Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 471 - Chương 477

Chương 477

Các đại nhân cáo từ đi ra ngoài, chỉ để lại Tần Thu Uyển ở trong nói chuyện phiếm với hoàng thượng một lát.

Đợi đến khi nàng đi ra, mới phát hiện mấy vị đại nhân còn chưa đi, vẫn luôn đứng ở trong hoa viên chờ nàng.

"Chuyện lần này đa tạ quận chúa." Khổng đại nhân dẫn mấy người hành lễ với nàng: "Nếu không phải có quận chúa giúp một tay thì không biết vụ án này phải kéo dài bao lâu."

Mấu chốt là không chỉ mất thời gian mà còn khổ người.

Gần đây ngày nào Khổng đại nhân cũng gặp Hồ Minh Chân, cảm thấy tóc của mình cũng không được mọc nhanh như trước.

Tần Thu Uyển dở khóc dở cười: "Mấy vị đại nhân không cần cám ơn ta, muốn cám ơn thì cám ơn hoàng bá phụ đã khai sáng."

"Vâng." Khổng đại nhân vô cùng tán thành.

Nhưng trong lòng lại hiểu rõ, nếu như không phải có Ngọc Lan quận chúa dẫn bọn họ đến đây thì trước khi bản án được điều tra rõ, bọn họ cũng không dám đưa những hồ sơ này đến trước mặt hoàng thượng.

Mấy vị đại nhân đã dời được ngọn núi lớn đặt ở trên đầu mình nên tâm trạng vui vẻ vô cùng. Khổng đại nhân về thiên lao xong còn cố ý đi tìm Hồ Minh Chân, nói cho nàng tin tức "tốt" này.

Hồ Minh Chân tỏ rõ vẻ kinh ngạc.

Lý do Khổng đại nhân nói cho nàng tình hình thực tế chính là muốn nàng không còn phản cung, nếu không thì lại là một trận phiền phức.

Ban đầu sau khi kinh ngạc, Hồ Minh Chân bật thốt lên: "Ta sợ bị các ngươi đánh chết nên mới nhận tội. Lời này sao có thể giữ?"

Khổng đại nhân: "..."

Đúng là giống như Ngọc Lan quận chúa đoán.

"Hoàng thượng nói sẽ lấy lời khai này phán cho ngươi!"

Hồ Minh Chân không thể tiếp nhận, nổi giận nói: "Nhất định là quận chúa chạy đến trước mặt hoàng thượng nói hươu nói vượn, nàng ta công báo tư thù!"

Khổng đại nhân im lặng hồi lâu không nói gì.

Dựa theo lương tâm mà nói, hôm nay Ngọc Lan quận chúa đến nơi đây một chuyến vốn dĩ cũng không thể coi là nhằm vào Hồ Minh Chân. Nếu thật sự muốn nói quận chúa đang làm cái gì thì có lẽ chính là ghét bỏ bọn họ cứ lằng nhà lằng nhằng, muốn cho bọn họ một cách nhanh nhất để chấm dứt án này.

"Ta muốn gặp hoàng thượng." Hồ Minh Chân vốn đang nằm rạp trên mặt đất không thể động đậy, lúc này vô cùng kích động, không ngừng đập lan can: "Ta bị vu oan, ta phải phản cung..."

Khổng đại nhân nhíu nhíu mày: "Ta sẽ bẩm việc này lên."

Về phần hoàng thượng có gặp hay không, cũng không phải là điều ông ta có thể quyết định.

Hoàng thượng một ngày trăm công ngàn việc, sớm đã cảm thấy Hồ Minh Chân phiền phức, đương nhiên là sẽ không gặp.

Hồ Minh Chân cả ngày ở trong thiên lao chịu giày vò, ban đầu trông coi còn sợ nàng ta dưới sự kích động sẽ hành sự lỗ mãng, thí dụ như tự sát chẳng hạn. Sau đó, bởi vì Hồ Minh Chân quá là phiền phức nên bọn họ đều chẳng muốn quản nữa.

Chỉ chớp mắt, thi hội đã xong.

Tần Thu Uyển tự mình đi râ bên ngoài trường thi đón người, mấy ngày không gặp, trên thân Hạ Trường Lễ giống như bị phủ một lớp bụi, nhưng thần thái giữa lông mày vẫn như thường, mắt sáng rõ ràng. Nhìn thấy Tần Thu Uyển, bèn bước nhanh tới: "Nhiều người như vậy, nàng đứng xa ra một chút."

Tần Thu Uyển bật cười: "Đi lên đi."

