Chứng cứ bày ở trước mặt, Hồ Minh Chân vẫn cho rằng nhân chứng đã bị thu mua, vật chứng là ngụy tạo. Trong khi chính nàng ta lại không bỏ ra nổi chứng cứ để chứng minh phụ thân trong sạch mà chỉ một mực chắc chắn là vu oan.
Đây chính là một cục diện không có lời giải.
Nàng ta cảm thấy thứ đó đúng thì nó mới là đúng. Nếu không thì cũng là sai.
Tần Thu Uyển không muốn thuyết phục nàng ta, mà nhìn về phía quan viên Hình Bộ đang cảm kích đứng bên cạnh: "Ta tới rồi, các ngươi hỏi đi."
Trước đó Hồ Minh Chân luôn miệng nói phải để quận chúa tới mới bằng lòng nhận tội, hiện tại người đã tới, nếu nàng ta không khai thì không chỉ là trêu đùa quận chúa, mà còn là trêu đùa quan viên. Vậy cũng không chỉ dừng lại ở chỗ tội thêm một bậc.
Cầm đầu là hình bộ thị lang Khổng đại nhân năm nay đã qua tuổi lục tuần, đầy tóc hoa râm, ông ta tỏ rõ vẻ cảm kích thi lễ với Tần Thu Uyển: "Đa tạ quận chúa đã đến đây trợ giúp bọn ta."
Sau đó, ông ta nhìn về người quỳ bên trong. Thu liễm nụ cười trên mặt, đanh mặt lại hỏi: "Năm ngoái mùng ba tháng ba, ngươi ở trong thành Hồng Thái gặp Trương Khang, thương định với hắn là mùng bảy mời mấy vị cử nhân uống rượu, đồng thời hạ độc ở trong canh, còn thương định mời những vị cử nhân nào, có phải thế không?"
Hồ Minh Chân lập tức nói: "Thời gian qua đi quá lâu, ta không nhớ rõ."
Khổng đại nhân cũng không tức giận, thẩm vấn Hồ Minh Chân không dễ dàng, ông ta đã nhận câu nói này không biết bao nhiêu lần. Nếu như đến cả cái này cũng tức giận thì sớm đã bị tức thăng thiên rồi.
"Trương Khang đã xác nhận là ngươi, còn nói ngày đó ngươi cho hắn một vạn lượng ngân phiếu. Ngươi có cho ngân phiếu hay không?"
Không nhớ rõ đã gặp mặt, chỉ cần cho ngân phiếu thì đó chính là mua hung.
Đạo lý này Khổng đại nhân hiểu rõ, Hồ Minh Chân cũng hiểu rõ, nàng ta cúi đầu: "Thi hội sắp đến, ta bận rộn đọc sách nên đã tiêu xài rất nhiều. Lúc đó đúng là đã tốn không ít bạc, nhưng dùng ở nơi nào, ta cũng không nhớ rõ."
Sau đó, Khổng đại nhân lại hỏi thêm mấy vấn đề, mà tất cả mọi thứ Hồ Minh Chân đều nhanh trí tránh đi, chỉ cần là sự thật quá mức rõ ràng thì nàng ta liền nói dối là không nhớ rõ.
Một khắc đồng hồ sau, Khổng đại nhân không hỏi ra được chuyện nào, ông ta cũng hơi bất đắc dĩ, để tay xuống lời khai, nói: "Hồ thị Minh Chân, ngươi nhất quyết không muốn phối hợp?"
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Khổng đại nhân, ta thấy người các ngươi nên tìm không phải là ta mà phải là đại phu mới đúng. Nàng ta chuyện gì cũng không nhớ rõ, giống như là mất trí nhớ vậy, muốn để nàng nhận tội thì có lẽ phải chữa khỏi chứng mất trí nhớ đi đã."
Hồ Minh Chân rủ đôi mắt xuống, che khuất biểu cảm trong mắt mình.
Hỏi thêm một lúc, Hồ Minh Chân vẫn không chịu trả lời rõ ràng, trong lúc đó, còn kêu đau đầu mấy lần.
Khổng đại nhân không biết nói gì, trên mặt hai vị quan viên trẻ tuổi đã sinh ra tức giận. Có một người còn đề nghị: "Đại nhân, nếu nàng ta đã không chịu nhận, vậy thì chúng ta dùng hình đi."
Không cần vội như vậy.
