Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 478 - Chương 484

Chương 484

Nhận thấy được ánh mắt mọi người trong điện, trong lòng Tam hoàng tử bối rối không thôi, vội vàng lên tiếng ngắt lời: "Hồ Minh Chân, ngươi đừng phát điên!"

Giọng nói của hắn rất lớn, chấn động đến mức Hồ Minh Chân hơi dừng lại.

Sợ nàng lại mở miệng nói lảng, hắn không dám trì hoãn, vội nói: "Ngươi bây giờ đã phạm vào tội chết, lại còn hung hăng càn quấy, người nhà của ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt. Ngươi muốn cho các nàng cũng đi theo ngươi, chết không yên lành sao?"

Nói đến hai chữ "người nhà", hắn nâng giọng lên, ý đang nhắc nhở.

"Ta bảo vệ các nàng đủ lâu, thực sự quá mệt mỏi." Hồ Minh Chân nhìn hắn: "Ta cũng cần người che chở."

Lòng của nàng lúc này đã hoàn toàn nguội lạnh, Tam hoàng tử thật sự sợ nàng kéo mình xuống nước, vội vàng nói: "Phụ hoàng, nhi thần từ bé đã được ngài dạy bảo, tuyệt đối sẽ không có tình nghĩa với một phạm nhân phạm phải tội khi quân. Cho dù có thì sau khi nàng ta khi quân lại động thủ với Vương thúc thì tình nghĩa từ lâu đã biến mất không còn. Nhi thần có thể thề với trời..."

Sắc mặt hắn nghiêm túc, ngữ khí quyết tuyệt.

Hồ Minh Chân nhìn hắn như vậy, nụ cười giễu cợt bên môi càng ngày càng sâu: "Hoàng thượng, điện hạ đi đến thiên lao cũng là vì bị tội phụ là ta uy hiếp, lúc điện hạ còn tình thâm với ta từng không ít lần ước mơ mình được làm đế vương. Khi đó ta còn khuyên, nói hoàng thượng đang độ tráng niên, để hắn bớt mơ mộng."

Những lời này đúng là tru tâm.

Tam hoàng tử trợn mắt: "Hồ Minh Chân, ta giúp ngươi nhiều như vậy, vì sao ngươi lại nói xấu ta như thế?"

Hắn lập tức quỳ gối xuống trước mặt hoàng thượng: "Phụ hoàng, nhi thần chưa hề dám hi vọng xa vời, cũng chưa từng nói với bất kỳ ai những lời đại nghịch bất đạo như này."

Gần đây hai năm, Tam hoàng tử làm việc rất tốt, hoàng thượng thỉnh thoảng cũng nghĩ qua việc sẽ lập hắn làm trữ, còn bộc lộ ý này đối với các đại thần thân cận. Bởi vậy, Tam hoàng tử trên triều đình càng như cá gặp nước, nghe được hắn nói không có ý nghĩ gì, hoàng thượng đương nhiên không tin.

"Hoàng thượng!" Hồ Minh Chân hét lớn lên: "Điện hạ có dã tâm, chuyện này chỉ có một mình vi thần biết, hắn còn thường xuyên hẹn quan viên trong triều uống rượu, sau khi uống say sẽ đưa Hoa nương cho bọn họ, quan viên không thể kháng cự. Sau khi chuyện thành công, điện hạ sẽ nói là giúp bọn họ giấu diếm, kỳ thật là đang nắm lấy nhược điểm của quan viên. Hắn có thể hoàn thành nhiều chuyện như vậy, cũng là bởi vì được những quan viên kia toàn lực giúp một tay. Bọn họ không dám không giúp... Bởi vì quan viên bị tính toán có quá nhiều, trong phủ điện hạ còn có một quyển sách chuyên môn ghi chép, hoàng thượng tra một cái là biết!"

