Chương 482
Tam hoàng tử nói xong liền cảm thấy sau khi phát sinh nhiều chuyện như vậy mà mình vẫn còn mối tình thắm thiết...thì có chút giả tạo, bèn bổ sung: "Hiện tại là vừa yêu vừa hận. Hận đến mức muốn bóp chết ngươi, nhưng lại không nỡ."
Hồ Minh Chân nghe xong, ngoài mặt một mảnh chết lặng, cũng không biết là có nghe lọt được không.
Tam hoàng tử không nhìn ra được suy nghĩ của nàng, e dè nói: "Minh Chân, ngươi thực sự quá lớn gan. Chỉ riêng tội khi quân của ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ tới việc thoát thân, huống chi còn chuyện phụ thân ngươi. Quan trọng nhất là, ngươi còn dám sai khiến người động thủ với Hiền vương." Hắn thở dài: "Nói thật, ta không cảm thấy việc này có thể che giấu được. Ngươi..."
Hồ Minh Chân thì thào hỏi: "Ta sẽ chết, đúng không?"
Tam hoàng tử: "..." Nào chỉ là nàng, nếu hắn cũng cuốn vào thì cho dù có thể bảo trụ cái mạng, nửa đời sau cũng không dễ chịu.
"Minh Chân, ta muốn giúp ngươi chăm sóc tốt cho mẫu thân và muội muội của ngươi, hoặc là, ngươi còn có tâm nguyện gì chưa dứt thì đều có thể nói với ta."
Chuyện lại quay trở về nguyên điểm, mục đích Tam hoàng tử nói nhiều như vậy chính là vì muốn Hồ Minh Chân chủ động thừa nhận đã ám sát Hiền vương để chuyện này không có liên quan gì đến hắn.
Thí dụ như mục đích hắn lại vào lao thăm nàng cũng phải tìm lí do khác để thoái thác.
Hồ Minh Chân cúi đầu: "Ta bây giờ tự thân khó đảm bảo, còn có thể che chở cho ai?"
Tam hoàng tử sợ nhất chính là nàng ta vô dục vô cầu, vội vàng nói: "Các nàng là ruột thịt của ngươi đó!"
"Người thân thì đã làm sao?" Sắc mặt Hồ Minh Chân nhàn nhạt: "Mấy năm nay ta vì bọn họ làm quá nhiều chuyện. Vi mẫu tắc cường, hẳn là nương ta che chở cho tỷ muội bọn ta mới đúng. Bà ấy lại không làm được gì, còn hại bọn ta thành như vậy."
Tam hoàng tử còn muốn thuyết phục, Hồ Minh Chân đã nói: "Có lẽ ngươi không biết, ban đầu ta cũng không nghĩ đến chuyện nữ giả nam trang nhập khoa cử làm quan mà chỉ muốn đọc sách mà thôi. Trước lúc phụ thân xảy ra chuyện, ta đã đóng vai thành nam oa đi đến thư viện ngoài trăm dặm cầu học. Sau khi phụ thân xảy ra chuyện, bị phạt không ít bạc, mẫu tử bọn ta dù bình an thoát thân. Nhưng trong nhà nghèo khó, đương nhiên là không đi nổi đến thư viện nữa. Kết quả, trong thư viện có đồng môn là thân thích của phú thương nhìn trúng tài hoa của ta, muốn giúp đỡ ta kết một thiện duyên."
Nàng nhìn qua cửa sổ nhỏ, lâm vào trong hồi ức: "Phú thương kia ra tay thật hào phóng, nếu như ta tiếp tục đi học thì sẽ lo mọi chi phí ăn mặc cho cả nhà. Nương ta biết được thì liền không chút do dự khuyên ta tiếp tục đọc. Ta vì muốn phú thương cho bạc, mục đích vốn chỉ là muốn nhận thức chữ thì sau này ta càng tận lực đọc sách hơn. Về sau đã được phu tử tiến cử tham gia thi huyện..."
"Ta vốn không muốn đi, ta là một cô nương gia, nếu như lấy được công danh thì chính là tội khi quân. Nhưng nương ta nói, nếu như có thể một đường đi đến được Kinh thành, trở thành Trạng Nguyên đến ngự tiền thì sẽ có thể giải oan cho vi phụ."
Cho nên, Hồ Minh Chân đi đến bây giờ cũng không phải là vì một lòng muốn báo thù cho phụ thân mà chỉ là trời xui đất khiến.