Hoàng thượng đã sớm nói, phải chờ quan viên đi đến Diêu thành thẩm tra trở về rồi mới định tội. Vì vậy, Khổng đại nhân cũng không vội. Ông ta phụ trách án này, ngày nào cũng thẩm, thứ nhất là vì không muốn quá nhàn, thứ hai, cũng là muốn để Hồ Minh Chân sinh ra sợ hãi. Đương nhiên, nếu như nàng ta hiện tại không nhịn được nhận tội thì vẫn là kết quả tốt nhất.
"Hồ Minh Chân, kiên nhẫn của bản quan có hạn, ngươi cứ như thế thì đừng trách bản quan không khách khí."
Hồ Minh Chân ngồi quỳ chân trên mặt đất: "Đại nhân muốn vu oan giá hoạ sao?"
Tần Thu Uyển nhấc cằm, như có điều suy nghĩ: "Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi có nhận hay không thì tội cũng là tội. Theo ngươi, việc ngươi nhận là bởi vì không chống cự nổi trọng hình, chứ không phải là ngươi đúng là đã làm ra chuyện xấu? Ta không hiểu rõ vì sao ngươi lại nói phụ thân ngươi bị oan uổng, bởi vì các ngươi là phụ tử một mạch tương thừa, sai rõ ràng lại nói mình không sai. Nếu như người khác nói các ngươi sai thì chính là nói xấu."
"Bộ dáng này của ngươi cho ta một loại cảm giác, giống như luật pháp là do người nhà họ Hồ các ngươi định ra vậy."
Hồ Minh Chân bỗng nhiên ngẩng đầu: "Chuyện ta chưa làm qua, muốn ta thừa nhận thế nào?"
Tần Thu Uyển phất phất tay: "Nhân chứng vật chứng đều có, chúng ta cũng không vu oan nàng ta. Nàng ta không chịu nhận, vậy thì dùng hình đi."
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, mấy vị đại nhân cũng thở dài một hơi.
Hồ Minh Chân quả thực giật nảy mình.
Nhiều ngày như vậy, nàng ta ngày nào cũng bị thẩm vấn, mấy vị đại nhân dần dần trở nên bực mình nhưng đều không dùng hình với nàng ta.
"Ta cũng không phải là bách tính vô tri bình thường, nếu các ngươi dám dùng hình, ta sẽ tố cáo các ngươi lạm dụng tư hình, vu oan giá hoạ."
Mấy vị đại nhân: "..."
Quan viên cũng rất khó làm, nhất là gặp phải loại phạm nhân khó chơi như này. Đương kim hoàng thượng công chính, nếu Hồ Minh Chân thật sự cáo trạng thì mấy người bọn họ đều không tránh được việc bị tra hỏi một phen. Đây quả thực là đại họa từ trên trời rơi xuống, bọn họ đang làm việc yên ổn, có trêu ai ghẹo ai đâu?
"Vô luận là nhận như thế nào thì cũng phải nhận trước đã." Tần Thu Uyển nhìn về phía mấy vị đại nhân: "Mấy vị yên tâm, bản quận chúa sẽ giúp các ngươi làm chứng. Chỉ cần nàng ta nhận tội rồi để hoàng bá phụ xem lại, phát hiện nàng ta không oan khuất thì vụ án này cũng coi như xong." Nếu không, cứ sợ nàng ta bị vu oan giá hoạ, chính nàng ta lại chết sống không nhận tội thì vụ án này sẽ không có cách nào thẩm tra được.
Hồ Minh Chân trợn mắt: "Ngọc Lan quận chúa, ngươi làm vậy là công báo tư thù. Thế đạo bất công, hoàng thân quốc thích liền có thể muốn làm gì thì làm... Người đang làm, trời đang nhìn..."
Nàng ta tỏ rõ vẻ kích động, Tần Thu Uyển bật cười, ngắt lời Hồ Minh Chân đang bi phẫn.
"Đúng vậy! Người đang làm thì trời đang nhìn, ngươi vì tư dục bản thân ám hại biết bao nhiêu người, chẳng lẽ không sợ báo ứng sao?"
Hồ Minh Chân trừng mắt nhìn nàng: "Ta lừa ngươi là vì bất đắc dĩ!"
Tần Thu Uyển hừ nhẹ một tiếng: "Sai chính là sai, sai thì nên bị phạt. Hơn nữa, ngươi bất đắc dĩ thật sao? Hoàng bá phụ hỏi tâm ý của ngươi, ngươi nói là có tình cảm thắm thiết với ta, sau này còn viết rõ giấy trắng mực đen nói là đời này chỉ có một mình ta, lúc ngươi làm những chuyện này, cũng không có người nào bức bách ngươi!"