Lòng Tam hoàng tử tràn đầy bối rối, muốn giải thích, nhưng Hồ Minh Chân lại không cho hắn cơ hội nói: "Tội phụ ở trong thiên lao truyền được tin tức là nhờ điện hạ sai hạ nhân đưa cho bút mực giấy nghiên, sau đó cũng là hắn đưa tin! Việc này, Trần Diên Kiệt có thể làm chứng!"

Trần Diên Kiệt bên cạnh không nói một lời vào sau khi đối diện với ánh mắt của nàng đã gật đầu một cái.

Tam hoàng tử: "..."

Hắn trừng mắt nhìn Trần Diên Kiệt: "Ngươi không có đầu óc sao? Biết nói xấu hoàng tử là tội danh gì không? Chính ngươi không muốn sống, cũng đừng hại người nhà ngươi!"

Trần Diên Kiệt không trả lời, đến giờ phút này, cho dù hắn ta có phủ nhận thì cũng vô dụng.

Còn không bằng thản nhiên tiếp nhận kết quả, hắn không nhìn người khác, chỉ nhìn Hồ Minh Chân.

Hồ Minh Chân vẫn còn cảm thấy chưa đủ: "Hoàng thượng, ta và điện hạ qua lại mật thiết, biết được rất nhiều bí mật của hắn. Ngay vừa rồi, hắn còn muốn ép ta ngậm miệng, chủ động hứa hẹn sau khi ta chết sẽ giúp ta chăm sóc tốt mẫu thân và muội muội. Thấy ta không đồng ý, còn nói sẽ cứu ta."

Nàng cười khổ nói: "Ta tự biết mình sống không được, liền hỏi hắn sẽ cứu như thế nào, hắn nói chờ hình phạt xong sẽ tìm một phạm nhân tử hình thay thế..."

Nhịp tim Tam hoàng tử đập nhanh như nổi trống, lớn tiếng ngắt lời: "Phụ hoàng, đây chẳng qua là vì nhi thần không muốn làm ngài chán ghét, muốn ổn định nàng ta trước nên mới nói như vậy, cũng không dám thật sự thay người từ trong thiên lao."

Hắn nhìn Hồ Minh Chân, ánh mắt như rượu độc.

Hồ Minh Chân đối mặt với ánh mắt kia thì chỉ cảm thấy rất khó chịu, đột nhiên cười: "Ta sắp chết, mỹ nhân bên cạnh điện hạ có rất nhiều, người nào cũng ôn nhu cẩn thận, điện hạ có thể sẽ rất nhanh quên mất ta. Bây giờ, điện hạ đã không quên được rồi có đúng không?"

Tam hoàng tử: "..." Cái đồ điên này!

Nếu chỉ là không muốn bị quên thì cứ nói thẳng ra.

Cùng lắm thì hắn khắc tên của nàng lên trên thân là được.

Đâu cần phải giáo huấn hắn như thế!

Vấn đề này được điều tra, cho dù hắn có thể bảo trụ được cái mạng thì tước vị cũng đừng mơ có được.

Hoàng thượng ngồi ở vị trí đầu, nghe Hồ Minh Chân nói xong thì nhìn về phía cung nhân bên cạnh: "Đi thăm dò đi!"

Chuyện đế vương giao luôn được làm rất nhanh, ngay tại tối ngày hôm đó, rất nhiều nhân chứng đã được đưa tới công đường. Không khác lắm với những gì Hồ Minh Chân nói. Quyển sổ kia cũng bị lục soát ra, bên trong dính dáng đến chừng gần trăm vị quan viên, có không ít người tử trung với Tam hoàng tử.

Tòng long đương nhiên có thể làm rạng rỡ tổ tông, nhưng lỡ như thất bại thì coi như là đặt tính mệnh cả nhà vào đó, những quan viên này ban đầu cũng không ham muốn công lao, nhưng vì bị uy hiếp nên không thể không giúp. Sau này thì đã hoàn toàn lên thuyền giặc của Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử vẫn luôn quỳ, không dám đứng dậy, nhìn thấy những người kia xác nhận mình, hắn không ngớt lời cầu xin tha thứ.

