Quá mức sợ hãi, Hồ Minh Chân tiến vào đại điện xong còn phải ráng chống đỡ lấy mới không bị té ngã trên đất. Lúc quỳ xuống, chân mềm nhũn, có chút chật vật.
Tam hoàng tử gặp phụ hoàng đã rất nhiều lần, mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn có thể ráng chống đỡ không lộ e sợ, lúc mở miệng ngữ khí cũng khá bình thường: "Nhi thần bái kiến phụ hoàng."
Nhìn thấy hai người vào cửa, hoàng thượng để tay xuống sổ gấp, nói: "Vừa rồi lão tứ tới nói là nhìn thấy hai người các ngươi thân mật?"
Tam hoàng tử thầm cắn răng: "Hoàng đệ có thể đã nhìn lầm."
"Nó nói không nhìn lầm." Sắc mặt hoàng thượng nghiêm túc: "Con giải thích thế nào?"
Hồ Minh Chân cúi đầu, không dám lên tiếng, cố gắng giảm đi sự tồn tại của mình.
Tam hoàng tử cảm thấy mình giống như là bị gác ở trên lửa nướng, giờ khắc này cảm thấy vô cùng gian nan. Đáp cũng không được, không đáp cũng không xong.
"Phụ hoàng, nhi thần và Hồ đại nhân chỉ là bằng hữu."
Hoàng thượng nghe xong mặt không đổi sắc, ngược lại nhìn về phía Hồ Minh Chân: "Trước đó ngươi đã nói với trẫm, ngươi chỉ thích lam nhan, cho nên mới phải hủy bỏ mối hôn sự với Ngọc Lan quận chúa. Những ngày qua, hai người các ngươi thường xuyên qua lại, trẫm đã nghe thấy. Hồ đại nhân, ngươi nói xem, quan hệ của ngươi và Ngọc Tề là như thế nào?"
Hồ Minh Chân cũng không biết nói gì.
Nàng muốn thừa nhận tình cảm giữa mình và Tam hoàng tử, nhưng nàng bây giờ là nam nhi, nếu như nói thẳng thì sợ là sẽ khiến cho hoàng thượng giận dữ. Nhưng nếu như không nói, chỉ nói hai người là bằng hữu, lỡ như chuyện nàng là nữ nhi bị hoàng thượng biết được... Đến lúc đó nàng sẽ rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân.
"Vi thần... Vi thần ngưỡng mộ điện hạ."
Hoàng thượng cười lạnh một tiếng: "Ngọc Tề, ngươi có biết tâm ý của hắn không?"
Tam hoàng tử trầm mặc: "Không dám lừa gạt phụ hoàng, nhi thần cũng đoán được một chút. Hồ đại nhân có đại tài, nhi thần sợ cự tuyệt hắn thì sẽ khiến hắn nản lòng thoái chí, cho nên mới chăm sóc tâm tình của hắn, qua lại với hắn..."
Hồ Minh Chân cúi đầu, nàng cũng không biết lời nói của Tam hoàng tử là thật tâm, hay chỉ là lý do để toàn thân trở ra nữa.
Hoàng thượng trầm giọng hỏi: "Nói như vậy thì ngươi không có ý gì với hắn ta?"
Tam hoàng tử đối đáp rất cẩn thận: "Nhi thần kính yêu tài hoa của hắn."
Hoàng thượng gật gật đầu: "Vừa rồi lão tứ nói thiếp thất quý phủ nó, chính là thân muội muội ruột thịt của Hồ đại nhân đã nói cho nó biết, Hồ đại nhân là nữ giả nam trang tham gia khoa cử."
Nghe nói như thế, hai người quỳ dưới đất chỉ cảm thấy quanh thân lạnh buốt.
Trước đó thỉnh thoảng Hồ Minh Chân cũng nghĩ tới tình hình khi thân phận của mình bị bại lộ, nhưng lại không nghĩ tới nó lại đến nhanh như vậy. Đã có người cáo trạng, có phải nữ tử hay không thì tìm ma ma tra một cái là biết. Đến giờ phút này, nàng cũng không còn dám giảo biện, ép thân xuống thật sâu: "Hoàng thượng cho bẩm, vi thần đúng là nữ tử."
Âm thanh nàng khẽ run, nhưng đã cực lực trấn định lại, nói: "Vi thần đọc không ít sách thánh hiền, cũng muốn ra sức vì nước. Hoàng thượng, chẳng lẽ nữ tử chỉ nên bị nhốt ở trong khuê phòng giúp trượng phu dạy con, dù có đại tài thì cũng không thể vì bách tính làm việc sao?"
