Lời đồn đãi như vậy rất là bất lợi cho Hồ Minh Chân.
Sau khi nàng trúng liền lục nguyên đã được không ít người truy phủng, bây giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều biết nàng có tài hoa nhưng phẩm tính không ổn, chí ít là đã khiến hoàng thượng chướng mắt.
Thực ra, không quan tâm phẩm tính nàng như thế nào, chỉ riêng việc bị hoàng thượng ghét bỏ cũng sẽ không có ai dám thân cận với nàng.
Hồ mẫu không hiểu được ngọn nguồn trong này, nhưng lại biết tình hình bây giờ đối với mình nhà bất lợi. Cho nên cả ngày chỉ than thở, mặt mày ủ rũ.
Cũng là lúc này, có người vẫn tới phủ Trạng Nguyên, còn mang theo không ít lễ vật.
Hồ mẫu thích thú không thôi, vô luận như thế nào thì việc có người lấy lòng cũng là chuyện tốt. Vì để biểu lộ sự coi trọng, bà ta đã tự mình nghênh đón. Sau đó, liền thấy người đứng đầu chính là Xuân Khê, nô tì của Ngọc Lan quận chúa, lập tức sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Xuân Khê tiến lên thi lễ: "Quận chúa nhà ta nghe nói Hồ trạng Nguyên và Tam điện hạ sắp có hỉ sự, cố ý sai nô tỳ đưa hạ lễ đến đây."
Hồ mẫu không hiểu làm sao.
Nếu như bà ta nhớ không lầm thì Ngọc Lan quận chúa rất ghét người nhà họ Hồ, vì sao lại tới cửa tặng lễ?
"Đa tạ quận chúa quan tâm."
Xuân Khê mỉm cười: "Quận chúa thật tâm hi vọng Hồ Trạng nguyên và Tam điện hạ đạt được ước muốn."
Hồ mẫu càng thêm ngờ vực.
Nhưng mà quận chúa đã tới cửa chúc mừng, thân là người được chúc mừng phải tự mình ra mặt gặp nhau mới không coi là thất lễ.
Hồ Minh Chân biết quận chúa đối với mình không có hảo ý, không muốn ra gặp mặt, nhưng mà, quận chúa lấy lòng, nếu bà ta không tự mình cảm tạ thì chắc chắn sẽ lại bị nói là không biết tốt xấu.
*
Tần Thu Uyển đang ở trong phòng sửa sang lại cây hoa, nghe được tiếng đẩy cửa, đầu nàng cũng không quay lại: "Như thế nào rồi?"
Xuân Khê mặt mày hớn hở: "Sắc mặt Hồ Trạng nguyên không tốt lắm, không thấy chút hỉ khí nào."
Tần Thu Uyển cũng có thể đoán được một chút tâm trạng của Hồ Minh Chân lúc này, mối hôn sự này vốn là nàng ta bức hiếp mà có, từ khi hai người định ra mối hôn sự Tam hoàng tử đều không tỏ thái độ gì, nàng ta có thể cao hứng mới là lạ.
"Giúp ta chuẩn bị y sam, chờ đến ngày đại hỉ, ta muốn đích thân tới cửa chúc mừng."
Xuân Khê mỉm cười đáp ứng.
Đúng vào lúc này, lại có người tới bẩm báo: "Quận chúa, Hạ cử nhân tới chơi."
"Mời vào." Hạ Trường Lễ muốn sau khi thi đậu sẽ cầu hôn nàng nên không dám khinh thường, gần đây vẫn luôn khổ đọc, lần tới cửa gần nhất đã là nửa tháng trước đó.
Hạ Trường Lễ vào cửa xong liền thấy nữ tử đang cắt nhánh hoa, mỉm cười tiến lên giúp một tay.
Tần Thu Uyển tiếp nhận đóa hoa hắn đưa tới, hừ nhẹ một tiếng: "Ta còn tưởng rằng chàng đã ném ta ra sau đầu, muốn sống cùng với đống sách vở ấy chứ."
Hạ Trường Lễ lắc đầu bật cười: "Nửa đời sau, ta vẫn muốn ở cùng nàng."
Tần Thu Uyển hừ nhẹ một tiếng: "Ta cũng không cần chàng phải trúng Trạng Nguyên, chàng ép mình như vậy để làm gì?"
"Ta không muốn nàng chịu khổ." Hạ Trường Lễ móc ra từ trong ngực một cái hộp nhỏ: "Ta mua cho nàng lễ vật."
