Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 479 - Chương 485

Chương 485
Lương Ngọc Lan mặc Hồng Y, sắc mặt xanh đen thoạt nhìn như ác đứng trước mặt Tần Thu Uyển.

Nói thật, Tần Thu Uyển dùng dung mạo của Lương Ngọc Lan để sống một đời, đột nhiên thấy được nàng cũng không biết nên cư xử thế nào.

"Phụ vương và ca ca không sao là tốt rồi." Mặt Lương Ngọc Lan quá tối, không nhìn thấy được ánh mắt của nàng, nhưng cũng nghe ra được ý cảm kích trong giọng nói của nàng: "Ngươi thậm chí còn không khiến ca ca bị ảnh hưởng, đa tạ."

Nói xong thì nhẹ nhàng phúc thân, chậm rãi tiêu tán tại chỗ.

*

Còn chưa mở to mắt, Tần Thu Uyển đã nghe thấy mùi thuốc nồng nặc, quanh thân đau nhức nặng nề, đầu cũng mê man, ngực thì khó chịu, cả người vô cùng rạo rễ.

Nàng mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là khung cảnh xa hoa, trong phòng đủ thứ màu nóng mắt, kiểu phối màu hỗn tạp này thực sự đáng sợ.

Người giàu có thật sự sẽ không bố trí phòng như thế, bài trí trong phòng này thoạt nhìn như là người nghèo đột nhiên phất lên muốn khoe khoang, dùng hết thứ đồ lòe loẹt để tô điểm cho căn phòng.

Liếc nhìn một vòng, Tần Thu Uyển vốn đang rất khó chịu liền bị sắc màu diễm lệ trong căn phòng này chấn động làm đầu càng thêm đau, mấu chốt là xung quanh còn có một mùi thơm nồng đậm.

Trong lư hương cách đó không xa là khói mù lượn lờ, mùi thơm hẳn là từ đó mà tới.

Nếu cứ hun như thế thì sẽ chết mất. Tần Thu Uyển vuốt vuốt mi tâm, đưa tay đẩy nha đầu đang ghé vào trước giường.

Đẩy tận hai lần, liền phát hiện không đúng.

Nha hoàn bên cạnh chủ tử thường thường đều phải rất tỉnh táo, nhất là khi chủ tử còn đang mang bệnh thì càng không được ngủ.

Vị này lại ngủ say li bì, nàng đã đẩy mấy cái rồi mà còn không thấy động tĩnh, thậm chí còn nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ. Tần Thu Uyển toàn thân bất lực, đưa tay còn tốn sức, đẩy hai cái cũng không đánh thức được nha hoàn kia, nàng đành từ bỏ.

Nhưng cái nhà này có cái mùi quá nồng nặc, nàng vốn dĩ không thể tĩnh tâm để tiếp thu ký ức. Nàng lại đẩy tiếp, thấy nha hoàn còn chưa tỉnh, bèn đưa tay đẩy bình hoa phù dung trên đầu giường xuống đất. vipTruyenGG.net - Chỉ 1000 đồng /ngày đọc miễn phi kho truyện dịch VIP không giới hạn !

Tiếng đồ sứ vỡ vụn truyền đến, nha hoàn ghé vào trước giường sợ nhảy dựng lên.

Đúng là thật sự nhảy dựng lên, nàng ta tỏ rõ vẻ kinh hoảng ngỡ ngàng, nhìn thấy bình hoa trên đất bèn hét lớn: "A, sao bình hoa lại vỡ rồi?"

Ngay sau đó liền nhìn thấy Tần Thu Uyển ở trên giường đã tỉnh lại, vội vàng giải thích: "Phu nhân, vừa rồi ta không đụng vào bình hoa, không phải ta làm vỡ, ta có thể thề độc! Phu nhân tuyệt đối đừng phạt ta. . . Ta biết sai rồi. . . Huhuhu. . ."

Nghe tiếng khóc của nàng, Tần Thu Uyển chỉ cảm thấy đau đầu.

Vào lúc này chẳng lẽ không phải nên tiến lên hỏi thăm chủ tử có dặn dò gì không à?

Nàng thầm hạ quyết tâm, nếu như không cần giữ nha đầu này lại, nàng sẽ đổi người luôn. Để lại một người không có nhãn lực như thế thì chỉ làm cho mình ngột ngạt.