Bởi vì nhân chứng quá nhiều, nguyên một đám thẩm vấn xong thì bên ngoài sắc trời đã tảng sáng, cũng sắp đến giờ vào triều.

Hoàng thượng nhìn những hồ sơ kia, cuối cùng nói: "Hồ thị Minh Chân gan to bằng trời, khi quân là một, độc chết thân vương là hai, còn phạm phải rất nhiều tội danh khác, tội càng thêm tội, dẫn đi hành hình ngay lập tức!"

Hồ Minh Chân bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng lớn mắt.

Mặc dù đã sớm đoán trước, nhưng thật sự đến giờ khắc này, nàng ta vẫn khó mà tiếp nhận.

Trần Diên Kiệt tỏ rõ vẻ thương tiếc, quỳ gối tiến lên mấy bước: "Hoàng thượng, ti chức nguyện nhận tội thay nàng."

"Ngươi tự thân khó đảm bảo, không giúp được nàng." Nói đến đây, hoàng thượng dừng một chút, nhìn hắn hồi lâu, nói: "Dám tính toán nha hoàn bên cạnh vương phi, hạ độc thân vương, tội không thể tha, cùng kéo xuống hành hình."

Hồ Minh Chân ngẩng đầu: "Còn điện hạ thì sao?"

Tam hoàng tử: "..." Còn nhớ đến hắn, đời trước hắn đào mộ tổ nhà nàng ta sao?

Sắc mặt hoàng thượng nghiêm túc: "Ngọc Tề phạm sai lầm, cũng nên bị phạt." Hắn nghiêng đầu nhìn về phía cung nhân bên cạnh: "Lấy ra thánh chỉ trẫm làm trước đó, xóa đi phong hào Khang quận vương của Ngọc Tề, thu hồi đất phong."

Nếu như không có chuyện xảy ra hai ngày này, Tam hoàng tử biết được mình bị phong quận vương có lẽ sẽ rất thất vọng. Nhưng đến giờ phút này, hắn lại thực tình cảm thấy quận vương cũng không tệ.

Sau khi rời khỏi Kinh thành, trời cao hoàng đế xa, ai cũng không thể xen vào!

Nhưng đến lúc này, vị trí quận vương cũng là hi vọng xa vời. Tam hoàng tử nghe được mình bị gạch tên thì tâm trạng lo lắng vô cùng.

"Cả gan làm loạn như thế không phải là vì ỷ mình là nhi tử của trẫm sao?" Hoàng thượng trầm giọng nói: "Ngọc Tề, con luôn cảm giác thứ mình lấy được không đủ nhiều, từ nay về sau, con hãy làm một thứ dân bình thường, nhìn xem người bình thường sinh hoạt như thế nào."

Nói xong, hoàng thượng nhìn về phía cung nhân cầm bút: "Tam tử của trẫm Ngọc Tề bị biếm thành thứ dân, tông miếu xoá tên, đày đi lĩnh bắc phạt làm khổ dịch, không có chiếu không được hồi kinh!"

Tam hoàng tử hoảng hốt, vội vàng cầu xin tha thứ, hoàng thượng không còn nghe, quay người vào hậu điện rửa mặt, chuẩn bị công việc vào triều.

Thấy thế, Tam hoàng tử lại nhìn về phía Hiền vương bên cạnh: "Vương thúc, tiểu chất biết sai, người giúp con van nài đi..."

Hiền vương khoát tay áo: "Ta không giúp được ngươi."

Ở trong Cần Chính Điện, có mấy lời khó mà nói. Theo Hiền vương thấy, nếu như chất tử có mấy phần tình cảm với mình thì khi biết được có người hạ độc nên nói cho ông ấy trước một tiếng, khi biết Hồ Minh Chân có ác ý với Hiền Vương phủ cũng nên nhắc nhở một chút thì ông cũng đã không tiếc mở miệng giúp hắn.