"Nói hay lắm." Hoàng thượng vỗ tay: "Trẫm cũng không coi thường nữ tử, thời cổ cũng có nữ tử làm quan, thậm chí còn có người làm tướng."
Nghe được câu này, tâm trạng căng cứng của Hồ Minh Chân khẽ buông lỏng.
Một hơi còn chưa được thả lỏng, lại nghe hoàng thượng nói: "Nhưng các nàng là người sầu lo cho bách tính, cũng không phải loại nữ tử tiểu nhân hèn hạ tính toán như ngươi!"
Hồ Minh Chân: "..."
Chuyện nàng lừa gạt Ngọc Lan quận chúa rốt cuộc vẫn bị hoàng thượng đặt ở trong lòng.
"Hoàng thượng cho bẩm, lúc trước khi ngài hỏi tâm ý của vi thần, vi thần thật sự sợ hãi thân phận của mình bại lộ nên mới vô thức đáp ứng. Kể từ khi cùng quận chúa định ra mối hôn sự, đáy lòng vi thần vẫn luôn bất an, trong vòng năm ngày thành thân, vi thần đã quyết định tìm ngài nói rõ mọi chuyện." Hồ Minh Chân vội vàng nói: "Hoàng thượng, vi thần đúng là có lỗi, nhưng đã kịp thời tách khỏi quận chúa, cũng không làm chậm trễ đến nửa đời sau của quận chúa, coi như là biết sai có thể thay đổi. Trước đó vi thần cũng vì việc làm của mình mà phải trả giá, những ngày này ở thư viện vi thần vẫn luôn tận tụy tận trung, cầu xin hoàng thượng tha thứ cho vi thần lần này."
"Nói rõ?" Trong giọng nói của hoàng thượng mang theo tức giận: "Vậy vì sao ngươi không nói rõ mình là nữ nhi?"
Hồ Minh Chân: "... Vi thần không dám. Thứ nhất là vì sợ hãi thiên uy của hoàng thượng, thứ hai, vi thần học hành gian khổ mười mấy năm mà vẫn không thể làm việc cho bách tính. Chịu chết như vậy thực sự không cam lòng."
Trong câu nói cuối cùng này có chứa chút hàm ý.
Khi đó không có năng lực giúp bách tính làm việc, trong mấy ngày qua cũng vẫn luôn ở thư viện dạy học, chưa làm được chuyện nào, nàng không muốn cứ như vậy mà chết!
"Khi đó quận chúa nói với trẫm ngươi là nữ tử, trẫm không vạch trần ngươi, chính là chờ ngươi chủ động thẳng thắn." Ngữ khí hoàng thượng hờ hững: "Giống như là ngươi nói, học hành gian khổ mười mấy năm không dễ dàng, hẳn là nên vì bách tính làm việc. Trẫm vốn nghĩ, chỉ cần ngươi nguyện ý thẳng thắn thì sẽ cho ngươi một cơ hội, có tiền lệ như ngươi thì ngày khác những nữ tử đại tài giống như ngươi cũng có thể nhập làm quan. Nhưng đợi lâu như vậy, chỉ thấy ngươi và Ngọc Tề càng ngày càng thân mật, từ đầu đến cuối không đợi được lời giải thích của ngươi."
Sắc mặt Hồ Minh Chân nhanh chóng trắng bệch như tờ giấy.
Nàng và quận chúa giải trừ hôn ước lâu như vậy, từ trước đến nay đều không thấy hoàng thượng làm chuyện gì với mình. Nàng còn tưởng rằng quận chúa đã tuân thủ hứa hẹn không vạch trần thân phận của nàng.
Không ngờ, Lương Ngọc Lan lại tàn nhẫn như vậy.
Trong lúc nhất thời tâm tư nàng rối loạn, không biết nên giải thích như thế nào. Trong lúc bối rối, còn nhận ra ánh mắt sắc bén của người bên cạnh. Trước đó Tam hoàng tử đã mấy lần hỏi đến chuyện quận chúa có biết thân phận nữ nhi của nàng ta hay không, nàng ta đều một mực chắc chắn là không ai biết.
Lúc này dưới ánh mắt bén nhọn của Tam hoàng tử, nàng chỉ cảm thấy như ngồi trên bàn chông.
