Thiên tử thật sự nổi giận, tất cả mọi người đều bị dọa, bao gồm cả Hiền vương, không có người nào dám nói chuyện.
Hồ Minh Chân lập tức bị dọa tới mức lung lay sắp đổ.
Nàng ta thuận buồm xuôi gió đến tận Kinh thành trúng liền lục nguyên, ngoại trừ Hiền Vương phủ, tất cả mọi người đều thiện đãi nàng ta, cho dù là Tam hoàng tử cũng chưa từng quá tức giận với nàng ta.
"Hoàng thượng bớt giận."
Hồ Minh Chân sợ hoàng thượng dưới cơn nóng giận sẽ kéo mình ra ngoài chặt đầu, vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ. Chuyện cho tới bây giờ, nhân chứng vật chứng đều có. Nàng ta có giải thích thì cũng đều là giảo biện mà thôi.
Lời khai của những người kia thậm chí còn miêu tả rõ tình hình lúc nàng ta cho thuốc. Đồng thời, trong một tờ cuối cùng còn nói thuốc kia còn dư một chút.
Lúc dập đầu cầu xin tha thứ, ánh mắt nàng ta cũng không trung thực, chỉ nhìn chằm chằm vào Tam hoàng tử, nhưng mà hắn lại không mở miệng giúp một tay.
Tam hoàng tử nào dám?
Hắn là hoàng tử nhưng hoàng tử cũng có rất nhiều. Hắn không muốn vì một nữ nhân mà phá hủy cả cuộc đời của mình.
Hồ Minh Chân thấy hắn không mở miệng, hận đến mức trợn mắt, cắn răng nói: "Hoàng thượng, tất cả những thứ vi thần làm đều là có nỗi khổ tâm."
Nàng ta biết phụ thân mình oan khuất nhưng không tra ra điểm đáng ngờ, đến giờ phút này, cũng không thể không lấy việc này ra để đánh lạc hướng hoàng thượng. Lúc này, nàng ta quỳ trên mặt đất, đem những lời nói lúc trước nói với Tam hoàng tử nói ra một lần nữa. Cuối cùng cường điệu nói: "Phụ thân vi thần tuyệt đối sẽ không ăn cắp thuế lương, ông ấy bị vụ oan."
Nghe Hồ Minh Chân nói, Hiền vương giật mình: "Ngọc Tề, lúc trước con cố ý hỏi qua vụ án này, sau này còn nói muốn đi đến Hình Bộ tra... Hoá ra con cũng làm vì Hồ Trạng nguyên sao?"
Tam hoàng tử nhận cũng không được, không nhận cũng không xong.
Không nhận thì cũng không giải thích được vì sao hắn đột nhiên lại sinh ra lòng hiếu kỳ với án thuế lương đó. Nếu nói đây là trùng hợp, phụ hoàng có lẽ sẽ lại tức giận.
Trên đời này nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?
Nhưng nếu nhận...thì việc hắn giúp đỡ Hồ Minh Chân giấu đi thân phận nữ giả nam trang cũng thực sự không nên, tra ra phụ thân nàng ta không oan khuất rồi cũng không ngăn cản nàng ta càng không nên.
Hoàng thượng như có điều suy nghĩ: "Ngọc Tề, con có điều tra sao?"
Hồ Minh Chân nghiêng đầu nhìn hắn.
Trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, Tam hoàng tử vì tra vụ án này, còn phái tâm phúc ngàn dặm xa xôi đi đến Diêu thành. Chuyện này tra một cái liền biết, cho dù hắn muốn che thì cũng không che được.
Nếu như nói dối, bị vạch trần thì tội càng thêm tội. Hắn không muốn bị phụ hoàng chán ghét mà vứt bỏ, gật đầu nói: "Có ạ. Nhi thần không muốn vu oan người tốt, còn cố ý phái người đi đến Diêu thành tra hỏi qua việc này."
Hắn sai tùy tùng ở phía cửa: "Ngươi đi đến thư phòng lấy phần hồ sơ ta đặt ở giá sách hàng thứ nhất góc trái trên cùng kia tới đây."
Lúc Tam hoàng tử mở miệng, Hồ Minh Chân đã biết hắn không muốn giúp mình. Nay lại thấy hắn muốn lấy phần hồ sơ kia tới làm chứng, trái tim càng như chìm đến đáy cốc. Chính nàng đã nhìn qua phần hồ sơ kia, bên trong là mười mấy phần sách tự khởi tố, không tìm ra mảy may chứng cứ nào chứng minh phụ thân nàng ta bị người khác vu oan.