Tần Thu Uyển sống lâu như vậy, đồ tốt gì cũng từng thấy, với lễ vật cũng không quan tâm lắm. Nhưng vẫn yêu thích tâm ý của hắn. Nàng đưa tay tiếp nhận: "Tha thứ cho chàng."
Hạ Trường Lễ định bật cười.
Nhưng thấy nàng vốn dĩ không hề tức giận, lấy đâu ra tha thứ chứ?
Hắn nghiêm túc chắp tay: "Đa tạ quận chúa đại nhân đại lượng, không so đo với tiểu sinh. Tiểu sinh nhất định nhớ kỹ chút tình ý này của quận chúa, ngày sau sẽ hoàn trả gấp bội."
Tần Thu Uyển thiếu chút nữa bị hắn chọc cười, cố nén lại: "Chàng muốn làm gì?"
Hạ Trường Lễ mở to mắt nhìn: "Lấy thân báo đáp. Ta biết quận chúa thèm muốn thân thể của ta..."
Tần Thu Uyển không nhịn được cười ra tiếng.
Hai người nói đùa hồi lâu, Hạ Trường Lễ mới nói đến chính sự: "Ân khoa sắp mở, gần đây có không ít cử tử từ nơi khác chạy tới. Ta vừa mới nhận được tin tức, ba vị kia đã đến ngoại thành Kinh thành, hai ngày nữa sẽ vào thành."
"Đừng nóng vội." Tần Thu Uyển cười nói: "Chờ hôn sự đến đã."
Hạ Trường Lễ rất tán thành: "Người của ta đã cố ý nghe ngóng, bọn họ đã không còn hào phóng như lúc rời đi."
Được hưởng lợi ích, sợ là sẽ không chịu nổi cuộc sống nghèo khổ trước kia. Nói cách khác, ba người này trở về có lẽ sẽ còn đi tìm người giúp đỡ bọn họ trước đó để quấy rầy.
Nhãn tình Tần Thu Uyển sáng lên: "Đây là chuyện tốt!"
Ân khoa còn chưa bắt đầu thi, hôn kỳ của Hồ Minh Chân đã đến. Phủ hoàng tử nạp Trắc phi không tính là đại hỉ, bình thường quan viên sẽ chỉ phải đưa lên hạ lễ. Nhưng nạp Hồ Minh Chân vào cửa lại khác, đây là do chính miệng hoàng thượng ban hôn, nàng ta còn được phong hào Trắc phi, chúng quan viên đều chuẩn bị tới cửa chúc mừng.
Đến ngày đại hỉ, Tần Thu Uyển mặc trang phục lộng lẫy, tự mình đi đến phủ Tam hoàng tử.
Thấy nàng tới cửa, Tam hoàng tử phi tự mình đến nghênh đón, quản gia bên cạnh lặng lẽ lui xuống, nghĩ thôi cũng biết là định đi bẩm báo cho một vị chủ tử khác biết.
Hôm nay không thiếu nữ quyến tới cửa để chúc mừng Tam hoàng tử phi. Nam nhân nạp thiếp, Tam hoàng tử phi vui cái gì chứ?
Ngoài mặt mang theo nụ cười, trong lòng không chừng còn mắng mỏ đấy.
"Ngọc Lan, hôm nay khách hàng rất nhiều, có chỗ tiếp đón không được chu đáo, ngươi cũng đừng so đo với tẩu tẩu."
Tần Thu Uyển lại cười nói: "Ta hiểu được mà. Hoàng tẩu cứ việc đi làm việc."
Ngọc Lan quận chúa được sủng ái, Hiền Vương phủ quyền thế ngập trời, nàng chỉ cần ngồi xuống thì sẽ không bao giờ nhàm chán, người đến đây chào hỏi một đợt lại một đợt. Rất nhanh đã tới ngày tốt giờ lành, bởi vì là hoàng thượng ban hôn nên bất luận trong lòng Tam hoàng tử nghĩ như thế nào thì cũng phải tự mình đi đón dâu.
Theo lý thuyết, Trắc phi không thể dùng màu đỏ chót, người quy củ một chút sẽ chủ động mặc màu phấn, gan lớn thì sẽ chọn loại vải áo có hơi đỏ.