Nhưng Tam hoàng tử này rõ ràng chỉ tỏ ra thân mật khi muốn ai đó giúp mình, bình thường vốn chẳng quan tâm. Dạng Bạch Nhãn Lang như này giúp cũng uổng phí, ông ở trước mặt hoàng thượng lập công lao, cũng không phải dùng nó cho người như thế.

Lúc Hồ Minh Chân bị kéo ra ngoài đã trừng lớn mắt: "Hoàng thượng, ngươi thiên vị, cũng là tội nhân, vì sao con của ngươi liền có thể sống... Ta muốn cùng hắn chết... Ta không cam tâm..."

Tần Thu Uyển như có điều suy nghĩ, hoàng thượng hẳn là đã nhìn ra mục đích hôm nay của Hồ Minh Chân, cho nên mới không cho nàng ta toại nguyện.

Trần Diên Kiệt nghe Hồ Minh Chân nói ra lời này liền cảm thấy trái tim giống như là ngâm vào trong nước đắng. Lúc bị lôi đến Thái Thị Khẩu, nghe được đám người bàn tán rằng huynh muội và song thân trong nhà đều đã bị nhốt vào đại lao, mấy ngày nữa sẽ bị đày đến lĩnh bắc, trong lòng càng không ngăn được hối hận.

Hồ Minh Chân bị áp giải, trên đường đi đã không ngừng nổi điên, đến lúc quỳ gối xuống ngửi thấy mùi máu tươi trên bàn mới dần dần an tĩnh lại. Nàng ngẩng đầu, thấy được hận ý trong mắt mẫu thân và muội muội cách đó không xa, bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Thực ra, nàng cũng không cho rằng phụ thân vô tội, chỉ là không muốn thừa nhận mình làm sai mà thôi.

Đến giờ phút này, trong đáy lòng nàng hiểu rõ. Những thứ không cam tâm trước đó vốn là đố kị. Nàng chướng mắt nụ cười xán lạn trên mặt Lương Ngọc Lan, chướng mắt nàng ta sinh ra đã được hậu đãi, chướng mắt nàng ta được phụ thân yêu thương...

Trần Diên Kiệt nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng, đột nhiên nói: "Minh Chân, ngươi có từng thích ta hay không?"

Hồ Minh Chân nghe tiếng nghiêng đầu: "Không."

Trần Diên Kiệt bi phẫn nói: "Ta vì ngươi mà đánh đổi tính mệnh cả nhà, ngươi không thể nói dối với ta sao?"

Đao phủ giơ tay chém xuống, đầu Trần Diên Kiệt rơi trên mặt đất, trên mặt còn tỏ vẻ không cam lòng.

Máu tươi tóe lên vẩy vào mặt Hồ Minh Chân, cảm thụ được xúc cảm ấm áp kia, nhìn thấy Trần Diên Kiệt chết không nhắm mắt, Hồ Minh Chân đột nhiên kêu to: "Ta không nên chết, ta sai rồi... Ta nhận lầm..."

Đao phủ mặt không biểu tình, một đao chém xuống.

Trên lầu cách đó không xa, Tần Thu Uyển đang nhìn tình hình bên kia. Hạ Trường Lễ nói khẽ với nàng: "Đừng xem nữa, chúng ta về đi."

Tần Thu Uyển ừ một tiếng.

"Nếu như nàng ta biết sau khi những tính toán kia thành công thì sẽ có ngày tốt lành, có lẽ sẽ càng không cam tâm."

Thời tiết vào thu, trời rất lạnh. Đám người bị đày đi lĩnh bắc xuất phát, hộ vệ đều bọc mặc áo choàng, nhưng các phạm nhân vẫn chỉ mặc áo tù nhân mỏng manh. Ngọc Tề ở trong đó, đã không còn là hoàng tử, bị nhét chung một chỗ cùng mọi người.