Tam hoàng tử giật mình: "Cho nên, nương ngươi cũng không suy nghĩ đến chuyện báo thù?"
Trong trí nhớ của Hồ Minh Chân, chỉ có lúc nương khuyên nàng tiếp tục đi học thì mới nói như thế.
"Có lẽ cũng nghĩ đến." Mẫu tử các nàng đều thật sự cho rằng Hồ Tri bị vu oan.
Nhưng báo thù không cần gấp, quan trọng nhất chính là thu hoạch được lợi ích từ công danh nàng lấy được.
Bằng không, mẫu nữ bọn họ sợ là sẽ không được sống tốt như vậy.
Nghe nàng nói đến những chuyện cũ này, trong lòng Tam hoàng tử có chút băn khoăn. Bỗng nhiên hắn lại giật mình, hắn vậy mà lại bắt đầu thương tiếc cho nữ nhân này!
"Ngươi cố ý?"
Không đầu không đuôi nói một câu, nhưng Hồ Minh Chân lại hiểu được ý tứ của hắn, nói: "Ngươi nghĩ như thế nào cũng được."
Tam hoàng tử: "..."
Hắn còn muốn tiếp tục khuyên mấy câu để có thể lấy được một câu chắc chắn của nàng nói là sẽ giúp mình rũ sạch liên quan. Chợt nghe được sau lưng có tiếng bước chân vội vàng tới: "Điện hạ, hoàng thượng có mời."
Nghe được câu này, Tam hoàng tử chỉ cảm thấy giống như là bùa đòi mạng, hắn vội nói: "Minh Chân, ta giúp ngươi nhiều lần như vậy, chỉ cầu xin ngươi giúp ta lần này. Ta đồng ý với ngươi, ta sẽ chăm sóc tốt cho mẫu thân và muội muội ngươi, giúp các nàng áo cơm không lo."
Hồ Minh Chân nghiêng đầu nhìn hắn, từ đầu đến cuối không có gật đầu.
Tam hoàng tử gấp gần chết, cắn răng nói: "Ta cũng sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi."
Hồ Minh Chân tỏ rõ vẻ kinh ngạc: "Ngươi còn có thể cứu ta?"
Tam hoàng tử: "..." Thật ra là không thể.
Nhưng mà tới giờ phút này cũng không quan tâm được nhiều như vậy. Về sau, phụ hoàng và Vương thúc hỏi tới Mỹ Ngọc thì chắc chắn sẽ tra ra Trần Diên Kiệt, cuối cùng sẽ dính dáng đến Hồ Minh Chân.
Nàng sẽ có được cơ hội diện thánh một lần, Tam hoàng tử không thể để cho nàng liên luỵ mình, vô luận như thế nào cũng phải dỗ dành Hồ Minh Chân trước khi nàng ta gặp được phụ hoàng.
"Có thể." Tam hoàng tử tới gần lan can, hạ giọng nói: "Ta có thể tìm một phạm nhân tử hình thay thế cho ngươi. Chỉ là, sau khi ngươi mai danh ẩn tích... Ngươi đừng cảm thấy oan ức, đây là biện pháp cuối cùng."
Nhãn tình Hồ Minh Chân sáng lên: "Được!"
Nhận được lời chắc chắn, Tam hoàng tử cuối cùng cũng thở dài một hơi, sảng khoái đi theo cung nhân ra khỏi thiên lao. Trên đường đi đến hoàng cung, còn ngâm nga điệu hát dân gian.
Bên trong Cần Chính Điện cũng không nhàn rỗi, sau khi Hiền vương đem Mỹ Ngọc tới đây, hoàng thượng đã bắt đầu thẩm vấn.
Nơi đây cũng không có người ngoài, hoàng thượng ra tay rất ác độc.
Cả người Mỹ Ngọc lúc này giống như bùn nhão, đau đến mức quanh thân vặn vẹo, nhưng bởi vì xương cốt bị đẩy ra nên cũng không xoay được, ngược lại còn khiến vết thương càng thêm đau đớn. Dù nàng một lòng muốn chết thì cũng không chịu nổi thống khổ như vậy.
Sau nửa canh giờ, nửa người nàng đã đầy máu tươi, lúc thấy hoàng thượng mời thái y tới cầm máu cho nàng thì càng thêm tuyệt vọng.
