Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 461 - Chương 467

Chương 467
Trên đường trở về, Tần Thu Uyển cẩn thận hồi tưởng lại qua tình hình giữa Hồ Minh Chân và tiểu tướng kia.

Quan hệ không đến mức sẽ giúp nhau một ân tình lớn như vậy.

Mũi tên vừa rồi không phải là nhắm vào Vương phi hay nàng mà là nhắm vào Hạ Trường Lễ.

Mọi người trở về chỗ nghỉ ngơi, nơi này đã có không ít người, phần lớn đều là nữ quyến. Nhìn thấy Vương phi ôm ngân hồ và thỏ tới thì đều không nhịn được vây quanh.

"Nhanh như vậy đã săn được rồi sao?"

"Thân thủ Vương phi quả nhiên lợi hại."

"Thế tử phi xuất thân võ tướng, hẳn là nàng săn tới hiếu kính bà bà..."

Lúc này tâm trạng Vương phi không tốt lắm, có người ra tay với người trong nhà rõ ràng là muốn để cho Vương phủ nhìn thấy. Hoặc là người phía sau màn này muốn đối nghịch với Vương phủ.

Ở một trình độ nào đó mà nói, Vương phi cũng coi như là đã đoán được chân tướng.

Tần Thu Uyển lặng lẽ hỏi Hạ Trường Lễ bên cạnh: "Người kia hình như là nhắm về phía chàng.”

Hạ Trường Lễ gật đầu: "Đúng. Ta bình thường đối xử với mọi người khiêm tốn, chưa từng đắc tội với người nào."

Tần Thu Uyển nửa thật nửa giả cười nói: "Có thể là người ta đố kị với tài hoa của chàng."

"Có khả năng này," Hạ Trường Lễ nghiêm túc đáp: "Giống như lần uống rượu trước kia, chắc chắn là có vấn đề."

Tần Thu Uyển biết hắn vẫn đang bí mật điều tra việc này nên không nhúng tay vào, hiếu kì hỏi: "Chàng có hoài nghi ai chưa?"

"Có." Hạ Trường Lễ dừng một chút, tiếp tục nói: "Đêm đó uống rượu có chừng mười mấy người, người khuyên ta uống rượu tổng cộng có tám vị, trong đó có năm vị chỉ là quen thói làm thế, hẳn không phải là cố ý. Ba người còn lại...bây giờ đều trở về thôn quê, quê quán rất xa. Ta đã thăm dò được, nhà bọn họ đều không dư dả lắm, lúc trở về lại ngồi xe ngựa mới, còn được hạ nhân hầu hạ."

Rất rõ ràng, mấy người này đã nhận tiền phi nghĩa.

Đối với cử tử thanh danh tại ngoại mà nói thì đúng là sẽ có không ít phú thương nguyện ý giúp đỡ chỉ vì góp mấy phần thiện duyên.

Nhưng những người giống như bọn họ, thi xong là sẽ đi, cách cao trung còn rất xa. Như vậy thì phú thương dù có bạc nhiều xài không hết thì hẳn là cũng sẽ không tiếp tế bừa bãi. Cứ mỗi khi đến kỳ ân khoa là sẽ có nhiều đại tài trẻ tuổi đến kinh thành, phú thương muốn tiếp tế thì cũng có rất nhiều lựa chọn, cũng không nên chọn mấy người chắc chắn thi rớt này!

Nói cách khác, ba người rời đi này đều có vấn đề.

"Có một người cũng tiêu chảy giống ta, còn là Thông thành giải nguyên, hắn cũng là người có hi vọng được lục nguyên."

Tần Thu Uyển như có điều suy nghĩ: "Có phải là Hồ Minh Chân hay không?"

Dựa vào những việc hèn hạ vô sỉ mà nàng ta làm với Lương Ngọc Lan thì nàng ta có làm ra những việc này cũng không khiến người ta thấy lạ.

"Khó mà nói." Hạ Trường Lễ buông tay: "Ta không có chứng cứ."

Đang nói chuyện liền thấy Hiền vương mang người vội vàng trở về, đến nơi thì lập tức nhảy xuống ngựa đi thẳng đến bên cạnh Vương phi.

"Nghe nói có loạn tiễn bay về phía các nàng, có ai bị thương không?"