"Mở cửa sổ." Lời ra khỏi miệng, Tần Thu Uyển mới nhận ra âm thanh của mình khàn vô cùng, phải phí rất lớn sức lực mới có thể nói ra được: "Bỏ lư hương đi."

Nha hoàn sững sờ: "Thế nhưng người đang bị bệnh, không thể hứng gió. Mùi thuốc trong phòng quá nặng, không có lư hương thì hương vị sẽ rất ghê. Hương này rất đắt. . ."

Tần Thu Uyển đã có thể xác định, nha hoàn này không những thiếu thông minh mà còn không được quản gia chuyên môn dạy bảo hạ nhân dạy dỗ.

Nào có hạ nhân nào dám nói chủ tử thúi?

Nàng vốn đang khó chịu, thấy không sai khiến được, nhớ tới vừa rồi nha hoàn này nhìn thấy bình hoa vỡ nát liền sợ hãi. Nguyên thân cũng không bị nha đầu này quản thúc, bèn đanh mặt lại: "Không nghe lời thì cút ra ngoài!"

Nha hoàn bị quát, nước mắt rưng rưng, cũng không dám phản bác nữa, nhanh chóng mở cửa sổ, dời lư hương chạy đi.

Thật sự là chạy.

Nhìn bóng lưng của nha hoàn kia, ánh mắt Tần Thu Uyển lại rơi vào mấy mảnh vụn trên mặt đất, không biết nên nói gì. Nàng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao trong căn phòng phú quý này lại giữ lại một người không hiểu quy củ như thế, nguyên thân ngại cuộc sống dễ chịu quá à?

Nguyên thân Trương Chiêu Đễ. Nghe cái tên này liền biết nàng ta không được sinh ra trong nhà có học thức. Cho dù là gia đình thương gia không có quy củ thì cũng vẫn cần mặt mũi, dù có muốn nhi tử thì cũng sẽ không đặt cái tên này cho nữ nhi.

Trương Chiêu Đễ đúng là không phải sinh ra trong nhà phú quý, nàng xuất thân trong một thôn xóm xa xôi thuộc địa bàn quản lý của Bao thành, mấy đời đều là nông dân kiếm ăn. Trong nhà nàng còn có hai tỷ muội nữa, đằng trước có tỷ tỷ Lai Đễ, bên dưới có muội muội Phán Đễ. Dù là như thế, sau khi ba tỷ muội xuất giá, song thân cũng không thể được như ý nguyện.

Người nhà họ Trương muốn nhi tử nên đối đãi với mấy nhi nữ đều rất hà khắc. Cho dù là Trương mẫu thì cũng không có bao nhiêu tình mẫu tử với mấy nhi nữ của mình, thậm chí còn trách các nàng khiến mình tổn thương thân thể không thể sinh được nhi tử, khiến cho mình không ngóc đầu lên được.

Trương Chiêu Đễ ở trong căn nhà như này lớn lên, đương nhiên là vất vả, còn phải chịu đựng chửi rủa và đòn rồi của song thân. Sau khi hơi hiểu chuyện, nàng nằm mở cũng nhớ đến ngày xuất giá rời khỏi cái nhà này.

Vừa mười lăm tuổi, nàng liền được gả cho trưởng tử Lâu gia cùng thôn - Lâu Lai Quý.

Người bên dưới cho rằng nhiều con nhiều phúc, nhất là những hộ nông dân cần đất đai để làm việc thì nam đinh càng nhiều càng tốt. Nhà như nhà tỷ muội ba người, kỳ thật cũng có rất nhiều người không muốn lên cửa mời cưới, bởi vì sợ các nàng giống mẫu thân có thể chất sinh khuê nữ.

Người Lâu gia cũng không thích trưởng tử, mà chỉ thích thứ tử. Mười cái ngón tay có cái dài cái ngắn, chuyện phụ mẫu thiên vị nhi nữ vốn cũng bình thường. Người trong thôn đối với chuyện này cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng có truyền ngôn nói, lão đại Lâu gia không phải là huyết mạch của Lâu gia, mà là do tưởng là nhi tức không thể sinh mới nhận nuôi từ bên ngoài.

Đây chỉ là truyền ngôn.

Lúc ấy Trương Chiêu Đễ không nghĩ nhiều như vậy, nàng ở trong nhà thực sự đã không nhẫn nại được nữa, nằm mơ cũng muốn rời đi.