Vận khí của hắn không tốt lắm, trong đám người cùng bị đày đi này, có mấy người đã từng do hắn định tội. Khi đó hắn ra tay có chút hung ác... Hôm nay gặp lại, hắn liền nhận ra ánh mắt tràn đầy ác ý của bọn họ.

Không khó tưởng tượng, đoạn đường đi lĩnh bắc này của hắn có lẽ sẽ không tốt lắm.

Trong khoảng thời gian gần đây hắn thường xuyên hối hận, hối hận vì đã qua lại với Hồ Minh Chân, hối hận mình trước kia luồn lên nhảy xuống, hối hận mình đã sinh ra những dã tâm, cũng hối hận không rút ngắn quan hệ với Vương thúc, càng hối hận việc tính toán triều thần trước đó... Làm cho sau này đến khi xảy ra chuyện không có ai cầu tình cho hắn.

Đến giờ phút này, hắn lại hối hận mình trước kia không cố gắng học nghệ với Võ sư phó!

Sau hai canh giờ, sớm đã không nhìn thấy cửa thành kinh thành, một đoàn người dừng lại chỉnh đốn. Lúc Ngọc Tề đi vào trong rừng đã bị người ta nhấn trên mặt đất đánh tới bời, khoảnh khắc đó hắn liền hận không thể đánh cho bản thân mình lúc trước lười biếng không chịu học võ một trận.

Đợi đến khi từ trong rừng đi ra, Lương Ngọc Tề đã khập khiễng, đi quá chậm. Ban đầu hộ quân còn kiên nhẫn thúc giục, sau này liền trực tiếp vung roi.

So với còn sống mà phải chịu tội, còn không bằng chết đi cho rồi.

Hắn cảm thấy mình có lẽ không chịu được để đi đến lĩnh bắc.

Thực ra, hắn cũng không vượt qua được, mới vừa vào địa giới lĩnh bắc, hắn liền sốt. Vì lo lắng cho thân phận của hắn, hộ quân còn mời Trần đại phu tới. Đáng tiếc, vẫn không thể nào cứu được.

Cũng là bởi vì Lương Ngọc Tề không chịu được đau khổ trên đoạn đường này, lại nghe nói khi đến lĩnh bắc sẽ càng thảm hại hơn. Chính hắn có tử chí, dù là thái y đến đây cũng không thể cứu sống.

*

Kim thu thời tiết, năm nay mưa thuận gió hoà, lại là một năm bội thu.

Toàn bộ bách tính Lương quốc đều rất vui vẻ, bầu không khí trong kinh thành cũng vui vẻ vô cùng, cũng là lúc này, hôn kỳ của quận chúa đã đến.

Lần trước quận chúa xuất giá, mới mấy ngày đã giải trừ hôn ước. Lần này... hẳn là có thể gả được?

Dù sao thì người tâm tư đen tối giống như Hồ Minh Chân cũng không nhiều. Hạ Trường Lễ hẳn phải thông minh hơn chút.

Quả nhiên, sau khi quận chúa thành thân, hai phu thê ân ái vô cùng, quận mã toàn tâm toàn ý. Đừng nói là nạp thiếp, đến cả nha hoàn cũng không có.

Rất nhiều người đều cảm thấy Hạ Trường Lễ đang giả vờ.

Không ngờ, hắn lại giả vờ tình thâm cả một đời, hai phu thê thật sự làm được câu nói hẹn nhau đến già. Lúc quận chúa mất, hắn cũng đi theo.

Hạ Trường Lễ cả đời vì bách tính làm được rất nhiều chuyện, không có chút tư tâm nào. Đế vương trẻ tuổi cảm niệm hai người tình thâm, hạ chỉ chôn cất hai người ở cùng một chỗ.

Bình Luận (0)
Comment