Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 480 - Chương 486

Chương 486
Câu hỏi vừa ra, Lâm Phú Quý liền nghẹn lại, không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Nàng bệnh mấy ngày không thấy tốt hơn, có muốn mời đại phu tới khám hay không?"

"Không cần." Tần Thu Uyển mất hết cả hứng: "Lâm Phú Quý, lúc trước khi ta gả cho ngươi, trong nhà ngươi như nào thì trong lòng ngươi cũng rõ ràng. Những năm gần đây, cuộc sống của hai chúng ta là thế nào, trong lòng ngươi cũng hiểu rõ. Có câu làm người không thể quên gốc gác. . ."

Lâm Phú Quý tỏ rõ vẻ không vui: "Ta cũng không muốn bỏ nàng. Nàng nhắc đến những thứ này làm gì?" Hắn thở dài: "Nương rất bất mãn với nàng, bình thường không ít lần gây chuyện, cuộc sống của nàng cũng khổ sở. Nếu ta lấy một nữ tử môn đăng hộ đối vào cửa thì ta sẽ để nàng ta kính nàng, nương thì sẽ do nàng ta ứng phó, tất cả đều vui vẻ. . ."

"Ta không thích." Tần Thu Uyển rất là khó chịu, vuốt vuốt cái trán: "Ngươi đi ra bên ngoài hỏi thăm xem, có phu nhân nhà ai thấy nam nhân nạp thiếp lại cảm thấy vui hay không, huống chi ngươi còn bình thê."

Lâm Phú Quý nhíu mày lại: "Ta sẽ không để cho nàng ta khi dễ nàng."

Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Không cần nhiều lời, nếu như ngươi muốn hỏi ý kiến của ta thì ta không đồng ý." Nàng ngồi thẳng người, vén chăn lên chuẩn bị xuống giường: "Lúc ta gả cho ngươi, cũng không ngờ ngươi sẽ nạp thiếp lấy nhị phòng. Sớm biết vậy thì ta đã không gả rồi. Bây giờ ta cũng không thay đổi suy nghĩ, nếu ngươi muốn lấy nhị phòng thì ta sẽ rời đi."

Lâm Phú Quý ngây người: "Nàng nghiêm túc?"

"Nếu ngươi chỉ muốn thoát khỏi ta thì cứ việc lấy đi!" Tần Thu Uyển cất giọng dặn dò: "Tam Nguyệt, giúp ta thay quần áo."

Khi Tần Thu Uyển thay quần áo xong đi ra, Lâm Phú Quý đã không ở đó nữa.

Nàng chậm rãi đi ra bên ngoài, Tam Nguyệt đứng ở phía sau, cảm thấy hôm nay lưng phu nhân thẳng lên rất nhiều, tinh khí thần cả người đều khác biết rất lớn so với ngày xưa.

Tần Thu Uyển đi ra dưới hiên, nhận ra Tam Nguyệt sau lưng không đi theo thì quay đầu hỏi: "Ngươi không đi sao?"

Tam Nguyệt nhanh chóng tiến lên đỡ: "Phu nhân, nô tỳ bồi ngài."

Ở bên ngoài viện đi lên xe ngựa, lúc xuất phủ, người gác cổng không mấy tình nguyện: "Quý phu nhân, lão phu nhân đã dặn dò ngài đừng ra cửa."

Tần Thu Uyển tựa ở trên vách xe, cất giọng nói: "Ta trở về sẽ nói rõ ràng với nương. Mở cửa!"

Hai chữ cuối cùng ngữ khí uy nghiêm, không cho phép cự tuyệt.

Người gác cổng vô thức mở cửa.

Tam Nguyệt hiếu kì hỏi: "Phu nhân, chúng ta đi chỗ nào vậy?"

"Đi đến y quán lớn nhất." Tần Thu Uyển không mở mắt, chỉ nói: "Ta bệnh lâu như vậy mà mãi không thấy tốt hơn, phải tìm đại phu xem qua."

Y quán lớn nhất nội thành Khang an đương có mấy vị đại phu đang ngồi chữa bệnh, dù bệnh nhân nhiều thì Tần Thu Uyển cũng không phải đợi lâu.