Hôn sự xong xuôi, sau khi thành thân, quả nhiên không được bà bà yêu thương. Vào cửa chưa đầy một tháng, người Lâu gia đã cho tiểu phu thê phân ra sống một mình.

Cuộc sống rất vất vả, Trương Chiêu Đễ cũng không để ý.

Bởi vì trước kia làm việc xong trở về còn bị đánh mắng, nhưng từ khi gả cho Lâu Lai Quý, nam nhân này tuy có lười nhưng chưa từng động thủ, lúc nàng có thai thậm chí còn quan tâm đến nàng.

Trương Chiêu Đễ sinh ra được nữ nhi, còn phải vừa chăm hài tử, vừa làm việc, đồng thời cũng phải chịu đựng việc người trong thôn nói nàng và nương có thể chất giống nhau. Tuy cuộc sống rất vất vả, nhưng cũng may Lâu Lai Quý lại cũng không quá khao khát việc nàng sinh nhi tử. Hai năm sau, Trương Chiêu Đễ tiếp tục có thai, lần này đã sinh được nhi tử.

Nàng vốn chịu khó, chạy đi chạy lại trên trấn làm hết quán mì này đến quá mì khác, không những kiếm được nhiều bạc, mà cuộc sống trong nhà cũng dễ chịu.

Chuyện phát triển đến đây, Trương Chiêu Đễ mặc dù số khổ, nhưng cũng không khác lắm với các cô nương khác trong thôn. Đợi đến khi hài tử lớn lên thành thân sinh con, chậm rãi già đi, cuộc sống vốn nên như vậy.

Trương Chiêu Đễ cũng cho là như vậy. Nhưng lúc nữ nhi mười lăm tuổi, nhi tử mười ba tuổi, trong thôn bỗng nhiên xuất hiện một xe ngựa phú quý, khiến mọi người rối rít ghé mắt.

Xe ngựa không tìm người khác, hỏi đường xong bèn đi thẳng đến nhà nàng.

Người tới tự xưng là song thân thực sự của Lâu Lai Quý - Lâm phủ, mục đích là muốn đón hắn hồi phủ nhận tổ quy tông.

Thân thế Lâu Lai Quý rất phức tạp, tóm lại chính là vì sinh ra bị trời xui đất khiến mới được đưa đến Lâu gia, bây giờ người nhà biết được thân thế của hắn nên mới cố ý đến đón về.

Quan trọng nhất là, phụ mẫu của Lâu Lai Quý rất là phú quý, trên dưới người toàn mặc áo tơ, là người giàu có mà người thôn họ không thể nghĩ tới.

Người trong thôn kinh ngạc vô cùng, đến cả Trương Chiêu Đễ cũng chưa từng nghĩ mình lại còn có thể một bước lên trời.

Cả nhà được đón về, Trương Chiêu Đễ vốn cho rằng mình khổ tận cam lai, từ đây về sau an tâm dạy bảo hài tử là được. Không ngờ, đây mới là lúc bi kịch của nàng bắt đầu.

Phụ nhân nông gia đột nhiên đến với gia đình phú quý, không đề cập tới việc những thân thích nghèo tới cửa làm phiền, mà còn có những phu nhân nhà giàu liên tục xem thường nàng. Trương Chiêu Đễ từ nhỏ lớn lên trong thôn, không hiểu được mấy trò giả tạo, bị người ta mưu hại liền đắc tội với những trưởng bối trong nhà vốn đã không thích nàng, hai đứa bé cũng bị chiều chuộng nên càng ngày càng không nghe lời. Càng khiến người ta khó mà tiếp nhận chính là, Lâu Lai Quý sau khi giàu có, không học được cái gì hay ho, mà lại học được thói trêu hoa ghẹo nguyệt của các phú gia công tử. Trở về chưa được bao lâu đã ngủ với hai nha hoàn, mặc dù không nạp thiếp, nhưng lại nghe lời một trưởng bối trong nhà chuẩn bị đổi thê tử.

Từng chuyện từng chuyện cộng lại làm Trương Chiêu Đễ mắc bệnh cấp tính. Bệnh không thể khỏi hẳn, sau này còn biết được bệnh của mình là do có người mưu hại, dù đã chết rồi cũng rất không cam tâm.

