Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 318 - Chương 319: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 319: Vô Đề

Nhưng làm thế thân của ma da, sau khi chết, linh hồn của Phương Kình Tùng không thể ra khỏi vùng nước này.


Phương Kình Tùng không muốn đi tìm kẻ chết thay, bởi vì ma da cũ đã chứng minh tìm kẻ chết thay sẽ chỉ khiến chính mình cuối cùng tan thành mây khói.


Nếu ma da cũ không xuất hiện, có lẽ qua vài năm Phương Kình Tùng cũng sẽ làm giống như vậy, tìm kiếm thế thân.


Đây không phải là bản tính của tất cả ma da, mà vì linh hồn luôn bị giam cầm trong một vùng nước, âm khí càng tăng lên, tâm tính sẽ bị ảnh hưởng mà trở nên càng lúc càng cực đoan, một ngày nào đó sẽ không kiềm được tìm kiếm thế thân.


Không phải tất cả ma da ban đầu đều muốn tìm kẻ chết thay, dù sao có một số chết vì bị ma da tìm kẻ chết thay.


Nhưng mấy năm, mười mấy năm trôi qua, luôn bị giam cầm trong một chỗ, không thể ra ngoài, là quỷ cũng sẽ nổi điên, muốn tìm người thay thế để lên bờ.


Phương Kình Tùng bất hạnh vì thành thế thân của ma da, nhưng cũng may mắn vì nhiều năm qua tâm tính không bị ảnh hưởng.


Nguyên nhân nằm ở chỗ ma da cũ để lại ốc biển trước khi biến thành cá.


Phương Kình Tùng ngẫu nhiên phát hiện, khi mình đến gần ốc biển đó thì linh hồn bị hút vào trong ốc.


Lúc ấy Phương Kình Tùng còn tưởng là yêu quái nào đó chuyên môn hấp thu linh hồn, chính mình sẽ bị hồn phi phách tán.


Sau khi linh hồn bị hút vào ốc biển thì kỳ lạ là Phương Kình Tùng cảm giác ấm áp, từ khi anh ta trở thành quỷ thì không còn cảm thụ được mùi vị ấm áp nữa.


Sau đó linh hồn buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ say.


Khi Phương Kình Tùng tỉnh lại là vì bị tiếng khóc đánh thức.


Phương Kình Tùng thầm hoảng loạn, anh ta nhận ra âm thanh kia, là tiếng khóc của Hà Phinh Đình!


Phương Kình Tùng ra khỏi ốc biển, muốn xuyên qua mặt nước nhìn xem Hà Phinh Đình nay thế nào.


Rất kỳ lạ, rõ ràng anh ta không thể rời khỏi vùng nước này, nhưng bây giờ anh ta có thể ngoi lên mặt nước, đến bờ sông Thanh Linh.


Bên bờ, Hà Phinh Đình mặc áo cưới mà hai người đã ước hẹn sẽ mặc lúc kết hôn, cô ta rất đẹp, nhưng trên mặt ướt lệ.


Phương Kình Tùng nghe Hà Phinh Đình lẩm bẩm nói chuyện với mặt sông, giống như hồi anh ta còn sống vậy.


“Kình Tùng, đã trải qua một năm."


“Kình Tùng, em vẫn không thể quên anh.”


“Kình Tùng, anh hãy nói sao tại sao cố tình là anh? Tại sao phải là ngày chúng ta chuẩn bị kết hôn chứ?!”


“Anh còn nhớ không? Anh đã nói với em rằng hai chúng ta chỉ có nhau, nên anh sẽ tốt với em suốt đời, cùng em đến răng long đầu bạc, sao anh nỡ đi trước? Vì sao anh là người tốt chứ!”


Phương Kình Tùng nhìn Hà Phinh Đình khóc mà tan nát con tim, anh ta muốn ôm Hà Phinh Đình, nói rằng:


“Anh sẽ luôn ở đây, mãi bên em.”


Nhưng không được.


Hà Phinh Đình không nhìn thấy, cũng không nghe được.


Thì ra khi anh ta ngủ trong ốc biển thì đã trôi qua một năm.


Ký ức của anh ta mới qua vài ngày, còn người mà anh ta yêu thì đã qua một năm trong thống khổ mất đi chồng chưa cưới!


Nhận tri này khiến Phương Kình Tùng thống khổ rồi lại không biết nên làm sao.


Ngày hai mươi tháng năm qua đi, Phương Kình Tùng cảm giác có sức kéo vô hình hút anh ta về lại sông Thanh Linh, anh ta lại bị nhốt.


Phát hiện trải qua một năm ngủ say thì âm khí giảm bớt một chút, Phương Kình Tùng có một tia hy vọng, một lần nữa đi vào ốc biển ngủ say, anh ta nghĩ nếu âm khí bớt đi nhiều thì phải chăng có thể ở bên Phinh Đình lâu hơn chút?


Năm từng năm qua đi.


Mỗi năm đến ngày này là Phương Kình Tùng sẽ tỉnh lại trong âm thanh của Hà Phinh Đình, nhìn xem cô ta cuộc sống có ổn không.


Phương Kình Tùng không tán đồng việc Hà Phinh Đình từ vô tình giả ma đến chủ động thành ‘Cô Dâu Ma’.


Phương Kình Tùng biết cô ta muốn tìm người có năng lực giúp đỡ tìm ra anh ta, nhưng phương thức giả ma là rất quá nguy hiểm.


Bình Luận (0)
Comment