Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 466 - Chương 472

Chương 472

"Hơn nữa, người ngươi muốn ta giấu diếm chính là thiên tử, đây chính là tội khi quân." Tần Thu Uyển giễu cợt nói: "Ngươi lấy đâu ra tự tin cho rằng ta sẽ vì ngươi mà phạm tội khi quân? Ngươi nghĩ ngươi là ai?" Nàng từng bước một tới gần, lạnh giọng hỏi: "Lúc ấy ngươi còn muốn tiếp tục giấu diếm, ta muốn hỏi một câu nữa, nếu như ta ép ngươi động phòng thì ngươi sẽ làm gì?"

Hồ Minh Chân bị một tràng tiếng chất vấn của nàng đẩy lui về sau, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Liên quan tới chuyện động phòng, nàng ta cũng từng nghĩ qua đối sách, nếu như thực sự giấu diếm không được, nàng ta sẽ...

Tần Thu Uyển nói luôn: "Có phải ngươi sẽ dụ ta uống quá chén, sau đó tùy tiện tìm một nam nhân đến ngủ với ta hay không?"

Đây chỉ là hạ sách, nhưng Hồ Minh Chân đúng là có nghĩ qua như vậy.

Tâm tư bị nói trúng, sắc mặt nàng ta nhanh chóng biến thành trắng bệch, ráng bình tĩnh nói: "Đây chỉ là phán đoán của ngươi."

Tần Thu Uyển không nói gì.

Thực ra, cái này không phải là phán đoán!

Đời trước, Lương Ngọc Lan đúng là đã bị nàng ta tìm một nam nhân không biết tên đến khi nhục.

Hồ Minh Chân hít sâu một hơi: "Ta chưa bây giờ nghe nói qua, chỉ bằng phán đoán là có thể định tội người ta như vậy."

"Tội danh của ngươi còn cần phải phán đoán?" Tần Thu Uyển cười lạnh nói: "Động thủ với cử nhân có công danh không khác gì sát hại quan viên, chính ngươi tự đi giải thích với hoàng bá phụ đi!"

Lượn quanh một vòng tròn lớn, cuối cùng lại quay về điểm xuất phát.

Hồ Minh Chân mấp máy môi, muốn nói thêm vài câu cầu xin.

Tần Thu Uyển lại mất kiên nhẫn, cất giọng dặn dò: "Xuân Khê, mời Lý tướng quân vào mời người đi."

Quan binh vừa vào phủ đã kinh động đến khách hàng, người biết được tin tức sẽ càng ngày càng nhiều.

Sắc mặt Hồ Minh Chân trắng bệch: "Ngọc Lan quận chúa, ngươi nhất định muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"

Tần Thu Uyển không để ý đến nàng ta, cất bước đi ra ngoài.

Thấy nàng không chịu nhường, Hồ Minh Chân đã hoàn toàn luống cuống, đuổi theo nàng: "Ta làm theo lời ngươi là được!"

Nàng mặc một bộ Trạng Nguyên bào, nhưng ăn mặc giống nữ tử, sau khi xốc khăn nương tử trên đầu lên thì càng thấy quái dị.

Hồ Minh Chân ra khỏi tân phòng bèn nhìn về phía Thảo nhi: "Ngươi đi nói cho điện hạ, ta đi một chút nữa sẽ về."

Về thì chắc là không về được. Nàng nói như vậy là muốn Thảo nhi nói chuyện này cho Tam hoàng tử, để hắn giúp mình cầu xin.

Vừa rồi Thảo nhi đứng ở cửa, cho nên có thể nghe thấy hết động tĩnh bên trong tân phòng. Đương nhiên cũng hiểu rõ ý tứ của chủ tử nhà mình, nhanh chóng chạy đi.

Tần Thu Uyển cũng không ngăn cản.

Hồ Minh Chân nhìn thấy, trái tim lập tức rơi vào trầm mặc. Trong nội tâm nàng ta hiểu rõ quận chúa không sợ Tam hoàng tử, chứng tỏ là đã lấy được chứng cứ xác thực, Tam hoàng tử cũng không bảo vệ được nàng ta rồi.

Ở tiền viện cũng có khách hàng, Hồ Minh Chân muốn lén lén rời phủ nhưng Tần Thu Uyển lại không cho nàng ta toại nguyện, bèn đi xuyên thẳng qua đám người trong tiền viện.

Hồ Minh Chân kéo nàng lại: "Có đường khác mà."