Vương phi lắc đầu, bên trên đồng cỏ nơi xa, thế tử phi dẫn người và dã hươu nằm gục trên lưng ngựa cũng lao vùn vụt tới. Xem ra là đã nhận được tin tức.

Tin tức truyền đi rất nhanh, sau gần nửa canh giờ, nhóm võ tướng hoàng thượng mang theo cũng đã quay về, hạ lệnh tra rõ.

Tần Thu Uyển quen biết vị Trần tiểu tướng kia, bèn đưa tay chỉ hắn: "Ta nhìn thấy là ngươi."

Trần tiểu tướng đưa tay chỉ chóp mũi của mình, không nói gì, mà là nhìn về phía người chung quanh.

Trong đám người lập tức có người xác nhận: "Ta vừa rồi cũng nhìn thấy hắn đi về phía đồng cỏ."

"Đúng, ta cũng nhìn thấy."

Nghe được có người xác nhận, trên mặt Trần tiểu tướng lộ ra vẻ áy náy: "Ta chỉ bắn con thỏ, tay trượt đi, mũi tên liền thoát dây cung." Hắn đi lên phía trước, thi lễ với Vương phi: "Ti chức có lỗi với ngài."

Sắc mặt Vương phi không tốt lắm: "Ngươi vô tình ư?"

Trần tiểu tướng kinh ngạc: "Đương nhiên là vô ý. Ti chức chỉ là một tiểu tướng nhỏ bé, nào dám động thủ với ngài?" Hắn tiếp tục thi lễ: "Chỉ mong Vương phi đại nhân đại lượng, tha thứ cho ta lần này."

Vương phi không tin lắm, nhưng người ta đã liên tục tạ lỗi, cộng thêm phía bên mình đúng là cũng không có ai bị thương, bà cũng không tiện khó xử: "Người suýt nữa bị thương là Hạ cử nhân."

Trần tiểu tướng lập tức quay người, thi lễ với Hạ Trường Lễ: "Khiến cử nhân chấn kinh là ta không đúng, cử nhân có sợ hãi quá không?"

Đại khái vì hắn đã là quan, mà Hạ Trường Lễ vẫn chỉ là cử tử. Cho nên ngữ khí của hắn có hơi không thích hợp, mang theo chút giễu cợt và khinh thường với học giả.

Hạ Trường Lễ lắc đầu: "Không sợ."

Trần tiểu tướng gật đầu: "Vậy là tốt rồi, việc này là ta không đúng, cử nhân đừng chấp nhặt với ta..."

"Nhưng ngươi đã hù dọa quận chúa." Hạ Trường Lễ cầm cung tiễn trong tay lên, tiến lên một bước, đưa tay kéo tên từ trong ống tên ra, dựng cung kéo dây cung bắn thẳng đi.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, mũi tên trong tay hắn đã bay ra ngoài.

Mũi tên khi thế sắc bén, là kiểu khí thế một đi không trở lại. Mũi tên kia lướt qua gương mặt Trần tiểu tướng làm hắn ta sợ tới mức chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Mũi tên bay ra, mạnh mẽ đâm vào trên thân cây cách đó không xa, đầu mũi tên xuyên qua thân cây mà còn chưa dừng lại, thật lâu sau, đuôi tên còn khẽ run.

Mọi người kinh ngạc, Hạ Trường Lễ sắc mặt nhàn nhạt, hướng về phía Trần tiểu tướng ngã ngồi trên mặt đất mặt không huyết sắc, không hề có thành ý mà xin lỗi: "Có lỗi với ngài, vừa rồi ta trượt tay."

Trần tiểu tướng: "..." Rõ ràng là cố ý.

Cũng đến lúc này, mọi người mới kịp phản ứng.

Ánh mắt hoàng thượng rời khỏi đuôi tên kia, nhìn về phía Hạ Trường Lễ, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc lẫn vui mừng.

Vị giải nguyên An thành này trước đó không tham gia thi hội, hoàng thượng biết được thì đã hơi tiếc hận. Nay lại nhìn thấy hắn giương cung lắp tên, một mạch thành thục như vậy, sức lực so với các lão tướng trên chiến trường không hề yếu thế.

Văn võ song toàn!

Lương quốc nhân tài xuất hiện lớp lớp là thịnh vượng chi tượng!