Hồ Minh Chân làm ra bộ dáng kinh ngạc: "Sao quận chúa có thể biết được thân phận của vi thần?" Không đợi có người giải đáp, nàng lại giật mình: "Thần và quận chúa là phu thê mấy ngày, có lẽ là khi đó nhìn lén được."
Nàng tiếp tục dập đầu xuống: "Hoàng thượng minh giám. Nếu vi thần sớm biết ngài đã biết chuyện thì tuyệt đối không dám giấu diếm lâu như vậy."
"Trong mấy ngày này, trong lòng vi thần rất là dày vò, vẫn muốn nói rõ thân phận của mình. Nhưng mẫu thân và muội muội vô tội, vi thần sợ ngài trong cơn giận dữ làm liên luỵ đến các nàng, cho nên mới chịu đựng đến hiện tại."
"Mẫu thân và muội muội ngươi vô tội?" Hoàng thượng cười lạnh: "Các nàng không biết thân phận nữ nhi của ngươi?"
Hồ Minh Chân: "... Biết."
"Nếu biết mà còn giúp giấu diếm. Các nàng không vô tội!" Hoàng thượng trầm mặt xuống: "Hồ đại nhân, ngươi là Trạng Nguyên duy nhất trong trăm năm qua trúng liền lục nguyên, trẫm vốn rất thưởng thức ngươi. Nhưng ngươi đầu tiên là lừa gạt, sau đó là vũ nhục quận chúa, bây giờ miệng còn đầy lời nói dối, trẫm... rất thất vọng với ngươi."
Nghe đến đó, Hồ Minh Chân gấp đến độ không ngồi yên được.
Trong lời này của hoàng thượng có hàm ý, giống như câu tiếp theo là sẽ trị tội nàng vậy. Nàng không muốn chết, dập đầu nói: "Hoàng thượng, sau khi vi thần trúng liền lục nguyên ngoại trừ chuyện lừa gạt quận chúa thì không còn làm qua chuyện sai nào khác. Vi thần đã biết sai, cầu xin hoàng thượng xử lý nhẹ tay."
Thực ra, nàng không cho rằng mình có lỗi.
Hoàng thượng ghét nhất những người miệng đầy lời nói dối, nhưng người này trúng liền lục nguyên, nếu không có đầy đủ lý do thì không thể phạt nàng: "Trúng liền lục nguyên đúng là có đại tài. Nhưng người làm quan phải làm việc cho bách tính, tài cán và phẩm tính thiếu một thứ cũng không được. Ngươi có cái trước, thiếu thốn cái sau... Ngươi là tân khoa Trạng Nguyên, trẫm không muốn chiếm công danh của ngươi, nhưng ngươi muốn làm quan thì không thể."
Hắn khoát tay áo: "Ngươi mang theo mẫu thân ngươi hồi hương đi!"
Hồ Minh Chân: "..." Nàng thi Trạng Nguyên mất bao công sức, ngoại trừ có được một tên tuổi êm tai, lợi ích thực tế gì cũng không chiếm được?
Hơn nữa, thù lớn chưa trả, sao nàng có thể đi?
Nhưng hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, muốn để hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đúng là chuyện không thể nào. Nàng không cho rằng mình có bản lĩnh kia. Muốn ở lại thì phải nghĩ cách khác.
Ví dụ như... xuất giá!
Hồ Minh Chân rủ đôi mắt xuống: "Nghe nói tân khoa Trạng Nguyên đều có thể cầu xin hoàng thượng một tâm nguyện."
Việc này cũng có tiền lệ, phần lớn đều là thỉnh cầu phong thưởng cho nương của mình. Nhưng mà Trạng Nguyên nhập làm quan xong thì nương Trạng Nguyên cũng sẽ trở thành cáo mệnh phu nhân, lời thỉnh cầu này có thể nói là thùng rỗng kêu to.
Hoàng thượng không cự tuyệt, gật đầu: "Nói nghe xem."
Hồ Minh Chân vui mừng trong bụng: "Vi thần và Tam điện hạ quen biết hiểu nhau, sớm đã nảy sinh tình cảm, cầu xin hoàng thượng thành toàn."
Tam hoàng tử: "..." Ai nảy sinh tình cảm với ngươi?
Hắn muốn mở miệng cự tuyệt, hoàng thượng đã nói: "Ngọc Tề có chính thê, hai vị Trắc phi cũng đã có lựa chọn, không có vị trí của ngươi. Nhưng mà ngươi có đại tài, lại dụng công cầu tên đến tận trước mặt trẫm, trẫm cũng không phải loại người cổ hủ." Hắn cất giọng dặn dò: "Hạ chỉ, tân khoa Trạng Nguyên Hồ Minh Chân và tam tử của trẫm lưỡng tình tương duyệt, dụng công danh tướng cầu, đặc biệt phong là Chân trắc phi, cùng cấp với hai vị Trắc phi kia."
