Năm nay Lưu đại nhân vừa mới phất lên, chức quan không cao, nhưng đã giúp được hoàng thượng hoàn thành mấy chuyện khá lớn, cũng coi như là một người đáng tin cậy.
Dựa vào thân phận của ông ta, theo lý mà nói thì đời này đều không phải đi đến tận Diêu thành xa xôi. Chỉ là Hồ Minh Chân cứ náo loạn, hoàng thượng cũng phải coi trọng, cho nên mới phái ông ta đi.
Bôn ba suốt đoạn đường, cả người đều gầy đi không ít, lúc này còn đang đau lưng, chỉ muốn tranh thủ thời gian phục mệnh để về nghỉ.
Không ngờ Hồ Minh Chân lại hỏi ra những lời này.
Đồng thời, biểu cảm trên mặt nàng và ngữ khí rõ ràng là đang nói những vật này có vấn đề.
Trời đất chứng giám, nếu quả thật cái này có vấn đề thì cũng được nhưng Lưu đại nhân biết hoàng thượng rất coi trọng án này, lúc tra vừa cẩn thận lại vừa tỉ mỉ, không dám giở ra một chút tâm tư nào. Đồ ông hao hết tâm lực cầm về bị người ta chất vấn như vậy, tâm trạng có thể tốt mới là lạ!
Hồ Minh Chân cúi đầu xuống: "Lưu đại nhân, thảo dân không nói như vậy."
"Nhưng ngươi có ý như vậy." Lưu đại nhân không muốn tranh luận với hắn nữa, quay người thi lễ với hoàng thượng: "Hoàng thượng, Hồ thị chất vấn như thế làm trong lòng vi thần sợ hãi."
"Không cần sợ hãi." Hoàng thượng trầm giọng nói: "Sự thật chính là sự thật, ai cũng không thay đổi được."
Hắn nhìn về phía mẫu tử ngồi ở bên trong góc: "Ngươi là ai?"
Nữ tử kia nhìn không đến ba mươi tuổi, cả người gầy như da bọc xương, lờ mờ có thể thấy được dung mạo mỹ lệ đã từng. Nghe được hoàng thượng hỏi, sợ tới mức chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi sập xuống đất, thật lâu sau mới miễn cưỡng chuyển thành dáng quỳ.
"Hồi... Hồi hoàng thượng... Thiếp thân họ Tiền..."
Âm thanh run rẩy, vành mắt đỏ bừng như sắp rơi lệ.
Hồ mẫu thấy mà tức giận trong lòng.
Chỉ nhìn dung mạo đứa bé kia, đặc biệt là nhìn thấy cái mí mắt gần như giống nam nhân nhà mình như đúc, bà ta liền biết, đứa nhỏ này tám chín phần mười chính là nam nhân sinh lén ở bên ngoài.
"Ngươi đừng sợ." Ngữ khí hoàng thượng ôn hòa: "Nói chuyện ngươi biết ra là được."
Trước khi nhập đại điện, Lưu đại nhân đã dặn dò Tiền thị lời nào nên nói, lời nào không nên nói.
Đại khái là vì nhìn thấy hoàng thượng cũng khá bình dị gần gũi nên Tiền thị dần dần bình ổn: "Hơn mười năm trước, thiếp thân và Hồ lão gia... Hồ Tri quen biết nhau, ông ấy nuôi ta ở trong viện tử nhỏ thuộc một ngõ nhỏ ở Diêu thành. Sau này ta có mang, vừa mới sinh hạ hài tử không lâu thì ông ta liền bị bắt vào đại lao. Về sau... mẫu tử bọn ta không còn được gặp ông ta nữa."
Lưu đại nhân tiến lên: "Hoàng thượng, vi thần đã hỏi qua, trước mấy ngày thuế lương mất trộm, Hồ Tri đã hứa hẹn với Tiền thị là sẽ thay cho nàng ta một tòa nhà lớn."