Trước đó Hồ Minh Chân trúng liền lục nguyên khiến hoàng thượng rất là thích thú. Nhưng phát hiện nàng là nữ tử, còn có ý lừa gạt hoàng thất, vũ nhục quận chúa, hoàng thượng vốn mười phần thích này chỉ còn lại có một phần.

Bây giờ thấy được Hạ Trường Lễ, hoàng thượng rõ ràng đã cao hứng trở lại.

Trần tiểu tướng nhìn thấy ý tán thưởng trong mắt hoàng thượng, trong lòng thầm nói một từ: hỏng bét.

Ngay sau đó, hắn ta liền nhận thấy được ánh mắt hoàng thượng nhìn qua, lập tức cúi đầu làm bộ nhu thuận: "Hoàng thượng, Hạ cử nhân hắn..."

"Chỉ là trượt tay, ngươi cũng không bị thương, không cần nhiều lời." Hắn nhìn về phía mọi người, âm thanh sáng sủa: "Săn bắn là chuyện nguy hiểm, mọi người nhất thiết phải cẩn thận, nhớ kỹ cầm mũi tên trong tay nhắm vào con mồi, chứ đừng trượt tay bắn về phía người! Nếu tổn thương người nào, trẫm sẽ trị tội!"

Mọi người cúi đầu nhận lệnh.

Trần tiểu tướng sắc mặt trắng bệch, chức quan hắn ta vốn cũng không cao, nếu không phải được tham gia săn bắn thì đến cả mặt hoàng thượng hắn ta cũng không được thấy, lúc này đã không dám nhiều lời.

Nửa giờ sau, hoàng thượng lại dẫn người đi dạo qua một vòng.

Hiền vương không đi mà ở lại trông coi thê tử.

Tần Thu Uyển cũng không lên ngựa, cùng đi với Hạ Trường Lễ vào rừng hái nấm. Hai người đi không bao xa thì liền gặp được người quen.

Tam hoàng tử cũng dẫn Hồ Minh Chân tản bộ gần đó, nhìn thấy hai người, trong phút chốc hắn ta liền không được tự nhiên, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại, tiến lên cười nói: "Ngọc Lan, nhìn bộ dạng này chắc là chuyện tốt của muội và Hạ cử nhân cũng sắp đến rồi nhỉ?"

Tần Thu Uyển cũng không phủ nhận, cười nói: "Hoàng huynh và Hồ đại nhân cũng đã lưỡng tâm rồi sao?"

Tam hoàng tử: "..."

Hai bọn họ đều là nam tử, loại chuyện này vốn cũng không nên công khai trước mặt người khác, dù tất cả mọi người đang suy đoán, nhưng cũng không ai dám hỏi ngay trước mặt như vậy.

Lương Ngọc Lan là người đầu tiên. Tam hoàng tử không ngờ nàng lại không có ý tứ như thế, lúc này hơi sửng sốt một chút.

Mặt Hồ Minh Chân hơi biến sắc: "Ngọc Lan quận chúa nói đùa rồi."

Tần Thu Uyển đáp lại: "Không có. Hồ đại nhân vốn không có ý với nữ tử, ta thấy ngươi và hoàng huynh thân mật cho nên mới hỏi thăm. Chẳng lẽ hai người các ngươi chỉ là bằng hữu?"

Nàng dò xét Hồ Minh Chân: "Hồ đại nhân, thân phận của ngươi...hẳn là sẽ không thân cận với bằng hữu bình thường như vậy chứ?"

Ánh mắt Tam hoàng tử bỗng nhiên sắc bén.

Tần Thu Uyển giống như không nhận thấy được, bỗng nhiên chạy lên mấy bước: "Chỗ này có nấm."

Hạ Trường Lễ gật đầu về phía Tam hoàng tử, coi như là đã bắt chuyện, nhanh chóng tiến lên hái. Hai người lại tiếp tục đi, rất nhanh đã biến mất trong rừng.

Tam hoàng tử đứng tại chỗ, sắc mặt không tốt lắm: "Minh Chân, có phải nàng ta đã biết thân phận nữ nhi của ngươi hay không?"

Hồ Minh Chân nghe hắn hỏi lời này, nang ta chỉ cảm thấy tê cả da đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Sao có thể thế được?"

