Chương 469
Hồ Minh Chân nhìn vẻ mặt ủy khuất của muội muội, cắn răng nói: "Tóm lại muội gả cho ai cũng được, nhưng huynh đệ bọn họ thì không được." Sợ muội muội không phục, nàng thuận miệng tìm một lý do: "Tứ hoàng tử nam nữ không kị, bên cạnh còn nuôi tiểu quan, không phải là một lương nhân."
Hồ Minh Dao cắn môi, quật cường trừng mắt nhìn nàng.
Hôm nay phải lên đường hồi cung, bên ngoài đã có người đang thúc giục bọn họ gấp rút tập kết. Hồ Minh Chân là phu tử của thư viện, phải đi quản lý học sinh nên chỉ dặn dò thêm vài câu rồi nhanh chóng chạy ra khỏi lều vải.
Nàng bận rộn như thế, tất nhiên là cũng không biết Tứ hoàng tử đã đi liền quay lại, còn đưa cho Hồ Minh Dao một viên ngọc bội óng ánh sáng long lanh.
Đợi đến khi Hồ Minh Chân thu xếp tốt cho các học sinh ở thư viện rồi chạy về nhà định nói chuyện với nương một lúc, Tứ hoàng tử phủ liền mời bà mối mang theo lễ vật tới cửa. Lúc đó, Hồ Minh Chân còn chưa trở về, Hồ Minh Dao không nhắc đến chuyện vừa xảy ra, Hồ mẫu không biết giữa hai tỷ muội đã có những chuyện gì. Lúc thấy người của phủ hoàng tử, trong lòng liền suy nghĩ đến lời đại nữ nhi dặn dò là không được đi đến phủ của Tam hoàng tử.
Hồ mẫu thấy được tiểu nữ nhi với vẻ mặt ngượng ngùng ở bên cạnh, đây cũng không phải là phủ Tam hoàng tử. Cho nên bà ta mới tiếp nhận lễ vật, đồng ý mối hôn sự này.
Vẫn là câu nói kia, trong đáy lòng Hồ mẫu vẫn muốn để tiểu nữ nhi giúp gia đình một tay. Nếu như có thể sinh hạ một hài tử cho hoàng thất thì Hồ gia cũng có thêm nhiều con đường lùi.
Lúc Hồ Minh Chân về, vừa vặn nhìn thấy hai mẫu tử vui mừng hớn hở mở quà, nàng nhìn đủ loại hộp to to nhỏ nhỏ trong phòng, mi tâm nhăn lại: "Nương, người lại mua thêm đồ cho muội muội?"
Hồ mẫu mặt mày cong cong: "Minh Chân, con trở về thật đúng lúc." Bà ta mỉm cười chỉ vào những cái hộp kia: "Vừa rồi bà mối của phủ hoàng tử tới cửa..."
Trong đầu Hồ Minh Chân ầm vang một tiếng, bật thốt lên hỏi: "Người đồng ý?"
Nhìn thấy sắc mặt đại nữ nhi biến đổi, Hồ mẫu không hiểu ra sao: "Không thể đồng ý sao? Ta thấy người của phủ hoàng tử rất thành tâm, Tứ điện hạ còn đưa cho muội muội của con một viên ngọc bội thiếp thân, hẳn là rất coi trọng..."
Trong đầu Hồ Minh Chân mê màng, không đứng vững được, chán nản lui lại một bước, đưa tay vuốt trán: "Lùi đi!"
"Ta không lùi!" Hồ Minh Dao tiến lên một bước: "Vừa rồi đã quyết định ngày kiệu hoa phủ Hoàng Tử sẽ tới." Nàng ta cứng rắn nói: "Điện hạ đã hứa hẹn là chỉ cần ta có mang thì sẽ để ta làm Trắc phi."
Nhìn muội muội cứ muốn đối nghịch với mình, Hồ Minh Chân không thể nhịn được nữa, nổi giận nói: "Ngươi cho rằng hắn coi trọng cái gì của ngươi?"
Hồ Minh Dao đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức cả giận nói: "Ta là muội muội của huynh, cứ nói xấu ta như vậy thì đối với huynh có chỗ tốt gì? Ta dung mạo tốt, gia thế tốt, vì sao không thể vào phủ hoàng tử? Huynh cho rằng trên đời này chỉ có huynh ưu tú nhất, người bên ngoài đều không bằng huynh, coi trọng huynh thì được, coi trọng ta chính là vì có mưu đồ khác?"
