Chương 475
Hạ Trường Lễ đi theo đằng sau hai phụ tử, không mở miệng nói câu nào.
Trong lòng Hiền vương có việc, lúc xuất cung, cuối cùng cũng nhớ ra con rể tương lai bên cạnh, bèn dặn dò: "Vấn đề này ta sẽ giúp con xem xét, nếu như nàng ta thật sự hãm hại con, ta nhất định sẽ giúp con đòi lại công đạo. Ân khoa sắp mở, đọc sách mới là quan trọng."
"Tiểu sinh hiểu rõ." Ở trước mặt Hiền vương, Hạ Trường Lễ vẫn luôn là một vãn bối hiểu quy củ lại thông tuệ.
Hiền vương rất là hài lòng: "Ta còn có việc, đi trước một bước." Ông nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Ngọc Lan, con cũng hồi phủ với ta, đừng quấy rầy Trường Lễ."
Ở trong mắt mọi người, khoa cử là việc rất lớn.
Mấy người tách nhau ở ngoài cung, vì Hồ Minh Chân bị giải vào thiên lao nên những chuyện phát sinh trên người nàng ta cũng bị truyền ra ngoài.
Thân là nữ tử, gánh vác lấy nỗi thù hận của phụ thân, học hành gian khổ mười năm, cuối cùng đã tới được trước mặt hoàng thượng giải oan cho vi phụ. Kịch nam cũng không dám hát như thế, nhưng nàng ta làm được, thực sự khiến người ta khâm phục.
Nhưng mà lừa gạt quận chúa, câu dẫn Tam hoàng tử, còn có ý đồ trả đũa, từng chuyện một đều cho thấy nàng ta tâm tư thâm trầm, khó trách hoàng thượng lại nói nhân phẩm nàng ta có vấn đề, không chịu để cho nàng ta nhập làm quan.
Hồ Minh Chân quả thực đáng thương, cũng thực đáng hận.
Ân khoa sắp đến, Hiền vương cố ý thỉnh cầu hoàng thượng thiết lập trợ học thự ở trong kinh thành, chỉ cần có thể giúp học giả một tay thì ông đều làm. Nhỏ không động não, lớn bị người ta hãm hại, hoặc là như Hồ Minh Chân, trong nhà có người hàm oan thì đều có thể đi tìm kiếm sự trợ giúp.
Hành động lần này đúng là đã giúp không ít người.
Bởi vì có học sinh cáo trạng nên cũng tra ra được mấy vụ án oan. Nhưng mà người khác thật sự oan, còn Hồ Minh Chân chỉ là do tự mình phán đoán.
Ân khoa bắt đầu, Tần Thu Uyển tự mình đưa Hạ Trường Lễ nhập trường thi. Rời đi không lâu, xe ngựa đã bị Tứ hoàng tử ở bên đường ngăn lại.
"Ngọc Lan, ta biết ngay muội sẽ ở đây."
Tần Thu Uyển thò đầu ra: "Hoàng huynh tìm ta có việc gì?"
Tứ hoàng tử nghiêng đầu dựa vào trên xe ngựa, bộ dáng cà lơ phất phơ: "Muốn nhờ muội cùng đi thăm Tam hoàng huynh một chút, một mình huynh ấy bị giam trong phủ có lẽ sẽ buồn bực lắm."
Tần Thu Uyển không biết nói gì.
Nếu nói Tứ hoàng tử lo lắng cho Tam hoàng tử, nàng chắc chắn không tin. Nói là đi thăm, không bằng nói là đi xem trò cười thì đúng hơn.
"Hoàng huynh, vào thời điểm như này sao huynh còn muốn dây vào?"
Nếu muốn tranh giành vị trí trữ vị, không muốn bị người ta mò ra nhược điểm thì đều phải cố gắng tránh càng xa càng tốt. Hắn lại còn tự mình chen vào.
Tứ hoàng tử tỏ rõ vẻ xem thường: "Ta là một hoàng tử nhàn tản, không làm được chính sự, cũng chỉ có thể thăm Tam hoàng huynh mà thôi."
Ngụ ý là hắn dù sao cũng đã bị loại, nên có thể vạn sự tùy tâm mà làm.
"Ngọc Lan, muội đi với ta đi." Hắn tràn đầy phấn khởi: "Trước đó tình cảm của muội và hoàng tẩu rất tốt, vừa vặn cũng đi thăm một chút."