Nghe được lời nói này, khóe môi Hồ Minh Chân hơi vểnh lên.
Sau khi thân phận bị vạch trần lại không bị ban chết, có thể ở lại Kinh thành mà còn có thể ở bên cạnh hắn, đã là kết quả tốt nhất của nàng.
Tam hoàng tử mấy lần muốn ngắt lời phụ hoàng, nhưng lại không dám, thật vất vả mới tìm ra được khe hở, vội vàng mở miệng: "Phụ hoàng, con không..." nảy sinh tình cảm với nàng ta.
Lời còn chưa dứt, Hồ Minh Chân đã giành lời: "Điện hạ, chúng ta đã từng cùng nhau uống rượu tâm tình, ngài quên rồi sao?"
Hai người từng uống rượu với nhau không ít lần, nhưng uống rượu tâm tình thì rất hiếm, chỉ có duy nhất một lần, chính là lúc Tam hoàng tử dụ nàng quá chén phát hiện thân phận của nàng.
Nghe được câu uống rượu tâm tình, Tam hoàng tử chợt dừng lại.
Thân là hoàng tử, có thể phong hoa tuyết nguyệt, phong lưu thành tính, dù nuôi một đống nữ nhân thì hoàng thượng cũng sẽ không quản.
Nhưng những nữ nhân này phải tự nguyện, không thể bị bức ép. Lần uống rượu tâm tình kia là hắn muốn ra tay với đại thần trong triều, vấn đề này một khi tra cứu kỹ càng thì cũng không còn là chuyện phong lưu nữa. Mà là hắn muốn dụ triều thần quá chén rồi khi nhục, đây là phẩm tính có vấn đề!
Rơi vào trong mắt phụ hoàng, hắn chỉ là hoàng tử lại dám khi nhục triều thần, nếu như làm quân chủ thì toàn bộ triều đình còn không phải sẽ bị hắn làm cho chướng khí mù mịt sao?
Nếu như hoàng thượng biết được việc này thì rất có thể sẽ chán ghét hắn.
Tam hoàng tử bởi vì chuyện này mà bị Hồ Minh Chân uy hiếp không chỉ một hai lần, lần này rất là phiền chán. Hắn gắt gao trừng mắt nhìn Hồ Minh Chân, trong ánh mắt tràn đầy ngoan tuyệt.
Hồ Minh Chân bị ánh mắt của hắn làm tê cả da đầu, nhưng chuyện cho tới bây giờ đã không còn lựa chọn nào khác, nàng cúi đầu xuống tiếp tục nói: "Chính là đêm đó, hai chúng ta đã hứa với nhau, ước định sau này sẽ chiếu cố lẫn nhau. Cầu xin hoàng thượng thành toàn."
Tam hoàng tử mạnh mẽ trừng mắt nhìn nàng, không nói nên lời phản bác. Đột nhiên, hắn cười lạnh một tiếng: "Nhi thần cầu xin phụ hoàng thành toàn."
Nàng ta không phải muốn nhập hậu viện sao?
Vào phủ thì chính là người của hắn, sống hay chết đều do hắn định đoạt!
Nghe thấy Tam hoàng tử cũng cầu, trong đáy lòng Hồ Minh Chân bỗng nhiên sợ hãi.
Thánh chỉ vừa ra, cả triều văn võ rất nhanh đã biết được tin tức.
Rất nhiều người kinh ngạc với thân phận nữ tử của Hồ Minh Chân, có người cảm khái cho tài hoa của nàng, cũng có nhiều người thì bội phục dũng khí của nàng.
Cùng lúc đó, tin tức hoàng thượng nguyện ý cho nữ tử đại tài nhập làm quan cũng được truyền ra.
Mọi người nghe thấy thì đều ngờ vực, nếu hoàng thượng đã không ngại nữ tử làm quan, vậy vì sao lại không cần Hồ Minh Chân?
Sau khi nghe ngóng, mọi người đều giật mình, hóa ra là do phẩm tính của Hồ Minh Chân có vấn đề.
Hồ Minh Chân hồi phủ đợi gả biết được những tin tức này, tức giận đến mức cắn nát một cái răng ngà.