Nàng ta càng nói càng giận, tức giận đến mức nước mắt rơi xuống, đưa tay vuốt một cái, nói: "Huynh yên tâm, thân phận Tứ hoàng tử tôn quý, ta không giúp được hắn. Về sau ta vào phủ hoàng tử, sống hay chết cũng không liên can tới huynh."
Hồ Minh Chân nghe tin ngày mốt kiệu hoa sẽ tới cửa thì liền biết việc này đã không thể sửa đổi. Nghe thấy muội muội nói ra lời đe dọa, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy mỏi mệt, nàng vuốt vuốt mi tâm: "Minh Dao, ngươi đã trưởng thành, ta không quản được ngươi. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, chuyện liên quan tới thân phận của ta và cả chuyện ta và Tam hoàng tử âm thầm qua lại, ta không cho phép ngươi nói với bất kỳ người nào. Nếu không, ta trốn không thoát, ngươi cũng giống vậy!"
Nàng nói rất nghiêm túc, Hồ Minh Chân mặc dù còn đang nổi nóng, nhưng cũng ghi nhớ lời này.
Một bên khác, Tần Thu Uyển khi biết Tứ hoàng tử muốn nạp Hồ Minh Dao làm thiếp thì liền đoán được chuyện không đơn giản. Những ngày qua nàng cũng không nhàn rỗi, lén lút tra xét ân oán giữa các hoàng tử. Tứ hoàng tử là đồng tính bị hoàng thượng phát hiện, bao gồm cả những lần bị chán ghét mà vứt bỏ trước đó đều là nhờ công lao của Tam hoàng tử.
"Hoàng thượng dự định sang năm khai ân khoa." Hiền vương đang nói chuyện phiếm, cười nói: "Lát nữa con bảo Trường Lễ chuẩn bị cẩn thận."
Từ khi cuộc đi săn mùa thu Hạ Trường Lễ được lộ diện trước mặt phu thê Hiền vương thì sau đó, hắn thường xuyên đến Vương phủ kính cẩn thăm hỏi, Vương gia gặp hắn nhiều lần, phát hiện tính hắn rất nhẫn nại.
Sau đó ông ta còn phát hiện bất luận mình nói cái gì, Hạ Trường Lễ cũng đều có thể đáp lại, công phu kỵ xạ cũng không yếu, Vương gia càng xem càng thích, đã nghĩ đến chuyện mau chóng định người này, miễn cho bị người khác đoạt đi.
"Được." Tần Thu Uyển cười đáp ứng.
Thi hội ba năm một lần, vào thời điểm đặc biệt như vậy thì làm càng sớm càng tốt. Tần Thu Uyển không nghe nói đến mấy tin đồn gần đây, nhưng mà tuổi tác quan viên trên triều đình đều quá cao, hoàng thượng có lẽ sẽ muốn lựa chọn người trẻ tuổi.
Hạ Trường Lễ không dám khinh thường, đối với chuyện này rất là thận trọng, đóng cửa xong lại bắt đầu khổ đọc.
Tần Thu Uyển không có việc gì, sau khi Hồ Minh Dao vào cửa, nàng còn cố ý đi đến phủ hoàng tử.
Sau khi thành thân, Hồ Minh Dao đã búi tóc phụ nhân, quy củ đứng ở bên cạnh hoàng tử phi. Nhìn thấy Tần Thu Uyển vào cửa, nàng ta liền cùng các thiếp thất bên cạnh hành lễ.
Nói thật, so với lúc Lương Ngọc Lan làm tẩu tẩu thì nàng ta lúc này biết điều hơn không ít.
Trước kia Hồ mẫu luôn nói tiểu nữ nhi bị làm hư, tính tình tùy hứng, muốn Lương Ngọc Lan quản lý.
Kỳ thật chỉ cần xuống tay độc ác thì tính tình cũng sẽ bớt đi.
Hồ Minh Dao nhìn quận chúa cùng hoàng tử phi nói cười yến yến, trong lòng vô cùng khó chịu. Nàng ta còn tưởng là sau khi vào phủ hoàng tử mình sẽ sống tốt hơn, nhưng mà sự thật thì không phải là như thế. Hai ngày này nàng ta không hiểu quy củ bị phạt mấy lần, đã vậy còn bị các thiếp thất chế nhạo.
Hôm nay gặp lại tẩu tẩu cũ, xem như cũng khiến cho nàng ta cảm thụ được sự khác nhau giữa thân phận hai người.
Lúc Lương Ngọc Lan làm tẩu tẩu của mình, nàng ta có thể không biết lớn nhỏ, tùy ý vui cười giận mắng. Bây giờ nàng là quận chúa cao cao tại thượng, nàng ta chỉ có thể đứng ở trong góc nhỏ thận trọng từ lời nói đến việc làm, sợ một bước đạp sai thì lại bị trách phạt.