Nàng không hỏi hắn làm bài như thế nào, lên xe ngựa không lâu, Hạ Trường Lễ liền dựa vào trên vách xe ngủ thật say. Vừa nãy còn có người bị khiêng ra, hắn cứ như vậy trở về ngủ tiếp đã coi như là có tinh thần tốt nhất rồi.

Đưa người đến tiểu viện mà Hạ Trường Lễ ở tạm, Tần Thu Uyển nấu canh cho hắn, chờ hắn tỉnh lại uống hai bát rồi mới trở về Vương phủ.

Mới vừa vào cửa liền thấy quản gia dẫn theo một nam nhân trung niên đi ra, Tần Thu Uyển nhận ra người kia là tâm phúc bên cạnh Tam hoàng tử.

Nàng vốn muốn về viện tử, bước chân liền thay đổi đi đến chính viện.

Mấy ngày nay Vương phi say mê Diệp tử bài, ngày nào cũng lôi kéo nha hoàn đánh, đến cả Hiền vương trở về cũng bị bà bắt lên bàn. Nhìn thấy Tần Thu Uyển vào cửa, bà bèn vẫy tay: "Ngọc Lan, mau tới đây."

Tần Thu Uyển: "..."

Nàng không thích cái này, nếu như rảnh rỗi, nàng muốn đọc sách hoặc là nằm nghỉ hơn.

Nhưng mà, nàng cũng không cự tuyệt, coi như là vì tận hiếu giúp Lương Ngọc Lan. Ngồi lên cái bàn, nàng hiếu kì hỏi: "Phụ vương, vừa rồi con nhìn thấy người bên cạnh Tam hoàng huynh tới, là vì tìm người ạ?"

Hiền vương hừ nhẹ một tiếng: "Muốn ta giúp hắn cầu tình. Tuổi không lớn lắm mà dã tâm không nhỏ, tưởng là người nào cũng không biết tiểu tâm tư của hắn vậy."

Vương phi dặn dò: "Thiếp thân không hiểu được chuyện quốc gia đại sự, nhưng cũng biết chuyện lập trữ không nên xen vào."

"Nàng yên tâm đi!" Hiền vương cũng không ngu.

Nói rõ ràng hơn thì Hiền Vương phủ bây giờ đã cực thịnh, thực sự không cần phải xen vào những chuyện nguy hiểm tính mạng này. Hai ngày trước, ông ta đã tìm hoàng thượng nói thẳng, những hoàng tử trưởng thành bây giờ chưa có một vị nào có thể anh minh bì kịp hoàng thượng. Còn nói hoàng thượng đang độ tráng niên, chuyện lập trữ không cần vội.

Từ xưa đến nay, không vị đế vương nào nguyện ý thừa nhận là mình đã già đi. Đương kim hoàng thượng cũng giống vậy, nghe ông ta nói lời này, lập tức long nhan cực kỳ vui mừng. Lúc đó liền chỉ định hai vị đại nho đi đến dạy bảo hai vị tiểu Hoàng tử vừa mới vỡ lòng.

Hơn nửa tháng sau đã có danh sách người thi đỗ cuộc thi hội, Hạ Trường Lễ đã trở thành hội nguyên.

Hiền vương chủ động tránh hiềm nghi, không tham dự vào việc phê duyệt. Hôm có danh sách người thi đỗ, sớm tinh mơ ông ta đã sai người bên cạnh đi lấy.

Biết được Hạ Trường Lễ trúng hội nguyên, Hiền vương vui vẻ vỗ đùi: "Ta biết ngay tiểu tử này không kém mà!"

Kích động qua đi liền nhìn về phía nữ nhi bên cạnh: "Con không vui à?"

Tần Thu Uyển sống lâu như vậy, chuyện liên quan đến công danh lợi lộc nàng sớm đã không thèm để ý. Nghe Hiền vương hỏi, nàng bèn vuốt cằm nói: "Vui ạ."

Hiền vương: "..."

Ông ta không đắn đo nữa, ngược lại nói: "Có thể sẽ có lời đồn đại nói Hạ Trường Lễ trúng là nhờ có con."

"Quan tâm người khác nói làm gì?" Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ xem thường.

Hiền vương thấy nàng thật sự không thèm để ý thì cũng yên tâm: "Lát nữa mời Trường Lễ qua phủ. Chúng ta thương lượng về hôn kỳ."