Tần Thu Uyển rút tay áo của mình về, còn phủi phủi, nói: "Ta thích đi đường này. Nếu ngươi không đuổi theo thì quan binh sẽ nhập phủ."

Hồ Minh Chân trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi hận ta như vậy sao?"

"Đúng!" Tần Thu Uyển không quay đầu lại, đi lên phía trước: "Chỉ cần ngươi không dễ chịu thì ta sẽ rất vui. Cho nên, đừng nghĩ đến việc cầu xin ta, như thế sẽ chỉ uổng phí tâm tư."

Ngọc Lan quận chúa mang theo Trắc phi mới từ trong đám người đi ra, đương nhiên đã đưa tới không ít ánh mắt nhìn theo, có nữ quyến quan hệ tốt với Vương phủ mỉm cười tiến lên: "Quận chúa muốn mang Trắc phi đi đâu vậy?"

Tân lang, tân nương nên ở tại tân phòng, đi ra ngoài để làm gì?

Hồ Minh Chân lập tức nói: "Ta có việc, muốn tiến cung một chuyến."

Nói xong bèn nhanh chóng đi ra ngoài viện.

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười, dưới ánh mắt cầu khẩn của Hồ Minh Chân, nàng lạnh nhạt nói: "Vị hôn phu của ta năm ngoái không thể tham gia thi hội là vì bị người ta làm hại. Hai ngày trước đã tìm được người hại hắn, bọn họ nói là tân khoa Trạng Nguyên sai khiến..."

Một lời nói ra, rất nhiều người đều sợ hãi.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ánh mắt nhìn về phía Hồ Minh Chân cũng không quá bình thường.

Hồ Minh Chân trợn mắt: "Quận chúa, chuyện còn chưa có kết luận, ngươi không thể tùy ý nói xấu."

Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ xem thường: "Nếu như bản quận chúa bêu xấu ngươi thì lát nữa châm trà xin lỗi ngươi là được."

Tam hoàng tử đang ứng phó khách hàng, nghe Thảo nhi bẩm báo bèn nhanh chóng chạy tới. Vừa vặn nhìn thấy hai người bị vây vào giữa đám người, hắn không có tâm tư nghe mọi người chung quanh xì xào bàn tán, hai bước đi lên trước: "Ngọc Lan, muội đang làm gì vậy?"

Tần Thu Uyển còn chưa lên tiếng, quản gia bên cạnh đã vội vàng tiến lên bẩm báo.

Lúc Tam hoàng tử nghe được chuyện Hồ Minh Chân ám hại các cử tử có hi vọng đoạt được danh hiệu Trạng Nguyên còn lại thì thực sự không thể tin.

Hồ Minh Chân cứng cổ, ráng bình tĩnh nói: "Điện hạ, thiếp thân không có làm chuyện này, người phải giúp thiếp."

Dù Tam hoàng tử không chờ mong gì với mối hôn sự này thì cũng không muốn gặp chuyện ngay ngày đại hỉ.

Hai người vừa rồi đã thành lễ, Hồ Minh Chân đã là Trắc phi của hắn. Về tình về lý, hắn nhất định phải quản.

Hôm nay bị mất mặt ở trước mặt tân khách cả sảnh đường, tiệc cưới này cũng sẽ biến thành một trò cười. Sắc mặt Tam hoàng tử khó coi vô cùng, hướng về phía mọi người chắp tay áy náy nói lời xin lỗi rồi cũng đi theo ra phủ.

Con đường bên ngoài phủ hoàng tử, Lý tướng quân mang theo một trăm quan binh đứng chờ ở nơi đó.

Nhìn thấy tình hình như vậy, tia may mắn cuối cùng trong đáy lòng Tam hoàng tử lập tức biến mất, hắn đuổi lên trước hai bước, đứng ở bên cạnh Tần Thu Uyển: "Ngọc Lan muội muội, muội làm chuyện quá đáng này với ca ca, ca ca không nhớ rõ đã đắc tội với muội khi nào."

"Hoàng huynh nói đùa rồi." Tần Thu Uyển nhìn Lý tướng quân bên kia, nói: "Ta chỉ muốn đòi lại công đạo cho vị hôn phu, bắt người xấu đền tội mà thôi."

Tam hoàng tử: "..." Vậy hoàn toàn có thể để hôm khác mà!

Cho dù là ngày mai, hay hôm qua cũng được, vì sao phải chọn hôm nay?

