Chương 481
Mỹ Ngọc sợ đến mức trắng bệch cả mặt.
Lập tức có hai hộ vệ thân mang áo đen từ bên ngoài đi vào, một người dẫn nàng ta đi, một người khác đặt tay ở trên người nàng ta dò từng khớp nối. Ngay sau đó liền nghe thấy âm thanh "Răng rắc" khiến người ta đau răng,
Theo tiếng "Răng rắc" vang lên, Mỹ Ngọc phát ra tiếng gào thảm như heo bị mổ, thê lương đến mức đánh vỡ nóc phòng. Đợi đến khi hộ vệ áo đen dừng tay, Mỹ Ngọc đã mềm nhũn nằm rạp trên mặt đất, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, không thể động đậy.
Tam hoàng tử ngồi ở một bên nhìn cũng có cảm giác giống như xương cốt của mình cũng bị phá hủy như vậy, cảm giác mọi chỗ đều đau. Toàn thân hắn cứng ngắc, tay chân giống như không phải là của mình.
"Ngọc Tề, ngươi lấy được tin tức từ nơi nào?"
Nghe nói như thế, Tam hoàng tử hoàn hồn, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Có một người nói cho con biết."
Trả lời như vậy, Hiền vương đương nhiên không hài lòng.
Ông khẽ nhíu mày, cũng không hỏi nữa.
Hiền vương có thể đi đến độ như hiện nay cũng là nhờ một phần công lao không nhỏ của hộ vệ áo đen bên cạnh. Quan trọng nhất là, hộ vệ áo đen này còn là hoàng thượng ban cho.
Nói cách khác, từng việc làm lời nói của Hiền vương đều ở dưới mí mắt của hoàng thượng.
Bên này, hộ vệ áo đen đi thăm dò Mỹ Ngọc, bên kia, hoàng thượng rất nhanh đã nhận được tin tức. Lúc chạng vạng tối, người trong cung liền tới: "Hoàng thượng mời Vương gia Vương phi và cả Ngọc Lan quận chúa vào cung một chuyến."
Người bình thường có lẽ không chịu được cảnh bị hoàng thượng khống chế, nhưng Hiền vương lại thích ứng rất tốt. Có lẽ là vì nhìn ra biểu cảm kinh ngạc trên mặt nữ nhi nên trên đường đi, ông mỉm cười giải thích: "Người sống trên đời không thể chỉ nhìn một mặt câu chuyện. Ví dụ như những hộ vệ áo đen này, bọn họ dù là tới bảo hộ ta, hay là do hoàng thượng phái tới giúp ta thì cũng dùng rất tốt."
"Về phần hành tung của ta..." Hiền vương cười nói: "Dù sao ta cũng không có ý đồ không tốt, bình thường cũng sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt. Hoàng thượng biết cũng không quan trọng."
Chính là bởi vì Hiền vương vô dục vô cầu, cho nên mới thích ứng dễ dàng với mấy thị vệ này.
Đến Cần Chính Điện, hoàng thượng đang dùng bữa tối, nhìn thấy mấy người vào cửa thì bèn sai người đưa bát đũa lên.
Đợi đến khi dùng thiện xong, cung nhân đưa nước trà lên, hoàng thượng mới nói: "Ta nghe nói buổi chiều các ngươi mời đại phu, lão tam cũng vội vàng chạy đến chỗ ở của ngươi, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Có một chút việc." Hiền vương cũng không nhiều lời, chuyện liên quan tới quý phủ hoàng thượng rất nhanh sẽ biết, hai huynh đệ đều ngầm hiểu lẫn nhau.
"Buổi chiều hôm nay hạ nhân có đưa điểm tâm là bông tuyết lộ lên, hương vị khá nặng. Kết quả lúc uống, Ngọc Lan cảm thấy có vị đắng nên đã ngăn cản ta và mẫu phi của nó uống. Ta đang định tìm đại phu tới xem xét thì Ngọc Tề đã đến. Hắn đến là bởi vì tưởng bọn ta đã uống bông tuyết lộ kia, không những ép bọn ta nôn, còn nói độc phát thì thần tiên khó cứu."
Vẻ mặt Vương phi đầy sợ hãi: "Cũng may Ngọc Lan uống xong phát hiện không đúng, nếu không, có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn."
