Bất luận trong đáy lòng Hồ Minh Chân có không muốn uy hiếp hắn nhiều đến mấy.
Thì lúc này cũng không thể không uy hiếp.
Tam hoàng tử cũng giống vậy, bất luận giữa hai người có bao nhiêu tình nghĩa, hắn cũng không thể dễ dàng tha thứ cho người uy hiếp mình.
"Ngươi buông tay ra."
Hồ Minh Chân khóc lắc đầu: "Điện hạ, đừng ép ta."
Tam hoàng tử nhìn thấy nước mắt của nàng ta thì lại không hạ thủ được. Hắn rất chán ghét mình cứ không quả quyết như vậy, vuốt vuốt mi tâm: "Ngươi buông tay ra trước đã, ta sẽ không đi cáo trạng."
Hồ Minh Chân nhào vào trong ngực hắn: "Điện hạ, ta biết ngay ngài là tốt nhất với ta. Cám ơn ngài..."
Đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau sau khi biết được thân phận của Hồ Minh Chân, Tam hoàng tử giơ tay lên, nhận thấy được người trong ngực mềm mại, hắn thở dài, rốt cuộc vẫn đặt tay lên trên vai của nàng.
"Đừng khóc, để người ta trông thấy thì không tốt đâu."
Hồ Minh Chân lắc đầu: "Điện hạ, ta không nhịn được."
Tam hoàng tử tiếp tục hỏi thăm: "Ngọc Lan thật sự không biết thân phận của ngươi?"
Biết!
Nhưng Hồ Minh Chân không dám nói.
Giống như trước đó nàng ta đoán, nếu Tam hoàng tử biết được người khác biết thân phận của nàng thì sẽ không bao giờ giúp nàng giấu diếm nữa. Nàng liên tục lắc đầu: "Thật sự không biết. Khi đó ta tìm hoàng thượng thừa nhận mình chỉ thích lam nhan, thật sự là vì không đành lòng nhìn quận chúa đi theo ta khổ sở, cũng không phải là bởi vì bị nàng ta phát hiện thân phận. Điện hạ, ngài hãy tin ta!"
Tam hoàng tử nhíu mày lại, không trả lời.
Hoàng hôn, hoàng thượng mang theo võ tướng thắng lợi trở về, phong thưởng cho quan viên đi săn được nhiều nhất, một đoàn người trở về lều vải.
Sáng sớm ngày mai lên đường hồi cung.
Tối ngày hôm đó, rất nhiều người kích động đến mức ngủ không yên, lúc nửa đêm còn chạy nhảy bốn phía.
Hồ Minh Chân cho rằng chỉ dựa vào tình cảm mà cầu xin Tam hoàng tử giúp mình giấu diếm thì cũng không ổn. Trong đêm, nàng mang theo một bầu rượu, lén lén lút lút mò tới lều vải của Tam hoàng tử. Tại cửa ra vào bị người ta ngăn lại, nàng nói ra thân phận, người bên trong tuy rất bực mình nhưng cũng cho nàng đi vào.
"Điện hạ, ta...chúng ta là bèo nước gặp nhau, ngài giúp ta ân tình lớn như vậy, trong lòng ta đều nhớ kỹ. Đại ân đại đức không thể báo đáp, chỉ muốn xin ngài uống chén rượu nhạt."
Tam hoàng tử nhìn nỗi thấp thỏm giữa lông mày của nàng, trong lòng thở dài, nhận lấy vò rượu, còn sai người đưa tới một chút đồ nhắm. Hai người ngồi đối diện nhau, trong lòng đều có việc, rượu nhập khổ tâm, chỉ cảm thấy càng thêm phát sầu.
Hai người uống vào rồi lại uống vào, say rượu ngã ở trên bàn.
Buổi sáng hôm sau, Tam hoàng tử tỉnh lại, phát hiện trong ngực mềm mại, rũ mắt liền thấy Hồ Minh Chân đang ngủ say, tóc đen như mực, nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, tâm hắn khẽ động, xoay người hôn lên.
Hồ Minh Chân vốn dĩ không ngủ say, nhận thấy được động tác của hắn thì hai tay bèn đặt lên cổ của hắn.
Hai người đang lúc tình tứ thì rèm bị người xốc lên, Tứ hoàng tử đi vào. Nhìn thấy hai người quấn nhau trên giường hắn lập tức đưa tay che mắt lui về sau: "Hoàng huynh, bây giờ đang là giữa ban ngày, huynh làm sao lại..."
Tam hoàng tử giật mình bừng tỉnh, lui về sau. Hắn ngồi ở trên giường, trông rất là ảo não.
