Chương 480
Tam hoàng tử không cho rằng bây giờ Hồ Minh Chân còn có thể nhìn thấy được phụ hoàng, nhưng cũng sợ lỡ như.
Lỡ như nàng ta gặp được, thật sự nói những lời kia thì hắn phải làm sao bây giờ?
Nhất là khi hai người đã từng thân mật qua, phụ hoàng cho dù không tin cũng sẽ đem lòng sinh nghi. Ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc như này, nửa đời sau có thể có được bao nhiêu lợi ích tốt đẹp, tất cả đều là từ một ý niệm của phụ hoàng. Lỡ như phụ hoàng tin chuyện hoang đường của nàng ta, chỉ cho hắn là một quận vương, thậm chí là hầu tước... Vậy mới thật sự là xong đời!
Nhưng cái này cũng không có nghĩa là hắn sẽ phải động thủ với Vương thúc, cho dù chuyện thành công thì cũng không thể cam đoan mình không lộ ra bất luận sơ hở gì. Lỡ như lọt sơ hở, hắn đừng nói là tước vị, sợ là ngay cả tính mạng cũng khó đảm bảo.
Nếu như lúc động thủ bị bắt được thì mới là chết không có chỗ chôn.
Tam hoàng tử lau mặt một cái: "Ta sẽ không động thủ với Vương thúc, ngươi đổi yêu cầu khác đi."
Hai người đối mặt hồi lâu, Hồ Minh Chân thỏa hiệp: "Vậy ngươi giúp ta đưa một phong thư."
Nghe vậy, Tam hoàng tử thở dài một hơi. So với ám sát thân vương thì đưa tin vốn dĩ không coi là chuyện lớn.
Hắn vươn tay: "Lấy ra."
Hồ Minh Chân lắc đầu: "Ta không có bút mực giấy nghiên."
Cái này cũng đơn giản, Tam hoàng tử nhìn tùy tùng bên cạnh.
Nửa khắc đồng hồ sau đã mài xong mực, Hồ Minh Chân tẩy tẩy mấy bút viết xong, cất vào bên trong phong thư: "Giúp ta đưa cho Trần Diên Kiệt Trần tiểu tướng quân."
Nghe được là một nam nhân, Tam hoàng tử vô thức hỏi: "Các ngươi có quan hệ thế nào?"
Hồ Minh Chân nhìn lên cửa sổ nhỏ đại lao, lạnh nhạt nói: "Không mấy thân cận, chỉ là nhớ tới có món nợ không trả, muốn nhờ hắn thanh toán mà thôi."
Tam hoàng tử giật giật môi, muốn hỏi nàng vì sao không tìm mình giúp. Nhưng hắn chưa mở miệng đã nghĩ tới tới nữ tử trước mặt rất đáng sợ, hắn cũng không ngốc mà chủ động đụng vào. Một tay nhận lấy thư tín: "Ngươi...tự bảo trọng đi!"
Hồ Minh Chân không đáp lại.
Tam hoàng tử lo lắng rời khỏi nhà tù, vẫn chưa nghe thấy được có động tĩnh sau lưng, lập tức thở dài một hơi.
Tùy tùng bên trên e dè hỏi: "Chủ tử, lỡ như mấy ngày sau nàng ta lại muốn gặp lại ngài thì phải làm sao bây giờ?"
Đây là chuyện rất có thể xảy ra, hắn hỏi trước, đến lúc đó cũng dễ ứng đối, nếu như chủ tử không muốn gặp thì cũng không cần bẩm báo.
Nghe nói như thế, thân hình Tam hoàng tử cứng đờ, mạnh mẽ trừng mắt.
Tùy tùng không rõ ràng cho lắm, nhưng lại không dám hỏi, chỉ có thể nhu thuận đi theo.
Ra khỏi thiên lao, Tam hoàng tử không trì hoãn một khắc nào, dặn dò tùy tùng bên cạnh: "Ngươi đi đưa đi."
Lúc tùy tùng sắp tiếp nhận tin, hắn đột nhiên thu tay về: "Vẫn nên để chính ta đi đưa!" Hắn ngược lại muốn xem xem, Hồ Minh Chân quen biết nam nhân đó khi nào.
