Hạ Trường Lễ đột nhiên có cảm giác, nghiêng đầu nhìn sang.
Hồ Minh Chân đối mặt với ánh mắt của hắn, trong lòng cả kinh. Nàng luôn cảm thấy trong cặp mắt kia biết quá nhiều chuyện, lập tức nhịp tim như nổi trống, vô thức tránh khỏi ánh mắt của hắn.
Tránh đi xong lại cảm thấy cử động lần này quá đáng ngờ, hơi sửa sang lại một chút thần tình trên mặt, tiếp tục ngẩng đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy được bên mặt tuấn mỹ của Hạ Trường Lễ.
Lúc nhìn lại, tâm trạng nàng liền có chút phức tạp.
Hoàng thân quốc thích đúng là cái gì cũng có thể làm được, Lương Ngọc Lan đã tái giá mà vẫn còn có thể tìm được một nam nhi ưu tú như vậy.
Thế đạo bất công, lão thiên không có mắt!
Đến giờ rời đi, đội ngũ xuất phát.
Đội ngũ trùng trùng điệp điệp nên đi cũng không nhanh lắm, đến tận lúc hoàng hôn mới tới bãi săn Hoàng gia.
Bãi săn sớm đã lắp xong lều vải, lều vải ở giữa có màu vàng sáng nhất là chỗ ở của hoàng thượng, chung quanh là thân quyến hoàng thất, phi tần và Hiền Vương phủ đều ở trong đó. Xa hơn một chút mới là triều thần.
Nói trắng ra là người càng thân cận càng được hoàng thượng tín nhiệm thì càng cách gần lều vải màu vàng sáng. Tần Thu Uyển cũng ở cách đó không xa, ra ngoài là có thể nhìn thấy lều của hoàng thượng.
Hạ Trường Lễ ở ngay bên cạnh nàng, có thể thấy được hai người mặc dù còn chưa đính ước, nhưng Hiền Vương phủ đã không có dị nghị với mối hôn sự này.
Tần Thu Uyển đứng ở trước cửa quan sát hồi lâu, đang định tiến vào lều vải thì Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử đang tản bộ liền đi đến trước mặt nàng, nàng đứng lại, mỉm cười chào hỏi, ánh mắt chợt thấy một vòng thân ảnh quen thuộc.
Tam hoàng tử đứng ở cách đó không xa, đối mặt với ánh mắt mấy người, hắn chậm rãi đi tới: "Đại hoàng huynh, Tứ hoàng đệ, hai người đã thu xếp xong chưa?" Không đợi hai bọn họ trả lời, hắn lại nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Ngọc Lan, chúng ta ở rất gần, nếu có việc cần hỗ trợ thì cứ việc nói cho ta."
Ánh mắt của Tần Thu Uyển đã rơi vào phía sau hắn, giống như cười mà không phải cười: "Phụ vương ở ngay chỗ ấy, Tam hoàng huynh yên tâm, ta không có việc gì cả. Kỳ thật, cho dù có việc thì cũng không dám làm phiền hoàng huynh. Dù sao thì...hoàng tẩu vừa rồi ở trên đường hình như thân thể còn có khó chịu, tiểu Hoàng tẩu lại có thai. Huống chi, Hồ đại nhân cũng cần huynh chăm sóc."
Tam hoàng tử thuận ánh mắt nàng nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Hồ Minh Chân thân mang trường sam màu thiên thanh.
Bên cạnh, Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử liếc nhau, khẽ cười một tiếng.
Nụ cười này rất nhẹ, không có ác ý. Nhưng không hiểu sao người nghe lại cảm thấy bọn họ đang cười tình cảm giữa Tam hoàng tử và Hồ Minh Chân.
Hai nam tử hữu tình đúng là một chuyện hiếm lạ. Tiếng cười kia mặc dù không có chút ác ý nào, nhưng sắc mặt Tam hoàng tử vẫn trầm xuống.
Loại chuyện này thực sự là nói thì dễ mà nghe thì khó.
Hơn nữa, hoàng thượng không mấy khi quản lý mấy chuyện tình gió trăng của nhi tử, cũng không ngăn cản bọn họ qua lại với nam nhân, chí ít là đừng làm ảnh hưởng đến mặt mũi của hoàng thất.
Hai vị hoàng tử cùng nhau rời đi, Tần Thu Uyển không nhiều lời, cũng tiến vào lều vải.