Sắc mặt Hồ Minh Chân tái nhợt: "Điện hạ, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Tam hoàng tử nhìn nàng, ánh mắt chớp tắt, nửa ngày sau mới nói: "Ngươi đi trước đi, nơi này giao cho ta."
Hồ Minh Chân bị ánh mắt của hắn nhìn mà trong lòng hốt hoảng, nghe được một câu cuối cùng, bèn lộn nhào xuống giường, nhanh chóng chạy ra cửa.
Lúc Tứ hoàng tử tiếp tục đi vào, Tam hoàng tử đã đứng dậy ngồi xuống trước bàn: "Hoàng đệ, sớm như vậy, sao đệ lại tới?"
Nghe vậy, Tứ hoàng tử khoát tay áo: "Đừng nói nữa, đêm qua đệ ở trong lều khắp nơi đều là con muỗi, cắn khắp toàn thân đệ làm đệ ngủ chẳng ngon. Đệ nghe người ta nói huynh cũng một đêm không ngủ, cho nên mới tìm tới." Nói đến đây, hắn tỏ rõ vẻ chế nhạo cười nói: "Đệ một đêm không ngủ là đấu trí đấu dũng với con muỗi. Hoàng huynh lại còn ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, quả nhiên là đồng nhân không đồng mệnh!"
Ban đầu Tứ hoàng tử cũng có dã tâm, nhưng mà bị phụ hoàng răn dạy mấy lần thì hắn đã biết mình mất hi vọng, cho nên càng thêm phóng túng, xưa nay không che giấu sở thích của mình. Hắn hơi tới gần một chút, tràn đầy phấn khởi hỏi: "Hoàng huynh, nam tử và nữ tử khác nhau rất lớn... Trước đó ta nghe người ta nói huynh và Hồ đại nhân có quan hệ rất thân mật, còn tưởng rằng là tin đồn, không ngờ huynh thật sự... Hồ đại nhân tướng mạo tốt, hoàng huynh đúng là biết cách chọn."
Đúng là lớn gan thật.
Đến cả Trạng Nguyên phụ hoàng thân phong cũng dám động vào!
Nếu như vấn đề này truyền đi, sợ là lại mất cơ hội đăng lâm tuyệt đỉnh. Nghĩ đến chỗ này, Tứ hoàng tử nhíu mày lại, bây giờ trong tất cả huynh đệ, lão tam coi như là người đứng đầu. Trên thế giới này mỹ nhân nhiều như vậy, nam tử mỹ mạo cũng không ít, vì sao hắn lại muốn tự tìm đường chết?
Nghĩ như vậy, hắn bỗng nhiên đã nhận ra sắc mặt lão tam không vui, nghĩ đến một khả năng nào đó, trong lòng của hắn run lên... không phải là mình bị người ta tính kế đấy chứ?
"Hoàng huynh, ta thật sự là vì nghe được người bên ngoài nói huynh cả đêm không ngủ, cho nên mới tới."
Tam hoàng tử vuốt vuốt mi tâm, người đứng bên cạnh hắn bắt đầu trở nên thận trọng. Đêm qua Hồ Minh Chân đi tới nhưng không mang theo người nào, hai người ở trong lều cũng không gây ra tiếng động lớn, nếu như không phải Tứ hoàng tử xông tới thì chuyện hai người bọn họ qua đêm vốn dĩ không có người nào biết.
"Hoàng đệ, đêm qua đệ ngủ không ngon, ánh mắt hơi hoảng hốt. Chuyện vừa rồi đệ thấy vốn dĩ chưa từng xảy ra, đều là đệ đang nằm mơ."
Tứ hoàng tử: "..."
Thế không bằng người, hắn có thể làm thế nào?
Chỉ có thể thừa nhận con mắt của mình không tốt, bèn gật đầu: "Đệ nhớ rồi."
Tam hoàng tử nhìn hắn quay người rời đi, lúc hắn ra cửa thì tiếp tục dặn dò: "Hoàng đệ tốt nhất ít uống rượu thôi, nếu say rượu nói năng xằng bậy thì đừng trách ta không khách khí!"
Động tác Tứ hoàng tử hơi ngừng lại, trong lòng uất ức không thôi, nghĩ đến lát nữa ra ngoài phải khảo vấn hai tên nói chuyện phiếm một phen. Rốt cuộc là cái tên nào gan to bằng trời dám lợi dụng hắn!
Hắn sải bước đi ra ngoài, vòng một vòng từng cái lều vải một, cũng đã hỏi một vòng, nhưng vẫn không tìm được hai người kia. Hắn không cam tâm, không có việc gì đi dạo khắp nơi, chờ mong có thể đụng được hai người kia.
