Hồ Minh Dao từ trước đến nay đều tùy hứng làm bậy, sợ hãi cũng chỉ trong phút chốc đã qua đi, vô thức nói: "Nương sẽ không để cho huynh đối xử với ta như vậy."
Chuyện Hồ Minh Dao câu dẫn Tam hoàng tử lần này quả thực đã chọc giận Hồ Minh Chân, nàng thật sự nổi giận, cũng quyết định không mềm lòng nữa: "Nương muốn sống dễ chịu cũng phải nhờ ta!"
Đây là sự thật, mặt Hồ Minh Dao hơi biến sắc, nàng ta cứng cổ nói lại: "Nếu huynh dám bạc đãi ta, ta sẽ nói thân phận chân chính của huynh cho người ngoài biết."
Hồ Minh Chân phì cười: "Vậy ngươi đi nói." Nàng chỉ ra bên ngoài viện: "Khi quân là đại tội tru di cửu tộc, ta không trốn thoát, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn được?"
Nước mắt Hồ Minh Dao rớt xuống không ngừng: "Huynh không thể ức hiếp ta như thế... Huhuhu... Ta muốn nói cho nương..."
Thấy muội muội khóc không thành tiếng, Hồ Minh Chân càng thêm tức giận, muội muội bị ủy khuất thì có thể khóc, nàng bị ủy khuất thì phải tìm ai mà khóc?
Trước đó Tam hoàng tử phát hiện ra bí mật của nàng, nếu như nàng chỉ lo khóc thì sợ là mộ phần đã mọc cỏ rồi. Hồ Minh Chân giận dữ mắng: "Im ngay!"
Hồ Minh Dao không ngừng được, tỷ tỷ quả thực rất dọa người, nàng ta cố gắng khắc chế tiếng khóc nhưng vẫn không ngăn được nức nở: "Huynh thật đáng sợ, ta muốn nói cho nương... Hức..."
Hồ Minh Chân giận tái mặt: "Không cần ngươi nói, chính ta tự đi nói." Nàng tìm một cái khăn, thô lỗ lau mặt Hồ Minh Dao rồi liền cất giọng dặn dò: "Thảo nhi, chuẩn bị ngựa xe cho ta."
Nói xong, nàng ném khăn đi, kéo Hồ Minh Dao đi ra bên ngoài.
Hồ Minh Dao không chịu đi, nhưng cũng không phản kháng được, cuối cùng vẫn bị túm lên xe ngựa.
Trên đường về thành, Hồ Minh Chân chỉ cảm thấy lòng tràn đầy mỏi mệt, một chữ cũng không muốn nói. Hồ Minh Dao ban đầu đầu còn nức nở, sau đó liền bắt đầu thấp thỏm không yên.
Bởi vì nương đã bị tỷ tỷ thuyết phục, sớm đã khuyên nàng ta từ bỏ suy nghĩ nhập phủ hoàng tử. Lần này đến thư viện Nam Sơn là chính nàng ta lén đi, nếu như nương biết nàng ta không biết liêm sỉ cố ý chạy đến tán tỉnh Tam hoàng tử thì chắc chắn sẽ răn dạy nàng ta.
Thấy xe ngựa tiến vào thành, cách phủ Trạng Nguyên càng ngày càng gần, Hồ Minh Dao càng không yên tâm hơn. Bỏ qua sợ hãi, nàng ta bèn lấy dũng khí kéo tay áo Hồ Minh Chân lại: "Ca ca, ta biết sai rồi."
Hồ Minh Chân không kiên nhẫn rút tay áo của mình về: "Đừng đụng vào ta!"
Ngữ khí lạnh nhạt, còn mang theo tức giận.
Xe ngựa vào phủ Trạng Nguyên, Hồ Minh Chân không khách khí kéo nàng ta đi đến hậu viện chính phòng.
Lúc đó, Hồ mẫu đang cùng mấy nha hoàn đánh Diệp tử bài.
Bầu không khí vui thích bị hai tỷ muội quét sạch sành sanh, bọn nha hoàn không còn dám chơi đùa nữa, rối rít đứng dậy lui đi.
Nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt đại nữ nhi, nụ cười trên mặt Hồ mẫu cứng đờ, thấp thỏm hỏi: "Minh Chân, xảy ra chuyện gì vậy?" Ánh mắt bà ta rơi vào tiểu nữ nhi đang khóc lóc thê thảm ở đằng sau: "Minh Dao đã làm sai chuyện gì?"
