Mấy người bọn họ đều cho rằng lời thề chắc chắn sẽ ứng nghiệm.
Hồ Minh Chân mở miệng thề độc như vậy nên không có người nào hoài nghi thật giả trong lời nói của nàng ta. Nói cách khác, Tam hoàng tử đúng là đã chuốc say triều thần để khi nhục.
Nhận thấy được ánh mắt của mọi người, trong đáy lòng Tam hoàng tử đem tổ tông mười tám đời Hồ Minh Chân mắng mấy lần. Sững sờ trong phút chốc qua đi, hắn cố gắng giấu đi thần tình ở trên mặt: "Minh Chân, rõ ràng là chính ngươi câu dẫn ta, sau khi chuốc say ta, muốn gạo nấu thành cơm để ta giúp phụ thân ngươi giải oan, cũng may ta cảnh giác nên đúng vào thời khắc mấu chốt đã tỉnh táo lại... Nếu ta nhớ không lầm, đêm đó ta rời đi vào giờ Tý. Ta thương tiếc tài hoa của ngươi, lại sợ phụ thân ngươi thật sự có oan khuất cho nên mới không vạch trần ngươi, kết quả lại bị ngươi trả đũa. Hồ Minh Chân, lương tâm của ngươi có đau không?"
Hồ Minh Chân trừng lớn mắt.
Rốt cuộc là ai trả đũa ai?
Khi đó nàng ta chỉ muốn thân cận với Tam hoàng tử một chút, rút ngắn quan hệ rồi nhờ hắn giúp một tay. Nhưng cũng không ngờ bây giờ lại bị bại lộ nữ thân phận nhi của mình!
Đây chính là tội khi quân!
Tình cảm của hai người còn chưa ra đâu vào đâu, sao nàng có thể lên giường với hắn?
Nàng tức giận đến mức nước mắt chảy ròng, hỏi lại: "Điện hạ, ngài nói xấu ta như thế, lương tâm của ngài có đau không?"
Nàng không nhiều lời, tiếp tục dập đầu: "Hoàng thượng, thảo dân dùng thân phận nữ nhi khoa cử nhập làm quan, đây chính là tội khi quân. Việc này không thể coi thường, nếu bị người ngoài biết được thì toàn bộ từ trên xuống dưới nhà họ Hồ đều đừng mong được sống. Tội danh lớn như vậy, thảo dân che còn không kịp, nào dám chủ động bại lộ?"
Tam hoàng tử không muốn bị phụ thân chán ghét, bởi vì cái giá phải trả thực sự quá lớn.
Nếu như có thể leo lên ngôi vị Cửu Ngũ Chí Tôn thì sẽ có thể lưu truyền thiên cổ. Nhưng nếu như xác minh được việc hắn khi nhục triều thần thì sẽ để lại tiếng xấu muôn đời. Cả hai khác nhau một trời một vực, đồ đần cũng biết nên chọn làm sao. Hắn tiến lên một bước, vội vàng giải thích: "Phụ hoàng, nhi thần là hoàng tử, còn nhiều mỹ nhân khác tự tiến cử với nhi thần. Hơn nữa, nhi thần cũng không phải kẻ háo sắc, sao lại có thể ra tay với triều thần được? Người từ nhỏ đã dạy cho chúng nhi thần phải yêu dân như con, nhi thần vẫn luôn nhớ ở trong lòng, chưa từng dám quên!"
"Nhi thần thật sự là vì tài hoa của nàng ta nên mới qua lại với nàng ta!" Hắn nhìn về phía Hồ Minh Chân vẻ mặt khiếp sợ bên cạnh: "Rõ ràng là ngươi muốn dùng mối quan hệ không thể cho người ngoài biết của chúng ta để bức hiếp ta giúp ngươi giấu diếm, bây giờ lại trả đũa ta." Hắn liếc nhìn Hồ Minh Chân, cười lạnh hỏi: "Bản thân ngươi cũng không phải mỹ nhân tuyệt thế, lấy đâu ra tự tin nói xấu ta?"
Hồ Minh Chân đầu tiên là chấn kinh với lời nói này của hắn, sau đó toàn thân từ trong ra ngoài cảm thấy thật lạnh lẽo. Đúng vào một canh giờ trước, nàng ngồi ở bên trong tân phòng, trong lòng còn tràn đầy niềm vui sướng vì được gả cho hắn, trước đó còn có rất nhiều ngày đêm không thể say giấc, không ít lần mơ ước đến cuộc sống hai người sau khi thành thân.