Tam hoàng tử nhìn mặt mày của nàng ta: "Lúc ngươi nói dối sẽ vô thức sụt sịt mũi." Nói đến đây, sắc mặt hắn khó coi vô cùng: "Minh Chân, ta thực sự không ngờ ngươi lại dám giấu diếm ta chuyện lớn như vậy."

Hồ Minh Chân lắc đầu: "Nàng ta thật sự không biết." Đối mặt với ánh mắt không tin của Tam hoàng tử, nàng ngập ngừng nói: "Có thể là nàng ta đoán được."

Tam hoàng tử đưa tay bóp lấy cái cằm của nàng: "Hồ Minh Chân, nếu ngươi dám gạt ta, bản điện hạ sẽ cho ngươi biết hậu quả!"

Trái tim Hồ Minh Chân nâng lên tận cổ họng, không dám đối mặt với hắn. Yết hầu còn bị hắn bóp làm nàng ho khan kịch liệt.

Nàng xoay người ho khan, Tam hoàng tử thuận thế buông lỏng tay: "Minh Chân, lát nữa ta sẽ đi tìm phụ hoàng chủ động nói ra thân phận của ngươi!"

"Không được!" Hồ Minh Chân bật thốt lên.

Nếu như hoàng thượng biết nàng là nữ nhi, chắc chắn sẽ giận tím mặt, nói không chừng dưới cơn nóng giận sẽ khiến từ trên xuống dưới nhà họ Hồ đầu rơi xuống đất.

"Điện hạ, ta cầu xin ngài... giúp ta giấu diếm mấy ngày..."

Sắc mặt Tam hoàng tử hờ hững: "Thiên tử chi uy không thể xâm phạm, dù ta có là hoàng tử thì cũng không dám khi quân!"

Nếu để cho người khác nói cho phụ hoàng trước thì cho dù hắn có giải thích, phụ hoàng cũng sẽ không tin.

Phụ hoàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho người lừa gạt ngài, nếu như biết hắn cố ý giấu diếm, vị trí thái tử sợ là sẽ không còn là của hắn nữa.

Hắn thực sự không chịu đựng nổi hậu quả như vậy.

Hồ Minh Chân vô cùng hoảng sợ: "Điện hạ, ngài hãy giúp ta lần này, về sau ta làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của ngài..."

"Bên cạnh ta không thiếu người hầu, cũng không thiếu trâu ngựa." Tam hoàng tử kéo lại vạt áo chẳng biết đã rơi vào trong tay nàng ta từ lúc nào: "Chính ngươi tự trân quý cuộc sống bây giờ đi."

Hắn nhấc chân rời đi, Hồ Minh Chân sao có thể cho hắn rời đi?

Nàng bước nhanh đi theo, lại kéo tay áo của hắn lại: "Điện hạ, ta cầu xin ngài."

Tam hoàng tử giận đáp: "Ngươi có bỏ ra hay không!"

Trong giọng nói bao hàm tức giận, Hồ Minh Chân cũng không buông tay, hai người giằng co hồi lâu, thấy Tam hoàng tử không chịu giúp một tay, nàng cắn răng: "Điện hạ, người quên chuyện người muốn ở lại thư viện Nam Sơn đêm đó sao?"

Tam hoàng tử: "..."

Hắn trừng lớn mắt: "Ta đã giúp phụ thân ngươi điều tra, ngươi còn muốn thế nào?"

"Ta chỉ muốn tiếp tục sống mà thôi." Nếu như không tất yếu, Hồ Minh Chân cũng không muốn uy hiếp Tam hoàng tử, nhưng bây giờ nàng đã cùng đường mạt lộ nên cũng chỉ có thể ra hạ sách này: "Điện hạ, nếu ngài bẩm báo thân phận của ta, trước khi hoàng thượng trị tội ta, ta sẽ đem chuyện đêm đó nói thẳng ra. Là ngài chuốc say ý đồ khi nhục ta..."

Tam hoàng tử nghe nàng nói, trong lồng ngực tràn đầy phẫn nộ, suýt nữa tức giận thăng thiên.

Hắn cực kỳ phẫn nộ: "Ngươi muốn uy hiếp ta?"

Thân là hoàng tử, muốn im hơi lặng tiếng giết chết một người cũng rất dễ dàng.

Trái tim Hồ Minh Chân lập tức rơi vào trầm mặc: "Điện hạ, ta cũng không muốn như thế..."

 
Bình Luận (0)
Comment