Hộ vệ áo đen hoàng thượng phái đi bảo hộ Hiền vương trước kia là người của hắn, việc lớn phát sinh ở Hiền Vương phủ hắn đều biết, lúc này hỏi: "Ngọc Tề biết được tin tức từ chỗ nào?"
Hiền vương bất đắc dĩ đáp: "Ta hỏi, hắn chỉ nói là từ gián điệp."
Hoàng thượng nghiêng đầu dặn dò cung nhân bên cạnh: "Đi mời Ngọc Tề tiến cung."
"Cũng không biết là hạng người gì mà lại lớn gan như vậy, dám động thủ với Vương gia." Lúc hoàng thượng nói lên lời này, trong giọng nói đã mang theo tức giận: "Nếu tra ra được chủ sử sau màn, trẫm chắc chắn sẽ nghiêm trị."
Uy nghiêm hoàng gia không thể xâm phạm, cũng không thể cho phép người động thủ với Vương gia có thể trốn thoát.
Hiền vương thấy hoàng thượng muốn đích thân tra, lập tức nói: "Nha hoàn hạ độc nói là đố kị Vương phi một mình bá chiếm ta, vì ghen ghét nên mới động thủ hạ độc. Nhưng ta cảm thấy đây chỉ là lý do, Hắc Nhất đã đi tra, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có tin tức."
*
Người của hoàng thượng đi mời Hiền vương xong thì Tam hoàng tử cũng cáo từ, không đi cùng vào cung, cũng chưa có trở về phủ hoàng tử.
Hắn ngồi ở trong xe ngựa ngây ngẩn một hồi, sau đó đi đến thiên lao.
Thiên lao vẫn lờ mờ ẩm ướt dơ bẩn giống như ngày xưa, nếu như không tất yếu, Tam hoàng tử thật sự không muốn tới đây. Hắn đi tới chỗ Hồ Minh Chân ngồi xuống: "Ngươi muốn hại chết ta?"
Hồ Minh Chân kinh ngạc: "Vì sao ngươi lại nói thế?"
Tam hoàng tử cực kỳ phẫn nộ: "Ngươi để ta tặng lá thư này, cũng không phải là muốn nhờ Trần Diên Kiệt hái quả, có đúng hay không?"
Hắn đọc lá thư kia thì xong luôn cảm thấy quái dị, nhưng lại không nói nên nguyên cớ. Cho nên mới tự mình đi đưa tin, kết quả Trần Diên Kiệt giải thích được rõ ràng, hắn mới bỏ đi lo nghĩ trong lòng.
Nhưng vẫn chưa yên tâm lắm nên đã phái người theo dõi hắn ta.
Sau đó, liền biết được Trần Diên Kiệt và Mỹ Ngọc bên cạnh Vương phi quen biết từ lâu, hai người rất thân mật. Ngay sau đó, hắn liền biết được tin tức Mỹ Ngọc hạ thủ với cả nhà Hiền vương.
Lúc nghe được tin tức này, Tam hoàng tử chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại.
Quan trọng nhất là, chính hắn cũng bị quấn vào trong đó.
Cũng tới lúc đó, hắn mới suy nghĩ minh bạch được chỗ thông minh của Hồ Minh Chân.
Trước tiên đưa ra yêu cầu để hắn ám sát Hiền vương, sau khi hắn không muốn thì mới đưa ra yêu cầu nhờ hắn đưa tin. Cái trước vô cùng phiền phức, còn phải đặt cược tính mạng của mình, cái sau thì dễ dàng hơn nhiều. Sau khi hắn buông lỏng thì sẽ không suy nghĩ nhiều, còn chủ động đưa bút mực giấy nghiên lên.
Chính là bởi vì bút mực giấy nghiên là do hắn tặng, nếu như sự tình bại lộ thì hắn cũng đừng nghĩ đến việc thoát thân.
Việc đã đến nước này, nếu Tam hoàng tử chủ động tới tìm Hiền vương hoặc là hoàng thượng thẳng thắn thì cũng không nói rõ ràng được, bởi vì hắn vốn dĩ không có cách nào giải thích mình vì sao lại đi vào thiên lao gặp một phạm nhân sắp tử hình, còn đưa cho một tù nhân là Hồ Minh Chân bút mực giấy nghiên.
