Chương 488
Chu Hoa tương đối nhanh trí, đau đớn qua đi, hắn lập tức chạy ra ngoài.
Mà lúc này đây, Lâm Khai Nguyên đã bị đưa lên xe ngựa. Tùy tùng bên cạnh hắn sợ tới mức không dám lên tiếng. Vẫn là Tam Nguyệt lo lắng hỏi: "Phu nhân, có muốn đi tìm đại phu cho công tử hay không?"
"Đi đến Khang an đường!" Tần Thu Uyển tiến vào xe ngựa.
Tam Nguyệt cũng đi theo vào, muốn nói lại thôi hồi lâu, nhưng vẫn nhịn không được nói: "Phu nhân, ngài đánh công tử thành như vậy, lát nữa lão gia và quý gia sẽ tức giận."
Tần Thu Uyển hừ nhẹ một tiếng: "Quản giáo hài tử là chuyện nên làm, nếu ai dám đối nghịch với ta, ta cũng dám trở mặt."
Tam Nguyệt: "..."
Tình hình hiện nay chính là phu nhân từ nơi khác trở về, thân thế không có, dung mạo bình thường, quy củ không thông. Hẳn là người ta trở mặt với nàng mới đúng.
Thân là nha hoàn, dù cảm thấy chủ tử không đúng thì sau khi bị nhắc nhở cũng nên biết điều im miệng. Tam Nguyệt chính là như thế, một đoạn đường sau đó, nàng cũng không mở miệng nữa.
Đại phu bên trong Khang an đường nhìn thấy thảm trạng của Lâm Khai Nguyên thì không nhịn được bèn nói: "Làm sao lại bị thương vậy? Nếu có kẻ xấu thì có thể đi đến nha môn báo quan, để nha môn đại phu giúp đỡ chẩn trị, thuận tiện xét nghiệm tổn thương."
"Không có kẻ xấu, ta là nương nó, hài tử không nghe lời nên ta ra tay nặng một chút." Tần Thu Uyển cũng không phải người không phân tốt xấu, Lâm Khai Nguyên bị Chu Hoa dụ dỗ nên càng ngày càng lớn gan. Nếu nàng nhớ không lầm thì hơn một tháng sau liền có nữ tử có bầu tìm đến cửa.
Hắn mới mười bốn tuổi!
Không nói đến việc đứa bé kia có phải là của hắn hay không thì việc có nữ nhân tìm tới cửa, chí ít cũng chứng minh hắn đã trải nghiệm chuyện vượt quá giới hạn.
Vừa rồi còn dám trói phu tử!
Việc trói phu tử đời trước Trương Chiêu Đễ không biết, hẳn là lúc đó nàng còn đang mang bệnh, chuyện này bị Lâm phụ đè xuống.
Chiều con như giết con. Lâm Khai Nguyên đã lớn gan thành như vậy, nếu không hạ ngoan thủ xử lý hắn một lần thì sợ là sẽ không dạy dỗ được.
Đại phu nghe nàng nói liền không biết nói gì, tiến lên giúp băng bó bôi thuốc. Sau gần nửa canh giờ, liền vuốt mồ hôi trên trán: "Cũng may là chỉ bị thương ngoài da, không có thương tổn đến xương cốt. Dưỡng mấy ngày liền không có đáng ngại."
Tần Thu Uyển ra tay cũng có chừng mực, nhìn thì thảm thiết nhưng kỳ thật sẽ không để lại hậu quả quá lớn.
Lúc nàng đưa Lâm Khai Nguyên trở lại trong phủ thì đã là hoàng hôn, Chu Hoa sau khi từ Hoa Lâu chạy ra ngoài đã trực tiếp trở về phủ.
Cho nên, Tần Thu Uyển mới vừa vào cửa, người gác cổng đã lập tức tiến lên bẩm báo: "Lão gia nói, nếu như ngài trở về thì đi đến chính viện một chuyến."
