Trương mẫu còn muốn hỏi vài câu, tiểu nhị đang đỡ Trương phụ trở về liền nói: "Vị cô nương này được lão gia mang đến tửu lâu, lúc tiểu nhân đưa rượu có vô tình nghe nói hai câu, hình như cô nương này là lão gia mua về làm thiếp."
Tiểu nhị nói xong, bèn thi lễ lui xuống.
Trong đầu Trương mẫu vang lên tiếng ông ông, thật lâu sau không phản ứng kịp. Nhìn nữ tử trước mặt, chỉ cảm thấy con mắt rất đau, đau đến mức bà ta nhìn cũng không rõ.
Nháy mắt một cái, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Bà ta tức giận, nhào lên đánh nam nhân đang bất tỉnh nhân sự trên giường: "Ngươi là cái đồ không có lương tâm, lão nương sinh con dưỡng cái cho ngươi, làm trâu làm ngựa hầu hạ cho ngươi, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?"
Trương phụ đã uống say, nằm ở trên giường vô tri vô giác.
Đánh hồi lâu, Trương mẫu vẫn chưa hết tức giận, quay người chạy ra bên ngoài, nha hoàn bên cạnh thấy thế thì vội vàng đuổi theo.
Lúc này Tần Thu Uyển ở trong viện cũng không yên ổn, Lâm Phú Quý cũng uống say, rượu phẩm của hắn không tốt. Sau khi say không đi ngủ lại muốn lôi kéo người đến nói chuyện.
Tần Thu Uyển đương nhiên không cho hắn làm gì thì làm, Đông Nhi tiến đến đỡ, liền bị bắt lấy không thoát ra nổi.
Mấu chốt là Trương Đông Nhi không né tránh, mà ngược lại còn rất tình nguyện. Lúc bị Lâm Phú Quý uống say ôm vào trong ngực, nàng ta còn không phản kháng, chỉ đỏ bừng mặt, vụng trộm nhìn vẻ mặt của nàng.
Tần Thu Uyển khoanh tay đứng ở một bên mắt lạnh nhìn.
Thật vất vả mới đưa được Lâm Phú Quý về giường, Đông Nhi còn không chịu đi, nhất quyết muốn ở lại hầu hạ. Tần Thu Uyển đang định đuổi người đi thì Trương mẫu khóc sướt mướt đi vào.
Trương Chiêu Đễ có những thân thích như này ở trong phủ, sinh hoạt chẳng bao giờ được yên tĩnh, cũng khó trách lại bị mọi người chê cười.
"Chiêu Đễ, con đi xem phụ thân con đi. Ông ta vậy mà dám mang theo nữ nhân trở về nói là muốn nạp thiếp... Thật là xấu hổ với tổ tiên... Ông ta mang về nhà chúng ta thì có chỗ nào nuôi nổi..." Trương mẫu bi phẫn không thôi, thút thít mắng: "Ngày tốt lành không qua được mấy ngày, vậy mà lại học người trong thành nạp thiếp, cũng không thử nhìn xem loại người quê mùa như ông ta có xứng hay không..."
Tần Thu Uyển vuốt vuốt mi tâm: "Ông ấy ở đâu?"
"Say chết rồi." Trương mẫu tức giận: "Ngày nào cũng như con côn trùng ngâm rượu, ta thấy ông ta sớm muộn gì cũng bị say chết."
Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Hai người về thôn đi, như vậy còn có thể được sống an bình mấy ngày."
Trương mẫu vô thức cự tuyệt: "Ta không quay về."
Nhìn những ốc xá sạch sẽ này, bà ta chỉ cần nhớ tới viện tử trong nhà đầy gà vịt đất cát trên mặt đất, vĩnh viễn làm không hết sống, ăn mặn còn phải chờ ngày lễ ngày tết... thì thực sự không muốn trở về.
"Sắc trời không còn sớm, có chuyện ngày mai nói tiếp." Tần Thu Uyển cất giọng dặn dò: "Tam Nguyệt, đưa phu nhân ra ngoài."
Trương mẫu muốn nữ nhi đuổi nữ nhân kia đi, mục đích không đạt được, bà ta không muốn rời đi, lại dây dưa hồi lâu rồi mới bị Tam Nguyệt đưa tiễn.
