Người này thực sự quá khó chơi, căn bản là nói không thông. Quan binh đưa người đi đến thiên lao xong đều không nhịn được nói thêm vài câu với trông coi.
Hồ Minh Chân cúi đầu, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Trong nội tâm nàng ta hiểu rõ, dù có không phục đi nữa thì nói với những người này cũng đều chỉ là uổng phí môi lưỡi mà thôi.
Trông coi nghe xong tình hình trong điện, sắc mặt một lời khó nói hết, đẩy người vào đại lao rồi đóng kỹ cửa, lúc khóa cửa liền không nhịn được nói: "Cũng không biết tiến sĩ như ngươi đậu như thế nào?"
Nghe được câu này, Hồ Minh Chân đột nhiên giận dữ: "Ta dựa vào bản lĩnh thi đậu! Bên trong trường thi nhiều quan binh trấn giữ như vậy, nhốt học sinh một thân một mình trong căn phòng riêng, ngươi thử gian lận cho ta xem?"
Nàng ta đột nhiên bộc phát làm trông coi giật nảy mình. Sau khi kịp phản ứng, trông coi nhíu mày: "Không ai nói ngươi gian lận, chỉ là cảm thấy đầu óc nhà ngươi có thể thi đậu tiến sĩ hẳn là sẽ rất linh hoạt, sao lại cứng nhắc như vậy?" Hắn thở dài: "Vốn ta còn cảm thấy cô nương gia như ngươi sống thật không dễ dàng, nhưng dạng như ngươi... sẽ chỉ làm tội danh của mình càng ngày càng lớn. Trung thực nhận tội không tốt sao?"
Nói xong bèn cầm chìa khoá lắc đầu rời đi.
Phạm nhân trong đại lao cả ngày không có việc gì làm, có một vài chuyện mới mẻ đều có thể bàn tán cả buổi. Thấy nàng trở về, hàng xóm chung quanh đều hiếu kỳ hỏi: "Sao rồi?"
"Sao ngươi lại bị ban chết?"
"Vương đầu dẹp nói vậy là có ý gì? Ngươi nói ra xem, bọn ta giúp ngươi phân xử."
Trông coi kia họ Vương, bởi vì đầu dẹp cho nên bị các phạm nhân gọi như thế.
Hồ Minh Chân một chữ cũng không chịu nói.
Ngược lại Hồ mẫu bị nhốt ở một bên khác từ sau khi trở về vẫn đang khóc, bi thương vô cùng.
Hồ Minh Dao cũng bị đưa vào đại lao, sợ tới mức hoang mang vô cùng, nhìn thấy côn trùng và chuột trên đất còn thét lên liên tục, khiến cho phạm nhân chung quanh tràn đầy ghét bỏ.
*
Chỉ chớp mắt đã vào giữa hè.
Trong mấy ngày này, Tam hoàng tử vẫn luôn âm thầm bôn ba khắp nơi, Tam hoàng tử phi cùng những ngoại gia Trắc phi cũng lén lút làm rất nhiều chuyện.
Trời cao không phụ người có lòng, sau khi được mọi người cầu tình, cộng thêm vừa hay có một bản án Tam hoàng tử phụ trách cần hắn ta ra làm chứng nên mượn việc này, Tam hoàng tử cuối cùng cũng được giải cấm túc.
Lần này đi ra hắn biết điều hơn rất nhiều so với trước kia, đối xử với mọi người cũng khiêm tốn.
Phải biết, trước đó Tam hoàng tử vẫn luôn cho rằng mình chính là thái tử, rất tự nhiên cao cao tại thượng, tất cả mọi người đều nên phủ phục ở dưới chân hắn. Nói chuyện làm việc rất là không khách khí, hơi dịu dàng với người nào một chút thì đều cảm thấy đó là thi ân.
Bây giờ... chuyện Hoàng thượng tìm hai vị đại nho đi dạy bảo mấy vị tiểu Hoàng tử vừa mới vỡ lòng truyền ra, nghe nói gần đây còn đang giúp mấy hoàng tử thành niên tuyển phong hào.
Phong hào vừa có, lại cho chút đất phong, vậy cũng chỉ có thể đi trên phong địa làm vương, không có chiếu không được hồi kinh.
Đời này, cũng chỉ làm vương hầu một phương.