Hiện tại xem ra, những ước ao và chờ đợi của nàng căn bản chỉ là một trò cười.
Nam nhân này vốn dĩ không có trái tim, nói chuyện tình cảm với nàng ta lâu như vậy cũng đều là lời nói ngoài miệng mà thôi. Bây giờ nàng ta rơi vào đường cùng, hắn không chỉ không giúp đỡ mà ngược lại còn trả đũa.
Nàng ta nhìn người trước mặt, chất vấn: "Có phải ngươi đã sớm nghĩ kỹ đối sách rồi hay không?"
Tam hoàng tử không gật đầu, nhưng đúng là như thế. Hắn thực sự đã chịu đủ việc nữ nhân này lấy chuyện uống rượu tâm tình ra để đe dọa.
"Ta không hiểu ý ngươi." Tam hoàng tử thản nhiên đáp: "Sự thật chính là như thế, không phải là ngươi thề độc thì có thể thay đổi được."
Hồ Minh Chân: "..."
Nước mắt nàng theo gương mặt trượt xuống, tách tách từng giọt rơi vào trên mặt đất bóng loáng trong điện. Thật lâu sau, nàng đưa tay lau nước mắt: "Hoàng thượng minh giám, thật sự là điện hạ muốn khi nhục thảo dân, nha hoàn bên cạnh thảo dân có thể làm chứng."
Tam hoàng tử vội nói: "Nha hoàn của ngươi đương nhiên sẽ giúp ngươi, lời chứng của nàng ta không tính."
Hồ Minh Chân tức giận đến mức cắn chặt cánh môi, mạnh mẽ nhìn hắn chằm chằm.
Đời trước, hai người này lưỡng tình tương duyệt, thậm chí còn thân mật ở trước giường Lương Ngọc Lan... Lúc này ánh mắt hai người nhìn về phía đối phương chỉ tràn đầy chán ghét và căm hận, Tần Thu Uyển đứng ở một bên, cảm thấy cảnh này vô cùng đẹp mắt.
Hoàng thượng ngồi ở trên, lại uống một ly trà, nghe hai người xác nhận liên tục nhưng vẫn không mở miệng.
Hồ Minh Chân bi phẫn khó tả, kích động nói: "Hoàng thượng, điện hạ nói như vậy, thảo dân không có cách nào chứng minh sự trong sạch của mình. Nhưng đúng là điện hạ đã chuốc say thảo dân và có ý đồ khi nhục, sau này phát hiện thảo dân là nữ nhi, hơn nửa đêm hắn rời đi, còn xuất viện lúc giờ Tý bắt gặp muội muội của thảo dân... Sự thật chính là như thế, điện hạ đúng là vì sắc đẹp mà khi nhục triều thần, một người như vậy tuyệt đối không thể trở thành tân quân, nếu không toàn bộ triều đình chắc chắn sẽ bị hắn làm loạn, đây không phải là phúc của bách tính..."
Giết người tru tâm không gì có thể hơn cái này.
Đây là muốn cắt mất con đường thái tử của Tam hoàng tử!
Tam hoàng tử hận vô cùng, nhưng hắn biết, lúc này mình không thể hoảng hốt, bèn cố gắng trấn định lại, dập đầu nói: "Phụ hoàng minh giám, nhi thần chưa bao giờ có những ý nghĩ to gan như thế."
"Ngươi có!" Đến giờ phút này, Hồ Minh Chân đã không suy nghĩ được gì khác, chỉ muốn kéo nam nhân cao cao tại thượng kia vào vũng bùn: "Nếu ngươi không có ý nghĩ gì thì trong phủ ngươi nuôi những mưu sĩ kia để làm gì? Những Trắc phi của ngươi, người nào cũng là nữ tử quan lớn, rõ ràng chính là muốn lôi kéo..."
"Ngươi im ngay!" Tam hoàng tử giận dữ mắng: "Nói xấu hoàng tử, tội đáng chém!"
Hắn nhìn về phía hoàng thượng: "Phụ hoàng, nữ nhân này nói năng xằng bậy, con thấy nàng ta đã điên rồi. Nếu cứ để cho nàng ta mở miệng sợ là nàng ta lại bịa ra một tội danh nữa cho nhi thần. Vẫn nên sai người mang nàng ta đến đại lao cho thanh tỉnh một chút!"