Nói xong, còn ngồi xuống bên cạnh xa phu: "Chúng ta cùng đi."
Nơi này cách phủ hoàng tử không xa, hai khắc đồng hồ sau, xe ngựa liền đứng tại bên ngoài phủ Tam hoàng tử.
Từ khi Tam hoàng tử bị cấm túc đến nay, cho dù là có người muốn kính cẩn thăm hỏi thì cũng không có ai dám đi đến cửa chính. Người gác cổng nhìn thấy hai người liền nhanh chóng tiến lên nghênh đón.
Gần đây người trong thành đều cho rằng Tam hoàng tử đã xong đời, những hạ nhân liên quan như bọn họ cũng không được ổn lắm. Bây giờ Tứ hoàng tử và Ngọc Lan quận chúa đến đây, bất luận mục đích của bọn họ là như nào, chỉ cần người đến thì liền có thể nói cho người ngoài, Tam hoàng tử vẫn còn chưa từ bỏ.
Hai người ở chính đường đợi gần nửa canh giờ, lúc Tứ hoàng tử không kiên nhẫn được nữa, Tam hoàng tử mới khoan thai đi tới.
Trên tóc toàn là hơi nước, hẳn là vừa mới tắm rửa.
Tứ hoàng tử dò xét hắn: "Hoàng huynh vừa mới ngủ dậy sao?"
Tam hoàng tử: "..." Cũng không hẳn vậy.
Hắn trở về càng nghĩ càng phiền, mấy ngày nay hắn đều thích uống rượu, hôm qua còn uống đến nửa đêm, ngủ một giấc đến bây giờ. Nghe nói hai người tới cửa, hắn mới tranh thủ thời gian chạy đi rửa mặt.
Thứ nhất là không muốn để cho bộ dáng đồi phế của mình lộ ra trước mặt người khác. Thứ hai, cũng là muốn nhờ hai người này giúp cầu xin, để hắn sớm ngày được giải cấm túc. Cứ bị giam trong phủ như thế này, hắn đã bắt đầu có cảm giác mình sẽ bị nhốt cả một đời, so với Tứ hoàng đệ còn kém hơn.
"Xin lỗi, lúc các ngươi tới ta vừa mới bắt đầu tắm rửa, nên ra ngoài hơi lâu một chút." Tam hoàng tử rất là nhiệt tình, không ngớt lời dặn dò hạ nhân dâng trà nước điểm tâm, lại hỏi: "Hôm nay ân khoa bắt đầu, Ngọc Lan muội muội không đưa Hạ cử nhân đi sao?"
"Đưa rồi, vừa ra liền đụng phải ta." Tứ hoàng tử nói tiếp: "Sau đó ta mời muội ấy cùng đi thăm huynh. Hoàng tẩu đâu, sao không lộ diện?"
Nói xong, nụ cười Tam hoàng tử cứng đờ.
Trắc phi quý phủ hắn có bầu, ba bốn tháng nữa là sẽ lâm bồn, nhưng hôm qua, vị Trắc phi kia đã ngã một phát ở trong vườn, thai nhi cũng chết.
Tam hoàng tử còn muốn dành kỳ vọng lên hài tử để mình được giải cấm, dù sao thì đây cũng là tôn bối phận đầu tiên của hoàng thất. Đến lễ rửa ba đầy tháng, cũng không thể không làm đúng không?
Chỉ cần làm thì phải mở tiệc chiêu đãi triều thần, đến lúc đó cấm túc tự nhiên sẽ được giải.
Nhưng ngã một cái, hài tử mất, hi vọng cũng mất. Tam hoàng tử cho rằng đây không phải bất ngờ, hẳn là thê thiếp trong hậu trạch hãm hại lẫn nhau. Cho nên hắn liền trách cứ hoàng tử phi không chăm sóc tốt cho Trắc phi.
Hoàng tử phi không nhận, hai người bị giam ở trong phủ đã gần nửa tháng, ngày giải cấm xa xa khó vời. Hai phu thê đối với tương lai vô cùng mê mang, càng nghĩ càng bực bội, tính cách cũng không dễ chịu, nói mấy câu đã bắt đầu tranh chấp. Hoàng tử phi tức giận, trở về chính phòng của mình.
Cũng là bởi vì hài tử trong bụng Trắc phi mất nên Tam hoàng tử càng nghĩ càng phiền, cho nên mới mượn rượu giải sầu say đến nửa đêm.
