Chương 483
Tam hoàng tử cố gắng trấn định: "Ngày nào vậy?"
Vẻ mặt của hắn vô cùng nghi hoặc: "Ngọc Lan muội muội, sau khi ta giải cấm túc, vì những bản án lúc trước nên đã bận rộn mất một khoảng thời gian thật dài, đi đến ngoại thành cũng không phải một hai lần..." Hắn còn nghiêng đầu hỏi Trần Diên Kiệt bên cạnh: "Nhà ngươi ở nơi nào?"
Trần Diên Kiệt: "... . . ."
Ngay trước mặt hoàng thượng, hắn ta không dám nói dối, vì đây chính là tội khi quân nên chỉ có thể nói thật.
Tam hoàng tử nghĩ nửa ngày: "Ta chưa nghe nói đến nơi này!" Hắn nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Hẳn chỉ là trùng hợp thôi."
Tần Thu Uyển không nói gì thêm, lại bưng chén trà lên.
Thấy thế, tâm trạng lo lắng của Tam hoàng tử dần dần thả lỏng. Hắn liếc trộm Trần Diên Kiệt một cái, nhìn điệu bộ này, người này hình như sẽ không khai hắn ra.
Người phạm sai lầm tới ngự tiền có lẽ đều sẽ nghĩ đến việc tranh thủ thời gian nhận tội để được xử lý nhẹ hơn. Trần Diên Kiệt dường như không muốn nói gì... Ánh mắt Tam hoàng tử rơi vào Mỹ Ngọc trên mặt đất.
Trần Diên Kiệt không nói ra nguyên do thực tế, có phải là muốn bảo hộ người trong lòng mình là Mỹ Ngọc hay không?
Tam hoàng tử và Hồ Minh Chân cũng từng có một khoảng thời gian tình cảm, lúc này luôn cảm thấy tâm trạng thật vi diệu.
Bên ngoài sắc trời dần dần muộn, Hồ Minh Chân tắm rửa sạch sẽ xong, liền đổi một bộ áo tù nhân mới rồi được đưa đến Cần Chính Điện.
Hoàng thượng, phu thê Hiền vương vả cả Tần Thu Uyển trước khi tiếp tục thẩm án đã ăn cơm trước, những người còn lại vẫn đang đói bụng.
Nhưng mà, hoàng thượng lúc này đang trong cơn thịnh nộ, cũng không thèm quan tâm đến bọn họ. Đương nhiên, vấn đề này đã thẩm tra quá lâu, hắn hơi mất kiên nhẫn: "Hồ Minh Chân, ngươi biết người này không?"
Hồ Minh Chân nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trần Diên Kiệt, gật đầu nói: "Biết."
Trái tim vừa mới đáp xuống của Tam hoàng tử lại nhấc lên.
"Người này gan to bằng trời, vậy mà dám mua chuộc nha hoàn bên cạnh Hiền vương phi, sau đó động thủ với chủ tử Hiền Vương phủ, chuyện hắn làm ngươi có biết không?"
Hồ Minh Chân trở nên trầm mặc.
Sắc mặt hoàng thượng không vui: "Biết chính là biết, không biết chính là không biết, khó trả lời như vậy sao?"
Hồ Minh Chân không trả lời, nói đến cái khác: "Hoàng thượng, Khổng đại nhân vu oan giá hoạ, thảo dân..."
Hiền vương lên tiếng ngắt lời: "Là tội phụ!"
Hoàng thượng không mở miệng, rõ ràng là chấp nhận lời này.
Hồ Minh Chân cũng không đắn đo, lập tức nói: "Tội phụ bị nghiêm hình bức cung nên bất đắc dĩ mới thừa nhận, cũng là không dám không nhận. Nếu không, đã sớm bị bọn họ đánh chết."
"Việc này ta biết." Sắc mặt hoàng thượng hờ hững: "Ngày đó Khổng đại nhân đã dâng lời khai của ngươi lên, trẫm tự mình nhìn qua, nhân chứng vật chứng đều có, ngươi có khai hay không thì đều sẽ bị định tội."