Trong thiên lao, Hồ Minh Chân nằm rạp trên mặt đất, nàng ta vốn đang mê man, bỗng nhiên bị một loạt âm thanh lốp bốp đánh thức. Mở mắt ra liền nghe thấy bên cạnh có người đang nghị luận: "Hôm nay hình như là đã có danh sách những người thi đỗ cuộc thi hội."

"Đã tháng tư rồi sao?"

"Đến mùa hè thì khó sống lắm đây. Vừa ướt vừa nóng, năm ngoái bệnh mẩn ngứa hành hạ ta suốt hai tháng..."

"Hai ngày trước ta đã cao hơn! Không tin ngươi nhìn xem!"

...

Phạm nhân trong thiên lao không để lắm ý đến chuyện có những người nào thi đỗ này, nhưng Hồ Minh Chân thì lại khác với. Nghe tiếng lốp bốp náo nhiệt bên ngoài, trong đầu nàng ta liền nhớ tới khung cảnh phong quang vô hạn năm ngoái của mình.

Đại tài tử trúng liền lục nguyên, còn có một mối hôn sự với Ngọc Lan quận chú được tất cả mọi người hâm mộ.

Lúc này mới đầy một năm, nàng ta đã lưu lạc đến tình trạng này. Hồ Minh Chân nằm rạp trên mặt đất, lại bắt đầu tiếc hận mình không phải là nam nhi.

Cuối cùng đợi đến khi trông coi tới thả cơm, Hồ Minh Chân lấy cái bát, hiếu kì hỏi: "Năm nay hội nguyên là ai?"

Trước đó Khổng đại nhân ngày nào cũng tới thẩm vấn Hồ Minh Chân, trông coi muốn không biết nàng cũng không thể. Nghe được nàng hỏi, trông coi cười nhạo một tiếng: "Chính là người năm ngoái bị ngươi hãm hại không thể tham gia, Hạ cử nhân."

Hắn lấy muôi cơm đắp lên chén Hồ Minh Chân, cũng không thèm nhìn sắc mặt khó coi của nàng. Ngược lại quay sang nhìn đồng bạn xách thùng bên cạnh, cười nói: "Quả nhiên là học giả, ánh mắt thật chuẩn. Mấy vị nàng ta hãm hại năm nay đều đứng trong mười vị trí đầu, sau khi thi đình Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa chắc chắn cũng có mấy vị kia."

"Nếu như năm ngoái mấy người Hạ cử nhân được thi thì Trạng Nguyên chắc chắn không phải nàng ta."

Hồ Minh Chân bưng một bát cơm, nghe thấy mùi đậu tanh, ngày xưa có thể ăn được cơm nhưng hôm nay lại thấy vô cùng khó ngửi. Nàng không có chút khẩu vị nào, chán nản nằm rạp trên mặt đất, thật lâu sau chưa hoàn hồn lại.

Thi đình qua đi, hoàng thượng chọn Hạ Trường Lễ làm Trạng Nguyên, còn thuận tiện cho hắn thành thân. Để đề phòng mọi người nói hắn ta có chỗ bất công, hắn ta còn dán bản văn chương thi đình của Hạ Trường Lễ lên.

Nhìn văn chương ngày đó, không có người nào dám nói Hạ Trường Lễ hữu danh vô thực, dù bí mật bàn tán cũng không có.

Rất nhiều người đều nói, nếu Hạ Trường Lễ không bị người ta hạ độc thì chắc chắn năm ngoái đã trúng Trạng Nguyên.

Mấy vị năm ngoái bởi vì bị bệnh mà không thể tham gia đều có thứ tự rất gần phía trước, thế là, Hồ Minh Chân vốn đã bị mọi người quên lãng nay lại được mọi người đề cập.

Nói là, Hồ Minh Chân mặc dù ra tay hãm hại nhưng nàng ta có thể nhìn ra được Trạng Nguyên, tầm nhìn của bản thân cũng không tệ lắm. Đáng tiếc tâm tư bất chính, hại người hại mình.

Trong kinh thành náo nhiệt một quãng thời gian, nửa tháng sau tiến sĩ thi đậu rối rít nhập chức, cử tử không thi đậu thì kết bạn hồi hương, dự định ba năm sau lại đến.

Chỉ chớp mắt đã đến mùa hè, gần đây Tần Thu Uyển đang chuẩn bị gả đi nên bình thường rất ít khi đi ra ngoài. Khí trời nóng bức, trên mặt nàng che kín một quyển sách, nằm ở dưới gốc đại thụ ngủ trưa. Nghe được tiếng bước chân quen thuộc tới, nàng không nhúc nhích, trực tiếp hỏi: "Chuyện gì?"