Nghĩ đến việc bị mất mặt trước văn võ bá quan và hoàng thân quốc thích, trong lòng Tam hoàng tử vô cùng sầu khổ. Hắn cũng hiểu rõ, Lương Ngọc Lan vẫn còn oán hận chuyện trước đó bị Hồ Minh Chân lừa gạt, cố ý chọn hôm nay để trả thù, còn mình chỉ là cá bị chết oan trong chậu.

Hắn e dè hỏi: "Muội làm những việc này, Vương thúc có biết không?"

Vẫn là câu nói kia, muốn tính sổ với Hồ Minh Chân thì ngày nào cũng có thể làm được, không nhất định phải chọn hôm nay. Hồ Minh Chân mất mặt, hoàng tử là hắn cũng sẽ mất mặt. Nếu như Hiền vương cũng biết… Hắn phải cẩn thận hồi tưởng lại xem mình có đắc tội với vị Vương thúc này hay không.

"Biết, phụ vương ta cũng ở trong cung."

Tam hoàng tử: "..."

Hắn có chút bất an, luôn cảm thấy nếu chuyện này xử lý không tốt thì rất có thể sẽ khiến mình bị phụ hoàng chán ghét mà vứt bỏ, bỏ lỡ cơ hội lấy được vị trí Cửu Ngũ Chí Tôn kia.

Đang nói chuyện, Lý tướng quân đã tới, nói một tiếng đắc tội rồi chìa tay về phía Hồ Minh Chân.

Một đoàn người rất nhanh đã biến mất ở góc đường.

Chúng tân khách đi từ phủ Tam hoàng tử ra cũng âm thầm quan sát động tĩnh bên này. Thấy Lý tướng quân thật sự mời người đi, mọi người cũng hiểu rõ là Ngọc Lan quận chúa không bịa chuyện, Hồ Minh Chân có lẽ đã thật sự phạm tội.

Trên đường đi, Tần Thu Uyển tựa ở trên vách xe dưỡng thần, bỗng nhiên xe ngựa dừng lại, nàng mở mắt ra, liền thấy Tam hoàng tử chui vào.

"Ngọc Lan muội muội, muội nói thật với ta, chuyện Hạ cử nhân bị hại các ngươi đã lấy được bao nhiêu chứng cứ?"

Hắn vừa mới đi lên một cái xe ngựa khác, nhưng càng nghĩ càng thấy mình không thể ngồi mà chờ chết, cho nên mới mò tới đây.

Sắc mặt Tần Thu Uyển nhàn nhạt đáp lại: "Nhân chứng vật chứng đều có. Nếu không chúng ta cũng không dám lôi việc này ra trước mặt hoàng bá phụ."

Tam hoàng tử: "..." Xong đời rồi!

Hắn muốn rũ sạch quan hệ: "Ngọc Lan muội muội, những chuyện Hồ Minh Chân làm lần này ta thật sự không biết, lát nữa muội có thể giúp ta làm chứng không?"

Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Ngươi nói không biết là không biết sao? Lỡ như như ngươi biết, chẳng phải là hại ta quá thảm rồi sao?" Nàng khoát khoát tay: "Chính ngươi đi đến trước mặt hoàng bá phụ nói rõ đi!"

Tam hoàng tử lại khuyên vài câu, thấy không thuyết phục được nàng, chỉ có thể từ bỏ. Hắn trầm ngâm một hồi, lại e dè hỏi: "Ta và Hồ Minh Chân cũng không phải quen thân từ trước, rất nhiều chuyện nàng ta làm ta đều không biết. Lúc trước hai người các ngươi giải trừ hôn ước, nàng ta thực sự đã chủ động chạy tới trước mặt phụ hoàng nhận sai sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Ngày thành thân, nương nàng ta bị ngã đụng đầu, nàng ta phải đi chăm sóc, ta đi tới đó ở cùng mẫu nữ các nàng một đêm. Hôm sau nàng ta lại muốn đi đến Khang thành xây đê đập, bị ta ngăn lại, nàng ta lại muốn đi chăm sóc nương, ta muốn để Hồ Minh Dao trông thay nàng ta để nàng ta ở bên cạnh ta, nàng ta lại từ chối rồi còn nói bị đau chân. Ta cảm thấy không đúng nên đã lôi người về tân phòng, trực tiếp cởi quần áo của nàng ta ra..."

Tam hoàng tử nghe những lời này, hồi lâu sau không nói gì.