Quý khách tới cửa, hoàng tử phi vẫn không xuất hiện, bởi vậy mới có thể thấy được, cơn giận của nàng còn chưa tan.
"Thân thể nàng khó chịu, hai ngày này đang dưỡng bệnh, chúng ta đừng quấy rầy nàng, cứ để nàng nghỉ ngơi cho tốt." Ánh mắt Tam hoàng tử thay đổi: "Ngọc Lan, nếu muội nhàm chán thì ta sẽ bảo tiểu hoàng tẩu đến giải buồn cho muội, có được không?"
Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Ta bị Tứ hoàng huynh kéo tới, huynh ấy nói đi thì ta đi, không cần phiền toái như vậy."
Tam hoàng tử: "..."
Theo hắn biết, hai người này tới cửa chắc chắn là để xem chuyện cười của mình, chứ không phải là thực tình thăm hỏi.
Nhưng thế thì đã sao?
Hắn bây giờ đã cùng đường lạc lối, những triều thần đã từng giao hảo trong một đêm giống như đã biến mất hết, chỉ còn lại mấy vị tâm phúc còn đang bôn tẩu khắp nơi, còn những tên bị hắn nắm nhược điểm, hắn còn chưa truyền tin ra. Bởi vì thứ nhất hắn cho rằng chuyện còn chưa hỏng bét đến mức đó, thứ hai, bây giờ đang trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, hắn thật sự không dám uy hiếp. Lỡ như gặp phải kẻ tính tình bướng bỉnh trực tiếp chạy đến trước mặt phụ hoàng cáo trạng thì hắn lại có thêm một tội danh nữa.
Dùng nhược điểm của triều thần để uy hiếp, tuyệt đối không phải là minh quân.
Vào thời điểm này, hàng vạn hàng nghìn lần cũng không thể xơ xuất, không thể để cho phụ hoàng chán ghét mình thêm nữa.
Tam hoàng tử đè ý nghĩ trong lòng xuống, cười nói: "Đừng vội như vậy, ăn trưa xong hẵng đi." Nói xong, liền phân phó người đi chuẩn bị đồ ăn.
Tứ hoàng tử nhìn hắn nhiệt tình như vậy, tâm trạng càng thêm vui vẻ.
Phải biết, sau khi Tứ hoàng tử xảy ra chuyện, vị Tam hoàng huynh này mỗi lần nhìn thấy hắn, con mắt đều hận không thể chĩa lên bầu trời, trong ngôn ngữ cũng toàn có ý dạy dỗ. Vừa khách khí lại nhiệt tình như vậy đương nhiên là lần đầu tiên.
Hắn đã sớm nói rồi, bọn họ đều là hoàng tử, ai cũng không cao quý hơn ai. Nếu muốn miệt thị người khác thì phải đạp lên ngôi vị chí tôn kia trước đã.
"Không cần." Tứ hoàng tử vòng vo một vòng, trong lòng hài lòng nói: "Ngọc Lan hình như rất bận, là ta cố chấp kéo muội ấy tới, không nên trì hoãn muội ấy, ta phải đưa muội ấy hồi phủ."
Tam hoàng tử liên tục giữ lại, mắt thấy hai người quyết tâm muốn đi, hắn còn tự mình đưa tiễn, trước khi đi còn hỏi đến tình trạng sức khỏe của Hiền vương.
"Phụ vương rất tốt, ân khoa bắt đầu nên gần đây đều rất bận."
Tam hoàng tử kéo tay áo của nàng lại: "Ngọc Lan, muội đi lại bên ngoài, nếu như nghe được tin tức liên quan tới ta thì nhớ phải nói cho ca ca một tiếng." Hắn cười khổ: "Ta gần đây rất gian nan, nếu muội giúp ta thì cả một đời này ta đều sẽ nhớ kỹ ân tình của muội, ngày khác tất có hậu báo."
Kỳ thật, hắn muốn nhờ Hiền vương giúp mình nghe ngóng hơn.
Lúc đưa hai người lên xe ngựa, hắn lại không nhịn được nói: "Ngọc Lan, ta thật sự bị vu oan, muội có thể xin Vương thúc giúp ta van nài được không?"
"Không thể." Người tiếp lời này chính là Tứ hoàng tử: "Tam hoàng huynh, ta phát hiện da mặt của huynh rất dày. Hồ Minh Chân có ác ý lớn như vậy với Hiền Vương phủ và Vương thúc, mấy tháng trước huynh đã biết chuyện, nhưng lại không đề cập tới chút nào, bây giờ lấy đâu ra mặt mũi nhờ Vương thúc giúp huynh cầu tình?"