"Điện hạ nhất định muốn nạp nàng ta, ta thực sự không ngăn được." Hoàng tử phi tỏ rõ vẻ áy náy.
Người hữu tâm trong kinh thành đều biết chuyện Hồ Minh Chân lừa gạt Ngọc Lan quận chúa. Hôn sự hết hiệu lực thì cũng đã đoạn tuyệt qua lại. Bởi vậy mới có thể thấy được, Ngọc Lan quận chúa chán ghét Hồ gia như thế nào.
Vào lúc này, Tứ hoàng tử lại không để ý chuyện đường muội bị oan ức rước Hồ gia nữ về nhà... Thấy thế nào cũng là vì sắc đẹp mà không để ý thân tình.
"Không sao." Tần Thu Uyển chân tâm thật ý nói. Thực ra, nàng rất tình nguyện nhìn thấy Tứ hoàng tử dùng Hồ gia tỷ muội để đả kích Tam hoàng tử.
Sự xuất hiện của nàng ta lại nhắc nhở Tứ hoàng tử phi một lần nữa về ân oán giữa Hiền Vương phủ và Hồ gia.
Mấy vị hoàng tử đều muốn giao hảo với Hiền Vương phủ, chí ít là không thể trở mặt.
Cho nên, sau khi Tần Thu Uyển tới cửa một chuyến, cuộc sống của Hồ Minh Dao vốn đã không dễ chịu lại càng thêm khổ sở. Nàng ta vừa ra khỏi cửa đã đe dọa tỷ tỷ nên lúc này cũng không dám đi nhờ vả. Chỉ là trong đêm hầu hạ Tứ hoàng tử cũng không nhịn được phàn nàn vài câu.
Tình cảm của Tứ hoàng tử dành cho nàng ta cũng không sâu đậm như nàng ta tưởng, phủ hoàng tử quá nhiều mỹ nhân, mười ngày nửa tháng có thể gặp được một lần đã coi như là may mắn.
Nghe nàng ta nói gần đây phải chịu oan ức, Tứ hoàng tử mặt không đổi sắc, đưa tay bóp lấy cằm của nàng ta, xoay người hôn lên: "Minh Dao, kỳ thật người ta thích nhất chính là ca ca của nàng."
Hồ Minh Dao còn đang đắm chìm trong cái hôn ngọt ngào kia, nghe nói như thế, khuôn mặt lập tức trắng bệch.
Tứ hoàng tử tiếp tục nói: "So với nữ tử, ta ưa thích nam nhi hơn. Đáng tiếc lại bị Tam hoàng huynh đoạt đi..."
Những ngày qua, Hồ Minh Dao phải chịu quá nhiều oan ức, bây giờ đến cả người duy nhất xem trọng cũng để ý đến tỷ tỷ, trong nội tâm nàng ta bị đố kị lấp đầy, bản thân tính tình vốn xúc động, nghe nói như thế, bèn bật thốt lên: "Nàng ta cũng là nữ tử!"
Lời ra khỏi miệng, nàng ta mới giật mình vì mình thất ngôn, vội vàng bịt miệng lại.
Tứ hoàng tử hơi sững sờ.
Buổi sáng hôm đó sau cuộc đi săn mùa thu trở về thành, hắn đã tận mắt thấy hai người ôm nhau trên giường. Khi đó chỉ cảm thấy chuyện Hồ Minh Chân xuất hiện khá là không hợp lý, cho nên mới nạp Hồ Minh Dao qua cửa. Vốn cho rằng Hồ Minh Chân có mục đích gì không thể cho ai biết, không ngờ lại là như vậy.
Thì ra là thế!
Trước kia hắn đã cảm thấy Hồ Minh Chân quá mức thanh tú, hoá ra hắn ta vốn dĩ không phải là nam nhân.
Tam hoàng huynh và Hồ Minh Chân đã làm chuyện trên giường, chắc chắn là đã biết thân phận thật sự của hắn ta... Nghĩ đến việc một hoàng tử được phụ hoàng xem trọng lại giấu diếm chuyện lớn như vậy, Tứ hoàng tử kích động đến mức nhịp tim như nổi trống.
Hồ Minh Dao nhìn sắc mặt hắn, vội vàng kéo tay áo hắn lại: "Điện hạ, ta nói lung tung, ngài đừng coi là thật. Ca ca là nam tử..."