Ánh mắt Hồ Minh Chân liếc ngang, hạ nhân phục vụ nối đuôi nhau mà ra.
"Nương, con đã sớm nói với người là phải coi chừng muội muội, đừng để muội ấy đi ra ngoài gây rắc rối. Người không coi lời con nói là gì đúng không?" Hồ Minh Chân càng nói càng giận: "Thân phận con khác biệt, đi ra bên ngoài như giẫm lên băng mỏng, các người ngại cuộc sống quá an nhàn nên muốn xuống dưới cùng phụ thân sao?"
Thân là nhi nữ lại nói với mẫu thân những điềm xấu như vậy thì quá là nặng nề rồi.
Hồ mẫu ngỡ ngàng, sau khi bị nữ nhi răn dạy bà ta chỉ cảm thấy oan ức: "Muội muội của con cũng không phải hài tử, nó tự mình lén đi ra ngoài, chân ở trên người nó, ta cũng đã cho người đi đuổi theo nhưng vẫn không đuổi kịp. Chuyện này làm sao có thể trách ta?"
Nói xong, lại nhìn về phía tiểu nữ nhi: "Ta sớm đã nói với con là ca ca của con không dễ dàng, con đừng đi làm phiền nó!"
Trên đoạn đường này trở về, trong lòng Hồ Minh Dao còn đọng lại không ít oan ức và sợ hãi, sau khi nhìn thấy nương, nàng ta lập tức phóng thích nỗi uất ức ra ngoài, khóc lớn nói: "Con không làm phiền huynh ấy..."
Hồ Minh Chân giận dữ mắng: "Là ai chạy đến trước mặt điện hạ bưng trà rồi lại đổ nước? Y sam của ngươi còn hận không thể cởi ra trước mặt người ta, ai mà không nhìn ra ý của ngươi?" Nàng tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Đường đường là hoàng tử, dạng mỹ nhân nào mà chưa thấy qua? Chỉ với tư sắc của ngươi, lấy đâu ra tự tin cho rằng mình xứng với hắn?"
Hồ mẫu á khẩu không trả lời được.
Vệc tiểu nữ nhi muốn nhập phủ hoàng tử bà ta đương nhiên biết, từ trong đáy lòng, bà ta cũng không cho rằng chuyện này có bao nhiêu nguy hiểm, thậm chí còn cảm thấy nếu như có thể sinh hạ một đứa con cho hoàng tử thì cũng là một trợ lực rất tốt. Nhưng mà đại nữ nhi liên tục phản đối, bà ta không dám làm trái tâm ý của đại nữ nhi. Chỉ là bà ta không ngờ tiểu nữ nhi lại lớn gan như vậy, dám tự mình câu dẫn điện hạ.
Hồ Minh Dao là hài tử nhỏ nhất trong nhà, lúc Hồ phụ xảy ra chuyện cũng không ai nỡ bắt nàng ta làm cái gì. Sau này công danh của Hồ Minh Chân càng ngày càng cao, nàng ta cũng không còn phải chịu oan ức, từ trước đến nay luôn được người người truy phủng, còn chưa hề bị người nào giễu cợt như vậy. Nghe Hồ Minh Chân nói, lòng nàng ta tràn đầy bi phẫn: "Ta là muội muội của lục nguyên tài tử, có chỗ nào mà không xứng? Huynh nói như vậy chẳng qua chỉ là bởi vì chính huynh cũng coi trọng điện hạ, ta thấy huynh chính là đang đố kị với ta!"
Hồ mẫu kinh ngạc trừng lớn mắt.
Lời này đã nói trúng tâm tư của Hồ Minh Chân, nàng lập tức thẹn quá hoá giận: "Ta đố kị với một tên ngu như ngươi? Quả thực là chuyện nực cười, ta là ca ca của ngươi, ta đây chỉ là tiếc rèn sắt không thành thép, sợ ngươi làm ta mất mặt!"
"Huynh dám thề với trời không?" Hồ Minh Dao gần như thét lên: "Thề rằng huynh với điện hạ không có một chút tưởng niệm nào?"
Hồ Minh Chân trừng mắt nhìn nàng ta: "Hồ Minh Dao, ta là vì tốt cho ngươi."
"Không cần." Hồ Minh Dao cứng cổ đáp: "Ta nhập phủ hoàng tử xong, dù có sống hay chết cũng không liên can tới huynh!"