Thấy người đã đi, Hồ Minh Chân mới chậm rãi đi tới gần, còn chưa mở miệng liền nghe thấy ngữ khí không vui của Tam hoàng tử: "Ngươi tới làm gì?"
Hồ Minh Chân kinh ngạc: "Ta đến tìm điện hạ đi vào trong rừng hái nấm."
Nếu như không có tiếng cười khẽ của hai vị hoàng tử kia, Tam hoàng tử đã đồng ý đi theo nàng ta vào trong rừng đi dạo rồi, nhưng lúc này lòng hắn tràn đầy bực bội: "Phụ hoàng vẫn còn ở đây, ngươi nên khắc chế một chút."
Nghe nói như thế, trong lòng Hồ Minh Chân không cầm được khó chịu, trên mặt cũng mang theo một chút: "Điện hạ ghét bỏ ta?"
Tam hoàng tử hơi buồn bực: "Thân phận chính ngươi như nào ngươi còn không hiểu sao? Bí mật cũng được, ngay trước mặt người khác, chúng ta không thể quá thân thiết."
Hồ Minh Chân nhịn không được nói: "Thanh giả tự thanh."
Tam hoàng tử: "..." Vấn đề là giữa hai người đúng là không rõ!
"Bôn ba một ngày rồi, mau đi về nghỉ ngơi đi!" Tam hoàng tử khoát tay áo, nhanh chóng đi về trướng bồng của mình.
Hồ Minh Chân đứng tại chỗ, thật lâu sau chưa hoàn hồn lại.
Nàng có chút không rõ, trước đó Tam hoàng tử liên tục đến thư viện Nam Sơn, mục đích là vì gặp nàng, đây cũng không phải là bí mật gì. Trước kia đều không tị hiềm, vì sao bây giờ đột nhiên lại để ý?
Hồ Minh Chân nhìn chung quanh một chút, cũng không ai có thể giúp nàng ta giải hoặc, chỉ có thể uất ức trở về trướng bồng của mình.
Tam hoàng tử đã như thế, nàng cũng không thể ở chung với hắn nữa.
Nàng xoay người rời đi, gần vua như gần cọp, thái tử tương lai cũng giống vậy. Người ngồi ở vị trí cao từ trước đến nay đều hỉ nộ vô thường, lúc này Tam hoàng tử tâm tình không tốt, nàng cũng không muốn tự tìm phiền phức.
Quan viên và gia quyến đều không ở lều vải, không ít người là lần đầu tiên nên cảm thấy rất mới lạ, dù đã đêm cũng không ngủ lại, còn đi đến các nơi khác.
Hồ Minh Chân cũng dành thời gian hàn huyên với các tiến sĩ đồng niên, lúc trở lại trong lều vải thì sắc trời đã tối.
Trong lều vải tia sáng lờ mờ, bên cạnh có cây châm lửa Thảo nhi thắp sáng, trong ánh lửa thấp thoáng, phát hiện trong phòng có một thân ảnh cao lớn. Hồ Minh Chân đầu tiên là giật mình, sau đó lập tức phát hiện thân ảnh kia nhìn rất là quen mắt, nàng lui ra phía sau một bước, giành lấy ánh lửa trong tay Thảo nhi rồi thổi tắt: "Ngươi đi ra ngoài trước đi."
Người đi rồi, nàng mới thắp sáng cây nến.
Bèn nói: "Trước đó không phải điện hạ nói hai chúng ta đừng qua lại quá mật thiết nữa sao? Ngài trực tiếp đến lều vải ta như vậy, chẳng phải là càng làm cho người ta nhàn thoại?"
Trong lời nói mang theo chút oán khí.
Hồ Minh Chân cho rằng hắn tới nói lời xin lỗi, lời ra khỏi miệng xong bèn chờ hắn mở miệng. Đợi mấy hơi cũng không nghe thấy sau lưng có động tĩnh, nàng ngờ vực quay lại, liền thấy cái mặt đen kịt của Tam hoàng tử dưới ánh nến.
Nàng giật mình, e dè hỏi: "Điện hạ, ngài có việc gì sao?"
Cái cằm Tam hoàng tử khẽ nhếch, chỉ chỉ chồng giấy trên bàn: "Tự ngươi xem đi!"