Nụ cười của Tam hoàng tử cứng đờ, trong lòng mắng vị đệ đệ này cẩu huyết lâm đầu, ngoài mặt lại nói: "Ta cũng chỉ sợ phụ thân Hồ Minh Chân thật sự oan uổng, Vương thúc bị người ta lừa gạt. Hơn nữa, bình thường ta cũng rất bận, cũng không kịp..."
Tần Thu Uyển đưa tay dừng lời hắn lại: "Lời giải thích thì không cần, chúng ta đều hiểu rõ."
Tam hoàng tử: "..." Hiểu cái gì?
Đương nhiên không thể nào hiểu cho hắn, hẳn là nghĩ hắn cũng không có hảo ý với Hiền Vương phủ.
Lúc ra khỏi phủ Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử ở bên ngoài xe ngựa cười ha ha: "Lương Ngọc Tề, ngươi cũng có ngày hôm nay!"
Cười đủ rồi, hắn lại thò đầu vào xe ngựa: "Ngọc Lan muội muội, phía trước chính là quý phủ của ta, không bằng thuận đường đi vào uống chén trà?"
"Không." Tần Thu Uyển chợt nhớ tới chuyện hắn nạp Hồ Minh Dao, lập tức không hứng thú lắm, khoát tay một cái nói: "Dậy quá sớm, ta muốn trở về nghỉ ngơi."
Tứ hoàng tử lại khuyên thêm hai câu, thấy nàng còn không chịu thì cũng không bắt buộc, trước tiên đưa nàng về Vương phủ, sau đó mới ngồi lên xe ngựa của mình hồi phủ.
Một ngày trôi qua, Hạ Trường Lễ còn chưa đi ra thì đã có người Hình Bộ tới gặp, nói là Hồ Minh Chân trong lao muốn gặp nàng.
"Quận chúa, không phải vi thần muốn làm phiền ngài, mà là lúc thẩm vấn nàng ta đã nói là phải sau khi gặp ngài mới bằng lòng nhận tội. Vi thần cũng không có cách nào khác..."
Tần Thu Uyển cũng không làm khó hắn, đổi y sam đi đến thiên lao.
Bây giờ Hồ Minh Chân đã mất đi phong quang vô hạn lúc làm Trạng Nguyên, mặc một bộ áo tù nhân cũ nát, rút đi những chất vải dư thừa quấn ở trên thân, gầy yếu không chịu nổi. Nhưng ánh mắt vẫn quật cường, lúc ngồi quỳ chân trên mặt đất nhìn thấy Tần Thu Uyển đi vào thì đột nhiên bật cười: "Đường đường là quận chúa mà vẫn phải nghe lời ta."
Bên cạnh lập tức có người dời ghế, Tần Thu Uyển thản nhiên ngồi xuống: "Ngươi biết mình sắp chết rồi nên không sợ đấy à? Trêu đùa hoàng thân quốc thích, tội sẽ thêm một bậc."
Hồ Minh Chân không cười được nữa.
Nàng ta chỉ muốn làm khó những quan viên thẩm vấn, đương nhiên là vì biết bọn họ không thể mời được Lương Ngọc Lan. Sao có thể ngờ được Ngọc Lan quận chúa lại dễ tính như vậy, thiên lao nói vào là vào?
Thật là không bình thường.
"Ta tưởng là ngươi hận ta, không muốn gặp ta."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Kỳ thật, ta rất muốn nhìn thấy thảm trạng bây giờ của ngươi, hôm nay trở về ăn cơm cũng nhiều hơn được nửa bát."
Hồ Minh Chân: "..."
"Quận chúa, trên đời này không có tường nào mà gió không lọt qua được, chuyện Vương gia hãm hại phụ thân ta dù đã được làm rất bí ẩn, nhưg chỉ cần làm thì nhất định sẽ bị điều tra ra. Tới khi đó, người ở trong đại lao này liền biến thành ngươi. "
Tần Thu Uyển thực sự hiếu kì, bèm hỏi nỗi ngờ vực đã giấu kín bấy lâu này: "Vì sao ngươi chắc chắn phụ thân ngươi là bị người ta vu oan?"
Hồ Minh Chân cắn răng: "Ông ấy sẽ không làm những chuyện như thế!"
Nhìn bộ dạng của nàng ta hình như là thật sự cho rằng như vậy.