Đại phu là một lão đầu râu ria hoa râm, sau khi bắt mạch liền hỏi về ăn uống mấy ngày gần đây, sau đó nói: "Phu nhân ăn phải vài món tương khắc với nhau, sau khi trở về nhớ đổi món ăn. Bây giờ đã tổn thương tính khí, uống thuốc xong sẽ càng tổn thương, cứ thế mãi thì sợ là sẽ nguy hiểm đến tình mạng."

Lúc ra khỏi y quán, trong tay Tần Thu Uyển cầm lấy tờ phương thuốc đại phu kê cho, Tam Nguyệt còn mang theo mấy bó thuốc.

Nàng cúi đầu không nói một lời.

Sau khi lên xe ngựa, Tần Thu Uyển nhìn nàng, hỏi: "Đại phu trong phủ từ trước tới giờ đều không nói như vậy. Theo ngươi thì đại phu nào phối thuốc mới phù hợp?"

Tam Nguyệt lắc đầu: "Nô tỳ không biết."

Hẳn là không dám nói mới đúng.

Tần Thu Uyển cũng không ép nàng ta, phân phó nói: "Ngươi đi mua một bình thuốc cho ta."

Trên đường trở về khá là thuận lợi, chuyện thứ nhất trở lại trong viện chính là nằm xuống, sau đó sai Tam Nguyệt xách lò tới trước giường nấu thuốc.

Tần Thu Uyển bôn ba suốt nửa ngày, cũng hao phí hết đống tinh lực còn sót lại, bây giờ chỉ muốn nằm nghỉ ngơi.

Nàng theo dõi Tam Nguyệt nấu thuốc, sau khi uống thuốc đã ngủ thật say.

Ngủ một giấc rất sâu, lúc Tần Thu Uyển tỉnh lại, là lúc Lâm phu nhân mang người tới. Nàng mở mắt ra liền đối mặt với vẻ mặt không vui của bà bà.

"Rất nhiều ngày không đến thỉnh an, hạ nhân nói ngươi không dậy được, ta còn tưởng rằng ngươi bị bệnh nặng bao nhiêu. Có tinh thần đi dạo bên ngoài, mà không có tinh thần đến thỉnh an mẫu thân là ta?" Lâm phu nhân tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Nói nhiều như vậy mà ngươi cũng không nhớ được. Ta thấy trâu còn dễ dạy hơn so với ngươi."

"Ý của bà là ta giả bệnh?" Tần Thu Uyển đưa tay chỉ mặt mình: "Với bộ dạng này của ta, bà thử động não xem?"

Ngữ khí không khách khí như thế quả thực đã chọc tức Lâm phu nhân, bà ta nổi giận nói: "Đây chính là thái độ nói chuyện với trưởng bối của ngươi?"

"Thái độ của ta làm sao vậy?" Tần Thu Uyển nhìn về phía Tam Nguyệt: "Hôm nay ta đi ra ngoài là để đi đến y quán. Đại phu nói ta ăn rất nhiều đồ tương khắc với nhau, tính khí bị thương. Đám đại phu lang băm trong phủ thực sự được bà dùng nhiều năm rồi à?"

Lúc Lâm phu nhân nghe nàng nói là ra ngoài xem đại phu, trong mắt lóe lên một vòng kinh ngạc, sau đó liền lét lút trừng mắt liếc nhìn Tam Nguyệt, đanh mặt lại hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Mặt bà ta lạnh lẽo làm hạ nhân trong phòng câm như hến, Tần Thu Uyển không sợ hãi, thản nhiên nói: "Không có ý gì, chỉ là vừa rồi uống thuốc ở Khang an đường phối ta mới cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nghĩ đến việc bị tên lang băm lừa lâu như vậy, suýt nữa thì hại đến tính mệnh, trong lòng không khỏi bực dọc mà thôi."

"Chuyện của đại phu lát nữa ta sẽ xem lại!" Lâm phu nhân rất là không vui: "Có việc cứ nói, đừng tỏ ra quái gở như vậy."

Tần Thu Uyển kinh ngạc đáp: "Trước đó người còn nói ta xuất thân không tốt, không ăn được đồ tốt nên mới sinh bệnh. Hoá ra nương cũng biết cái gì là quái gở sao?"

Lâm phu nhân tức giận, phẩy tay áo bỏ đi.