Nếu như hoàng thượng nhìn thấy những cái kia, lật lại bản án cũ thì chắc chắn sẽ tin chuyện này là thật.
Hồ Minh Chân bối rối, vội vàng nói: "Chuyện đã cách nhiều năm, những người kia không muốn nhiều chuyện nên lời khai khi nói với Hình Bộ không khác nhau lắm. Hoàng thượng, vi thần có thể thề với trời, phụ thân vi thần tuyệt đối là oan uổng."
Hoàng thượng trầm giọng nói: "Chuyện đã cách vài chục năm, những người kia còn có thể nói ra lời khai giống như lúc trước vậy có thể chứng minh việc này là thật. Hồ Minh Chân, ngươi động thủ với rất nhiều giải nguyên, sử dụng thủ đoạn hèn hạ mới có thể trổ hết tài năng, Trạng Nguyên như ngươi đúng là danh bất kì thực, trẫm muốn thu lại danh xưng này. Từ nay về sau, ngươi không thể tự xưng là vi thần nữa."
Hồ Minh Chân: "..."
Nàng ta không phục: "Vị trí Trạng Nguyên là do thần thi được, cũng là hoàng thượng tự mình khâm điểm. Mấy vị cử tử còn lại còn chưa thể tham gia thi hội, vậy thì có liên quan gì đến vi thần?" Nàng nói năng hùng hồn: "Những năm qua cũng có cử tử bởi vì bị bệnh hoặc là bởi vì chuyện này chuyện kia không thể tham gia thi hội, chẳng lẽ Trạng Nguyên những năm kia ngài tuyển ra lại không liên quan sao?"
"Miệng lưỡi bén nhọn." Hoàng thượng cười lạnh nói: "Những Trạng Nguyên kia không ai động thủ với cử tử khác! Độc hại học giả có công danh cùng tội với sát hại quan viên! Khoa cử là chuyện nghiêm trang, đây là chỗ công bằng nhất trên đời này của các hàn môn cử tử, ngươi bằng sức một mình nhiễu loạn khoa cử..." Sắc mặt hắn nặng nề: "Hồ Minh Chân, chỉ dựa vào những thứ này, trẫm liền có thể phán chém đầu ngươi!"
Sắc mặt Hồ Minh Chân biến đổi: "Hoàng thượng cho bẩm, những chuyện này không liên quan đến vi thần!"
"Là thảo dân!" Hoàng thượng nhấn mạnh: "Ngươi còn sai nữa, trẫm sẽ phải theo luật trị tội!"
Trái tim Hồ Minh Chân nâng lên tận cổ họng, trái tim cũng đập nhanh hơn, nàng biết mình lúc này phải giải thích nhưng vì quá khẩn trương nên trong đầu nàng trống rỗng, vốn dĩ không biết nên nói cái gì.
Hoàng thượng đang trong cơn thịnh nộ nên cũng có chút kích động.
Hiền vương phân phó người lấy nước trà ra, tự mình rót một chén trà đưa lên: "Hoàng huynh bớt giận, long thể quan trọng, đừng tức giận làm hỏng thân thể."
Hoàng thượng tiếp nhận nước trà, uống một hơi cạn sạch, sắc mặt hòa hoãn hơn chút, nhưng ánh mắt vẫn rất nghiêm túc.
"Thảo dân muốn làm Trạng Nguyên chính là muốn cầu được ngài coi trọng, sau đó mới là vì giải oan cho phụ thân thảo dân, cầu xin hoàng thượng minh xét!"
Nàng ta làm tất cả những chuyện sai đều vì muốn giải oan cho phụ thân, bao gồm việc nữ giả nam trang, bao gồm việc hãm hại các cử nhân còn lại.
Cung nhân về phủ hoàng tử đi lấy lời khai vừa đi vừa về đều cưỡi ngựa, không đến nửa canh giờ đã lấy được hồ sơ mà Tam hoàng tử nhắc đến.
Hoàng thượng điều Hình Bộ kiểm tra ra, so sánh từng cái một.
Trong lúc này, Hiền vương tự tay thẩm tra xử lí án đều không nói một lời. Dùng lời ông ta để nói thì là vì ông ta không muốn ảnh hưởng đến phán đoán của hoàng thượng.