Tứ hoàng tử trấn an mỉm cười: "Thân phận nam nữ cách nhau rất xa, tỷ tỷ của ngươi nhất định phải xuất giá. Vấn đề này không lừa được bao lâu, sớm muộn gì cũng sẽ rõ ràng khắp thiên hạ."
Theo Hồ Minh Dao, nàng ta và Tứ hoàng tử là phu thê, nam nhân trước mặt này cũng là người thân cận nhất của nàng ta ngoại trừ nương, lúc này sợ tới mức nước mắt rơi xuống: "Nhưng đây là tội khi quân."
Tứ hoàng tử lắc đầu bật cười: "Người khi quân chính là hắn, có liên quan gì đến nàng? Nàng là nữ nhân của ta, nàng yên tâm, bất luận xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ che chở cho nàng."
Hồ Minh Dao cảm động, nước mắt rưng rưng.
Nàng ta biết thân phận của Hồ Minh Chân không thể bại lộ, vấn đề này chỉ cần bại lộ, thiên tử giận dữ, từ trên xuống dưới nhà họ Hồ đừng nghĩ đến việc sống sót. Cho nên, nàng ta vẫn luôn sợ hãi, chỉ sợ ngày nào đó bị ta người phát hiện, mình cũng sẽ bị liên luỵ biến thành một oan hồn.
Nghe được lời nhắc nhở chắc chắn, nàng ta liền buông xuống lo lắng. Dù đã làm ra chuyện nguy hiểm mất mạng, Hồ Minh Dao cũng không nhịn được ôm Tứ hoàng tử khóc lớn.
Tứ hoàng tử không an ủi nàng ta được bao lâu, rất nhanh đã đứng dậy vào cung. Quỳ gối trước mặt hoàng thượng, đem chuyện Hồ Minh Chân là nữ nhi nói thẳng ra: "Phụ hoàng, việc này can hệ trọng đại, nhi thần vừa nghe nói tin tức này thì lập tức liền vào cung, không dám giấu diếm. Tam hoàng huynh đã bị sắc đẹp mê hoặc, vậy mà lại mưu toan giấu diếm người..."
Hoàng thượng nghiêm mặt hỏi: "Lão tam đã biết thân phận của nàng ta?"
Tứ hoàng tử lập tức đem chuyện hôm đi săn mùa thu nói ra, cuối cùng nói: "Hoàng huynh và Hồ đại nhân thân mật như vậy, không thể nào không phát hiện."
Hoàng thượng khoát tay áo: "Trẫm biết rồi, con trở về đi."
Không thấy phụ hoàng nổi giận, trong lòng Tứ hoàng tử liền thấp thỏm.
Sau khi Tứ hoàng tử đi, Hoàng thượng trầm ngâm hồi lâu, phân phó nói: "Gọi Hồ Minh Chân và lão tam đến cho trẫm."
Hồ Minh Chân ở tận thư viện Nam Sơn nên tới rất muộn. Vừa vặn Tam hoàng tử đang giúp Hình Bộ tra án nên cũng đi ra ngoại thành, biết được phụ hoàng cho mời, lại còn đi cùng với Hồ Minh Chân. Sau khi nghe ngóng, hắn liền biết được trước khi mời mình Tứ hoàng tử đã đi qua Cần Chính Điện, hắn còn có cái gì không hiểu nữa?
Một đường vô cùng nóng ruột, ở cửa cung gặp được Hồ Minh Chân, hắn khẽ mắng: "Không phải ngươi nói là đã dặn dò Hồ Minh Dao để nàng ta không nói lung tung nữa sao? Vì sao Tứ hoàng đệ lại biết?"
Hồ Minh Chân vốn không biết nguyên do hoàng thượng tìm mình, nghe Tam hoàng tử nói thì lập tức đoán được hơn phân nửa chân tướng, lúc này sắc mặt trắng bệch: "Nó đã hứa với ta. Điện hạ, muội muội ta nhát gan, chắc chắn là không muốn chết, nó chắc là sẽ không nói với Tứ điện hạ thân phận của ta..."
"Chắc là?" Tam hoàng tử tức giận đến mức ngực phập phồng: "Ngươi bây giờ hãy suy nghĩ xem lát nữa phải giải thích như thế nào với phụ hoàng đi! Ta tự thân khó đảm bảo, không bảo vệ được ngươi, đừng hi vọng gì ở ta!"
Hồ Minh Chân sợ hãi vô cùng, so với lần giải trừ hôn ước với Ngọc Lan quận chúa còn sợ hãi hơn, chân giống như là giẫm ở trên bông, đầu nặng chân nhẹ, tay áo run rẩy không ngừng, đi cũng không đi nổi.