Nói đến đây, nàng nhìn thoáng qua Khổng đại nhân.
Khổng đại nhân lập tức hiểu ra, rút một cây xâm trước mặt vứt lên trên mặt đất: "Đánh mười trượng trước đã."
Lập tức có quan binh thi hình chạy tới, không nói lời nào kéo Hồ Minh Chân nằm rạp trên mặt đất, hình trượng giơ lên, mạnh mẽ đáp xuống.
Chỉ một lát sau, Hồ Minh Chân liền phát ra tiếng gào thảm như mổ heo.
Nàng ta đau đớn, mặt mũi trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh, trừng mắt nhìn Tần Thu Uyển, ánh mắt tràn đầy căm hận: "Quận chúa, không được vận dụng tư hình."
Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Nơi này là thiên lao, lại còn quang minh chính đại đánh ngươi, không tính là tư hình."
Hồ Minh Chân: "..."
Trong lúc tranh chấp, lại có hai trượng nữa đáp xuống. Hồ Minh Chân học hành gian khổ đúng là vất vả nhưng lại chưa hề chịu qua cơn đau đớn nào như này, đau đến mức nàng ta suýt nữa ngất đi, trước mắt dần biến thành màu đen.
Nàng ta cảm thấy mình không thể chịu được nữa, nghe nói trượng hình nhiều thì sẽ bị giã xương đùi, sau đó thì sẽ biến thành tàn phế, cũng không đứng lên nổi nữa. Nàng ta không muốn bị biến thành như thế, vô thức hô to: "Ta nhận!"
Đáng tiếc hô trễ, lại một trượng nữa đáp xuống.
Hồ Minh Chân hét lên một tiếng, vội vàng hô to: "Ta nhận."
Khổng đại nhân phất phất tay, người thi hình thối lui, ông ta tiếp tục hỏi: "Mùng hai tháng ba ngày ấy, có phải ngươi đã gặp Trương Khang hay không? Còn đưa cho hắn một vạn lượng bạc?"
Hồ Minh Chân: "... Ta đúng là đã gặp hắn... Nhưng có cho bạc hay không... Ta thật sự quên rồi..."
Nàng ta đau đến mức khuôn mặt trắng bệch, nói chuyện cũng đứt quãng.
Khổng đại nhân tiếp tục hỏi: "Ngươi có cầm một vạn lượng ngân phiếu đưa cho Trương Khang hay không?"
Hồ Minh Chân tham gia khoa cử, trên thi hội cũng có đề mục để cử tử phán án. Nàng đọc luật pháp, trong lòng hiểu rõ vô luận như thế nào cũng không thể thừa nhận là cho ngân phiếu, nếu không, chuyện nàng ta mua hung sẽ là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực.
Thấy Khổng đại nhân nhất định muốn hỏi kỹ chuyện này, không hỏi ra được thì sẽ không bỏ qua. Nàng ta sợ lại bị đánh, bèn trợn trắng mắt lên, giả vờ hôn mê bất tỉnh.
Khổng đại nhân nhìn người vô thanh vô tức nằm rạp trên mặt đất, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Tần Thu Uyển.
"Nhìn ta làm gì?" Tần Thu Uyển không hiểu nói: "Ta không phải người thẩm án, các ngươi nên làm như thế nào thì liền làm như thế đó."
Khổng đại nhân gật đầu, cất giọng dặn dò: "Người đâu, giội tỉnh!"
Hồ Minh Chân: "..." Không thể giội!
Hiện tại là ngày xuân, mưa xuân miên miên, khắp nơi đều rất ẩm ướt, phòng không tốt còn bị mốc meo. Mấy chỗ âm trầm như thiên lao vào buổi tối lạnh như mùa đông. Nàng vốn đã bị thương, nếu như bị trúng một thùng nước lạnh, lại không có quấn áo để đổi thì lát nữa chắc chắn sẽ sinh bệnh.
Trong thiên lao thiếu y dược, đến lúc đó tội danh còn chưa định ra, nàng ta đã chết bệnh trước rồi. Nghĩ đến chỗ này, nàng ta khẽ nhúc nhích động tay, chậm rãi mở mắt.