Tần Thu Uyển còn đang mang bệnh, đuổi nha hoàn xong liền ngửi thấy mùi thối của rượu ở trong phòng, không thể nào nằm trên cái giường đó nữa. Nàng tiến lên một cái, kéo Lâm Phú Quý bất tỉnh nhân sự ra.
Vừa mới tới gần, nàng đã ngửi thấy ngoại trừ mùi rượu thối còn có mùi son phấn nồng đậm, hẳn là của nữ tử. Tần Thu Uyển hừ nhẹ một tiếng, dưới tay dùng lực, kéo người ra khỏi bình phong ném lên trên mặt đất.
Trong lúc đó, móng tay của nàng có vô tình chạm đến cái cổ của hắn, sờ vào da thịt kia, còn dặn lòng lát nữa phải đi rửa tay.
Hôm qua một đêm chưa về, hôm nay trở về lại là bộ dạng này. Không khó tưởng tượng, tối hôm qua hắn đã qua đêm ở đây.
Nếu như là Trương Chiêu Đễ ở đây thì có lẽ sẽ lại chán nản vô cùng.
Người say rượu nếu như bị đặt trong một căn phòng kín suốt một đêm thì toàn bộ phòng hẳn là rất thúi. Tần Thu Uyển mở cửa sổ ra, trở về nội gian ngủ.
Buổi sáng hôm sau, nàng bị một tiếng kêu đánh thức, mở mắt liền thấy Đông Nhi đang kêu: "Phu nhân, sao quý gia lại ngủ trên mặt đất?"
Tần Thu Uyển ngáp một cái: "Ta không biết."
Đông Nhi cũng không hỏi nhiều, ra ngoài tìm người đi vào đỡ Lâm Phú Quý.
Dưỡng bệnh hai ngày, tinh thần nàng đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, hôm nay còn có chút mệt mỏi, nhưng cũng không khác gì thường nhân. Nàng đứng dậy đi đến gian phòng nhỏ của mình đổi y sam, lúc rửa mặt liền hỏi: "Hai ngày này cô nương và công tử thế nào?"
Tam Nguyệt giúp đưa khăn, đáp: "Mấy ngày trước cô nương bị ngài cấm túc, hai ngày này đang ở trong sân giận dỗi. Sau khi ngài bệnh, công tử hai ngày này đều ở trong thư phòng, phu tử nói, ngài ấy học rất nhanh nhưng lại lười biếng."
Tần Thu Uyển chỉ thuận miệng hỏi một chút, Tam Nguyệt lại đáp được nhiều như vậy, nàng hơi bất ngờ: "Ngươi đi hỏi thăm à?"
Tam Nguyệt có chút xấu hổ: "Nô tỳ chỉ cảm thấy ngài có thể sẽ hỏi đến, cho nên mới bảo tiểu nha đầu hỏi thêm hai câu."
"Rất tốt." Tần Thu Uyển rửa mặt xong, lại dùng đồ ăn sáng, sau đó liền đi ra bên ngoài thư phòng.
Ăn cơm xong tiêu thực, thuận tiện đi nhìn Lâm Khai Nguyên một chút.
Trước đó ở trong thôn, tất cả mọi người đều gọi Lâm Khai Nguyên là Cẩu Đản, đến trong thành này, đương nhiên không thể gọi như vậy nữa. Lâm phụ vì muốn cho tôn tử lên gia phả nên cố ý lấy tên khác.
Lúc Tần Thu Uyển đến, cả viện yên lặng, nàng chậm rãi vào cửa cũng không có người nào ngăn cản. Nàng đẩy cửa thư phòng ra, trong phòng không có một ai.
Tam Nguyệt nhìn thoáng qua, giải thích: "Có thể là đã đi ăn điểm tâm..."
Một câu chưa nói xong, liền nghe thấy trên giá sách cao có động tĩnh truyền đến. Tần Thu Uyển đi tới, liền thấy phu tử bị trói như con tôm co ro trên mặt đất.
Phu tử nằm nghiêng trên mặt đất, hai tay bị trói sau lưng, nhìn thấy các nàng đến thì vội vàng kêu lên phản kháng, Tam Nguyệt nhanh chóng tiến lên giúp cởi dây thừng: "Phu tử, sao ngài lại ở đây? Tiểu công tử đâu?"