Trần Diên Kiệt chức quan không cao, chỗ ở khá gần ngoại thành, mới đi được một nửa, Tam hoàng tử đã hối hận. Thời tiết càng ngày càng nóng, trong xe ngựa dù có băng thì cũng vẫn hơi hâm hấp.
Trong tay hắn không có quạt, hắn bèn cầm lá thư bắt đầu quạt, quạt được một lát, hắn nhìn phong thư kia rồi lâm vào trầm tư, chủ yếu là hắn chợt nhớ tới nữ nhân Hồ Minh Chân này miệng đầy lời nói dối.
Không suy nghĩ nhiều, hắn đưa tay xé mở lá thư này.
Hắn nhìn thì có sao, Trần Diên Kiệt chỉ là tiểu binh đến cả phẩm cấp cũng không có, còn dám so đo với hắn hay sao?
Trên thư không thêm lời thừa thãi, chỉ nói cây của hai người cùng trồng đã có thể hái quả.
Tam hoàng tử suy nghĩ một lát, không phải Hồ Minh Chân yêu hắn lắm sao? Tại sao lại cùng người này trồng cây?
Quả nhiên là một nữ tử miệng đầy lời nói dối, không đáng tín nhiệm.
Hắn oán hận gấp gọn lá thư lại, tựa ở trên vách xe chợp mắt, trong đầu lại bắt đầu hồi tưởng gần đây có loại cây ăn quả nào sắp có quả.
Mà cây đó còn đại diện cho một loại tình cảm nào đó.
Hạnh đã quá hạn, chẳng lẽ là quả mận?
Hắn chỉ biết đến hai thứ này, muốn vén rèm hỏi xa phu bên ngoài, lại cảm thấy mình chuyện bé xé ra to nên dứt khoát quay về.
Trần Diên Kiệt nghe nói có người tìm đến, còn tưởng rằng là tiểu tướng giống mình, sau khi ra cửa nhìn thấy xe ngựa hoa lệ, hắn ta giật nảy mình.
Tam hoàng tử vén rèm lên, đưa lá thư này qua.
Trần Diên Kiệt kinh sợ tiếp nhận, Tam hoàng tử tùy ý hỏi: "Ngươi và Hồ Minh Chân trồng cây gì với nhau?"
Nghe vậy, Trần Diên Kiệt sửng sốt một chút, nói: "Cây mận."
Tam hoàng tử nheo mắt lại.
Hắn vốn rất để ý đế việc này, lúc tra hỏi nhìn như tùy ý nhưng kỳ thật luôn chú ý đến thần tình trên mặt Trần Diên Kiệt. Vừa vặn cũng nhìn thấy vẻ căng thẳng trong nháy mắt đó trên mặt Trần Diên Kiệt.
"Đưa ta đi xem."
Trần Diên Kiệt chìa tay ra: "Điện hạ mời."
Nhà Trần gia không lớn, trong sân nhỏ có mấy cây mận. Năm nay mưa thuận gió hoà, quả mận dưới cây một tầng lại một tầng, ép cong nhánh cây.
"Điện hạ, là cái cây này." Trần Diên Kiệt chỉ vào gốc cây nhỏ nhất trong viện: "Năm ngoái gieo xuống, nàng ta ở trong thiên lao nên không biết, năm nay vốn dĩ không nở hoa."
Tam hoàng tử nhìn sắc mặt hắn ta tự nhiên liền bỏ đi lo nghĩ trong lòng, quay người đi ra ngoài.
Lên xe ngựa đi một khoảng rồi, nhưng hắn luôn cảm thấy trong này có việc, bèn nói: "Ngươi ở lại, theo dõi hắn cho ta."
*
Gần đây Tần Thu Uyển đang chuẩn bị xuất giá.
Những vật xuất giá trước đó của Lương Ngọc Lan được hai phu thê Hiền vương coi là xúi quẩy, toàn bộ đều bỏ vào khố phòng, đặt mua lại.
Vải hoàng thượng đưa tới là loại vải năm nay mới tiến cống, còn có không ít trân phẩm, thái hậu cũng đưa lên không ít.
Lúc này phu thê Hiền vương đang cùng nàng chỉnh lý, nhập sách từng đồ vật một, bận rộn nửa ngày thì có hơi khát nước, nha hoàn bên cạnh bèn đưa bông tuyết lộ lên.
Bông tuyết lộ kỳ thật chính là rượu nhưỡng và hoa lộ chế, hương vị trong veo, hai mẫu tử rất là yêu thích.