Người đi rồi, Đông Nhi mới dám ló mặt ra: "Phu nhân, sao người lại dám nói chuyện như vậy với phu nhân?"

Tần Thu Uyển nghiêng đầu liếc nhìn nàng ta một cái: "Nếu như ta nhớ không lầm thì ngươi là nha đầu của ta đúng không? Chủ tử làm việc, đến phiên ngươi chất vấn hả?"

Đông Nhi ngây ngốc.

Nha đầu nông thôn đến hậu viện như này, đầu óc lại không đủ thông minh, đây không phải là tới hưởng phúc mà là tới chịu tội.

Đông Nhi liếc trộm vẻ mặt của nàng, sau đó lặng lẽ lui xuống.

Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Tam Nguyệt, giữ cửa cho tốt, ta muốn ngủ một lát."

Trương Chiêu Đễ bị bệnh hồi lâu, tinh thần không tốt, sau khi trong phòng an tĩnh lại thì Tần Thu Uyển mới ngủ được.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, lại cảm thấy có người quấy rầy ở cửa ra vào.

Buổi sáng hôm sau, Tần Thu Uyển vừa mới đứng dậy, Trương mẫu đã bước nhanh vào cửa: "Cái con bé này, tối hôm qua còn không cho ta vào cửa. Trưởng thành, cánh cứng cáp rồi phải không?"

Tần Thu Uyển đang ngồi ở trước bàn trang điểm: "Nương, ta còn đang mang bệnh, cần tĩnh dưỡng."

"Ta cũng là lo lắng cho con mà!" Trương mẫu đi đến bên cạnh nàng: "Chiêu Đễ, ta là mẫu thân của con, ta làm việc gì cũng là muốn tốt cho con. Con ngăn cản ai cũng được chứ sao có thể cản ta?"

Trên bàn trang điểm của Tần Thu Uyển bày biện mấy cái hộp đồ trang sức, đều là loại trang sức khá thô kệch, thô ráp. Trước đó Trương Chiêu Đễ rất thích nó, vì những vật này không chỉ là đồ trang sức mà còn là bạc!

Bởi vậy, Trương Chiêu Đễ đã bị Lâm gia và thân thích Lâm gia chê cười.

Lúc này Trương mẫu nhìn thấy, lập tức nhãn tình sáng lên, đưa tay lấy một cái trâm cài hình mẫu đơn lên.

Tần Thu Uyển nắm lấy cổ tay của bà ta: "Nương, đừng đụng lung tung."

Trương mẫu nhíu mày: "Ta chỉ muốn xem một chút thôi mà."

Nhìn một lát liền đeo lên trên đầu, ngay sau đó sẽ giả vờ "quên" rồi mang theo rời đi.

Bà ta nói xong, tay bên kia lại duỗi.

Tần Thu Uyển đập cái hộp xuống, suýt nữa kẹp vào ngón tay của Trương mẫu, bà ta lập tức tức giận: "Chiêu Đễ, ta cũng không muốn lấy, chỉ là muốn nhìn một cái thôi."

"Chờ khi nào người về nhà, ta sẽ giúp người chuẩn bị lễ vật." Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn bà ta: "Người tới có việc gì thế?"

Lúc Trương mẫu nghe nói nữ nhi sẽ chuẩn bị lễ vật cho mình thì cảm thấy lập tức vui mừng, sau đó nghe thấy nữ nhi tra hỏi, mới giật mình nhớ tới ý đồ mình đến đây, mặt lạnh bắt đầu thuyết giáo: "Muội muội Đông Nhi của con nhát gan, mới từ nông thôn đến, đúng là có nhiều chuyện không hiểu. Nếu như là nha đầu khác, con dạy dỗ cũng được, nhưng các con là bản gia tỷ muội, về sau ta và phụ thân con đi, cũng có thêm một người chăm sóc con. Nó không hiểu chuyện con cứ dạy bảo vài câu, đừng dọa nó, nó nhát gan. Con còn cần nó giúp nhiều thứ thì nên đối xử với người nhà khách khí một chút. . ."

Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng, ngắt lời bà ta: "Nghe lời của người, cứ như người không phải muốn cho ta nha hoàn để nó chăm sóc ta, mà là cho ta tổ tông để ta chăm sóc lại nó vậy. Ta không chịu nổi, cũng không có kiên nhẫn dạy bảo tiểu nha đầu không hiểu chuyện, lát nữa người đem nàng ta về đi."

Trương mẫu sửng sốt một chút: "Không phải, nàng ta là ta cố ý mang tới giúp đỡ con, bên cạnh con có thêm một người thân cận, ta và phụ thân con cũng yên tâm."

Tần Thu Uyển đưa tay lấy một cái mộc trâm đeo lên đầu mình Trương, nói: "Người và phụ thân lo lắng cho ta khi nào vậy? Đừng nói những lời giả mù sa mưa này. Nếu không phải ta hiện tại là Lâm gia tức phụ, người sẽ nhìn ta một cái sao?"

Trương Chiêu Đễ và song thân không có cảm tình quá sâu, trước kia mọi người đều tự ngầm hiểu. Có mấy lời nếu nói quá thẳng thì sẽ rất mất mặt.

Dù gì cũng là thân sinh phụ mẫu, Trương Chiêu Đễ chưa bao giờ nói những lời này.

Trương mẫu nghe được thì cũng sửng sốt một chút, sau đó lập tức tỏ rõ vẻ phẫn nộ: "Con có ý gì? Ý của con là ta và cha con coi trọng bạc của con nên mới ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi đây?"

Tần Thu Uyển từ trong gương nhìn bà ta, hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải?"

Thấy nàng thật sự không có ý nể mặt, Trương mẫu tức giận vô cùng: "Con nha đầu chết tiệt kia, nếu không phải nhờ ta và phụ thân ngươi thì trên đời này làm sao có ngươi? Làm người phải hiếu thuận, ngươi đối xử với ta như vậy, nếu như truyền ra ngoài thì ngươi cho rằng chức vị Lâm gia tức phụ của ngươi còn làm được ư?"

Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ xem thường: "Dù gì cũng không làm được. Lâm Phú Quý gần đây đang tính toán cưới người khác rồi. Công việc trong nhà cũng rất bận, sáng sớm ngày mai, ta sẽ bảo xe ngựa đưa hai người về nhà."

"Ta đi xa như vậy đến tận đây, chỗ còn chưa quen, ta không về đâu." Trương mẫu thấy nữ nhi hôm nay thẳng thắn không giống nói đùa, tựa như là thật sự muốn đoạn tuyệt với bọn họ, lúc này cũng không lo được chuyện của Trương Đông Nhi nữa, nhanh chóng chạy đi.

Tần Thu Uyển nhìn bóng lưng của bà ta, lắc đầu: "Người sẽ hối hận."

Trương mẫu chạy ra viện nghe nói như thế thì tronng lòng tràn đầy xem thường, ở chỗ này có ăn có uống có người hầu hạ, chỗ ở sạch sẽ không nhuốm bụi trần. Bà ta có điên rồi mới quay về viện tử rách rưới trong thôn.

Ra khỏi viện tử, Trương mẫu thầm phì một cái, hừ lạnh nói: "Nếu như ta đi về bây giờ thì mới phải hối hận!"

Bà ta trở lại khách viện, biết được nam nhân nhà mình đi ra thì cũng không nghĩ nhiều, sai người đưa thức ăn tới, ăn một bữa ngon lành.

Chạng vạng tối, Trương phụ say bí tỉ được hạ nhân đỡ về, bên cạnh còn có một vị nữ tử trẻ tuổi.

Nữ tử kia có lẽ mới mười lăm mười sáu tuổi, da thịt trắng nõn, vào cửa xong còn không dám nhìn người, chỉ đứng ở bên người Trương phụ.

Đại khái là vì nữ tử có trực giác rất linh nên Trương mẫu vừa nhìn thấy cô nương này thì trong lòng đã có chút bất an, vô thức hỏi: "Ngươi là ai?"

Nữ tử cúi đầu xuống: "Lão gia mang ta trở về."

Trương mẫu: ". . ."

Sắc mặt bà ta không tốt lắm: "Chúng ta không quen không biết, hắn mang ngươi về làm gì?"

Nữ tử cúi đầu níu lấy vạt áo, không nói gì.

 
Bình Luận (0)
Comment