Chuyện liếc qua là thấy ngay, nhân chứng vật chứng đều có, Hồ Tri không hề oan uổng.
Đối với kết quả này, Hồ Minh Chân không thể tiếp nhận. Nàng cường điệu nói: "Phụ thân ta không thể nào làm ra chuyện như vậy, nhà chúng ta cũng không thiếu bạc."
Hạ Trường Lễ lên tiếng nói: "Có người gan lớn không vì tên cũng không vì lợi, chỉ vì thỏa mãn một chút đam mê kỳ quái."
Thí dụ như, cố ý khiêu khích quan phủ, trộm xong đồ còn có thể để cho mình toàn thân trở ra.
Hồ Minh Chân kinh ngạc: "Không thể nào."
Lương Ngọc Lan là một nữ tử được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng, cho nên trong những trường hợp như vậy vốn không nên phát biểu. Tần Thu Uyển vẫn luôn nhịn đến bây giờ, lúc này mới đề nghị: "Không bằng mời Hồ phu nhân đến đây, hỏi xem trên người Hồ Tri có bí mật nào khác hay không."
Hồ mẫu bị mời đến Cần Chính Điện, sợ tới mức run lẩy bẩy, bà ta không biết những chuyện nam nhân làm bên ngoài, chẳng qua là cảm thấy hắn không thể nào trốn thuế lương mà thôi.
Dù chứng cứ đã đặt tới trước mặt, người nhà họ Hồ vẫn một mực chắc chắn Hồ Tri oan uổng.
Hiền vương nhíu nhíu mày, lên tiếng nói: "Vụ án này dù đã cách rất nhiều năm, nhưng ta vẫn còn có chút ấn tượng. Vị Hồ Tri này hình như có một nhân tình ở bên ngoài... Chỉ là vì đã có tất cả mọi người xác nhận chuyện hắn làm nên ta cũng không điều tra sâu nữa."
Mẫu nữ Hồ gia hai mặt nhìn nhau.
Sắc mặt Hồ mẫu biến đổi: "Vương gia, phu quân ta đã chết nhiều năm, ngài ăn nói bịa chuyện như vậy không sợ quấy rầy vong hồn ông ấy sao?"
Mặt Hiền vương không đổi sắc: "Có phải bịa chuyện hay không, tìm người đi đến Diêu thành tra một cái là biết."
Sắc mặt Hồ Minh Chân trắng bệch như tờ giấy.
Nếu như phụ thân trốn thuế lương là vì nữ nhân và hài tử bên ngoài, vậy những năm qua nàng ta vất vả để làm cái là gì?
Nàng không nhịn được ôm lấy mình, chỉ cảm thấy quanh thân rét run. Nếu quả thật chuyện như Hiền vương nói, vậy tất cả những thứ nàng ta làm đều giống như là cố tình gây sự... Nàng ta phải tìm một con đường lùi cho chính mình, cắn răng nói: "Hoàng thượng, thảo dân là Trạng Nguyên ngài đích thân chọn, học thức như thế nào thì ngài cũng rõ ràng nhất. Thảo dân đi một đoạn đường tới tận đây là vì phụ thân giải oan, nhưng trái tim muốn vì bách tính cũng là thật."
Nếu như hoàng thượng nể tình nàng ta cũng bị phụ thân lừa gạt rồi tha thứ thì nàng ta có thể mượn một phần tâm ý này để toàn thân trở ra.
Theo nàng ta biết, rất nhiều quan viên đều không muốn đi đến những huyện nhỏ xa xôi kia. Nếu như hoàng thượng có thể cho nàng ta đi... Vất vả thì vất vả, nhưng vẫn có thể giữ lại cái mạng nhỏ.
Sống sót mới có hi vọng xoay người, chết mới thật sự là cái gì cũng bị mất.
Hoàng thượng cười lạnh nói: "Loại người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn như ngươi, trẫm cũng không dám giao bách tính vào trong tay ngươi! Đã sai thì nên theo luật xử trí, chuyện ngươi nữ giả nam trang tham gia khoa cử, trẫm nể tình học thức của ngươi nên không tính toán với ngươi, nhưng chuyện ngươi lừa gạt quận chúa, hạ độc với cử nhân khác tuyệt đối không thể khinh xuất tha thứ! Ân khoa sắp đến, trẫm tuyệt đối không cho phép có người vì công danh mà hãm hại người khác! Người đâu, nhốt mẫu nữ Hồ thị lại dẫn đi, chờ đến khi người điều tra Diêu thành trở về thì sẽ định tội!"