Hơn nữa, hắn cũng không dám đối chất trước mặt phụ hoàng.
Trái lo phải nghĩ, hắn cảm thấy tốt nhất là đi lấy công chuộc tội. Đợi đến khi Hiền vương trúng độc, hắn bèn nhảy ra cứu bọn họ, như thế, cho dù có tra ra vấn đề này có quan hệ với hắn thì hắn cũng có thể phủi sạch liên quan. Nhưng nghìn tính vạn tính, hắn không ngờ Mỹ Ngọc lại không thể đắc thủ.
Chuyện hắn lập công không thành, ngược lại còn nói cho mọi người là mình biết việc này.
Hồ Minh Chân giống như cười mà không phải cười: "Hiền vương hiện tại như thế nào?"
Tam hoàng tử tức giận nói: "Rất tốt, có thể ăn có thể nhảy, lúc này đã tiến cung rồi."
Trong mắt Hồ Minh Chân lóe lên một tia thất vọng, Mỹ Ngọc là người mà nàng ta dùng thân phận tế tử Hiền Vương phủ tìm ra được.
Nếu có biện pháp khác, nàng cũng không muốn vận dụng Mỹ Ngọc, đây là đòn sát thủ nàng giữ lại trong tay.
Mỹ Ngọc đi theo bên cạnh Vương phi nhiều năm, trung thành tuyệt đối, tuyệt sẽ không làm cho người ta hoài nghi. Nếu như là nàng ta động thủ, nhìn chuẩn cơ hội thì việc này có chín thành khả năng thành công.
Không ngờ... đến cả cái này cũng không được.
Hồ Minh Chân thở dài một tiếng: "Lão thiên không có mắt."
Lòng Tam hoàng tử tràn đầy bực bội: "Ngày đó ngươi đưa ra yêu cầu nhờ ta ám sát Vương thúc đã sớm nghĩ tới chuyện ta sẽ không đáp ứng có đúng hay không?"
Hồ Minh Chân cũng không phủ nhận: "Nếu như ngay từ đầu bảo ngươi cho bút mực giấy nghiên, ngươi có lẽ sẽ không đồng ý."
Cho dù đồng ý, cũng sẽ đề phòng vạn phần.
"Kỳ thật, Trần Diên Kiệt chỉ là một tiểu tướng không có phẩm cấp, trong mắt ngươi thì giống như sâu kiến. Ta cho rằng ngươi sẽ không mở lá thư này ra."
Tam hoàng tử cực kỳ phẫn nộ: "Ngươi tính toán ta?"
Hồ Minh Chân cũng không phủ nhận lời này: "Nếu như ngươi che chở ta một chút, ta cũng sẽ không luân lạc tới tình trạng như hiện nay."
Tam hoàng tử phì cười: "Chỉ với những chuyện ngươi làm, ta nào dám che chở người?"
Sau khi xảy ra chuyện, hắn tuy đã đối nghịch với Hồ Minh Chân mà vẫn bị cấm túc rất lâu, còn mất đi vị trí thái tử. Nếu như hắn dám che chở thì sợ là hai người đã sớm trở thành hàng xóm rồi.
Hồ Minh Chân nhấn mạnh: "Ngươi đã nói sẽ bảo vệ ta cả đời!"
Tam hoàng tử: "... Ta tưởng ngươi là nam nhân."
"Nữ nhân càng cần che chở!" Hồ Minh Chân nói năng hùng hồn: "Nói ra mà lại làm không được, ta đương nhiên muốn khiến ngươi trả giá đắt."
Tam hoàng tử khó thở: "Ngươi là đồ điên."
"Ta cho dù có điên, cũng là bị các ngươi bức cho bị điên." Hồ Minh Chân nghe nói Hiền vương không chết, đường báo thù tốt nhất nàng trải ra đã bị hủy đi, liền biết mình đã mất cơ hội báo thù.
Lúc này trong lòng nàng tràn đầy oán giận với thế đạo: "Phụ thân ta rõ ràng bị hàm oan, các ngươi từng nói là trừng phạt đúng tội, ta tự mình đòi lại công đạo cho ông ấy thì có gì không đúng?"
