa qua một lần rồi nên sẽ không còn ngốc như vậy đâu." Lúc Tần Thu Uyển nói lời này, còn liếc nhìn Hồ Minh Chân một cái, ý vị ám chỉ rất rõ ràng.

Trong lòng Hồ Minh Chân phát khổ.

Ban đầu nàng ta thật sự không ngờ quận chúa lại khó chơi như vậy, cô nương gia bình thường sau khi thành thân, nếu phu quân không muốn động phòng thì cũng không tiện chủ động, càng không có khả năng nói chuyện như vậy ra bên ngoài mà sẽ chỉ cố gắng bao che.

Quận chúa lại còn la làng lên, cởi y sam của nam nhân ra... Hồ Minh Chân lúc này hồi tưởng lại thì chợt cảm thấy Ngọc Lan quận chúa hình như đã từng tập qua võ, bàn tay thật là linh xảo. Nàng ta lúc ấy đã liều mạng ngăn cản nhưng vẫn không ngăn được.

Tam hoàng tử nghe nàng nói thế, nghĩ đến chuyện mình vừa rồi còn ở cùng với người đã lừa nàng, chợt cảm thấy lời quan tâm của mình dối trá cực kì.

"Ngọc Lan, muội không trở về thành thì định ở đâu?" Tam hoàng tử nghĩ mình cần phải rút ngắn quan hệ với vị đường muội này, về sau cũng có thể dễ dàng moi thông tin từ phía Vương thúc: "Ta giúp muội tìm chỗ. Ngày mai ta sẽ hộ tống muội về Vương phủ."

Tần Thu Uyển không cự tuyệt.

Vì nàng phát hiện, lúc Tam hoàng tử nói những lời này, sắc mặt Hồ Minh Chân rất là khó coi. Phàm là chuyện có thể khiến cho Hồ Minh Chân ngột ngạt, nàng đều nguyện ý làm.

Lúc Hạ Trường Lễ hộ tống nàng ra khỏi thư viện, Tam hoàng tử cũng vội vàng đi theo.

Sau lưng, Hồ Minh Chân toàn thân căng cứng, vừa nhìn là biết tâm tình nàng ta không tốt! Tần Thu Uyển nhìn thấy thì càng cảm thấy không đúng.

Đời trước, Tam hoàng tử và Hồ Minh Chân cùng đi tu kiến đê đập trở về, tình cảm hai người càng thêm thân mật, gần như là hình với bóng, giữa lông mày cũng toàn là tình ý. đọc miễn phí tại truyenggg.com

Lúc đó, Lương Ngọc Lan cũng nhận ra. Nhưng trong lòng nàng vẫn ôm một tia may mắn cuối cùng, cảm thấy hai người chỉ là có tình cảm tốt, cũng không phải là quan hệ như nàng tưởng. Hai người vừa mới tân hôn liền xa cách, bây giờ nam nhân trở về, Lương Ngọc Lan rất muốn động phòng.

Nhưng Hồ Minh Chân không chịu, không phải mệt mỏi thì lại uống say, vốn dĩ không chịu trở về phòng. Sau khi nàng liên tục thân cận đều bị cự tuyệt, đã tức giận trở về nương gia.

Lần này, Hồ Minh Chân hình như đã biết sai, chủ động tới cửa đón người, sau khi trở về còn chuẩn bị một bàn thịt rượu, tỏ vẻ là hắn nguyện ý động phòng.

Lương Ngọc Lan ngượng ngùng không thôi, nàng vẫn là một cô nương gia, thật ra vẫn sợ hãi chuyện động phòng. Lúc Hồ Minh Chân đưa rượu tới, nàng cũng muốn dùng nó để tăng thêm lòng dũng cảm.

Một đêm qua đi, khi tỉnh lại toàn thân nàng mỏi mệt, quanh thân đau nhức, đúng là chuyện đã thành rồi. Nhưng cẩn thận hồi tưởng, nàng lại không nghĩ ra cái gì. Lương Ngọc Lan hơi hối hận mình không nên uống rượu nhiều như vậy.