Mắt thấy mình sắp biến thành tù nhân, Hồ mẫu vội vàng cầu xin tha thứ, bà ta quá mức bối rối, khóc trời đập đất kêu to: "Hoàng thượng, bọn ta đều là vì muốn giải oan... Nếu không phải phu quân ta uổng mạng thì ta đã giữ hai nữ nhi ở lại Diêu thành cả đời, sẽ không xảy ra rất nhiều chuyện đằng sau như vậy."
Hồ Minh Chân đồng ý, nàng ta nhìn về phía Hiền vương: "Vương gia, ngài nói phụ thân thảo dân ở bên ngoài nuôi nữ nhân khác, hai mẫu tử thảo dân đều chưa từng nghe qua. Trong trí nhớ của thảo dân, phụ thân rất thương bọn ta, cũng tôn trọng nương ta, hẳn là sẽ không làm ra chuyện giống như ngài nói."
Nàng ta cũng không dám chắc chắn, chỉ nói là “hẳn là”.
Hiền vương còn chưa mở miệng, hoàng thượng đã không kiên nhẫn nói: "Bất luận có hay không thì đi Diêu thành điều tra là biết! Đi xuống trước đi."
Lập tức có quan binh đi lên kéo người, Hồ Minh Chân không cam tâm, ánh mắt nhìn về phía Tam hoàng tử ở bên cạnh không nói một lời.
Thấy ánh mắt của nàng, hoàng thượng lại nghĩ tới một chuyện khác: "Đúng rồi, chức Trạng Nguyên của ngươi đã hữu danh vô thực, vậy những thứ ngươi dùng công danh Trạng Nguyên để đổi lấy cũng không thể thực hiện, vị trí Trắc phi không còn thuộc về ngươi."
Hồ Minh Chân: "..."
Lần này, nàng ta và Tam hoàng tử đã phủi sạch quan hệ.
Nàng ta không chấp nhận được, hô lớn: "Điện hạ, ngài phải giúp ta."
Nhân chứng vật chứng đều đủ, Hồ Minh Chân đúng là đã hạ độc thủ với các cử tử khác, hoàng thượng sẽ không dễ dàng tha thứ cho chuyện như vậy, Tam hoàng tử nào dám lên tiếng?
Mắt thấy Tam hoàng tử giả chết, quan binh kéo người đã bắt đầu túm nàng, Hồ Minh Chân không thể nhịn được nữa: "Hoàng thượng, thảo dân còn có việc phải bẩm." Nàng sợ quan binh túm mình ra, hoặc là ngăn miệng của mình để mình không thể lên tiếng, lập tức nói: "Mấy tháng trước, Tam hoàng tử và vi thần uống rượu tán phiếm, Tam hoàng tử đã cố ý lấy ra rượu mạnh để uống rượu tâm tình... Sau khi thảo dân uống say, Tam hoàng tử đã có ý đồ... Khi đó thảo dân vẫn là quan viên..."
Tam hoàng tử chỉ cảm thấy cứng đờ người, hắn trừng mắt nhìn Hồ Minh Chân, hi vọng nàng ta im miệng!
Đáng tiếc Hồ Minh Chân giống như là không nhìn thấy, nói một tràng lớn. Thấy hoàng thượng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trong mắt liền tràn đầy thất vọng, Tam hoàng tử vội vàng giải thích: "Phụ hoàng, nhi thần không làm ra những việc này, những chuyện này đều là do nàng ta cùng đường mạt lộ nói bậy muốn kéo nhi thần xuống nước, không thể coi là thật! Xin phụ hoàng tra cho rõ!"
Hồ Minh Chân nói năng hùng hồn: "Điện hạ, nếu không phải như thế, ngài cũng không thể phát hiện được thảo dân là nữ nhi!" Nàng dùng bốn ngón tay chỉ thiên: "Hoàng thượng, thảo dân có thể thề với trời, việc uống rượu tâm tình đó, thảo dân nói câu nào cũng là thật. Nếu không, thiên lôi đánh xuống, chết không yên lành."
Tam hoàng tử: "..." Có cần phải như vậy không?