Hai cung nhân không tìm được, ngược lại lại thấy được Hồ Minh Chân.
Hắn ta đang không kiên nhẫn ứng phó với một nữ tử tuổi trẻ, Tứ hoàng tử dừng chân lại, như có điều suy nghĩ.
Theo lý thuyết, Hồ Minh Chân thân là triều thần, quan hệ với hoàng tử như thế đương nhiên là phải cố gắng che càng chặt càng tốt. Nhưng vừa rồi hắn vào cửa Hồ Minh Chân đầu tiên là nhìn hắn, sau đó mới nhớ tới việc tránh đi.
Phản ứng bình thường nếu như bị người ta phát hiện, chẳng lẽ không phải là nên giấu mặt đi sao? Tại sao lại sợ hắn không nhìn thấy hắn ta?
Tứ hoàng tử chậm rãi tiến lên: "Hồ đại nhân mệt nhọc một đêm, sao không nghỉ ngơi đi?"
Vành mắt Hồ Minh Dao đỏ đỏ, nàng ta không biết Tứ hoàng tử, nhưng lại biết ám văn kim tuyến mà chỉ hoàng tử mới có, lúc này khẽ hành lễ: "Thỉnh an điện hạ."
Tứ hoàng tử rất là hiền hoà khoát tay áo: "Vị này là ai, tại sao lại khóc?" Hắn cười giỡn nói: "Tiểu cô nương khóc như vậy thật là khó coi."
Hồ Minh Chân âm thầm trừng mắt liếc muội muội, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Đây là xá muội, tính tình hơi kiêu ngạo, hay khóc nhè, để điện hạ chê cười rồi."
"Có câu nữ tử làm bằng nước, thích khóc là thiên tính, kiêu ngạo chút cũng bình thường." Tứ hoàng tử ôn nhu, lấy khăn ra đưa lên: "Đừng khóc."
Hồ Minh Dao vô thức nhận lấy, nắm khăn đàn hương ở trong tay, nàng ta chỉ cảm thấy thật không chân thực, gương mặt xấu hổ đỏ bừng.
Trước đó cảm thấy Tam hoàng tử hiền hoà, bây giờ xem ra, Tứ hoàng tử cũng không kém bao nhiêu, thấp giọng nói tạ.
Tứ hoàng tử khoát khoát tay: "Không cần cám ơn, con người của ta rất là thương hương tiếc ngọc."
Hồ Minh Chân nhìn muội muội mặt đỏ tim run rõ ràng là tâm viên ý mã, trong lòng tỏa ra dự cảm không tốt.
"Minh Dao, muội về lều vải trước đi."
Lần này, nàng không có ý định mang mẫu thân cùng muội muội theo nên sớm đã dặn dò các nàng ở nhà đóng cửa không ra ngoài.
Kết quả, nương bị muội muội thuyết phục, nói là tất cả quan viên gia quyến đều đến nơi đây, ra đi dạo một vòng thì hôn sự cũng dễ dàng hơn chút.
Hồ mẫu suy nghĩ rất đơn giản, tiểu nữ nhi một lòng muốn nhập phủ hoàng tử nhưng lại bị cự tuyệt, trong lòng đang khó chịu. Đi ra một chuyến này cũng coi là đền bù cho tiểu nữ nhi.
Hồ Minh Dao cũng không phản bác, hướng về phía Tứ hoàng tử thi lễ, lại nói thêm câu tạ, lắc mông tiến vào lều vải. Bóng người sắp biến mất, nàng quay đầu lại, liền đối mặt với mặt mày mỉm cười của Tứ hoàng tử thì càng thêm ngượng ngùng, bối rối chạy vội đi vào.
Không bao lâu sau, Hồ Minh Chân vào cửa, thấy nàng ta nâng má ngẩn người, bèn gõ bàn một cái nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, ta sẽ không để cho muội nhập phủ Tứ hoàng tử."
Nghe nàng nói như thế, Hồ Minh Dao đột nhiên liền giận: "Trước đó huynh nói ta đi đến đâu cũng được, chỉ có Tam điện hạ là không được. Bây giờ thấy có người mới, huynh lại không đồng ý, ta thấy huynh chính là không muốn ta sống tốt."
Thật sự không phải vậy!
Chủ yếu là Hồ Minh Chân vừa mới tính kế Tứ hoàng tử, hắn rất có thể sẽ lên lòng nghi ngờ nên mới đến tìm Nhị muội. Dưới tình hình như vậy, nàng nào dám ý kiến nữa?