Khóe môi Tần Thu Uyển hơi vểnh lên: "Hồ Minh Chân, ngươi đừng giả bộ ngất nữa."
Hồ Minh Chân dù là làm thật hay là giả thì cũng không thể thừa nhận, lúc này tỏ rõ vẻ bi phẫn: "Làm sao có thể là giả, quận chúa nói thế...Vậy có muốn thử một chút hay không?"
"Ta không phạm tội, không cần thử." Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Khổng đại nhân, ta thấy việc nàng ta muốn gặp ta là giả, dùng cái này kéo dài thời gian mới là thật."
Khổng đại nhân rất tán thành, cũng cảm thấy không thể tiếp tục dễ dàng với Hồ Minh Chân nữa.
Nàng hôm nay muốn gặp quận chúa, cho nàng gặp nàng vẫn không khai. Lỡ như ngày mai lại muốn gặp Vương gia thì ông phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải mời cả Hiền vương đến?
Khổng đại nhân nói lời tàn nhẫn: "Không chịu nhận, vậy thì tiếp tục đánh."
Hồ Minh Chân: "..."
Nàng ta cắn răng chịu bị đánh hai lần, rốt cuộc cũng không chịu nổi, một phần cũng là vì sợ mình thật sự bị đánh thành tàn phế, đành phải khóc lóc nói: "Ta nhận!"
Khổng đại nhân tiếp tục hỏi: "Ngươi có cầm một vạn lượng bạc nhờ Trương Khang hạ độc mấy vị cử tử còn lại hay không?"
Lần này, nàng ta không dám la lối nữa.
Trước tiên thừa nhận, về sau còn có thể phản cung, nếu không, nàng ta thật sự sẽ bị đánh chết.
"Có."
Sư gia bên cạnh múa bút thành văn, ghi xuống lời này. Khổng đại nhân lại hỏi một vài tình hình gặp mặt giữa nàng ta, Trương Khang và hai người còn lại, Hồ Minh Chân vừa nhận lại vừa không nhận.
Dù sao thì sau khi nhận tội những thứ này thì việc nàng ta thu mua cử tử hạ độc những cử tử thanh danh tại ngoại có hi vọng thi đậu Trạng Nguyên cũng đã được xác định chắc chắn rồi.
Hôm nay cuối cùng cũng thẩm tra được một chút, Khổng đại nhân rất là vui thích nhìn ấn tên trên lời khai của Hồ Minh Chân. Sau khi yên tâm, bèn liên tục nói lời cảm tạ với Tần Thu Uyển.
Tần Thu Uyển nhìn vẻ mặt ông ta buông lỏng, bèn cười nói: "Dựa vào hiểu biết của ta về nàng ta, nàng ta chắc chắn sẽ phản cung, có thể sẽ còn trả đũa nói các ngươi vu oan giá hoạ."
Khổng đại nhân run lên, lập tức cười gượng: "Đây cũng là chuyện mà ta không thể làm khác."
Nhìn khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của ông ta nhăn thành mướp đắng, Tần Thu Uyển nghĩ nghĩ: "Ta nghĩ cho ngươi một cách, ngươi bây giờ lập tức tiến cung đem những lời khai này giao cho hoàng bá phụ rồi báo cáo tình hình thẩm vấn từng chuyện một. Cuối cùng nhớ là phải nói đến chuyện nàng ta sẽ phản cung."
Như thế, hoàng thượng đã có đoán trước, cho dù thật sự phản cung thì cũng có thể giảm đi lòng nghi ngờ của hoàng thượng đối với mấy vị đại nhân này.
Gặp phải Hồ Minh Chân khó chơi, mấy vị đại nhân cũng thực không may, Tần Thu Uyển quyết định sẽ giúp bọn họ một chút: "Ta đi cùng các ngươi."
Thực ra, hoàng thượng đã sớm nhìn ra Hồ Minh Chân là một kẻ vừa ngang bướng lại vừa mưu mô. Cho nên khi nghe mấy vị đại nhân bẩm báo, hắn còn tự thân tra xét hồ sơ, sau đó bèn nói: "Tuy luật pháp quy định là phạm nhân phải nhận tội đồng ý thì mới có thể phạt, nhưng tình hình của nàng ta khác biệt, chờ quan viên từ Diêu thành trở về, tra rõ ràng chuyện của phụ thân nàng ta là có thể định tội được."
Nhận được lời chắc chắn, đám người Khổng đại nhân quả thực thở dài một hơi.