Hồ Minh Chân sửng sốt, không ngờ nàng đã hung ác như thế mà muội muội vẫn không chịu bỏ đi suy nghĩ.
Hồ mẫu nghe tiểu nữ nhi nói lời đe dọa thì vội vàng tiến lên ngăn cản: "Nói cái gì vậy hả, mau im miệng cho ta. Minh Dao, đây là ca ca của con, các con là ruột thịt cùng nương sinh ra, là người thân nhất trên đời này!"
Hồ Minh Dao tức giận đến mức nước mắt rơi ào ào: "Huynh ấy có giống ca ca chút nào đâu?"
Hồ Minh Chân chán nản ngồi trở lại trên ghế, âm thanh thấp xuống: "Nương, mấy năm nay con sống thế nào, người hẳn đều biết rõ. Vì đọc sách, con thường xuyên thức trắng đêm không ngủ, đến tận hừng đông mới híp mắt một hồi, khổ cực như vậy chỉ vì để các người có được cuộc sống tốt. Kết quả thì sao?"
Nàng cười trào phúng: "Nhị muội, ngươi không muốn nghe lời ta thì nói sớm một chút." Nói xong bèn chỉ ra ngoài viện: "Nơi này là phủ Trạng Nguyên, tất cả mọi thứ đều là ta dùng tài học đổi lấy, ngươi đã không nghe ta thì dọn ra ngoài đi!"
Hồ Minh Dao tức giận dậm chân, thật sự muốn chạy ra ngoài.
Hồ mẫu tóm lấy người lại, lo lắng nói: "Minh Dao, đừng đi!" Bà ta lại nhìn về phía đại nữ nhi, vội vàng nói: "Các con là huyết mạch chí thân, ầm ĩ náo loạn thì cũng nên biết điểm dừng. Làm loạn đến mức như này có thấy đẹp mắt không?"
Bên cạnh, Hồ Minh Dao không nghe vào một chữ nào, giãy dụa muốn chạy ra bên ngoài.
Hồ mẫu túm nàng ta trở về, giận dữ mắng: "Đứng yên cho ta!" Lại khẽ răn dạy: "Vì nam nhân bên ngoài mà cãi nhau, nếu như việc này truyền đi, con còn muốn thanh danh nữa hay không?"
Hồ Minh Dao lau nước mắt, quật cường quay mặt đi, khóc nói: "Huynh ấy coi trọng điện hạ, cho nên mới ngăn cản không cho con nhập phủ. Huynh ấy cũng không thử nghĩ xem, với thân phận của huynh ấy, rõ ràng là không thể nào có kết quả được với điện hạ. Con nhập phủ hoàng tử cũng là muốn giúp nhà ta..."
"Ta không cho phép." Hồ Minh Chân nói ra vừa nhanh vừa vội, nàng nhìn hai mẫu tử, vẻ mặt nghiêm túc: "Nương, nhị muội gả cho ai cũng được, dù là mấy vị điện hạ còn lại hoặc là các vị quan viên khác, cho dù là vào cung làm phi thì ta cũng sẽ không quan tâm. Nhưng điện hạ thì không được!"
"Nếu các ngươi làm trái ý của ta..." Nàng cười lạnh nói: "Vậy chúng ta liền cắt đứt, thù không báo, cuộc sống không liên quan."
Nói xong, mở cửa sải bước rời đi.
Hồ mẫu đuổi theo nhưng cũng không thể gọi người quay lại.
Bà ta nhìn ra được, đại nữ nhi đã thật sự nổi giận. Dậm chân, quay lại nhìn tiểu nữ nhi hơi luống cuống trong phòng: "Minh Dao, con không thể hồ nháo như vậy nữa!"
Hồ Minh Dao cũng cảm thấy mình oan ức, sau khi nàng ta đến Kinh thành, nam tử duy nhất nàng ta coi trọng chính là Tam hoàng tử. Ngoại trừ hắn, những người khác nàng ta đều không muốn gả.
Nàng ta không cam lòng thầm nghĩ: "Ca ca không thể thành thân, vì sao lại ngăn cản con?"
Hồ mẫu: "..."
Trước kia đại nữ nhi hiểu chuyện, tiểu nữ nhi xinh xắn, bà ta cảm thấy mình là người có phúc. Nhưng bây giờ, bà ta chỉ cảm thấy đau đầu, vô luận như thế nào cũng phải canh chừng tiểu nữ nhi trước đã.
