Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 458 - Chương 464

Chương 464

Tam hoàng tử nhìn dây lụa kia, tâm trạng phức tạp.

Ban đầu, hắn đúng là có động tâm với Hồ Minh Chân, nhưng biết nàng lừa gạt mình, cộng thêm thù hận trên người nàng thì những tình cảm kia của hắn gần như là đã biến mất hết.

Dây lụa này...không nên tồn tại, Hồ Minh Chân không thể nào đoán được hắn sẽ trở về lấy.

Một bên khác, lúc ba người xuống núi, Tần Thu Uyển đã tận lực kéo dài khoảng cách với Hồ Minh Chân.

Hồ Minh Chân cũng biết ý không tiến lên trước, đi theo sau lưng hai người cách đó không xa, thỉnh thoảng liếc trộm một cái.

"Sau khi ta trở về sẽ báo cáo với phụ vương để chúng ta sớm ngày đính ước." Tần Thu Uyển đề nghị.

Hạ Trường Lễ không đồng ý: "Trong mắt người ngoài, ta không xứng với nàng, không bằng chờ ta tham gia khoa cử trúng tuyển, đến lúc đó hẵng nói chuyện cầu hôn với Vương gia thì mới không coi là bôi nhọ nàng."

Tần Thu Uyển trầm mặc: "Nhưng phải chờ ba năm đó."

"Không sao." Hạ Trường Lễ có ý riêng: "Chúng ta có rất nhiều ba năm."

Câu này cũng đúng.

Hai người nói cười yến yến, sau lưng Hồ Minh Chân nhìn thấy thì vô cùng khó chịu. Ngọc Lan quận chúa được sủng ái, nếu ai cưới nàng thì chỉ cần không cố ý muốn chết, lưng tựa Vương phủ và thái hậu, tất nhiên có thể tôn vinh cả đời.

Hồ Minh Chân lại một lần nữa tiếc hận mình không phải là nam nhi chân chính.

Nàng ta ngây ngốc nên đi rất chậm. Hai người trước mặt dần dần từng bước đi lên trước, chờ đến khi Tam hoàng tử đuổi theo, đã thấy nàng ta một thân một mình đứng trên đường nhỏ xuống núi.

"Đang suy nghĩ gì vậy?"

Lúc mở miệng, ngữ khí của Tam hoàng tử đã hòa hoãn hơn trước không ít.

Hồ Minh Chân giật mình, sau khi hoàn hồn nhìn thấy hắn thì lập tức thi lễ: "Hồi điện hạ, vừa rồi nhìn thấy Ngọc Lan quận chúa và Hạ cử nhân tình tứ với nhau, ta không nhịn được liền sinh lòng hâm mộ, nên hơi sững sờ."

Tam hoàng tử cất bước xuống núi, thuận miệng hỏi: "Ngươi cảm thấy Ngọc Lan là dạng người gì?"

"Ngọc Lan quận chúa thân phận tôn quý, đối xử với mọi người chân thành. Là vi thần có lỗi với nàng." Hồ Minh Chân ngữ khí chân thành.

Mặc dù miệng đầy lời khen, nhưng không hề đề cập đến tình ý.

Rơi vào trong mắt Tam hoàng tử, chính là Hồ Minh Chân không có tình ý với Ngọc Lan, có cũng chỉ là áy náy vì lừa gạt nàng.

Không hiểu sao, trong lòng của hắn lại có chút nôn nóng: "Mặt trời sắp xuống núi, chúng ta tranh thủ thời gian xuống núi thôi!"

Hồ Minh Chân lên tiếng, quy củ đi theo bên cạnh hắn.

Tam hoàng tử vừa mới thấy được dây lụa, khó tránh khỏi sẽ để ý nàng mấy phần. Đoạn đường xuống núi này, bất luận lúc nào hắn quay lại, cũng đều tháy nàng đứng bên cạnh, còn có hai lần đối mặt với ánh mắt vụng trộm của nàng.

Đến chân núi, Tần Thu Uyển trước khi lên xe ngựa, bèn nói với Tam hoàng tử: "Hoàng huynh, ta đi trước."

Nói xong thì buông rèm xuống.

Tam hoàng tử vốn không cảm thấy có cái gì, nhưng khi thấy ánh mắt thất vọng của người bên cạnh, hắn trầm mặc, đi lên trước xốc rèm lên, nói với Tần Thu Uyển đang tựa ở trên giường êm nhắm mắt lại: "Ngọc Lan, Hồ đại nhân là người đại tài, muội không thể không có quy củ như vậy. Lúc tạm biệt chí ít cũng nên nói một câu."