Đối với các hoàng tử không có dã tâm hoặc là dã tâm đã bị bóp tắt mà nói thì đây chính là kết quả tốt nhất, thí dụ như Tứ hoàng tử. Nhưng nếu dã tâm bừng bừng, nghe được tin tức như vậy thì không khác gì sấm sét giữa trời quang, ví dụ như Tam hoàng tử.
Vương hầu ở trong đất phong của mình thì không khác gì hoàng đế. Nhưng rốt cuộc vẫn dưới quyền cái vị trong kinh thành kia, lỡ như hoàng thượng muốn thu hồi đất phong, tùy tiện tìm lý do thì cũng có thể chặt đầu cả nhà. Nếu như dám phản kháng thì sẽ chết càng thảm hại hơn.
Tam hoàng tử rất không cam tâm, vẫn luôn nỗ lực giao hảo với mấy vị ngự tiền hồng nhân trước mặt hoàng thượng, muốn thám thính tin tức từ trong miệng bọn họ. Hoàng thượng rốt cuộc là đã phong vương cho những nhi tử nào, trong đó có hắn hay không.
Đang vô cùng nóng ruột, chợt tùy tùng bên cạnh tới, liếc trộm hắn mấy cái, muốn nói lại thôi.
Lòng Tam hoàng tử tràn đầy sự không kiên nhẫn: "Có lời cứ nói, ấp a ấp úng làm gì!"
"Là Hồ Minh Chân." Tùy tùng thấp giọng: "Nàng ta muốn gặp ngài."
Tam hoàng tử bị nàng hại thành như vậy, sau khi giải cấm túc thì đều không nghĩ tới việc đi thăm nàng, thỉnh thoảng nhớ tới thì cũng chỉ lén lút mắng chửi.
"Không đi!"
Tùy tùng hơi lo lắng: "Nhưng người truyền lời nói, nếu ngài không đi, nàng ta sẽ để cho ngài hối hận."
Tam hoàng tử: "..."
Trong một đoạn thời gian rất dài, Tam hoàng tử vô cùng có hảo cảm đối với nàng, dù lúc đó không biết nàng là thân nữ nhi thì vẫn coi nàng là tri kỷ chân chính, có mấy lời cũng không băn khoăn như vậy.
Lúc Hồ Minh Chân bị biếm thành phu tử, hắn liền chắc chắn nói với nàng về việc sau này nàng nhất định sẽ được trọng dụng.
Chuyện này tuy cũng là mịt mờ, nhưng nói thẳng ra thì những lời Tam hoàng tử nói đều không che giấu dã tâm của mình, mặc dù không nói thẳng nhưng nói gần nói xa đều cho rằng mình sẽ leo lên ngôi vị Cửu Ngũ Chí Tôn, đồng thời sẽ không bạc đãi nàng.
Ở trước tình thế nguy cấp, nếu như phụ hoàng biết dã tâm của hắn... Nghĩ đến những thứ này, hắn chỉ cảm thấy đau đầu, vuốt vuốt mi tâm: "Đi thôi!"
Mùi vị trong thiên lao không tốt lắm, Tam hoàng tử không phải lần đầu tiên đến, nhưng vẫn cảm thấy khó mà chịu đựng. Lúc đi đến trước mặt Hồ Minh Chân, trong ánh mắt hắn đã không còn tán thưởng và luyến mộ như trước, cái có cũng chỉ là bực mình.
"Nghe nói ngươi tìm ta?"
Hồ Minh Chân nhìn nam nhân tự phụ trước mặt từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân đến cả cọng tóc cũng là tinh xảo, nàng ta cười thảm một tiếng: "Hoàng thân quốc thích quả nhiên có thể muốn làm gì thì làm, ngươi cũng khi quân, bây giờ vẫn có thể phong quang vô hạn..."
Tam hoàng tử không biết nói gì, hắn khi quân. Thế nhưng quân thượng là phụ thân của hắn, chỉ cần hắn không mưu triều soán vị thì bất luận phạm phải chuyện sai lầm lớn đến đâu thì cái mạng nhỏ này vẫn có thể bảo lưu được.
Nhưng mà, theo Tam hoàng tử thì hậu quả của việc hắn khi quân này đã khiến hắn trả giá rất lớn. Thân là hoàng tử có hi vọng trở thành thái tử nhất, lại phải bỏ lỡ cơ hội có được hoàng vị, còn chưa đủ thảm sao?