Vốn là tưởng động phòng xong thì tình cảm phu thê sẽ tốt hơn, nhưng Lương Ngọc Lan phát hiện cũng không phải là như vậy. Hồ Minh Chân vẫn không ở lại qua đêm, cho dù trở về thì cũng thường xuyên chạy tới thăm nương. Số lần hai người thân cận càng ngày càng ít, mà nếu có thì cũng chỉ là lúc nàng uống say.

Trôi qua mấy tháng, Lương Ngọc Lan đột nhiên phát hiện, Hồ Minh Chân rất thích cùng mình về nương gia, thích nhất là uống rượu nói chuyện phiếm với phụ vương.

Những chuyện thân mật giữa phu thê nàng không dám nói với song thân, nên tình cảm của hắn với phụ vương vẫn rất tốt. Mỗi lần Hồ Minh Chân đi đến Vương phủ đều được chiêu đãi như khách quý, phu thê Hiền vương còn thường xuyên tặng đồ đến phủ Trạng Nguyên, tất cả những thứ này đều nhằm mục đích để người nhà họ Hồ thiện đãi nữ nhi hơn.

Không bao lâu sau, Hiền vương đột phát bệnh hiểm nghèo, cho dù được tất cả thái y của Thái y viện cứu trị cũng không trị được.

Hiền vương bị trúng độc, hoàng thượng giận dữ, sai người điều tra rõ.

Tra tới tra lui, phát hiện bữa ăn bình thường của Hiền vương đều có người thử độc, ngoại trừ lúc uống rượu với tế tử thì mới có thể miễn đi những quy củ này.

Đương nhiên, không có người nào hoài nghi Hồ Minh Chân.

Chính Lương Ngọc Lan lên lòng nghi ngờ, người ngoài cho là phu thê bọn họ ân ái, kỳ thật nội tình như thế nào không người nào rõ hơn so với nàng. Có một lần Tam hoàng tử tới cửa, nàng đến đưa rượu cho hai người, sau đó phát hiện hai người đang ôm nhau.

Nàng lúc ấy vừa sợ vừa giận, đang muốn gọi người đến thì liền bị người bên cạnh Tam hoàng tử bắt được. Lúc đó, Vương phi đau lòng vì mất phu quân nên đã bị bệnh liệt giường. Ca ca Lương Ngọc Lan là thế tử Hiền Vương bị phái ra ngoài, tạm thời không về được.

Nàng bị "bệnh", miệng không thể nói, thân không thể động. Thái y tới một đợt lại một đợt, nhưng mãi vẫn không trị hết. Hồ Minh Chân ở ngay trước mặt mọi người thì làm bộ lo lắng ái thê hận không thể bệnh thay nàng. Động lòng người như thế... Vậy mà một ngày, hắn lại dám cùng Tam hoàng tử hoan hảo ngay trước mặt nàng.

Cũng là lúc này, Lương Ngọc Lan mới phát hiện Hồ Minh Chân là nữ tử!

Nàng không biết người mình đã từng động phòng là ai... Vốn dĩ không dám suy nghĩ nhiều. Cuối cùng, vào ngày hai người hoan hảo xong, Hồ Minh Chân đứng ở trước giường, nói ra tất cả mọi chuyện. Người động phòng cùng nàng chỉ là một tên thô kệch Hồ Minh Chân tùy tiện tìm được ở bên ngoài, mục đích là vì muốn làm cho nữ nhi của kẻ thù nhục nhã, còn nói thế tử Hiền Vương ở nơi khác không thể về được... Thậm chí còn nói, Tam hoàng tử hiện tại là thái tử đã hứa hẹn với nàng ta, chờ đến khi hắn đăng cơ làm đế thì sẽ làm rõ thân phận của nàng rồi đón nàng vào cung làm hậu.