Miệng ông ta bị chặn lại, nói không ra lời.
Tần Thu Uyển xoay người lấy quyển sách dùng để bịt miệng ông ta xuống.
Lấy sách ra, phu tử bật dậy: "Phu nhân, ta không dạy được công tử, các vị mời cao minh khác đi!"
Vừa cởi trói ra, phu tử liền khập khiễng đi ra ngoài, giống như đằng sau có quỷ đang đuổi.
Tam Nguyệt cầm dây thừng, hơi luống cuống: "Phu nhân, phải làm sao bây giờ?"
Tần Thu Uyển đi ra phía ngoài vườn, hỏi bà đỡ đang vẩy nước quét nhà: "Nhìn thấy công tử không?"
Bà đỡ cúi đầu xuống: "Hình như cùng biểu thiếu gia đi ra ngoài."
Tam Nguyệt hơi lo lắng: "Biết bọn họ đi đâu không?"
Lời hỏi ra miệng, Tam Nguyệt liền phát giác mình hơi ngốc. Đây chỉ là một bà đỡ quét nhà, biết được hai vị chủ tử kết bạn đi ra ngoài thì chắc cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe nói.
Quả nhiên, bà đỡ lắc đầu: "Nô tỳ không biết. Phu nhân có thể đi hỏi người gác cổng."
Người gác cổng cũng không biết.
Tần Thu Uyển phân phó nói: "Tam Nguyệt, chuẩn bị ngựa xe!"
Xe ngựa xuyên thẳng qua mấy con phố trong thành, mặt trời dần dần lên cao, trên mặt Tam Nguyệt càng vô cùng nóng ruột: "Phu nhân, công tử đi chỗ nào rồi? Hay là chúng ta về phủ trước, nói cho lão gia và phu nhân để cho bọn họ giúp một tay tìm?"
Liên quan tới chuyện ở Lâm gia mới đón một trưởng tử từ nơi khác trở về, mấy cửa hàng phồn hoa trong nội thành đều nghe nói đến, Tần Thu Uyển một đường đi một đường hỏi, những người này đều bảo không nhìn thấy.
Nghe Tam Nguyệt nói, nàng lắc đầu: "Không cần, nếu trời tối còn không tìm thấy thì trở về thôi." Nàng đưa tay chỉ thành nam: "Qua bên kia."
Xa phu có chút chần chờ: "Phu nhân, bên kia là Hoa Lâu."
Sắc mặt Tần Thu Uyển nhàn nhạt: "Ta biết."
Xa phu: "..." Biết còn đi?
Hoa Lâu cũng không phải nơi đứng đắn mà các phu nhân có thể đi.
Tam Nguyệt nghĩ đến cái gì, mặt hơi biến sắc, thúc giục nói: "Bảo ngươi đi thì đi, không nghe chủ tử, cẩn thận lát nữa ngài ấy bán ngươi!"
Xa phu thật ra là có lòng tốt, hắn mặc dù là hạ nhân, nhưng cũng đã được nghe nói mấy vị chủ tử trong nhà không quá ưa thích vị phu nhân mới trở về từ nông thôn, cho nên mới cố ý nhắc nhở.
Nhắc nhở còn không nghe, vậy thì chuyện sẽ không liên quan tới hắn.
Lúc này đã quá trưa, bên trong mỗi Hoa Lâu đều có tiểu nhị đang quét dọn, bên trong gần như không có khách hàng, Tần Thu Uyển bảo xa phu đi hỏi từng nhà. Thiếu niên gia giáo đàng hoàng hẳn là sẽ không tới nơi này, những thiếu niên không được quản nghiêm, mười ba mười bốn tuổi đã đến nơi này cũng là số ít. Đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt mới, người trong hoa lâu đương nhiên sẽ vô cùng chú ý. Cho nên cũng không lâu lắm, đã biết được chỗ của hai người.
Tâm trạng Tam Nguyệt phức tạp, vừa rồi chủ tử muốn tới bên này tìm, trong nội tâm nàng vừa hi vọng mau tìm được người, vừa hi vọng không tìm được người.