Nghe được lời nói này, Hồ Minh Chân bật thốt lên: "Thảo dân chưa từng có nghe nói về việc phụ thân nuôi nữ nhân ở bên ngoài, hai người này chắc chắn là thân quyến của ông ta?"
Hoàng thượng giận: "Hồ Minh Chân, chất vấn quan viên triều đình cũng chỉ khiến tội thêm một bậc."
Vành mắt Hồ Minh Chân đỏ bừng: "Với loại thẩm pháp này, dù sao thảo dân cũng không sống nổi, tùy cho các ngươi tăng bao nhiêu tội."
Lời này cộng thêm ngữ khí đặc biệt của nàng ta, giống như tất cả mọi người bên trong điện này đề là vì tư lợi, làm những chuyện này chỉ vì hãm hại nàng ta không bằng.
Hoàng thượng còn đỡ, hai vị đại nhân liền bị tức giận không nhẹ.
Lưu đại nhân chắp tay nói: "Hoàng thượng, vi thần lớn mật, có mấy lời thực sự không nói ra thì không thoải mái. Hồ thị hung hăng càn quấy, chúng ta không nên vì nàng ta mà tốn công tốn sức."
Hồ mẫu sớm đã chảy đầy nước mắt.
Bà ta từ trước đến nay đều không biết nam nhân nhà mình nuôi nữ nhân ở bên ngoài, còn vì bọn họ mà mất đi tính mạng của mình.
Quan trọng nhất là, bà ta vẫn cho rằng ông ta bị vu oan, mang theo hai nữ nhi ngàn dặm xa xôi bôn ba đến Kinh thành, phạm phải tội khi quân, muốn giúp ông ta lật lại bản án... Chỉ tưởng tượng thôi, đã cảm thấy mình ngu xuẩn không có thuốc chữa.
Bà ta càng nghĩ, trong lòng càng hối hận, sau đó, hô hấp liền có chút khó khăn. Bỗng nhiên, trong yết hầu bốc lên một mùi máu tươi, bà ta há miệng ra, vậy mà lại phun ra một ngụm máu.
Đây là bị tức hộc máu?
Hồ Minh Chân vội vàng đỡ lấy nương: "Nương, người đừng nóng giận."
Sao Hồ mẫu có thể không giận?
Bà ta nhìn hai nữ nhi trước mặt, nước mắt càng rơi càng nhiêu. Đôi hoa tỷ muội này có dung mạo rất tốt, cho dù tính tình được nuông chiều, nhưng nếu như được giữ lại ở Diêu thành tìm một người trong sạch để gả cho, cuộc sống tuy gập ghềnh nhưng vẫn ổn.
Nhưng bây giờ... các nàng sợ là sắp mất mạng rồi.
Bà ta thê lương hô to: "Hồ Tri, ngươi là cái đồ khốn nạn, ngươi lừa ta thật khổ."
Hồ Minh Chân cũng có chút ngỡ ngàng.
Đọc sách rất vất vả, cho tới nay nàng ta đều dựa vào cừu hận của phụ thân để chống đỡ, rất nhiều lần chịu không đựng, chỉ cần suy nghĩ đến phụ thân chết oan thì nàng ta liền có tinh lực và động lực. Bây giờ lại biết được, phụ thân vì hài tử khác mà phạm vào chuyện sai.
Những oan khuất nàng ta tưởng vốn dĩ không tồn tại!
Trong đầu Hồ Minh Chân tranh đấu kịch liệt, nàng ta bỗng nhiên giương mắt: "Tiền thị, ngươi thật sự là nữ nhân của phụ thân ta? Ngươi có dám thề với trời hay không?" Ánh mắt nàng lại rơi vào mấy hài tử khoảng chừng mười tuổi ở trong góc, chất vấn: "Cha ngươi là ai? "
Ánh mắt của nàng đỏ hồng, vẻ mặt điên cuồng, quả thực có chút doạ người.