Tần Thu Uyển thuận theo tấm rèm hắn xốc lên thấy được Hồ Minh Chân đứng cách đó không xa, cười nhạo: "Một người lừa gạt ta, suýt nữa hại cả đời ta, cũng xứng để ta lễ phép đối đãi? Hoàng huynh, huynh nguyện ý che chở cho hắn ta thì đó là chuyện của huynh, đừng kéo theo ta."

Tam hoàng tử tỏ rõ vẻ không đồng ý: "Hắn đã biết sai kịp thời sữa chữa, khi mọi chuyện chưa phong hiểm đã tìm phụ hoàng chủ động thừa nhận sai lầm, người cũng không phải thánh hiền, sẽ có những lúc sai trái. Hắn còn không phải người như vậy, muội nên đa tạ hắn mới đúng..."

Tần Thu Uyển tiếp tục cười nhạo: "Hoàng huynh, huynh tính sai một chuyện rồi. Sau khi ta xuất giá, sở dĩ có thể bảo toàn thanh danh trở ra, không phải là bởi vì hắn ta kịp thời nhận sai, mà là bởi vì ta là nữ nhi của Hiền vương, là điệt nữ được hoàng thượng thương yêu. Nếu không có thân phận này, ta chỉ là nữ tử quan viên bình thường, hoặc là nữ tử bách tính thì vài ngày sau khi xuất giá bị đuổi về nương gia, chỉ cần lời đàm tiếu và nước bọt của người bên ngoài cũng có thể làm cho ta không có mặt mũi nào gặp người, hận không thể lấy cái chết tạ tội."

"Hắn chỉ thích lam nhan thì không nên đồng ý cưới một nữ tử, từ lúc hắn đáp ứng thì mọi chuyện đã sai rồi. Sai thì nên bị phạt, ta chỉ chán ghét hắn, chưa hề làm qua chuyện nào nhằm vào hắn, đến cả như này cũng không được sao? Hoàng huynh, rốt cuộc ai mới là muội muội của huynh?"

Câu nói cuối cùng mang theo chút oán khí.

Tam hoàng tử giật mình, vẫn là câu nói kia, nếu như không tất yếu hắn cũng không muốn vạch mặt với Hiền Vương phủ, cũng sẽ tận lực rút ngắn quan hệ với nữ nhi mà Hiền vương thương yêu.

Nếu như vì chút chuyện này mà đắc tội với người ta thì thực sự được không bù mất.

Trong những năm trước đó, mỗi lần Lương Ngọc Lan nhìn thấy hắn thì đều cung cung kính kính, chính là một muội muội nhu thuận. Hắn cũng không nghĩ tới hôm nay Lương Ngọc Lan lại không nể mặt hắn như thế.

Lúc hắn muốn giải thích, xe ngựa đã chạy đi.

Vành mắt Hồ Minh Chân ửng đỏ, vẻ mặt áy náy mà tiến lên, thấp giọng nói: "Điện hạ không cần vì ta mà tranh chấp với quận chúa. Sai chính là sai, ta lừa gạt quận chúa, không bị phạt đã là hoàng thượng và Vương gia rộng lượng, không dám yêu cầu xa vời quận chúa tha thứ."

Tam hoàng tử vẫn còn đang ảo não, cũng muốn giận lây sang Hồ Minh Chân, nghe nàng nói lời này xong thì lập tức liền bớt tức giận đi chút.

"Cả một đời người dài như vậy, ai cũng đoán không được chuyện sau này, ngươi không cần bởi vậy mà tự chuốc khổ. Ngươi có đại tài, nhất định sẽ không bị cô phụ."

Nghe được lời an ủi này, trong lòng Hồ Minh Chân vui sướng vô cùng.

Thái tử đời tiếp theo đã tỏ thái độ như thế, gần như là rõ ràng nói về sau sẽ trọng dụng nàng.

Nữ tử làm quan cũng từng có tiền lệ ở tiền triều, Hồ Minh Chân vốn chỉ muốn báo thù, đối với con đường sau báo thù thì vẫn chưa rõ. Nhưng lúc này, trong đáy lòng nàng ta đã dâng lên chờ mong.

Có lẽ, nàng ta cũng có thể làm một nữ quan dương danh thiên cổ.