Hồ Minh Chân thì khác, nàng ta là tân khoa Trạng Nguyên, Trạng Nguyên có Trạng Nguyên bào hoàng thượng đặc biệt ban cho, cái nàng ta mặc chính là bộ đồ đó.
Mọi người thấy vậy, sắc mặt khác nhau.
Sắc mặt Tam hoàng tử phi tái nhợt, ngay trước cả sảnh đường tân khách, nàng cũng không tiện ngăn cản. Nói cho cùng thì thân áo bào này cũng là hoàng thượng ban tặng, Hồ Minh Chân mặc như vậy cũng không sai. Mà ngược lại, nếu như nàng lên tiếng ngăn cản thì ngược lại sẽ khiến người ta đàm tiếu.
Lễ thành hôn của trắc phi rất đơn giản, sau khi nàng ta được đưa vào động phòng, Tần Thu Uyển cũng đi theo vào tân phòng.
Hồ Minh Chân ngồi ở bên trong tân phòng, trong lòng tràn đầy thấp thỏm. Nghe được phía cửa có động tĩnh, nàng ta giương mắt nhìn lên, liền thấy Ngọc Lan quận chúa đứng ở nơi đó. Sắc mặt nàng ta khẽ biến, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Còn chưa có cơ hội cám ơn quận chúa đã tặng hạ lễ trước đó."
Nàng ta đứng lên phúc thân.
Suy xét một chút thì đây là lần đầu tiên sau hai đời Lương Ngọc Lan có thể thấy được Hồ Minh Chân trang điểm.
Nam tử tuấn tú cởi nam trang, tô son điểm phấn cũng trở thành một mỹ nhân.
"Đẹp vô cùng." Tần Thu Uyển tán dương.
Nghe lời này, trong lòng Hồ Minh Chân càng thêm bất an.
Nàng ta vẫn chưa có quên, Ngọc Lan quận chúa và Hiền Vương phủ còn chưa tha thứ cho mình. Nếu nói bọn họ thực tình mong ước hôn nhân của mình mỹ mãn thì nàng ta đương nhiên sẽ không tin.
Hồ Minh Chân càng thêm cẩn thận từng li từng tí, tiếp tục phúc thân: "Đa tạ quận chúa khen ngợi."
Tần Thu Uyển gật đầu một cái: "Kỳ thật, ta chưa hề nghĩ tới chuyện ngươi cũng sẽ có một ngày xuất giá. Con người của ta thích nhất là giúp người khác hoàn thành ước vọng, nhìn thấy ngươi có kết cục tốt đẹp, ta thực tình cao hứng. Nhưng mà..."
Nghe được nửa đoạn trước, Hồ Minh Chân đã có chút bất an. Nghe được hai chữ "nhưng mà", trái tim nàng ta lập tức trầm xuống.
"Giải nguyên An thành Hạ Trường Lễ cũng chính là vị hôn phu của ta đã phát hiện lần trước hắn không thể tham gia thi hội sở dĩ là vì bị người ta làm hại."
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Hồ Minh Chân cứng đờ, Tần Thu Uyển giống như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Bởi vì mở lại ân khoa nên những cử nhân uống rượu với hắn lúc trước lại đến Kinh thành, sau nhiều lần điều tra nghe ngóng, hắn đã tìm ra người hại hắn sinh bệnh. Hỏi một chút thì lại biết được bọn họ cũng là bị người ta sai khiến."
Hồ Minh Chân không cười nổi nữa: "Quận chúa, không phải ngài muốn nói ta là người giật dây kia đấy chứ?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Bọn họ nói như vậy. Nói ngươi muốn trúng lục nguyên, mới nhờ bọn họ hại mấy vị giải nguyên. Hạ Trường Lễ chỉ là một trong số đó."
Đương kim hoàng thượng xử sự nghiêm cẩn công chính, cho dù là hoàng thân quốc thích phạm vào luật pháp thì cũng sẽ bị trị tội giống vậy. Đừng thấy quận chúa được sủng ái, nếu phạm vào luật pháp, hoàng thượng nể tình cảm có lẽ sẽ phán nhẹ, nhưng tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.
Có hai vị quận vương cùng nhau lớn lên với hoàng thượng vì xúc phạm luật pháp cũng đã bị nghiêm trị.
Quận chúa dám đến trước mặt mình nói những lời này, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào một chút hoài nghi, hẳn là đã lấy được chứng cứ xác thực.
"Ta tuyệt đối không làm việc này." Hồ Minh Chân vô thức phủ nhận.