Hồ Minh Chân sững sờ, bật thốt lên: "Luật pháp không có nói như vậy."
Chính vì vậy, dù Khổng đại nhân đã nói cho hoàng thượng biết việc này và không có ý định hỏi lại nữa, sau đó sẽ trực tiếp đưa ra hình phạt. Dù nàng phản cung thì hoàng thượng cũng sẽ không quan tâm, nàng thực sự không tin chuyện này.
"Luật pháp đã sửa lại." Hiền vương cảm thấy hoàng thượng có lẽ là không muốn giải thích nữa, tiếp tục lên tiếng: "Bây giờ luật pháp nói rõ, nhân chứng vật chứng đều có, có quan viên tam phẩm trở lên nhìn qua thì có thể trực tiếp phạt, không cần phạm nhân đồng ý."
Sắc mặt Tam hoàng tử một lời khó nói hết, có thể bằng sức một mình cải biến luật pháp, Hồ Minh Chân đúng là người tài ba.
"Hôm nay tìm ngươi đến, không phải hỏi ngươi bản án trước kia, mà là thẩm vấn chuyện bản vương, Vương phi và quận chúa trúng độc! Mỹ Ngọc hạ độc nói, ngươi và Trần Diên Kiệt sai khiến nàng ta quen biết nhau. Xét đến những ân oán trước đó giữa ngươi và bản vương, bản vương hoài nghi người phía sau màn là ngươi."
Hồ Minh Chân quỳ trên mặt đất, lưng thẳng tắp: "Không nhận tội đồng ý có thể sẽ bị phạt, chẳng lẽ chỉ dựa vào hoài nghi cũng có thể bị phạt sao?" Nàng nhìn thoáng qua Trần Diên Kiệt: "Hắn khai ra ta rồi?"
Trước mắt vẫn chưa có.
Hiền vương trầm giọng nói: "Nếu ngươi không thừa nhận, hắn lại không chịu nhận tội thì có Mỹ Ngọc Xác nhận, bản vương có thể dùng hình với hắn."
Hồ Minh Chân kinh ngạc nói: "Ta nhớ luật pháp có quy định, phàm là bản án liên lụy đến quan viên hoặc người nhà thì quan viên đều tránh hiềm nghi. Làm sao Vương gia có thể tự mình tra hung thủ? Hoàng thân quốc thích không phải vậy sao?"
Hoàng thượng vỗ mạnh lên bàn: "Trẫm hiểu luật pháp hơn so với ngươi, có trẫm ở đây, có người tra hỏi, ngươi đáp là được!"
Thiên tử nổi giận, quả thực dọa người.
Dù là Hồ Minh Chân cũng bị dọa tới mức run rẩy.
Hiền vương tiếp tục lên tiếng hỏi: "Hai người các ngươi rốt cuộc có biết hay không? Ngươi có sai khiến hắn hay không?"
"Biết." Hồ Minh Chân nhìn thoáng qua Trần Diên Kiệt: "Là ta chỉ điểm."
Mỗi lần Hồ Minh Chân đến công đường đều sẽ lan man cả buổi. Ngay thẳng thừa nhận như vậy làm tất cả mọi người đều bất ngờ.
Đến cả Hiền vương và hoàng thượng đều sửng sốt một chút.
Nỗi kinh ngạc trên mặt Tam hoàng tử căn bản không che giấu được.
Trần Diên Kiệt cũng giật mình, sau khi kịp phản ứng đã tiến lên một bước: "Hoàng thượng minh giám, là chính ta oán hận Vương gia ở cuộc đi săn mùa thu không nể mặt mũi, chuyện không liên quan đến nàng..."
Mỹ Ngọc chỉ còn lại có một hơi, trước mắt biến thành màu đen, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất. Nghe được hắn lời nói này, ráng bình tĩnh mở mắt ra, sau đó nhìn thấy hắn tỏ rõ vẻ lo lắng, nàng chỉ cảm thấy quanh thân lạnh buốt.