Hồ Minh Chân không hiểu ra sao, tới gần bàn, nhìn thấy phía trên toàn là trang giấy đầy chữ viết, cẩn thận nhìn lên mới nhận ra đó là sách tự khởi tố.
Nàng đưa tay cầm lên, tổng cộng có mười mấy phần, người tự khởi tố đều khác nhau, nhưng tựu chung lại là đều nhắc đến vụ án mất trộm thuế lương ở Diêu thành chín năm trước.
Nàng xem qua tờ giấy phía trên xong thì sắc mặt lập tức biến hóa, lại nhìn lại, tỏ rõ vẻ không thể tin.
Sắc mặt Tam hoàng tử hờ hững: "Đây là thư tín bên Diêu thành đưa tới, ta vừa mới cầm được. Ngươi nói thế nào?"
Hồ Minh Chân cắn cắn môi: "Ta cảm thấy bọn họ đã bị người ta dẫn dụ, hoặc là bị người ta bức bách mới có thể nói như vậy. Phụ thân ta không thể nào động thủ với thuế lương."
Nghe lời này, Tam hoàng tử phì cười.
Trước đó hắn lấy hồ sơ ở Hình Bộ, lúc đó còn có thể nói là Hiền vương xử sự cẩn thận, thu gọn đầu đuôi. Nhưng những tờ giấy này là hắn phái tâm phúc đi đến Diêu thành lấy, không thể nào sai được.
Trước đó Hiền vương chủ động nhắc tới án này, ngữ khí và thần thái đều rất tự nhiên, cộng thêm lúc này cầm được sách tự khởi tố, Tam hoàng tử cơ bản đã có thể nhận định vụ án thuế lương mất trộm chín năm trước không hề phán sai.
Sự thật bày ở trước mắt, Hồ Minh Chân vẫn còn một mực chắc chắn phụ thân nàng ta vô tội. Tam hoàng tử hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nói phụ thân ngươi oan uổng, vậy ngươi lấy ra chứng cứ đi."
Hồ Minh Chân nhìn thấy vẻ mặt của Tam hoàng tử, lập tức hiểu rõ hắn vốn dĩ không hề để mình ở trong lòng mà đã nhận định đây chính là chân tướng, lập tức tức giận đến mức vành mắt đỏ bừng: "Nếu như ta tìm được thì cần gì phải khổ tâm như thế?"
Tam hoàng tử hơi bất lực: "Minh Chân, muốn lật lại bản án cũng không phải chỉ dựa vào cảm giác của ngươi với phụ thân ngươi là được. Ngươi phải tìm ra chứng cứ mạnh mẽ hơn. Thí dụ như... Những người này không nói thật, hoặc là tìm ra được người thực sự ăn cắp thuế lương. Ngươi đọc nhiều sách như vậy thì cũng nên hiểu rõ, chỉ bằng nhận định của ngươi thì không thể nào giúp phụ thân ngươi rửa sạch oan khuất."
"Ta biết." Hồ Minh Chân cúi đầu, nước mắt từng giọt rơi xuống: "Nhưng nhân thủ phía sau màn thủ đoạn cao minh, dù đã qua vài chục năm rồi, những người kia cũng không chịu nói thật, ta có thể có biện pháp gì?"
Tam hoàng tử: "..." Sao nàng ta lại chắc chắn những người kia nói dối?
Hắn trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Minh Chân, nếu phụ thân ngươi thật sự oan uổng, ta rất tình nguyện giúp ông ấy đòi lại công đạo. Nhưng sự thật ta tra ra chính là như thế, thật xin lỗi, ta không giúp được ngươi."
Hồ Minh Chân khẽ giật mình, cũng không gò ép nữa, gật đầu nói: "Ta đã biết."
Tam hoàng tử dò xét nàng ta: "Ngươi cũng đừng làm chuyện điên rồ."
Hiền vương trên triều đình căn cơ thâm hậu, không phải là người có thể dễ dàng rung chuyển.
Nghe được lời hắn nói, Hồ Minh Chân giật mình: "Đa tạ điện hạ quan tâm. Vi thần còn muốn sống, sẽ không tùy tiện hành sự."
Hôm sau, cuộc đi săn mùa thu bắt đầu, hoàng thượng tự mình cưỡi ngựa dẫn đội, văn võ bá quan bất luận là không am hiểu hay có am hiểu thì đều lập tức đi theo.
