Không nói khuya khoắt mặc áo cưới giả ma ngồi giữa phố có khi nào hấp dẫn quỷ hồn khác chú ý không, một cô gái nửa đêm ra đường rất dễ gặp nguy hiểm.
Nhưng Phương Kình Tùng đã trở thành quỷ hồn, Hà Phinh Đình không thể nghe thấy lời của anh ta.
Phương Kình Tùng chỉ có chờ ngày hai mươi tháng năm bảo vệ Hà Phinh Đình, giảm bớt khả năng cô ta bị phát hiện.
Khi phát hiện có người muốn dùng điều này tổn thương Hà Phinh Đình, Phương Kình Tùng sẽ rót một luồng âm khí vào người họ, khiến bọn họ xui xẻo một lúc.
Vậy là chuyện Cô Dâu Ma càng đồn càng kinh dị.
Nghe xong câu chuyện của Phương Kình Tùng.
Cố Khanh không kiềm được nhìn ốc biển trong tay, hoa văn trên vỏ óc hơi kỳ lạ, nhưng nhìn bằng mắt thì không cảm giác được rốt cuộc có gì khác biệt.
Thật ra Phương Kình Tùng đã chết tám năm, hiện tại âm khí trên người anh ta chẳng những không tăng thêm ngược lại càng mờ.
Nếu không phải Phương Kình Tùng trong suốt thì khó mà phát hiện đây là hồn ma.
Vẻ mặt Cố Khanh kỳ lạ lúc nhìn ốc biển lúc lại ngó Phương Kình Tùng, dường như ở trong ốc biển tám năm khiến hơi thở của anh ta và ốc biển đã gắn liền với nhau.
Tức là
“Âm khí trên người của ngươi hẳn là đã không bị khu vực nước này trói buộc nữa chứ?”
Cố Khanh vừa nói xong, mắt của Phương Kình Tùng sáng rực:
“Thật không?”
Sau đó tia sáng trong mắt anh ta tối xuống:
“Nhưng hôm qua ta gặp Phinh Đình xong lại cảm giác có sức kéo hút ta về.”
Cố Khanh chớp chớp mắt:
“Nhưng sức kéo kia có thể là do ốc biển này kéo ngươi về. Nếu ngươi vào ốc biển, ba chúng ta mang ốc biển lên bờ”
Còn chưa nói xong Phương Kình Tùng đã xông lên hai bước, chợt thấy Khương Mặc Ngôn đứng sau lưng Cố Khanh trừng mắt qua, nhướng cao chân mày.
Phương Kình Tùng lúng túng lùi lại, giữ lễ độ nói:
“Xin hãy thử một lần, ta không muốn ở lại đây nữa!”
Cố Khanh, Khương Mặc Ngôn, Thẩm Du thương lượng với nhau rồi xoay người nhìn hướng Phương Kình Tùng vẻ mặt tràn ngập mong chờ:
“Chúng ta có thể thử một lần, nhưng ngươi cũng biết, ngươi đã trở thành quỷ hồn, nếu mang ngươi ra ngoài thì ngươi nên hiểu rằng giữa ngươi và Hà Phinh Đình đã không thể nào."
Cố Khanh nói hơi ác nghiệt, nhưng đây là sự thực, nhất định phải nói rõ trước.
Nếu không thì xem Hà Phinh Đình làm hành vi tám năm kiên trì giả làm Cô Dâu Ma chỉ vì tìm ai có thể nhìn thấy vị hôn phu của mình, và Phương Kình Tùng luôn nghĩ biện pháp muốn rời đi vùng nước này để ở bên cạnh bảo hộ Hà Phinh Đình.
Nếu mang quỷ hồn của Phương Kình Tùng ra ngoài, anh ta và Hà Phinh Đình diễn một đoạn tình người duyên ma không dứt thì Cố Khanh không chịu nổi.
Lỡ như một người một quỷ cứ đòi ở bên nhau, xảy ra chuyện gì, nhóm Cố Khanh sẽ phải gánh vác nhân quả.
Phương Kình Tùng nghe vậy cười khổ nói:
“Ta biết, ta chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh bảo hộ cô ấy, nhìn cô ấy tìm được một người yêu cô ấy, rồi kết hôn, sinh con, sau đó ta có thể không vướng bận rời đi.”
Thẩm Du xen lời:
“Dù ngươi có thể ra ngoài, có được đầu thai chuyển thế hay không còn phải hỏi nhân viên địa phủ! Hiện tại thì đừng mơ nhiều như vậy."
Với tình huống trước mắt, ba thành viên hiệp hội FA chỉ có ý tưởng duy nhất đối với mối tình dù cái chết cũng không thể ngăn cản là: Ồ, ra là thế, cảm động ghê. Cảm động xong rồi thì làm việc thôi!
Phương Kình Tùng biết làm sao bây giờ?
Anh ta chỉ là một ma da bình thường, tùy tiện một trong ba người này đã dư sức giải quyết anh ta, dù muốn gặp Hà Phinh Đình cỡ nào cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời bọn họ.
Thuận lợi mang theo ốc biển lên bờ, Tị Thủy Châu trên người nhóm Cố Khanh lóe tia sáng rồi trở lại ánh sáng của trân châu bình thường.