Tiền thị từ nhỏ đến lớn đều ở Diêu thành, biết được hoàng thượng muốn gặp mình, đoạn đường này bà ta đã rất nơm nớp lo sợ, ăn nuốt không trôi, đêm không thể say giấc, cả người gầy hốc hác cả đi. Vốn đã bị dọa không nhẹ, nay lại nhìn thấy Hồ Minh Chân như vậy, tức thì bị dọa tới mức liên tục lui về sau.
Đứa bé kia đang ở độ tuổi nửa hiểu nửa không, mẫu thân sợ hãi càng khiến bọn nó thêm sầu lo, đối mặt với ánh mắt của Hồ Minh Chân như vậy, bọn nó lúc này liền sợ quá khóc lên: "Ta không biết."
Nó khóc giải thích: "Ta chưa gặp phụ thân ta!"
Trước đó Lưu đại nhân đã hỏi một lần, còn bảo hai mẫu tử nhấn chỉ ấn lên trên lời khai. Hoàng thượng tra xét xong, cũng không muốn hỏi lại: "Hai bọn họ đúng là không biết rõ tình hình, sai người đưa bọn họ hồi hương đi!"
Trong lòng Hồ mẫu thấp thỏm không thôi.
Những ngày qua Hồ Minh Dao ở phủ Tứ hoàng tử cũng sống không tốt, nhưng có không tốt thì cũng dễ chịu thoải mái hơn so với ở trong đại lao. Nhìn thấy trên người hai mẫu tử là áo tù nhân vải thô, nàng ta thực sự cảm thấy cuộc sống ở phủ Tứ hoàng tử quả nhiên là cuộc sống thần tiên.
"Hoàng thượng, ta cũng không rõ." Hồ Minh Dao tiến lên hai bước, vội vàng nói: "Ta... Thiếp thân là thiếp thất của Tứ điện hạ, họa không bì người xuất giá... Hoàng thượng, chuyện tỷ tỷ nữ giả nam trang tuy ta biết, nhưng tỷ ấy vẫn luôn dặn dò ta đừng truyền ra bên ngoài, ta... ta không dám nói! Về phần những chuyện phụ thân ta làm... Năm đó lúc ông ấy xảy ra chuyện ta mới sáu tuổi, nương và tỷ tỷ cũng không có nói cho ta biết nội tình, chỉ nói ông ấy là bị vu oan, ta không biết oan uổng ở đâu..." Nói xong, lại bắt đầu dập đầu: "Hoàng thượng minh xét, ta cũng không rõ, thật sự cái gì cũng không biết, cầu xin hoàng thượng đại nhân đại lượng thả ta trở về."
Hồ Minh Dao quả thực bị dọa sợ, nói chuyện vội vàng hấp tấp, nói năng lộn xộn.
Người không biết thì không thể trách.
Thế nhưng Hồ Minh Dao đã biết Hồ Minh Chân là thân nữ nhi, chỉ riêng việc này cũng khiến nàng ta không thoát thân được.
Lời nói nàng ta rũ sạch rơi vào trong tai hai mẫu tử khiến sắc mặt hai người đều khác nhau. Hồ mẫu còn đỡ, bà ta không thích so đo với hài tử, cộng thêm trong đáy lòng bà ta cũng hi vọng tiểu nữ nhi có thể thoát thân, sống tốt nửa đời sau. Cho nên chỉ là có hơi thất vọng chứ cũng không tức giận.
Hồ Minh Chân thì lại khác, nàng từ trước đến nay đều cho là mình vì gia đình mà trả giá quá nhiều, bây giờ chuyện vừa ra, Hồ Minh Dao liền muốn mượn việc xuất giá để phủi sạch quan hệ. Trong lòng nàng nhất thời tức giận, âm thầm quyết định, bất luận về sau như thế nào, nàng đều sẽ không quan tâm đến cô muội muội này này.