Tần Thu Uyển đi thẳng đến Hoa Lâu kia, lúc vào cửa nhìn thấy hộ vệ cài trường tiên bên hông, nàng đưa tay ra, cùng lúc đó, đẩy một viên bạc qua.
Đối với Hoa Lâu mà nói, canh giờ này vẫn còn sớm, cơ bản không có khách hàng. Bên trong Hoa Lâu cũng chỉ có một cái bàn ở giữa, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm nồng nặc, Tần Thu Uyển đi thẳng đến chỗ cái bàn kia.
Vây quanh hai thiếu niên là bốn năm nữ tử thanh lương, lúc này đang cười đùa trêu chọc.
Thấy Tần Thu Uyển nghiêm mặt mang theo một cái roi vào cửa, rõ ràng là không có ý tốt, quản gia ma ma vội vàng cười tiến lên: "Vị phu nhân này..."
Còn chưa nói xong, đã thấy phu nhân kia khoát tay, roi trong tay mạnh mẽ vung ra.
Ngay sau đó, liền nghe thấy tiếng roi đánh vào trên thịt. Cùng lúc đó là tiếng kêu thảm thiết lên.
Quản gia ma ma giật nảy mình, làm buôn bán như bọn họ, quanh năm suốt tháng có các phu nhân tìm đến cũng không ít, nhưng ra tay tàn nhẫn như vậy vẫn là lần đầu tiên bà ta được nhìn thấy. Lập tức thét chói tai nhào lên phía trước, muốn đoạt lấy roi: "Phu nhân, không được."
Tần Thu Uyển tránh ra, giận dữ mắng: "Tránh ra cho ta. Lão nương giáo huấn nhi tử, nếu ai dám tiến lên trước, ta sẽ đánh hết."
Trên đất, Lâm Khai Nguyên bất ngờ không kịp đề phòng bị quất một roi, lúc này đau đến mức toàn thân run rẩy, trong ánh mắt tràn đầy ý sợ hãi: "Nương, đừng đánh mà!"
Lời còn chưa dứt, Tần Thu Uyển lại quất thêm một roi.
Lâm Khai Nguyên bị đánh, lăn lộn trên mặt đất kêu đau.
Chỉ hai roi, y sam đã bị tổn hại, lờ mờ lộ ra da thịt sưng đỏ bên trong. Lâm Khai Nguyên vừa đưa tay ra cản, kết quả trên cổ tay cũng bị đánh một cái. Chỉ giây lát sau đã sưng phồng lên, hắn đau đến mức toàn thân run rẩy: "Nương... Đừng đánh nữa..."
Tần Thu Uyển mặt không đổi sắc, lại quất thêm một roi.
Lâm Khai Nguyên đau đến mức kêu to, càng không ngừng lăn lộn cầu xin tha thứ. Sau đó, đã hoàn toàn bất động.
Hắn không tránh, quản gia ma ma sợ chết người, muốn tiến lên đoạt roi.
Nhưng Tần Thu Uyển đã thu roi về, nhìn về phía tùy tùng bên cạnh sợ đến mức trắng bệch cả mặt: "Xách công tử về đi."
Thiếu niên bên cạnh cùng đến với Lâm Khai Nguyên là biểu thiếu gia Chu Hoa ở tạm Lâm gia, lúc này đã sợ tới mức mặt không còn chút máu. Đối mặt với ánh mắt Tần Thu Uyển, vội vàng run rẩy nói: "Biểu cữu mẫu, về sau con không dám tới nữa đâu..."
"Ta mặc kệ ngươi có tới hay không, ngày sau nếu ngươi còn dám mang theo Khai Nguyên tới thì roi trong tay của ta cũng không quan tâm ai với ai!" Nói xong, cũng rút một roi ra.
Chu Hoa muốn tránh, nhưng căn bản là không tránh được, đau đến mức toàn thân run rẩy, vịn vào bàn miễn cưỡng đứng vững. Thật lâu mới tìm về thanh âm của mình, tỏ rõ vẻ bi phẫn: "Bà cũng không phải nương ta, tại sao lại quản ta?"
Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng: "Ta giúp nương ngươi quản giáo, nàng nên cám ơn ta mới đúng."