Đương nhiên, người yêu thích khẩu vị này chính là Lương Ngọc Lan, Tần Thu Uyển cũng cảm thấy bình thường. Hiền vương ở một mình thì sẽ không uống, nhưng mà nếu có Vương phi, ông ta cũng sẽ nếm một chút.
Một người một chiếc đưa lên, Hiền vương hơi ghét bỏ, nhưng không muốn làm tụt đi hào hứng của hai mẫu tử, bưng bát lên chuẩn bị uống một hơi cạn sạch.
Tần Thu Uyển thả tay xuống vào trong sổ, chạy đi rửa tay, sau khi trở về bèn ngồi xuống dùng thìa múc lên, mới vừa thử vào một ngụm, nàng liền nhăn nhăn lông mày, vô thức giành lấy cái chén trong tay Hiền vương.
Hiền vương kinh ngạc, lập tức cười to: "Tốt lắm, khuê nữ!"
Đến cả Hiền vương phi cũng kinh ngạc.
Tần Thu Uyển sợ Vương phi cũng uống, vội nói: "Hoa lộ tuyết này không thể uống. Có chút đắng, hương vị không đúng lắm."
Hai phu thê nhìn nhau. Hiền vương đã kịp phản ứng, muốn sai người mời đại phu đến thì bên ngoài đã có quản gia vội vã vào cửa: "Vương gia, Tam điện hạ đến đây kính cẩn thăm hỏi, nói là có chuyện gấp."
"Mời vào." Ông nhìn về phía bông tuyết lộ trước mặt, vốn là muốn tra ra manh mối, nhưng lúc này có khách đến cửa, cũng không phải lúc để so đo, ông bèn nói: "Mang những thứ này xuống đi, mời đại phu tới xem xét. Nhớ kỹ, giam lại hết tất cả những người từng động vào tuyết hoa lộ này, sau đó ta sẽ tự mình thẩm vấn."
Quản gia đã hiểu ra gì đó, mặt hơi biến sắc, tự mình bưng ra ngoài.
Không bao lâu sau, Tam hoàng tử mang theo tùy tùng chạy vào, nhìn thấy người ngồi trước bàn thì vội vàng nói: "Vương thúc, con vừa mới nhận được tin tức là có người muốn hạ độc mọi người."
Hiền vương nhướng mày: "Ngươi nghe nói từ chỗ nào?"
"Nha hoàn Mỹ Ngọc bên cạnh Vương phi đã bị người ta thu mua." Tam hoàng tử hơi vội vàng: "Các người vừa mới dùng điểm tâm, ở trong đó có độc! Mau mời đại phu đến đây..." Lại dặn dò hạ nhân phục vụ bên cạnh: "Đi lấy ống nhổ thúc nôn!"
Một mình hắn nhảy trên nhảy dưới, mà ba người ngồi ở đó vẫn thờ ơ.
Tam hoàng tử thấy thế, suýt nữa thì hét lên: "Vương thúc, mau nôn ra đi, nếu không lát nữa độc phát thì thần tiên cũng khó cứu."
Hiền vương hiếu kì: "Thuốc gì mà linh như vậy?"
"Con không biết." Tam hoàng tử tỏ rõ vẻ lo lắng: "con chỉ biết là người phía sau màn muốn giết cả nhà các người!"
Hiền vương kinh ngạc: "Ta không nhớ rõ có người nào lại có đại thù với nhà ta, ai lại hận ta như vậy?"
"Bây giờ không phải là lúc nói những thứ này." Tam hoàng tử nhận lấy ống nhổ hạ nhân đưa tới: "Vương thúc, mau nôn ra đi!"
Hiền vương giống như cười mà không phải cười: "Sao ngươi biết được bọn ta sẽ bị người ta hạ độc?"
"Vừa rồi mới biết." Tam hoàng tử chỉ chỉ mồ hôi trên trán mình: "Con vừa nghe nói xong thì lập tức liền chạy tới, mồ hôi chảy hết cả ra. Vương thúc, con là lo cho mọi người..."
Nói xong , bèn đặt ống nhổ đến trước mặt Hiền vương.
Hiền vương đưa tay đẩy ra: "Ta không ăn điểm tâm."
Tam hoàng tử sững sờ, vô thức nhìn về phía hai mẫu tử bên cạnh.