"Hoàng thượng, thảo dân cảm thấy, thân phận hai mẫu tử này còn nghi vấn." Hồ Minh Chân nghiêm túc đáp: "Ta hoài nghi bọn họ không phải là gia quyến của phụ thân ta."
Lưu đại nhân: "..."
Ngay trước mặt hoàng thượng, ông ta nói không tiện nói lời khó nghe, cũng lười giải thích.
Sự thật đã bày ra trước mặt, hoàng thượng thấy được cũng biết phân biệt như thế nào.
Hoàng thượng nhìn về phía Hồ mẫu: "Ngươi nói xem?"
Hồ mẫu ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng đã biết rõ, nữ nhân kia có lẽ thật sự là nữ nhân nam nhân nhà mình nuôi ở bên ngoài.
Bây giờ phủ nhận, sau này chuyện là thật, truy cứu tới lại là một đống tội danh. Nghĩ vậy, bà ta lập tức khóc lên, cũng không đáp lời.
Hồ Minh Chân cứng cổ: "Trước đó phụ thân yêu thương ta như vậy, ta không cho rằng ông ấy có nhi tử bên ngoài! Cầu xin hoàng thượng minh giám."
Hoàng thượng đã đủ hiểu, nếu không thì làm gì có chuyện đưa hai mẫu tử và những phạm nhân kia vào Kinh thành?
Hắn khoát tay áo: "Trẫm nói với ngươi không được. Lát nữa tra ra chân tướng sẽ thông báo cho ngươi."
Chỉ là thông báo!
Hồ Mặt Minh Chân hơi biến sắc, đáng nhẽ còn muốn hơn nữa thì hoàng thượng đã cất giọng phân phó nói: "Người đâu, dẫn phạm nhân đi."
Hồ Minh Chân: "..." Việc này không phải là phân biệt nàng sao?
Lập tức có người đi lên kéo áo nàng ta, nàng ta không biết mình lần này xuống dưới xong còn có thể nhìn thấy hoàng thượng hay không, lập tức liều mạng phản kháng: "Hoàng thượng, thảo dân còn có lời phải nói..."
Hoàng thượng tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn: "Dẫn đi."
Thấy thế, quan binh bất chấp tất cả đi vào kéo người, mắt thấy Hồ Minh Chân phản kháng kịch liệt, bọn họ liền dứt khoát mang người ra ngoài.
Hồ mẫu nhìn thấy nữ nhi bị đối xử như vậy, vốn dĩ không dám nhiều lời, cũng không dám phản kháng, ngoan ngoãn đi theo lui ra. Ra đến trước đại điện, bà ta bèn nhìn về phía đôi mẫu tử dưới hiên.
Tiền thị đối mặt với tầm mắt của bà ta xong thì vội vàng cúi đầu.
Hồ mẫu cười thảm một tiếng, đi theo quan binh xuống bậc thang.
Trên đường đi Hồ Minh Chân còn vẫn không ngừng phản kháng: "Ta có oan khuất, ta có lời phải nói..."
Nói thật, những việc trên người Hồ Minh Chân đã sớm truyền ra ngoài. Nàng ta nhắc tới, mấy quan binh còn có thể nghe thấy.
Một người trong đó không thể nhịn được nữa: "Hồ Minh Chân, ngươi cũng đọc sách nhiều năm như vậy, sao lại không hiểu chuyện thế nhỉ? Ngươi cảm thấy có người hại ngươi, nhưng trên đời này, ai cũng có cuộc sống của mình, ai mà rảnh đi hãm hại ngươi?"
Có chuyện thực đều bày ở trước mặt nhưng nàng ta vẫn chỉ tin tưởng mình là đúng. Dù là người tra ra những sự thật này là hoàng thượng, nàng ta vẫn không chịu tin.
Nàng ta bị điên rồi sao?