"Chiêu Đễ, con còn đang mang bệnh, sao có thể mở cửa sổ ra?" Nữ tử mặc áo tơ lục sắc, thân hình nở nang bước nhanh vào cửa: "Con đừng nghĩ quẩn, còn sống thì cái gì cũng có được, nếu như con chết, hài tử sẽ phải gọi người khác làm nương. . ."

Người đi vào là mẫu thân của Trương Chiêu Đễ, hai phu thê không thương nhi nữ mấy. Nhưng sau khi nhị nữ nhi phú quý thì lập tức ngồi xe ngựa hai ngày tìm tới, mỹ danh nói là lo lắng cho nữ nhi nên muốn đến thăm.

Tần Thu Uyển vuốt vuốt mi tâm: "Tam Nguyệt, đưa phu nhân ra cửa đi."

Tam Nguyệt là do kế mẫu của Lâu Lai Quý Dương thị phái tới nơi này cho Trương Chiêu Đễ, trung thành hay không không biết nhưng chí ít là biết quy củ, sẽ không để cho nàng khó chịu bực bội.

Tam Nguyệt vào cửa, mặt mày khó xử: "Trương phu nhân, ngài đi ra ngoài trước đi."

Trương mẫu trừng lớn mắt: "Chiêu Đễ, ta là vì tốt cho con!"

Tam Nguyệt đưa tay ra: "Trương phu nhân, phu nhân nhà ta lúc này đang khó chịu, ngài cũng nhìn thấy rồi đấy, lát nữa tới thăm cũng được. Nô tỳ nghe nói điểm tâm của đại trù phòng vừa mới ra nồi. . ."

Nghe được này câu, Trương mẫu không cần ai mời, lập tức bước đi như bay, rất nhanh đã biến mất tại cửa ra vào.

Tần Thu Uyển thở hắt ra: "Tam Nguyệt, giúp ta chuẩn bị ngựa xe, ta phải xuất phủ."

Tam Nguyệt kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều, quay người rời đi.

Không bao lâu sau, cô nha hoàn lúc trước đẩy mãi không tỉnh kia đi cùng một hán tử trung niên da ngăm đen tiến vào cửa, mặt lấy lòng cười nói: "Quý gia, phu nhân vừa rồi hơi mệt, có lẽ là do tâm tình không tốt. Nếu như có nói lời khó nghe thì ngài tuyệt đối đừng tức giận."

Tần Thu Uyển: ". . ."

Nếu như nàng không có ký ức thì có lẽ sẽ tưởng nha đầu này là trưởng bối Lâm gia cố ý phái tới ly gián tình cảm hai phu thê bọn họ.

Nhưng đúng là không phải, nha đầu này là do Trương mẫu mang tới, nói là nữ nhi ở trong phủ tứ cố vô thân, không có người thân cận, cố ý đưa điệt nữ bản gia đến chăm sóc. Sáng nay, cũng là Trương mẫu cố ý yêu cầu nên mới để cho Trương Đông Nhi chăm sóc nàng.

Lâu Lai Quý cũng chính là Lâm Phú Quý bước vào cửa, sau khi nhìn thấy Tần Thu Uyển trên giường, bèn hỏi: "Hôm nay đã khá hơn chút nào chưa? Vừa rồi nàng giận cái gì?"

Sắc mặt Tần Thu Uyển rất hờ hững: "Không giận, nha hoàn không hầu hạ, ta suýt nữa thì bị ngạt chết, không có cách nào khác mới đẩy vỡ cái bình."

Lâm Phú Quý dò xét nàng: "Nàng đang giận ta?" Hắn ngồi xuống bên giường, tận tình khuyên bảo: "Hai chúng ta từ nông thôn trở về, bất luận là Lâm gia hay là thân thích bên ngoài đều xem thường chúng ta, nếu như ta có được một môn thân tốt thì đối với cả hai chúng ta hay là hài tử đều có chỗ tốt, ta là vì cái nhà này!"

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Đây đều là lấy cớ, ngươi hẳn là muốn sinh ra một hài tử không phải do một thôn phụ sinh ra, có đúng hay không?"

Những thứ này chỉ là ý nghĩ trong đáy lòng của Lâm Phú Quý, hắn chưa hề nói với người nào, trong mắt lóe lên kinh ngạc.

"Không phải!"

Tần Thu Uyển không chịu buông tha, trầm giọng hỏi: "Ngươi dám thề với trời không?"

 
Bình Luận (0)
Comment