Lâm Khai Nguyên đã uống thuốc, có người trông coi, cũng không cần nàng tự mình đưa về viện tử. Cho nên nàng bèn đi thẳng đến chính phòng.
Bên trong chính phòng, người Lâm gia đều ở, còn có một nữ tử chừng ba mươi tuổi đang khóc sướt mướt. Vì quá mức thương tâm, nên âm thanh khóc lóc vốn dĩ không ngăn được.
Lâm lão phu nhân Lâm gia đã qua thất tuần, bình thường không quản chuyện trong phủ, lúc này bà ta ngồi ở vị trí đầu, tỏ rõ vẻ giận dữ.
Bên cạnh là Lâm phụ, năm nay đã hơn năm mươi tuổi đang khẽ an ủi nương.
Lâm phu nhân đứng ở một bên, lúc thì đi trấn an lão phu nhân, lúc lại đi khuyên nữ tử đang khóc, bận tối mày tối mặt.
Tần Thu Uyển vừa vào cửa, trong phòng lập tức yên tĩnh, nữ tử kia vốn đã sắp ngừng khóc đột nhiên lại lên tiếng khóc lớn: "Biểu tẩu, rốt cuộc ta có làm gì có lỗi với tẩu? Nếu tẩu muốn đuổi ta đi thì cứ việc nói thẳng, sao có thể động thủ với Hoa nhi?"
Lâm phu nhân tỏ rõ vẻ không đồng ý: "Chiêu Đễ, ngươi đừng cảm thấy ngươi được tiến vào Lâm phủ thì có thể muốn làm gì thì làm. Biểu muội và Hoa nhi tới cửa là khách, sao ngươi có thể động thủ đánh người?"
Lâm phụ không vui nói: "Ngươi bây giờ là phu nhân nhà giàu, đừng mang mấy cái thủ đoạn thấp hèn trong thôn kia tới làm trò hề cho thiên hạ! Mau xin lỗi biểu muội ngươi!"
"Xin lỗi..." Tần Thu Uyển không mấy thành tâm nói lời xin lỗi: "Ta đánh người là có nguyên do, Chu Hoa cùng Khai Nguyên trói phu tử lại, lén chuồn đi uống hoa tửu. Lúc ta đến, hai đứa con đang ôm Hoa nương liếc mắt đưa tình... Vậy biểu muội cảm thấy hài tử làm chuyện như vậy thì không nên đánh sao?"
"Nếu như biểu muội cảm thấy không nên đánh thì đúng là ta sai rồi." Tần Thu Uyển khẽ khom người: "Xin lỗi muội... Chỉ là, biểu muội về sau cần phải nói cho Chu Hoa đừng để nó mang Khai Nguyên đi uống hoa tửu nữa. Ta dùng côn bổng để dạy nhi tử, không đánh không thành tài. Nếu như Khai Nguyên còn dám đi, ta nhất định sẽ động thủ! Lỡ như ngộ thương thì sẽ không tốt, biểu muội, ngươi nhớ chưa?"
Chu thị: "..."
Nàng rất hoài nghi, nếu như nhi tử lại dám mang Lâm Khai Nguyên đi đến Hoa Lâu thì nữ nhân này có "ngộ thương" nữa hay không. Mọi người là thân thích, mẫu tử bọn họ còn tới cửa mượn cư. Nếu như người ta một mực chắc chắn là không cẩn thận thì hai mẫu tử cũng chỉ có thể tự nhận là không may.
Lâm lão phu nhân cười lạnh nói: "Trưởng bối còn ở đây, nào có phần của ngươi lên tiếng?" Bà ta trầm giọng nói: "Khai Nguyên cũng không chỉ là nhi tử một mình ngươi, nó là huyết mạch Lâm gia. Nếu làm sai chuyện thì tự có phụ thân nó và tổ phụ dạy bảo, cần gì đến ngươi?"