Muốn chết cũng không chết được, nàng không muốn lại phải chịu tội nữa, nức nở nói: "Nô tỳ... Nhận..."
Hiền vương hỏi: "Là ai sai ngươi làm?"
Mỹ Ngọc lại trầm mặc một hồi, cảm thụ được đau đớn kịch liệt trên thân, chán nản nói: "Trần... Trần Diên Kiệt..."
"Đó là ai?" Hiền vương không hiểu ra sao, hắn cũng không nhớ rõ mình có đắc tội qua người nào họ Trần.
Vẻ mặt hoàng thượng cũng vô cùng nghi hoặc, nhìn về phía cung nhân bên cạnh: "Đi thăm dò đi."
Tần Thu Uyển lập tức lên tiếng: "Con từng nghe nói đến người này." Ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều nhìn lại, nàng nhìn về phía Vương phi bên cạnh: "Mẫu phi, người còn nhớ tên tiểu tướng bắn loạn mũi tên hôm đi săn mùa thu hay không?"
Vương phi giật mình: "Là hắn sao?" Lập tức lại nghi ngờ hỏi: "Người kia hình như là muốn động thủ với Trường Lễ..."
Vừa có ân oán với Hạ Trường Lễ, lại có sinh tử đại thù với Hiền Vương phủ, trong trí nhớ của bà hình như không có người nào như này.
Hoàng thượng cũng có hơi ấn tượng đối với người này, lúc ấy Trần Diên Kiệt nói dối không cẩn thận, sau khi trở về, còn sai người nhìn chằm chằm hắn ta.
Sau này không phát hiện ra điểm đáng ngờ, mới cho rút người về. Xem ra, không phải là không có điểm đáng ngờ mà là đóng giả quá tốt.
Trần Diên Kiệt thấy tình thế không đúng nên đã chạy trốn. Sau hai canh giờ, quan binh mới bắt được hắn từ ngoại thành Kinh thành trở về.
Trong kinh thành không thể phi ngựa, trừ phi là việc cấp tốc. Quan binh vừa đi vừa về đều cưỡi ngựa nên mới có thể nhanh như vậy.
Trần Diên Kiệt mặc một bộ áo vải, râu quai nón, quan binh cầm đầu tiến lên không kiên nhẫn lau đi da thịt đen nhẻm của hắn, lại kéo đi đống râu ria dính trên mặt hắn.
Hoàng thượng từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Trẫm từng điều tra, tất cả thân quyến của ngươi đều ở Kinh thành, ngươi còn muốn đi đến ngoại thành làm gì?"
Trần Diên Kiệt lập tức nói: "Ti chức muốn đi ra ngoại thành mời đại phu." Nghĩ đến việc người trước mặt là đế vương, trong khoảnh khắc liền có thể tra ra được trong nhà hắn có người sinh bệnh hay không, hắn nói bổ sung: "Ti chức có ẩn tật không thể nói với người ngoài, sợ bị người ta chê cười, cho nên mới tận lực che đậy dung mạo, chạy ra ngoại thành mời đại phu."
"Ngươi cũng rất thông minh." Hoàng thượng nói vậy không phải có ý khen, hắn chỉ Mỹ Ngọc trên đất: "Ngươi biết nàng ta không?"
Trần Diên Kiệt liếc nhìn: "Không biết."
Hai người trước khi động thủ đã thương lượng qua, lỡ như không thể đắc thủ bị bắt được thì nàng đừng nhận tội vội. Nếu như không gánh được bị điều tra ra thì hai người cũng phải giả vờ như không biết.
Mỹ Ngọc lúc này đau đớn khó nhịn, chỉ muốn chết một cách thống khoái. Nàng cam nguyện cản tai cho Trần Diên Kiệt, nhưng bây giờ nàng đã trở nên thảm hại như vậy, hắn không những không lo lắng chút nào mà còn có thể mặt không đổi sắc nói hai người không quen biết.
Nàng vì hắn mà có thể liều mạng?
Nhưng hắn thì sao?
Bởi vì trên thân quá mức đau đớn nên lòng luyến mộ khắc cốt minh tâm đã từng dường như cũng giảm đi, trong lòng Mỹ Ngọc sinh ra oán khí: "Là…hắn..."