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta ăn có hơi đắng, không giống như là bị cháy, hương vị không giống ngày xưa, cho nên cũng không ăn."
Tam hoàng tử: "..."
Sau khi kịp phản ứng hắn trầm tĩnh lại, vuốt mồ hôi trên trán, tìm cái ghế ngồi xuống: "Vậy là tốt rồi."
Hiền vương hiếu kì hỏi: "Ngươi biết được tin tức từ nơi nào? Khi nào biết được?"
Tam hoàng tử hít thở sâu một hơi: "Chỉ vừa mới nghe nói, về phần nguồn gốc tin tức... Ta có tuyến nhân, không tiện lộ ra."
Đúng vào lúc này, quản gia đẩy cửa đi vào: "Vương gia, Mỹ Ngọc muốn chạy trốn, lúc này đã bị trói gô nhốt ở trong phòng, tiểu nhân nhìn thấy nàng ta dường như muốn tự sát. Ngài có muốn đi thẩm vấn không?"
"Dẫn tới đi!" Hiền vương mờ mịt nhìn thoáng qua Tam hoàng tử: "Ngọc Tề không phải người ngoài, không cần kiêng kị!"
Tam hoàng tử đứng ngồi không yên, muốn lập tức rời đi.
Mỹ Ngọc đúng là muốn đi tìm cái chết, bị hạ nhân tháo bịt miệng xuống xong còn muốn cắn lưỡi tự vẫn. Cũng may Hiền vương tay mắt lanh lẹ, tiến lên kéo cái cằm nàng ta xuống.
"Ai bảo ngươi hạ độc?"
Mỹ Ngọc nhìn ra chỗ khác: "Muốn chém giết hay róc thịt thì cứ làm đi."
Tần Thu Uyển như có điều suy nghĩ: "Đi thăm dò những người qua lại mật thiết với Mỹ Ngọc. Nhớ phát tin, nếu có người phát hiện chuyện gì đáng ngờ thì thưởng ngân mười lượng!"
Mười lượng bạc đối với hạ nhân Vương phủ mà nói cũng là một sự hấp dẫn không nhỏ.
Mặt Mỹ Ngọc hơi biến sắc: "Không có người nào dặn dò ta, là chính ta hận Vương phi!" Nàng ta nói năng hùng hồn: "Ta ở cùng Vương phi nhiều năm, ta muốn hầu hạ Vương gia, nhưng bà ta nhất định không cho..."
Vương phi nhíu mày lại: "Ta nhớ trước kia ngươi từng nói là không muốn làm thiếp, ngươi sửa lại ý nghĩ khi nào vậy? Ngươi muốn hầu hạ Vương gia, vì sao không nói với ta?"
"Ngay trước mặt Vương gia, ngài đương nhiên không thừa nhận. Nô tỳ chí ít cũng phải nhắc đến chuyện này bốn năm lần, nhưng ngài đều không đồng ý!" Mỹ Ngọc trừng mắt nhìn bà: "Đã thất thủ thì ta cũng không muốn sống nữa, các ngươi giết ta đi!"
Đúng là một lòng muốn chết.
Vương phi nhíu mày lại: "Vương gia, nàng ta không hề nói."
Mỹ Ngọc vội nói: "Ta có." Nàng nhìn về phía Hiền vương: "Vương gia, Vương phi ghen tị, bà ta không muốn thừa nhận..."
"Có thừa nhận hay không thì ta cũng không muốn tìm nữ nhân khác." Sắc mặt vương gia nhàn nhạt: "Nhất là người bên cạnh Vương phi, ta càng không đụng vào! Những tâm tư này của ngươi vốn không nên có, lại còn dám độc hại chủ tử, chết chưa hết tội!"
Tần Thu Uyển lập tức lên tiếng: "Phụ vương, con cảm thấy đây là lấy cớ. Nàng ta muốn bảo về người phía sau màn."
Vương gia chỉ cần nhớ tới bông tuyết lộ vừa rồi đã suýt hại chết cả nhà bọn họ thì lệ khí trong lòng liền không ép xuống được, ông ta cũng không muốn ép, cười lạnh nói: "Tháo hết xương cốt toàn thân nàng ta ra cho ta, cho người xem chừng thật kỹ, trước khi tra ra chân tướng thì đừng để nàng ta chết!"