Biết nàng đang ngủ trưa, Xuân Khê không tiện tới quấy rầy.

Xuân Khê thấp giọng nói: "Quận chúa, ngài ngủ rồi ạ?"

"Đã tỉnh." Tần Thu Uyển lấy quyển sách trên mặt xuống.

Xuân Khê vung tay lên, mấy nha hoàn ở cửa bưng nước đi vào, lúc này mới nói: "Lưu đại nhân đi Diêu thành đã trở về rồi."

Tần Thu Uyển lập tức tỉnh ngủ: "Như thế nào?"

Án thuế lương mất trộm đã trôi qua quá lâu, Tần Thu Uyển cũng không dám chắc lúc trước Hiền vương tra án không có bỏ sót gì. Nếu như giờ tra ra có điểm khác biệt thì lại là một trận phong ba.

"Lưu đại nhân mang về một đôi mẫu tử, đứa bé kia năm nay mới mười tuổi, dung mạo hơi giống Hồ gia tỷ muội." Xuân Khê đi theo Lương Ngọc Lan đã lâu, so với nha hoàn bình thường đương nhiên là hiểu chuyện hơn rất nhiều, cười nói: "Lưu đại nhân lại mang về không ít sách tự khởi tố, trước đó nô tỳ đã nhận được tin tức, so với bản điều tra lúc trước của Vương gia chúng ta không khác nhau lắm."

Tần Thu Uyển thở ra một hơi: "Vậy là tốt rồi."

Lúc nàng và Vương phi đi tới Cần Chính Điện, ba mẫu nữ Hồ gia cũng đã đến. Bên cạnh có hai vị đại nhân phong trần mệt mỏi mang theo một đôi mẫu tử.

Hai mẫu tử kia rất nhát, cố gắng co lại về nơi hẻo lánh, nhìn tư thế giống như là hận không thể chui vào trong tường. Hồ mẫu nhìn chằm chằm vào các nàng, giống như muốn tìm được một chút hi vọng.

Hiền vương đã ngồi ở một bên, nhưng mà ông không lên tiếng hỏi.

Hoàng thượng từ sau điện đi ra, nhìn thoáng qua tình hình trong điện, hỏi: "Lưu đại nhân đi đường vất vả."

Lưu đại nhân bước lên phía trước, khiêm tốn dùng hai tay dâng những cuốn sách tự khởi tố kia lên: "Vi thần đã gặp qua tất cả những người tham dự vào vụ án mất trộm thuế lương, ngoại trừ hai người đã không ở nhân thế thì sách tự khởi tố của tất cả mọi người đều đã ở chỗ này. Còn có mấy phạm nhân từng tham dự vụ ăn cắp thuế lương lúc trước đã bị giam vào đại lao Hình Bộ, hoàng thượng có thể tùy thời thẩm vấn."

Hoàng thượng đưa tay mở ra, phân phó: "Đưa những thứ này cho Hồ gia mẫu nữ." Hắn nhìn về phía Hồ Minh Chân: "Ngươi cần phải cẩn thận nhìn xem. Nếu như điều tra ra phụ thân ngươi bị trừng phạt đúng tội thì trẫm cần phải trị tội ngươi!"

Hồ Minh Chân đang chuẩn bị đưa tay tiếp nhận sách tự khởi tố từ trong tay cung nhân, nghe vậy kinh ngạc hỏi: "Thảo dân chỉ muốn vì cha giải oan..."

"Nhưng cái gọi là oan khuất của phụ thân ngươi là do ngươi bịa đặt ra." Hoàng thượng nhàn nhạt nói: "Hai vị đại nhân này bôn ba một đường, tốn hao tinh lực và nhân lực, vật lực, trẫm đòi lại từ ngươi cũng không quá phận?"

Hồ Minh Chân run lên, vội vàng cúi đầu xuống tránh đi ánh mắt sắc bén của hoàng thượng.

Vừa cúi đầu xuống, liền thấy rõ ràng sách tự khởi tố trên tay, phàm là học giả có thể thi đậu công danh thì đều đọc sách không quá chậm. Nàng đọc nhanh như gió, nhìn một lần xong, sắc mặt liền trắng bệch.

"Những sách tự khởi tố này là ai mang về?"

Lưu đại nhân giễu cợt nói: "Không phải ngươi lại muốn nói, ta thu mua bọn họ cố ý cầm những vật này về để hãm hại ngươi đấy chứ?"

Bình Luận (0)
Comment