Hồ Minh Chân không xin nghỉ, còn phải đến thư viện, trên đường ra khỏi thành, nàng càng nghĩ càng thấy oan ức, không nhịn được mà khóc một trận.
Chớp mắt đã đến mùa thu, mỗi khi đến ân khoa chi niên thì vào mùa thu đều sẽ có một cuộc đi săn. Hoàng thượng sẽ mang theo văn võ bá quan đích thân đi ra bãi săn Hoàng gia ở ngoại thành, năm nay còn vô cùng khai ân, cho phép gia quyến quan viên có thể tùy hành.
Bởi vì chuyện này mà những đồ vật sử dụng cho việc cưỡi ngựa ở trong thành đều bị người ta tranh đoạt, đặc biệt là y phục cưỡi ngựa và các loại đồ trang sức đơn giản.
Tần Thu Uyển không cần tranh đoạt, Vương phủ có tú nương chuyên môn sớm đã giúp nàng đặt mua tất cả các đồ cần dùng tốt nhất đến.
Đáng nhắc tới chính là, Hiền vương còn cố ý dặn dò nàng, bảo nàng đưa Hạ Trường Lễ đến.
Ngọc Lan quận chúa gần đây thường xuyên đi đến thư viện Nam Sơn, việc này đã rơi vào mắt không ít người hữu tâm. Hiền Vương phủ không biểu lộ thái độ, mọi người ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đều đang lẩm bẩm.
Nữ tử trẻ tuổi và nam tử trẻ tuổi qua lại với nhau, chỉ cần không có trưởng bối thừa nhận thì đều sẽ bị người ta đánh giá. Hiền vương làm vậy cũng là vì muốn cứu vớt danh tiếng cho nữ nhi.
Đến ngày xuất phát cuộc đi săn mùa thu, Hạ Trường Lễ đã đến trước đội ngũ của Hiền Vương phủ, thi lễ với phu thê Hiền vương.
Bản thân hắn đã có khí chất bất phàm, cộng thêm dung mạo không tệ, lại là giải nguyên An thành, tài học rõ như ban ngày. Hiền vương nhìn thấy hắn thì cũng không tìm ra khuyết điểm.
Nhưng nữ nhi mình tỉ mỉ nuôi lớn từng bị người ta lừa gạt, Hiền vương mỗi lần nhớ tới là trong lòng lại không quá dễ chịu. Mắt nhìn thấy không ra khuyết điểm, trong lòng của ông cũng không quá thả lỏng, nhưng ở trước mặt người ngoài, ông cũng không muốn làm mất mặt Hạ Trường Lễ, chỉ hừ nhẹ một tiếng: "Đi theo đi!" Lại nói thầm: "Chỉ là một văn nhược công tử, không biết có chỗ nào tốt."
Hạ Trường Lễ tiến lên quy củ hành lễ: "Hồi bẩm Vương gia, tiểu sinh sợ không thể chăm sóc quận chúa nên hơn bốn tháng trước đã bắt đầu học tập kỵ xạ, bây giờ đã có chút tiến bộ."
Tập võ phải luyện từ nhỏ, mấy tháng thì có thể học được thứ gì? Hiền vương không tin: "Người trẻ tuổi, nói chuyện đừng quá tự cao."
Hạ Trường Lễ không tranh luận, khiêm tốn lui trở về.
Động tĩnh bên này đã rơi vào trong mắt không ít người, rất nhiều người muốn cầu hôn quận chúa đều đang bóp cổ tay thở dài. Tam hoàng tử cũng nhìn thấy, hắn nhìn Hạ Trường Lễ một chút, như có điều suy nghĩ.
Bên trong thư viện Nam Sơn có hai vị thái phó cáo lão làm phu tử, cho nên, đội ngũ thư viện đến đây cách hoàng thượng không xa, Hồ Minh Chân cũng ở trong số đó, cũng nhìn thấy thái độ khó chịu của Hiền vương khi đối đãi với Hạ Trường Lễ.
Nàng ta chỉ cảm thấy chuyện này rất quen mắt, Hiền vương cũng từng nhìn nàng ta như vậy.
Nghĩ đến những tôn sùng và ưu đãi sau khi trở thành tế tử của Hiền Vương phủ, trong lòng Hồ Minh Chân lại có cảm giác vô cùng khó chịu.