Lương Ngọc Lan bị từng chuyện một đánh vào mặt, bi phẫn khó tả, Hồ Minh Chân không cho nàng cơ hội mở miệng, nói cho nàng chân tướng xong thì tự mình rót một bát thuốc đưa cho nàng.

Lúc Lương Ngọc Lan độc phát, nàng ta đã nói thẳng, mỗi một khắc ở cùng Lương Ngọc Lan nàng ta đều cảm thấy khuất nhục, đã sớm muốn cho nàng uống một bát thuốc.

"Ngọc Lan, muội muốn ở nhà trọ nào?"

Nghe được giọng nói của Tam hoàng tử, Tần Thu Uyển lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện mấy người đã đứng ở bên ngoài thư viện.

Tam hoàng tử nghiêm túc nói: "Nhà trọ bên dưới có rất nhiều, tốt xấu lẫn lộn, chúng ta thân phận tôn quý, nhất là muội, không thể để người khác đụng vào người được. Muội muốn ở chỗ nào, chúng ta sẽ sai người bao trọn chỗ đó, mua luôn cũng được."

"Không có người nào dám động vào chúng ta, không cần quấy rầy người khác." Dưới chân thiên tử, người xấu vẫn rất ít.

Hơn nữa, người xấu chỉ cần không ngốc thì sẽ không ra tay với hoàng thân quốc thích. Nhất là trong hai người bọn họ còn có một vị là hoàng tử, dám động thủ với bọn họ thì thực sự là chán sống rồi!

Tam hoàng tử mặc dù không đồng ý, nhưng cũng không phản bác.

Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh: "Huynh trở về đi!"

Hạ Trường Lễ nhìn thoáng qua Tam hoàng tử: "Nếu có chuyện thì muội nhớ sai người tới tìm ta."

Nghe lời này, Tam hoàng tử không vui lắm.

Trong lời nói của Hạ Trường Lễ có hàm ý, giống như hắn và Ngọc Lan thì thân cận, còn mình lại là người xấu không bằng.

Mấy người rời đi, Tam hoàng tử không vui nói: "Ngọc Lan, thứ cho ta nói thẳng, thân phận của muội tôn quý, tất cả nam nhi trên thế giới này đều không xứng với muội. Hôn nhân việc lớn cần phải thận trọng, chọn nhiều một chút thì luôn luôn không sai. Vị Hạ cử nhân này từ nơi khác đến, ở trong kinh thành cũng không có chút căn cơ nào, hắn không xứng với muội."

"Ta cảm thấy rất tốt." Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ xem thường: "Ta không cần dựa vào hôn sự làm gì cả, chỉ cần mình thư thái là được, ta cảm thấy ở cùng với huynh ấy rất thích."

Tam hoàng tử: "..."

Hắn hiếu kì hỏi: "Vậy trước đó muội và Hồ đại nhân..."

"Giống như là tỷ muội." Tần Thu Uyển cất bước đi vào trong xe ngựa: "Còn là kiểu tỷ muội bằng mặt không bằng lòng."

Nghe thấy nàng gọi Hồ Minh Chân là tỷ muội, Tam hoàng tử hoảng hốt nói: "Hồ đại nhân rõ ràng là nam tử, tại sao muội lại có suy nghĩ này?"

"Quá mức tinh tế ôn nhu, không hề giống nam nhân. Hắn còn chỉ thích lam nhan, trong mắt ta, hắn chính là nữ nhân." Lúc Tần Thu Uyển nói chuyện, chân đã giẫm lên đạp bản: "Sắc trời không còn sớm, ta muốn nghỉ ngơi sớm một chút, hoàng huynh cứ tùy ý."

Tam hoàng tử đuổi theo: "Ngọc Lan, trong mắt muội, Hồ đại nhân là dạng người gì?"

Tần Thu Uyển cười nhạo một tiếng: "Một tên ngụy quân tử miệng đầy lời nói dối." Nàng thò đầu ra: "Hoàng huynh, nể tình huynh muội nhiều năm, ta khuyên huynh một câu, cách xa nàng ta ra một chút."