Lần này sau lễ cầu phúc, quan hệ cứng ngắc của hai người đã có thể hòa hoãn, Tam hoàng tử không còn giận nàng ta như trước kia, lúc có tú tài lớn tuổi cầm khảo đề tới gây khó xử, Tam hoàng tử còn giúp nàng ta giải vây.

Thấy thế, trái tim lo lắng của Hồ Minh Chân dã dần dần buông xuống.

Sau đó một khoảng thời gian, Tam hoàng tử lại thường xuyên đến thư viện Nam Sơn như trước kia. Nhưng mà lần này lại là vì điều tra bản án chín năm trước. Hắn hao tâm tổn trí tìm người đi đến Diêu thành nghe ngóng chuyện năm đó, mọi thứ mọi người cuốn vào trong đó đều được hắn phái người hỏi qua một lần, bao gồm tội nhân còn ở trong đại lao.

Sau chuyện lần trước Hồ Minh Dao yên lặng một khoảng thời gian, phát hiện ở lại Kinh thành chỉ có thể chăm sóc nương mà không gặp được Tam hoàng tử, cộng thêm nương liên tục ép nàng đi xem mắt... Biết được Tam hoàng tử thường xuyên đi đến thư viện thăm huynh trưởng, nàng lại tiếp tục chạy tới thư viện.

Đối mặt với cô muội muội này, Hồ Minh Chân thật sự bất đắc dĩ.

Nàng và Tam hoàng tử ở trong vườn nói chuyện phiếm, Hồ Minh Dao lúc thì đưa nước, lúc thì đưa điểm tâm và hoa quả, ân cần vô cùng. Đồng thời, nhìn cách ăn mặc của nàng ta, liền biết nàng ta cố ý.

Mỗi một lần tới, Hồ Minh Chân đều âm thầm trừng mắt nhìn nàng ta.

Hồ Minh Dao hình như vẫn chưa tỉnh. Có một lần lúc nàng ta tiếp tục thêm nước trà cho Tam hoàng tử, tay trượt xuống, nước trà đổ lên trên mặt đất, tung tóe ướt hết cả vạt áo và giày của Tam hoàng tử, nàng ta nhanh chóng ngồi xuống cầm khăn lau đi.

Theo góc độ của Tam hoàng tử, vừa vặn thấy được khe ngực trắng lóa như tuyết của nàng ta, còn có cả cái cổ mảnh khảnh.

Hồ Minh Chân nhìn thấy ánh mắt của Tam hoàng tử, không thể nhịn được nữa: "Người đâu, Nhị muội bị dọa, mang nàng xuống nghỉ ngơi đi." Ngữ khí nghiêm khắc.

Nghe lời nghe âm, hạ nhân biết nàng đã thật sự nổi giận, cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng tiến lên "đỡ" Hồ Minh Dao mang xuống dưới.

Lần này động tác của Hồ Minh Dao cũng không còn mịt mờ nữa, Tam hoàng tử ngồi ở vị trí cao, từ sau khi hắn thành niên, có rất nhiều nữ tử kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, sao có thể không hiểu ý tứ của Hồ Minh Dao?

Người bị mang đi, ánh mắt hắn nhìn sang, cười nói với Hồ Minh Chân cố nén phẫn nộ: "Lệnh muội thật hoạt bát."

Chỉ một câu khen, trong lòng Hồ Minh Chân liền khó chịu.

Nàng biết, muội muội không đủ thông minh, thậm chí còn hơi vụng về, làm việc chân tay lóng ngóng. Nhưng dung mạo nàng ta đẹp, có mẫu thân sủng ái, y sam và đồ trang sức đầy đủ, lại còn mời được một trang nương biết cách trang điểm hầu hạ, vốn chỉ có năm phần dung mạo liền biến thành chín phần. Nam nhân gặp rồi tâm viên ý mã cũng rất bình thường.

Đối với nàng mà nói, nam nhân nào trên thế giới này cũng đều có thể ngưỡng mộ muội muội, nhưng vì sao lại là Tam hoàng tử?

Nàng một đường vất vả đi đến tận bây giờ, ngoại trừ báo thù thì thứ duy nhất muốn giữ lại chính là trái tim Tam hoàng tử.

Nàng gánh vác thâm cừu đại hận, cẩn thận từng li từng tí như giẫm trên băng chỉ vì che gió che mưa cho mẫu thân và muội muội. Vì để cho các nàng sống cuộc sống an nhàn, nàng đã bỏ ra quá nhiều. Muội muội lại còn muốn đoạt đi món đồ duy nhất của nàng, còn có lương tâm hay không?