Lúc quan binh đi tìm hắn, Trần Diên Kiệt đã hoài nghi có thể là Mỹ Ngọc đã khai ra hắn. Đến giờ phút này, may mắn mất hết, trong mắt của hắn chỉ hiện lên một vòng bối rối, cưỡng chế trấn định lại: "Ta không biết ngươi, ngươi đừng nói nhảm."
"Hoàng thượng... Bọn ta qua lại đã Tam Nguyệt... Hắn nói sẽ lấy ta... Cho nên ta mới..."
Nha hoàn bên cạnh Vương phi đúng là sẽ được người người tôn trọng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nha hoàn. Nếu như xuất giá, thì sẽ chỉ gả cho được quản gia Vương phủ.
Trần Diên Kiệt tuổi trẻ tài cao, lại có chức quan. Quan trọng nhất là, hắn rất luyến mộ nàng.
Mỹ Ngọc tưởng là đã gặp được lương nhân, hai người hẹn nhau cùng chung quãng đời còn lại, tình cảm càng ngày càng sâu. Cho nên, lúc Trần Diên Kiệt nói mình bị người ta uy hiếp, phải hạ độc Vương gia thì mới có thể thoát thân, Mỹ Ngọc đã không suy nghĩ nhiều liền đáp ứng.
"Hoàng thượng minh giám... Hắn cũng bị ta người ta uy hiếp... Cầu xin hoàng thượng xử lý nhẹ tay..."
Rốt cuộc cũng từng thật tâm luyến mộ, dù đã đến giờ phút này, Mỹ Ngọc vẫn không nhịn được giúp hắn cầu tình.
Hoàng thượng nhìn Trần Diên Kiệt: "Ngươi nói xem?"
Trần Diên Kiệt cúi đầu xuống: "Ta không biết nàng!"
Hào quang trong mắt Mỹ Ngọc lập tức ảm đạm mắt, lại đợi hồi lâu, thấy hắn không đổi giọng, cũng không nhìn mình. Nàng cuối cùng cũng hết hi vọng, cười khổ nói: "Hoàng thượng... hắn và Hồ. . . Hồ Minh Chân có quen biết!"
Trần Diên Kiệt bỗng nhiên ngẩng đầu, ngữ khí kích động: "Ngươi nói bậy."
Thấy thế, Mỹ Ngọc lập tức cười gượng: "Ngươi quả nhiên đã gạt ta...Người trong đáy lòng ngươi hẳn là nàng!"
Lúc nói lời này, giọng nói của nàng cũng rất kích động, trước đó còn nói chuyện đứt quãng bây giờ lại nói nguyên được một câu.
Hoàng thượng cũng không ngờ Hồ Minh Chân đã bị giam vào đại lao mà còn có thể gây sự, phân phó nói: "Đưa nàng ta tới!"
Cũng là lúc này, Tam hoàng tử đang đứng ngoài điện, vừa vặn nghe được lời khai của Mỹ Ngọc. Tiến điện thi lễ, ánh mắt hắn lén đánh giá trên dưới toàn thân Trần Diên Kiệt.
"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng."
Sắc mặt hoàng thượng nặng nề nhìn hắn: "Con đi đến thiên lao để làm cái gì?"
Tam hoàng tử kỳ thật rất sợ hoàng thượng, nhất là lúc này hắn còn chột dạ, trong lòng lại càng sợ, cưỡng chế trấn định nói: "Bản án trước đó nhi thần làm có điểm đáng ngờ nên mới đi đến thiên lao tìm phạm nhân tra hỏi. Còn chưa kịp hỏi thì người của người đã đến. Có việc gì thế ạ?"
Hoàng thượng cũng không truy hỏi đến cùng, chỉ hỏi: "Chuyện Vương thúc con trúng độc, con lấy được tin tức từ chỗ nào?"
"Từ một gián điệp." Tam hoàng tử tiếc hận nói: "Sau khi hắn nói cho nhi thần tin tức này thì đã ra đi. Trước đó Vương thúc hỏi đến thân phận của hắn, con không nói cũng là muốn người nhà hắn có được cuộc sống an bình."
Tần Thu Uyển lập tức lên tiếng: "Hoàng huynh, ngày đó nha hoàn bên cạnh ta đi ra đường mua đồ, nhìn thấy huynh từ ngoại thành trở về. Đó là con đường hướng đến chỗ ở của Trần Diên Kiệt, hình như là ở ngay bên cạnh."
Tam hoàng tử: "..." Xong đời rồi!