Trong đó còn có không ít nữ quyến biết cưỡi ngựa, Hiền vương phi muốn đi tham gia náo nhiệt, còn nhất quyết phải kéo nữ nhi và nhi tức đi cùng. Thế tử phi xuất thân võ tướng, đã sớm có ý đi cùng, hai bà tức tràn đầy phấn khởi, Tần Thu Uyển cũng chỉ đành phụng bồi, coi như là vì Lương Ngọc Lan tận hiếu đạo.
Sau khi đi đến vùng đồng cỏ rộng lớn, mọi người bắt đầu kéo dài khoảng cách, quan viên không có sở trường kỵ xạ càng ngày càng cách xa hoàng thượng, mấy vị tướng quân bảo vệ hoàng thượng tiến vào rừng rậm. Thế tử phi không kìm nén được nên cũng đi theo.
Vương phi ít khi cưỡi ngựa nên chạy không đủ nhanh. Tần Thu Uyển biết Hồ Minh Chân luôn quan sát Vương phủ, nói không chừng sẽ lên cơn mà sai người động thủ với Vương phi, nàng liền ghìm chặt ngựa, đi sát bên cạnh Vương phi.
Hai mẫu tử ở trên đồng cỏ tản bộ. Không bao lâu sau, Hạ Trường Lễ cũng cưỡi ngựa đến đây.
Trên lưng ngựa của hắn đã có mấy con mồi, có chỉ ngân hồ, còn có thỏ trắng. Mấy con vật cũng chỉ hơi tổn thương trên chân và một chút xíu vết thương ngoài da.
Bãi săn này không cho bách tính tự tiện đi vào, bên trong có cung nhân chăn nuôi các loại dã vật, những con vật này cũng đều được nuôi dưỡng cẩn thận.
Phàm là nữ tử thì đều sẽ yêu thích những tiểu động vật lông xù này, Vương phi thấy vậy thì lập tức mặt mày hớn hở: "Hạ cử nhân, đây đều là ngươi bắt được hả?"
Hạ Trường Lễ tiến lên, có chút nghiêng người: "Vâng." Hắn đưa tay đưa lên hai con động vật: "Được Vương phi yêu thích là phúc khí của bọn nó."
Vương phi cười tiếp nhận: "Bọn chúng gặp được ngươi mới là số phận tốt."
Gặp phải người khác thì có thể đã bị bắn chết.
Vẻ yêu thích lộ rõ trên mặt Vương phi, bà lập tức xuống ngựa, sai người tìm thuốc trị thương băng bó cho bọn chúng.
Chỗ này địa thế bằng phẳng, một đoàn người vây quanh hai con động vật, bỗng nhiên, Tần Thu Uyển nhận thấy được sau lưng có tiếng gió bén nhọn đánh tới, muốn đưa tay đẩy người bên cạnh đi. Nhưng vừa vặn lại thấy Hạ Trường Lễ đưa tay qua, cả người hắn nghiêng thân đè lên.
Cùng lúc đó, mũi tên sắc bén mạnh mẽ đâm vào trên thân cây cách đó không xa, đầu mũi tên xuyên sâu vào thân cây, có thể thấy được người kia ra tay rất tàn nhẫn.
Nếu như trúng trên thân người thì chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Vương phi hậu tri hậu giác nhìn về phía mũi tên, chỉ thấy được một bóng người màu đỏ đang đi xa.
Người kia chính là nam tử, trên triều đình có không ít quan viên đều mặc đồ màu đỏ, Vương phi bỗng nhiên đứng dậy: "Người đâu, đuổi theo cho ta!"
Người vừa rồi rõ ràng chính là người đang định quay về chứ không phải đi săn!
Mấy tên hộ vệ đánh ngựa mà đi, Vương phi ôm lấy con thỏ trên mặt đất: "Nơi đây không hợp ở lâu, chúng ta về trước đi."
Trong đầu Tần Thu Uyển đã bắt đầu hồi tưởng lại tất cả quan viên hôm nay nàng từng thấy qua, màu đỏ thắm kia hình như là của một vị tiểu tướng họ Trần. Trong trí nhớ của Lương Ngọc Lan, Hồ Minh Chân tu kiến đê đập trở về xong hình như còn mở tiệc chiêu đãi hắn.