Hoàng thượng khoát tay áo.
Lập tức có quan binh đi lên kéo mẫu nữ Hồ Minh Chân đi.
Nhìn các nàng biến mất ở ngoài điện, Tam hoàng tử quả thực thở dài một hơi.
Một hơi còn chưa thở xong, liền nghe hoàng thượng hỏi: "Trong phủ con có mưu sĩ?"
Nghe nói như thế, Tam hoàng tử thầm kêu một tiếng hỏng bét. Trong phủ những huynh đệ của hắn, có người nào mà không nuôi mưu sĩ?
Chuyện này vốn nên tự ngầm hiểu, phụ hoàng cũng từ hoàng tử mà ra, chính ông ấy cũng từng nuôi, làm sao có thể không biết?
Bây giờ lại còn nhắc đến, sợ là đã chán ghét muốn vứt bỏ hắn.
Trong lòng Tam hoàng tử bối rối không thôi, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Phụ hoàng, nhi thần còn trẻ, thứ phải học còn rất nhiều. Mấy vị kia đều là những lão tiên sinh có đại tài, bọn họ đối với nhi thần mà nói cũng vừa là thầy vừa là bạn, nhi thần nghe bọn họ nói thì có thể hiểu được rất nhiều đạo lý... Cũng không phải là mưu sĩ gì cả, Hồ Minh Chân nói xấu nhi thần, phụ hoàng tuyệt đối đừng tin, không thể để ngoại nhân châm ngòi li gián quan hệ phụ tử chúng ta."
Hoàng thượng không biết là có tin hay không, sắc mặt hờ hững: "Trẫm nhìn thấy bộ dáng bi phẫn vừa rồi của Hồ thị, lại nghe nàng ta thề độc, không giống như là chủ động tính toán ngươi."
Không phải nàng ta chủ động thì chính là Tam hoàng tử tính toán rồi?
Tam hoàng tử đã hiểu ý của phụ hoàng, vội vàng giải thích: "Nhi thần không..."
Hoàng thượng đưa tay dừng lời hắn lại: "Có hay không, trẫm đều sẽ phái người đi xem kỹ. Người làm quân cần công chính, dù nàng ta là tội nhân thì cũng không phải người có thể tùy ý bêu xấu. Con cho dù là nhi tử của trẫm thì làm sai cũng phải bị phạt giống vậy!" Hắn khoát tay áo: "Con về trước đi, trước khi chuyện chưa được điều tra rõ, không có lời dặn dò của trẫm, không được tùy ý đi ra ngoài."
Đây là bị cấm túc rồi!
Có một vài hoàng tử bị như vậy, cả một đời đều không thể ra được.
Sắc mặt Tam hoàng tử biến đổi.
Theo hắn biết, nếu như vấn đề này là bị phụ hoàng phát hiện ra thì tuyệt đối sẽ không được bỏ qua dễ dàng.
Trong hai năm qua, hắn có thể cảm giác được phụ hoàng coi trọng mình, hắn có dự cảm, nếu như mình cẩn thận, không để mắc sai lầm lớn thì khả năng rất cao vị trí thái tử này sẽ là của mình.
Nhưng cùng lúc đó hắn cũng hiểu rõ, phụ hoàng yêu dân như con, chắc chắn sẽ cẩn thận chọn lựa thái tử. Nếu như là hoàng tử bình thường phạm sai lầm thì ông ấy có thể sẽ không truy cứu đến cùng, thí dụ như việc Tứ hoàng đệ phong lưu thành tính và có đam mê đồng tính, phụ hoàng đều chưa hề hỏi đến.
Nhưng nếu là thái tử tương lai, vậy thì bất luận chuyện nhỏ nào cũng đều sẽ bị phóng đại lên, phải là người chân chính lương thiện lại có quyết đoán thì mới có thể lập làm thái tử.
Cho nên, trước đó hắn dù đã nghĩ kỹ đối sách thì cũng vẫn cam nguyện bị Hồ Minh Chân uy hiếp.
Cái hắn sợ chính là cái lỡ như này!
Quả nhiên, Hồ Minh Chân vừa cáo trạng đã ảnh hưởng tới hắn.