"Vâng." Hồ Minh Chân khó chịu trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình thường. Sau đó, có lẽ vì không nhịn được, lại nói thêm một câu: "Nó tay chân vụng về, chuyện gì cũng không làm được."

Tam hoàng tử bật cười: "Thân là gia quyến quan viên, cũng không cần muội ấy làm việc."

Hồ Minh Chân: "..."

Nàng không còn tiếp lời nữa, lại rót một chén trà cho Tam hoàng tử, ngược lại nói: "Người đi Diêu thành đã truyền về tin tức gì chưa?"

"Tính toán hành trình, bọn họ hẳn là vừa mới tới. Muốn có được tin tức thì ít nhất còn phải sau một tháng nữa." Nói đến chính sự, Tam hoàng tử không còn đùa cợt.

Hắn trầm ngâm một lát, lại nói: "Gần đây phụ hoàng cho tất cả Bảng Nhãn và Thám Hoa từ Hàn Lâm Viện đến Hộ bộ giúp tính sổ sách, nhưng không có đề cập đến người. Chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho cam, ta dự định mấy ngày sau sẽ nói lại cho phụ hoàng, tìm một vài chuyện để nhắc đến ngươi..."

Động tác châm trà của Hồ Minh Chân hơi ngừng lại: "Đa tạ điện hạ."

"Ngươi có đại tài, không nên bị mai một." Tam hoàng tử lời ra khỏi miệng, lại không muốn thừa nhận mình có ý thương tiếc nàng. Lúc tiếp nhận nước trà, bèn lạnh nhạt nói: "Ta chỉ là quý tài mà thôi."

Bất luận tiếc cái gì thì tóm lại nàng cũng đã lọt vào mắt của hắn, để hắn đặt ở trong lòng, như thế, Hồ Minh Chân liền thỏa mãn. Tam hoàng tử càng không buông bỏ được nàng thì sau khi đòi lại công đạo cho phụ thân, khả năng nàng có thể toàn thân trở ra lại càng lớn. Nếu quả thật có được một phần thực tình của hắn, có thể sau đó nàng còn được tiếp tục ở lại triều đình.

Nữ tử đều nghĩ đến chuyện giúp trượng phu dạy con. Nhưng Hồ Minh Chân học hành gian khổ mười năm, thường xuyên cùng các nam nhi ưu tú biện luận nâng cốc ngôn hoan, nghe nhiều lời truy phủng. Cho nên nàng thực sự không muốn ở lại hậu trạch một tấc vuông, cùng thiếp thất tranh đoạt sủng ái nam nhân.

Đầy mắt Hồ Minh Chân là sự cảm động: "Vô luận như thế nào thì tâm ý của điện hạ đối với ta ta đều ghi tạc trong lòng. Ngày sau nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ hậu báo!"

Trái tim Tam hoàng tử nghe vậy liền mềm mũn xuống.

Hắn nhìn ra chỗ khác: "Ta còn có việc, ngày khác sẽ trở lại thăm ngươi."

Lúc rời đi, chân hắn vội vàng, cảm giác như đang chạy trối chết.

Hồ Minh Chân đứng dậy đưa tiễn, nhìn bóng lưng hắn biến mất, nàng bèn nở một nụ cười, nhưng lại nhanh chóng liền mất.

Sau lưng, Hồ Minh Dao hét lên: "Ca ca, huynh không thể đối xử với ta như vậy, ta cũng là muốn giúp huynh."

Hồ Minh Chân quay người, kéo nàng ta vào trong phòng, đóng cửa lại xong thì mạnh mẽ tát lên mặt nàng ta, giận dữ mắng: "Không biết xấu hổ!"

Hồ Minh Dao che lấy chỗ má bị thương, đôi mắt đờ đẫn: "Huynh dám đánh ta?"

Hồ Minh Chân tiếp tục tới gần: "Vì sao không dám đánh? Ngươi cũng đừng quên, ngươi có thể có được ngày hôm nay, được hậu đãi, được người người tôn trọng truy phủng cũng là nhờ có ta! Ngươi không nghe ta thì cũng đừng trách ta thu hồi lại tất cả những thứ này!"

Hồ Minh Dao bị dọa sợ lui lại hai bước, trong ánh mắt vừa sợ vừa hận.

Bình Luận (0)
Comment