Muội muội này thật là mạnh mẽ!

Trước đó Hồ Minh Chân chưa hề bị người nào hoài nghi thân phận nữ nhi. Nói cách khác, vị Ngọc Lan quận chúa được hoàng thượng sủng ái này lại lớn gan đến mức dám cởi y sam của nam nhân!

"Nàng ta lúc ấy còn muốn nhờ ta giúp giấu diếm, ta không chịu, buộc nàng ta đến trước mặt Hoàng bá phụ giải trừ hôn ước."

Tam hoàng tử e dè hỏi: "Vậy muội đã nói cho phụ hoàng biết thân phận chân chính của nàng ta khí nào?"

"Cùng ngày đã nói rồi." Vẻ mặt Tần Thu Uyển rất bình thản: "Hồ Minh Chân muốn ta giúp nàng ta giấu diếm, nhưng đối với một người gạt ta, còn suýt nữa hủy đi nửa đời của ta, vì sao ta phải vì nàng ta mà phạm phải tội khi quân?"

Tam hoàng tử tức giận, thầm cắn răng.

Hồ Minh Chân lừa hắn, nàng ta rõ ràng đã nói là không có người nào biết được thân phận của nàng ta, bao gồm cả Lương Ngọc Lan. Nữ nhân này vì đạt được mục đích đúng là không từ thủ đoạn... Lúc này hắn tuy nhớ tới Hồ Minh Chân, nhưng trong lòng không có một chút thương tiếc nào mà chỉ tràn đầy phiền chán.

Nếu như có thể quay lại quá khứ, hắn thật sự muốn dùng chùy đánh mình tỉnh lại.

Phủ hoàng tử cách hoàng cung không xa, sau gần nửa canh giờ, mọi người đã đến Cần Chính Điện.

Lúc tiến điện, Hồ Minh Chân quấn lấy Tam hoàng tử liên tục: "Điện hạ, ngài phải giúp ta. Nếu không, ta sẽ nói ra chuyện uống rượu tâm tình trước đó."

Tam hoàng tử: "..." Lại là chiêu này!

Một đoàn người vào cửa, riêng phần mình hành lễ.

Hoàng thượng ngồi ở trên, nhìn về phía Hồ Minh Chân: "Ba vị này đã xác nhận nói bọn họ hạ độc mấy vị giải nguyên đều là do ngươi sai khiến. Ngươi vì muốn bịt miệng của bọn họ, còn cho bọn họ gần năm vạn lượng ngân phiếu. Ngươi có lời nào muốn nói không?"

Trên đường đi, Hồ Minh Chân đã suy nghĩ rất nhiều, mặc dù nhịp tim như nổi trống nhưng ngoài mặt vẫn còn có thể trấn định, ngữ khí cũng rất vững vàng: "Hoàng thượng cho bẩm, vi thần không biết bọn họ."

Hoàng thượng ném mấy tờ giấy trong tay đến trước mặt nàng: "Có lẽ là do trí nhớ ngươi không tốt, đây là chi tiết địa điểm mỗi một lần các ngươi gặp nhau, ngươi nhìn cho kỹ đi!"

Hồ Minh Chân còn chưa nhặt lên, con mắt chỉ khẽ liếc, liền thấy phía trên là những địa điểm quen thuộc và số lượng ngân phiếu đúng là giống y như những gì nàng ta bỏ ra.

Nàng ta thầm cắn răng, mấy người này đúng là lòng tham không đáy, lúc trước không nên tìm bọn họ!

"Đây đều là do bọn họ tự tạo ra, chuyện vi thần chưa làm qua, tuyệt đối sẽ không thừa nhận." Nàng dập đầu xuống: "Cầu xin hoàng thượng minh giám."

"Mấy món đồ bọn họ lấy được có không ít đồ là trẫm thưởng cho ngươi, ngươi giải thích như thế nào?" Sắc mặt hoàng thượng đen kịt lại: "Không phải ngươi lại muốn nói những vật kia là bị mất trộm chứ?"

Hồ Minh Chân: "... Đúng vậy."

Cũng không thể thừa nhận là mình tặng!

Hoàng thượng mạnh mẽ đập tay lên trên bàn: "Hồ Minh Chân, ngươi thật sự coi bản thân mình thông minh tuyệt đỉnh, còn người trên đời này đều là kẻ ngu mặc cho ngươi lừa gạt hay sao?"

Bình Luận (0)
Comment