Đến giờ phút này, lòng Tam hoàng tử tràn đầy hối hận, lúc trước không nên qua lại với Hồ Minh Chân. Trên đời này nhiều mỹ nhân như vậy, vì sao phải coi trọng nàng ta?
Chuyện đã xảy ra, hối hận cũng vô dụng.
Lúc đi ra khỏi đại điện, Tam hoàng tử quay đầu nhìn lại hai ngự tiền thị vệ đi theo mình, trong lòng phát khổ.
Hiền vương đi ra khỏi đại điện, thở dài nói: "Cũng may là con ta cảnh giác, phát hiện Hồ Minh Chân là nữ nhi mà kịp thời cách xa nàng ta. Ai có thể nghĩ tới nàng ta lại muốn trả thù ta?"
Nhớ tới việc này, trong đáy lòng Hiền vương nổi lên từng đợt suy nghĩ đáng sợ.
Vừa rồi ở trên triều đình, mẫu nữ Hồ gia bướng bỉnh vô cùng. Không những nói Hồ Tri không phạm sai lầm, mà còn gần như nói rõ những người và vật chứng kia là bị người ta thu mua, là giả tạo, Vương gia là ông thẩm tra xử lí án này có tư tâm.
Hồ Minh Chân dù không tra được chứng cứ phụ thân bị người ta vu oan cũng sẽ coi ông là kẻ thù.
Ông yêu thương nữ nhi, cũng không coi con rể là người ngoài. Sau khi hoàng thượng ban hôn, ông liền không đề phòng Hồ Minh Chân nữa. Cũng may hai người chưa có mấy lần mặt, hạ nhân Vương phủ cũng nhiều. Nếu không, lỡ như Hồ Minh Chân hạ độc trong nước trà hoặc là đồ ăn của ông, vậy thì đúng là khó lòng phòng bị.
Ông không phải sợ chết!
Người đều có thể chết, Hiền vương rất thoáng với chuyện này. Nhưng mà ông là Vương gia, là đệ đệ ruột thịt của hoàng thượng, gần vua như gần cọp. Lúc ông còn sống, nhi tử nữ nhi đều có thể được hoàng thượng coi trọng, dù có làm sai chuyện gì, chỉ cần chuyện không lớn thì đều có thể toàn thân trở ra.
Nhưng nếu ông không có ở đây, ai sẽ che chở bọn họ?
Hiền vương trước kia cũng tận tụy tận trung vì hoàng thượng, từ trước đến nay đều không nghĩ đến về sau, nhưng lúc này đây chuyện này lại làm cho ông đột nhiên cảm giác có nguy cơ, có một số việc vẫn nên sớm tính toán.
Trong lòng của ông có việc nên muốn dành thời gian suy nghĩ một chút.
Tam hoàng tử không muốn ngồi yên chờ chết, muốn tìm người giúp mình cầu tình. Vừa vặn Vương thúc bên cạnh chính là lựa chọn rất thích hợp, ông dừng chân lại, chờ đến khi hai phụ tử Hiền vương đi đến trước mặt, vội vàng nói: "Vương thúc, người tin con trong sạch không?"
Hiền vương khoát tay áo: "Ta tin hay không không quan trọng, chủ yếu là phụ hoàng con tin con."
Tam hoàng tử: "... Vương thúc, con tuyệt đối không làm những chuyện kia, cũng chưa từng nhòm ngó vị trí thái tử, ngài giúp con cầu xin phụ hoàng, về sau con nhất định hậu báo."
Hiền vương không muốn trò chuyện nhiều với hắn nên đã đi vài bước, nghe nói như thế bèn tự tiếu phi tiếu nói: "Con có khi nhục triều thần hay không ta không biết, nhưng nếu nói con không nghĩ đến việc một bước lên trời, đừng nói là ta, có lẽ trên đời này không có người nào tin. Ngọc Tề, ta phát hiện con và Hồ Minh Chân có rất nhiều chỗ giống nhau, ví dụ như... coi tất cả mọi người trên đời này như là đồ đần."
Tam hoàng tử: "..."
Hắn vừa định giải thích vài câu, Hiền vương đã quay người rời đi: "Ta còn bận, mấy ngày gần đây cũng sẽ không vào cung, không có cơ hội giúp con cầu tình. Con đi tìm người khác đi!"
Tam hoàng tử: "..." Đã bị cấm túc, hắn còn có thể tìm ai?