"Phong cảnh chỉ là mặt ngoài." Trong lòng Tam hoàng tử phát khổ, nhưng cũng không muốn nhiều lời, hỏi lại lần nữa: "Nếu ta không đến thì ngươi muốn làm cho ta hối hận ra sao?"
Hồ Minh Chân ngồi dưới đất vẫn luôn ngửa đầu nhìn hắn, lúc này cảm thấy cổ rất mỏi, bèn vẫy vẫy tay: "Ngươi ngồi xổm xuống đi."
Tam hoàng tử rũ mắt liếc nhìn mặt đất dơ dáy bẩn thỉu không nhìn ra nhan sắc ban đầu, nếu như ngồi xuống, vạt áo chắc chắn sẽ rơi trên mặt đất, hắn nhíu nhíu mày: "Ngươi nói đi, ta nghe thấy."
Hồ Minh Chân giống như cười mà không phải cười: "Nếu ngươi không ngồi xuống, ta cũng sẽ để ngươi hối hận!"
Tam hoàng tử: "..." Hắn lúc trước quả thực là bị mù, sao lại cảm thấy nữ nhân này đáng thương chứ?
Bất đắc dĩ, hắn đành nhận mệnh ngồi xuống.
Hồ Minh Chân một mực theo dõi động tác của hắn, thấy hắn thật sự nghe lời ngồi xuống, khóe môi hơi vểnh lên. Nếu hắn đã chấp nhận ấm ức như vậy, chứng tỏ hắn vẫn rất sợ.
"Điện hạ, bản án của ta có phải sắp phán quyết rồi hay không?"
Trước đó là bởi vì ân khoa nên mới trì hoãn, cho dù còn chưa phán, hẳn là cũng rất nhanh sẽ phán.
Tam hoàng tử không trả lời, Hồ Minh Chân cũng đoán được, nàng cúi đầu xuống: "Ta vẫn không cho rằng phụ thân ta sẽ làm chuyện như thế, ông ấy nhất định là bị vu oan."
Nghe nàng ta nói như thế, Tam hoàng tử liền cho rằng nàng ta còn chưa hết hi vọng muốn mình giúp lật lại bản án, vội nói: "Quá tam ba bận, Vương thúc tra một lần, ta tra một lần, phụ hoàng phái mấy vị đại thần lại tra một lần, kết quả đều như thế. Bất luận trong lòng ngươi nghĩ như thế nào thì cũng không thể cứu vãn." Ngươi nên sớm dẹp ý niệm này đi.
Một câu cuối cùng, hắn không nói ra miệng, thế nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Hồ Minh Chân cười gượng: "Ta biết."
Tam hoàng tử cũng không dám buông lỏng, e dè nói: "Không đề cập tới chuyện phụ thân ngươi nữa, bản thân chính ngươi phạm phải tội khi quân, sẽ không có khả năng toàn thân trở ra, ngươi nhất định phải chuẩn bị tâm lý."
Lần này hắn đến chính là muốn làm một kết thúc với nàng. Sau này, hắn không cho rằng hai người còn cần phải gặp mặt nữa. Nhìn Hồ Minh Chân không phản bác, trong lòng của hắn lại buông lỏng, chỉ cần nàng cam nguyện chịu chết, người đi rồi, bí mật tự nhiên sẽ không tồn tại, hắn bèn nói: "Chúng ta dù gì cũng quen biết, nể tình cảm ngày xưa, nếu ngươi có tâm nguyện gì chưa dứt, chỉ cần không quá mức, ta đều sẽ giúp ngươi thực hiện."
Chỉ cần nàng không còn cứng đầu, hắn vẫn nguyện ý hao chút tinh thần giúp nàng chấm dứt tâm nguyện.
Hồ Minh Chân bỗng nhiên bật cười: "Đúng là có việc muốn xin ngươi giúp một tay."