Nói xong bèn buông rèm xuống.

Nhìn xe ngựa đi xa, Tam hoàng tử đứng tại chỗ, thật lâu sau chưa hoàn hồn.

Hắn cuối cùng vẫn dựa theo cam kết lúc trước, xuống núi và ở chung nhà trọ với Tần Thu Uyển, thậm chí còn là căn phòng ngay bên cạnh Tần Thu Uyển.

Buổi sáng hôm sau, Tần Thu Uyển tiếp tục đi đến thư viện, cùng Hạ Trường Lễ đi leo núi, đây là chuyện hai người hôm qua đã ước hẹn.

Tam hoàng tử chưa trở về thành, cũng đi theo đến thư viện. Hắn muốn lấy lòng Hiền vương, đương nhiên phải làm rõ quan hệ của đường muội và Hạ Trường Lễ, lúc này bèn đặt sự vụ trong tay xuống, cũng đi cùng leo núi.

Đáng nhắc tới chính là, Hồ Minh Chân hôm nay được nghỉ, nàng ta vì nóng vội muốn báo thù cho cha nên thấy Tam hoàng tử, nàng ta cũng không suy nghĩ gì, thời thời khắc khắc đều đi theo hắn.

Thế là, nhóm leo núi liền biến thành một nhóm bốn người.

Hai người Tần Thu Uyển đi ở phía trước, nói cười yến yến.

Tam hoàng tử và Hồ Minh Chân đi ở phía sau, bầu không khí khá kỳ lạ.

Tần Thu Uyển càng nhìn càng cảm thấy không đúng, hai người này không giống như là đã nảy sinh tình cảm, Tam hoàng tử rõ ràng rất bực mình... Thiên chi kiêu tử kim tôn ngọc quý lớn lên, ai cũng không thể khiến cho hắn chịu oan ức như vậy, đối với người không thích, hắn trực tiếp đuổi đi là được, vì sao lại phải chịu ủy khuất như vậy?

Chẳng lẽ, Tam hoàng tử bị Hồ Minh Chân nắm được nhược điểm?

Đảo mắt đã đến đỉnh núi, trên ngọn núi phía sau thư viện có một gốc tình hoa thụ, truyền thuyết kể rằng nam nữ hứa hẹn chung thân dưới tàng cây rất có thể sẽ đã được như ý nguyện.

Tần Thu Uyển hào hứng chạy tới, còn cầm một bàn cầu phúc tơ hồng mang qua, viết tên của hai người lên, cùng nhau thắt lên trên tình hoa thụ.

Hạ Trường Lễ cũng rất vui vẻ, nghe nói dây lụa để càng cao càng tốt, hắn còn xắn vạt áo lên, leo lên trên đỉnh cao nhất của cây thụ buộc xuống.

Tam hoàng tử nhìn vẻ mặt thích thú của đường muội, lại nhìn Hạ Trường Lễ ở trên ngọn cây... Rõ ràng như vậy, hai người này chắc chắn đã có ý với nhau, việc này phải tranh thủ thời gian nói cho Vương thúc một tiếng.

Bên cạnh, Hồ Minh Chân cũng cầm một đầu tơ hồng mang qua, viết lên hai hàng chữ rồi cũng tận lực treo dây lụa lên trên cao.

Tam hoàng tử trông thấy động tác của nàng ta, cau mày nói: "Ngươi có người trong lòng?"

Hồ Minh Chân dừng lại: "Đúng là có. Nhưng mà người gánh vác cừu hận không có tư cách nói chuyện yêu đương. Trong lòng ta nhớ đến hắn là đủ thỏa mãn rồi."

Một đoàn người xuống núi, Tam hoàng tử đi một lúc sau đó liền nghĩ đến cái gì bèn tìm lý do trở về, lấy dây lụa Hồ Minh Chân treo ở trên cây trước đó xuống, ngoại trừ tên nàng ta thì còn có tên một người khác "Ngọc Tề".

Đó là tên của hắn!

Bình Luận (0)
Comment