"Phụ thân ngươi không oan!" Tam hoàng tử nhấn mạnh: "Ông ta là vì nữ nhân và hài tử bên ngoài nên mới mạo hiểm ăn cắp thuế lương, nhân chứng vật chứng đều có, làm gì có chuyện oan?"
Hồ Minh Chân vẫn nói câu nói kia: "Phụ thân ta sẽ không làm những chuyện kia, ông ấy không lớn gan như vậy, cũng không cần phải vậy."
Tam hoàng tử đã sớm nghe đủ những lời này, không còn muốn thuyết phục nàng nữa: "Ngươi lần này thực sự hại chết ta rồi! Hồ Minh Chân, chuyện bản điện hạ hối hận nhất chính là lúc trước đã thân cận với ngươi."
Hồ Minh Chân đã thật sự động tâm với nam nhân đối diện này, nghe hắn nói câu này thì chỉ cảm thấy lòng đau như cắt. Nàng rưng rưng nước mắt nói: "Hối hận cũng đã muộn."
Tam hoàng tử mấp máy môi: "Minh Chân, ta thật sự đã từng ái mộ ngươi, cũng thật sự muốn chăm sóc ngươi. Chuyện phát triển cho tới bây giờ là điều chúng ta ai cũng không muốn." Hắn trầm mặc, nói: "Mẫu thân ngươi và muội muội ngươi vô tội, ngươi muốn cứu các nàng không?"
Hồ Minh Chân nhìn hắn: "Ngươi có thể cứu?"
"Ta sẽ thử cứu, nhưng phải có điều kiện." Tam hoàng tử nhìn nàng: "Ta cần ngươi thừa nhận mình cố ý tính toán ta, để ta thoát thân. Nếu không, cho dù ta có muốn cứu các nàng thì cũng hữu tâm vô lực."
Hoá ra mục đích đến đây của hắn là vậy, nước mắt trong mắt Hồ Minh Chân càng nhiều hơn: "Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi hãy thành thật trả lời ta."
Tam hoàng tử gật đầu: "Ngươi nói đi."
Hồ Minh Chân nghiêng đầu, hỏi: "Ngươi có từng thích ta hay không?"
Nhìn động tác thì như tùy ý nhưng kỳ thật ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Tam hoàng tử, không buông tha bất luận cảm xúc nào trên mặt hắn.
Sắp mất mạng đến nơi, nàng lại còn đắn đo mấy việc này. Tam hoàng tử cảm nhận được nữ nhân này có lẽ cũng thật sự có mấy phần tình cảm với mình, vào thời điểm này chỉ có thể vuốt lông dỗ dành, không thể đối nghịch với nàng.
Kỳ thật, Tam hoàng tử đúng là đã từng động tâm, nhưng nếu nói tình cảm sâu bao nhiêu... Thật ra còn chưa kịp có tình cảm thì đã bị Hồ Minh Chân dọa bỏ chạy.
"Có!" Tam hoàng tử cúi đầu xuống, nhìn mặt đất dơ bẩn, ngữ khí nặng nề: "Ban đầu ta tưởng ngươi là nam tử, sau khi ta phát hiện mình động tâm với ngươi, ta đã phải bỏ ra một thời gian dài mới thuyết phục được chính mình. Vô số lần âm thầm tiếc hận vì sao ngươi không phải nữ nhi gia." Hắn cười khổ: "Sau này biết được ngươi là nữ tử, ta quả thật bị dọa sợ, nhưng sau khi kịp phản ứng, ta vẫn rất thích."
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt chân thành: "Ngươi uy hiếp ta làm việc, trong lòng ta đúng là rất phiền chán, nhưng ta vẫn ngoan ngoãn làm, không chỉ là bởi vì sợ mà cũng là bởi vì ta...thương tiếc ngươi."
Nước mắt Hồ Minh Chân từng giọt rơi xuống: "Vậy bây giờ thì sao? Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, sau khi ta hại ngươi, ngươi còn có tình cảm với ta nữa không?"
Tam hoàng tử: "..." Bây giờ thì còn cái rắm!
Nếu không phải động thủ ở trong thiên lao sẽ bị người ta phát hiện, mình cũng khó mà thoát thân thì hắn đã sớm rót một bát thuốc cho nàng ta. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không thể nói: "Có."