Không biết sao, thấy được nụ cười của nàng, trái tim Tam hoàng tử liền nhấc lên: "Ngươi nói đi." Lời ra khỏi miệng lại vội vàng bổ sung: "Ngươi ở trong lao, có lẽ không biết tình hình bên ngoài, nửa tháng trước ta mới được giải cấm túc, ta còn nghe nói mấy ngày gần đây phụ hoàng đang giúp những huynh đệ thành niên bọn ta chọn phong hào... Minh Chân, ngươi đã từng là Trạng Nguyên, hẳn phải biết điều này đại biểu cho cái gì, ta vì ngươi mà đã mất đi quá nhiều. Hiện tại ta cũng không còn là Tam điện hạ phong quang vô hạn, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, ta không thể có động tác quá lớn, chuyện có thể làm vì ngươi cũng có hạn..."
"Vì ta?" Hồ Minh Chân nhướng mày: "Ngươi cảm thấy ngươi bị mất vị trí thái tử là bởi vì ta?"
Nếu nói rõ ra thì Tam hoàng tử thực sự cho là như vậy, hắn nói năng hùng hồn: "Lúc ta và ngươi quen biết, địa vị của ta trên triều đình và trong lòng văn võ bá quan rõ như ban ngày. Kết quả là vì ngươi cáo trạng trước mặt phụ hoàng, ta bị cấm túc, hiện tại liền biết được là sắp bị phong hào đuổi khỏi Kinh thành."
Hắn kích động nói: "Đây đều là ngươi hại!"
Hồ Minh Chân cười nhạo một tiếng: "Ngươi kiêu ngạo tự mãn, xử sự lại không đủ cẩn thận, cho dù may mắn được lập làm thái tử thì hoàng thượng còn tại tráng niên, những chỗ tệ hại của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ."
Còn không bằng nói thẳng ra, Tam hoàng tử cho dù có làm Thái tử thì cũng sẽ bị phế.
Nghe được lời này, Tam hoàng tử tức giận vô cùng: "Cưỡng từ đoạt lý. Rõ ràng chính là ngươi hại!"
Hồ Minh Chân khoát tay áo: "Chuyện đã thế, chúng ta có cãi nhau cũng không thay đổi được cái gì. Ngươi giúp ta làm một chuyện, sau đó ta sẽ cam tâm chịu chết, không tìm ngươi gây chuyện nữa."
Cái Tam hoàng tử muốn chính là cái này, hắn biết người trước mặt quật cường khó chơi, lập tức không nói đến chuyện ai đúng ai sai nữa, vuốt cằm nói: "Ngươi nói đi."
Hồ Minh Chân di chuyển đến lan can bên cạnh, ngoắc ngoắc ngón tay.
Tam hoàng tử bán tín bán nghi, thực sự không muốn xích lại gần, nhưng lại muốn mau sớm đuổi nàng đi nên vẫn cau mày đi qua.
"Ta mốn ngươi giết Hiền vương báo thù cho phụ thân ta."
Nghe được câu này, Tam hoàng tử trừng lớn mắt, bật thốt lên: "Ngươi điên rồi!"
Hồ Minh Chân giống như cười mà không phải cười: "Ta đúng là điên rồi."
Tam hoàng tử: "..."
Sắc mặt hắn vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bên cạnh Vương thúc nhiều hộ vệ như vậy, ăn uống còn rất cẩn thận, ta từ nhỏ đến lớn đều chưa bao giờ có ý nghĩ lớn gan như vậy. Ngươi đang làm khó xử ta!"
Hồ Minh Chân nhướng mày: "Nếu không khó xử thì ta cũng sẽ không tìm ngươi."
Tam hoàng tử thật lâu không nói ra được câu nào, trong lòng của hắn rối bời. Lúc thì thử nghĩ đến biện pháp động thủ với Hiền vương, lúc lại cảm thấy mình không thể làm chuyện như vậy, không thể bị nữ nhân này nắm mũi dẫn đi.
Hắn cắn răng nói: "Ta sẽ không động thủ với Vương thúc, ngươi dẹp cái ý niệm này đi!"
Hồ Minh Chân giống như cười mà không phải cười: "Điện hạ không sợ ta đem chuyện trước đó của ngươi nói cho hoàng thượng sao?"
"Vậy cũng phải xem ngươi có ra được không!" Tam hoàng tử ráng bình tĩnh nói.
Hồ Minh Chân rất thanh thản đáp lại: "Đó là chuyện của ta, ngươi có làm hay không?"
Tam hoàng tử: "..." Hắn bị điên rồi mới cảm thấy nữ nhân này đáng thương!