Nàng ta không tin ba người kia sẽ phản bội mình. Lần này nàng ta xuất giá, của hồi môn ít ỏi, người khác đều cho rằng bởi vì nguyên nhân thân phận của mình nên nàng ta mới phải đem bạc áp đáy hòm, nhưng kỳ thật, nàng ta thật sự đã túng quẫn.
Mấy ngày trước, những người kia còn tìm đến chỗ nàng ta xin bạc. Nếu không thì sẽ đi mật báo.
Hồ Minh Chân đương nhiên là không thể để cho bọn họ tố cáo, tranh chấp một phen, rốt cuộc vẫn lo sự tình bại lộ, cắn răng lấy bạc ra, lại dùng thân phận Trắc phi hoàng tử của mình uy hiếp một phen, mới khiến bọn họ tạm thời ngừng miệng.
Vẻ mặt Tần Thu Uyển vẫn rất bình thản: "Vị hôn phu của ta đã đem chuyện bẩm báo cho hoàng bá phụ, rốt cuộc ngươi có cuốn vào trong đó hay không thì tự mình nghĩ đi."
Nói xong bèn chìa tay ra.
Hồ Minh Chân sửng sốt một chút, không thể tin hỏi lại: "Bây giờ?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Đúng vậy. Nếu không ngươi cho rằng vì sao hôm nay ta tới cửa?"
Hồ Minh Chân: "..." Đúng là tru tâm.
Hôm nay là ngày đại hỉ của nàng ta, cũng là ngày quan trọng nhất cả một đời nữ tử, Lương Ngọc Lan quả thực là hận nàng ta đếntận xương. Nếu không, cũng sẽ không làm chuyện thất đức như vậy.
Nếu như nàng ta bị đưa đi, tân khách phía ngoài sảnh đường, cũng chính là văn võ cả triều và tất cả người có mặt mũi trong kinh thành đều sẽ biết Hồ Minh Chân nàng ta xúc phạm luật pháp.
Cho dù có thể tẩy thoát tội danh thì cả đời sau đó cũng sẽ bị người ta bàn tán.
Không còn chuyện nào mất mặt hơn so với chuyện này.
Thực ra, Hồ Minh Chân không cho rằng sau tất cả những thứ này mình còn có thể toàn thân trở ra.
Nàng ta không muốn đi, dù có là ngày mai cũng được: "Quận chúa, ta tuyệt đối không làm những chuyện này. Hôm nay là ngày đại hỉ của ta, có chuyện thì hãy để ngày mai."
"Ngươi cho rằng đây là mua đồ à, còn phải thương lượng với ngươi?" Tần Thu Uyển giễu cợt nói: "Hiện tại ngươi phạm tội, xúc phạm luật pháp thì nên theo luật nhập tội."
Nàng nhìn thoáng qua cửa sổ: "Quan binh mang ngươi đi đã đến bên ngoài phủ, nếu ngươi không chịu theo ta đi, bọn họ sẽ tự mình đi vào mời ngươi."
Tới khi đó sẽ càng thêm mất mặt!
Sắc mặt Hồ Minh Chân biến đổi: "Quận chúa, ta đúng là đã lừa gạt ngài, nhưng cũng đã kịp thời nhận sai sửa lại, thả ngài trở về nhà. Cho dù có sai thì ngài cũng không bị thương tổn, tại sao lại phải nghĩ trăm phương ngàn kế khiến ta mất hết mặt mũi như vậy? Nói đến, lúc trước ngài đã đồng ý giúp ta bảo thủ bí mật, nhưng sau đó lại nói cho hoàng thượng... Ngài cũng là nữ tử, hẳn phải biết ngày hôm nay với một nữ tử quan trọng biết bao nhiêu."
Tần Thu Uyển cười: "Đúng vậy, ngươi cũng là nữ tử, biết việc lớn như hôn nhân quan trọng với một nữ nhân bao nhiêu, vậy vì sao lúc trước ngươi lại lừa gạt ta? Hơn nữa, cũng không phải ngươi chủ động nhận sai, mà là ta phơi bày ngươi, cũng là bởi vì ta bức bách, ngươi mới đến trước mặt hoàng bá phụ thừa nhận sai lầm để giải trừ hôn ước. Ngươi thật sự là đồ mặt dày, hại ta thành như vậy, nếu như ta không phát hiện ra bí mật của ngươi, ngươi định giấu diếm đến khi nào?"