"Nghe nói ngươi đang mang bệnh, về sau cứ yên tâm dưỡng bệnh là được, chuyện trong nhà không cần ngươi quan tâm. Quản giáo hài tử có tổ phụ, nếu ngươi rảnh quá thì thêu hoa hay thậm chí là học chữ học quy củ cũng được, đừng nhúng tay vào chuyện của hài tử."
Đời trước Lâm Khai Nguyên đã bị bọn họ chiều như vậy. Đối với một mẫu thân mà nói thì hài tử là rất trọng yếu, nàng không thể nào buông tay.
Nhưng mà, Tần Thu Uyển cũng không ngốc đến mức mạnh miệng ở trước mặt trưởng bối, nàng vốn dĩ không trả lời, chỉ liếc nhìn một vòng trong phòng, hỏi: "Phụ thân Khai Nguyên đâu?"
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói!" Lâm lão phu nhân tức giận như vậy, thứ nhất là bởi vì tôn tức phụ(cháu dâu) đến từ nông thôn ra tay không nhẹ không nặng, hại trọng tôn tử (chắt trai) bị thương. Thứ hai, cũng là bởi vì chuyện Lâm Phú Quý phải nằm trên mặt đất một đêm.
Bà ta trầm giọng hỏi: "Phú Quý đêm qua ngủ trên mặt đất, ngươi lại còn ngủ như chết, sao không biết xách người về giường đi?"
"Hắn uống say, lại còn gây chuyện." Tần Thu Uyển thở dài: "Gần đây con còn đang mang bệnh, tinh thần không tốt, ngủ một giấc đến hừng đông. Con cũng không biết hắn bị ngã xuống lúc nào..."
"Cưỡng từ đoạt lý!" Lâm lão phu nhân giận dữ mắng: "Thân là thê tử, ngươi đến cả việc nó rơi xuống đất khi nào cũng không biết, cần ngươi làm gì?"
Bà ta nhìn về phía Lâm phu nhân bên cạnh: "Trước đó không phải là nói muốn cưới nhị phòng cho Phú Quý sao, khi đó ta còn ngăn cản không cho. Hiện tại xem ra thôn phụ nông thôn này thực sự không đáng tin cậy, ngươi mau tranh thủ thời gian bắt đầu nghị hôn đi!"
Lâm phu nhân phúc thân: "Vâng."
Lúc trả lời, ánh mắt bà ta nhẹ nhàng liếc nhìn Tần Thu Uyển, bên trong tràn đầy đắc ý.
Tần Thu Uyển tiến lên một bước: "Nếu không có thôn phụ nông thôn là con thì cũng sẽ không có Khai Nguyên. Con người của con xuất thân không tốt, kiến thức thiển cận, dù sao thì trong thôn bọn con cũng không có người nào lại đi cưới nhị phòng, con cũng không tiếp thụ được. Nếu các người thật sự muốn cưới, con cũng không đáp ứng."
Lâm phu nhân tỏ rõ vẻ khinh thường: "Ta là nương của nó, không cần ngươi đồng ý, ta tự làm chủ là được. Nhị phòng này nhất định phải lấy, ngươi định làm?"
"Vậy chúng ta chia tay đi." Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua y sam màu hồng trốn ở sau lưng, nói: "Như vậy, Khai Cầm đi theo ta."
Nàng vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt, bao gồm cả Lâm lão phu nhân.
Bởi vì người như Trương Chiêu Đễ có thể vào cửa phủ là phúc phần của tổ tiên nhà nàng, nàng hẳn phải vạn phần trân quý mới đúng, sao còn chủ động muốn dẫn theo nữ nhi đã là thiên kim tiểu thư rời đi?
Lâm lão phu nhân không tin, e dè nói: "Ta đồng ý."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Vậy thì tốt."
Người Lâm gia: "..." Tốt cái gì?
Nữ nhân này thật sự muốn đi, nàng ta điên rồi sao?