Người trong lòng nam nhân này từ trước tới nay đều không phải là nàng!
Mỹ Ngọc đi theo Vương phi nhiều năm, cũng không phải là chỉ biết mấy việc phong hoa tuyết nguyệt. Lúc này nhìn thấy Trần Diên Kiệt tỏ rõ vẻ nóng ruột, trong lòng đã đoán được chân tướng.
Nam nhân này tìm tới nàng không phải là bởi vì tình cảm, không phải là bởi vì ái mộ nàng. Mà là bởi vì... Hồ Minh Chân cần nàng là người bên cạnh Vương phi xuất kỳ bất ý hạ độc Vương gia.
Người này đối với nàng chỉ có lợi dụng, đáng tiếc nàng hiểu ra quá muộn. Trong phút chốc, chút luyến mộ còn sót lại trong lòng Mỹ Ngọc đã biến mất hết, thay vào đó là không cam lòng và oán hận.
"Chính là Hồ Minh Chân chỉ điểm!" Quá mức tức giận, khuôn mặt tái nhợt của Mỹ Ngọc nổi lên mấy vạt ánh hồng, mắt sáng trưng, tinh thần tốt hơn so với vừa rồi một chút, nói chuyện cũng không còn đứt quãng: "Cũng chỉ có nữ nhân này mới có thể khiến hắn mất trí làm ra những chuyện có thể khiến cho cả nhà rơi đầu."
Nàng cười lạnh nhìn về phía Trần Diên Kiệt: "Phụ mẫu ngươi nuôi ngươi, còn không bằng nuôi một con chó. Chó biết vẫy đuôi, ngươi lại hại bọn họ bỏ mệnh. Trần Diên Kiệt, ngươi hại ta đến nước này, ta cho dù có làm quỷ, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Một câu rống xong, âm thanh của nàng dần nhỏ xuống, nằm rạp trên mặt đất im hơi lặng tiếng, giống như là đã chết.
Trong ánh mắt Trần Diên Kiệt tràn đầy phẫn hận, nhưng trước mặt hoàng thượng, hắn không dám làm gì, cũng không dám nói lung tung.
Hiền vương không quan tâm đến hai người này, cố chấp mà nhìn Hồ Minh Chân: "Ngươi thừa nhận là ngươi sai khiến, nhưng ngươi bị giam ở trong thiên lao đã hơn mấy tháng, vừa rồi tra được, lần cuối Trần Diên Kiệt thăm ngươi cũng đã là hai tháng trước đó. Ngươi truyền tin tức cho hắn thế nào?"
Hồ Minh Chân nghiêng đầu nhìn về phía Tam hoàng tử.
Trong lòng Tam hoàng tử tỏa ra dự cảm không tốt, đang định mở miệng. Liền nghe nàng nói: "Là Tam điện hạ giúp một tay."
Tam hoàng tử: "..." Sao có thể nói vậy? Hắn có bới mộ tổ nhà nàng sao?
Vì sao nàng lại đột nhiên đổi giọng? Không phải đã sớm nói xong rồi sao?
"Ta không có!"
Hồ Minh Chân cười nhìn hắn, ánh mắt giễu cợt: "Chính là ngươi. Bút mực giấy nghiên đều là ngươi tặng cho ta, trông coi trong thiên lao cũng có thể làm chứng."
Tam hoàng tử: "..." Nàng ta trước kia am hiểu nhất là nói nhăng nói cuội làm mất đi trọng điểm, sao lúc này lại thẳng thắn vô tư như thế?
"Hồ Minh Chân, ta là hoàng tử, nói xấu hoàng tử thì chém đầu cả nhà, ngươi nghĩ kỹ đi."
Hồ Minh Chân cười nhẹ nhìn hắn: "Điện hạ, ta thích ngươi, ngươi cũng thích ta, nếu thế đạo này không dung được chúng ta, vậy chúng ta liền cùng một chỗ..."
Tam hoàng tử gần như sắp điên lên rồi, ai muốn cùng với nàng ta ở cùng một chỗ?