Xác nhận sau khi lên bờ quỷ hồn của Phương Kình Tùng còn ở trong ốc biển, chẳng qua bởi vì tác dụng của ốc nên Phương Kình Tùng lại ngủ say.
Như vậy càng tốt, đỡ khỏi phải phiền phức.
Ba người tìm một góc vắng người không có camera, xé bùa Ẩn Thân, mang ốc biển đi Bộ Đặc Dị.
Họ về bộ môn, kể lại chuyện Cô Dâu Ma.
Lệ Hoan làm tổng kết:
“Cho nên, có người giả ma vì muốn tìm hồn của vị hôn phu đã chết?”
Ba người Cố Khanh gật đầu, sau đó đưa lên ốc biển:
“Quỷ hồn tên Phương Kình Tùng còn ở trong ốc biển.”
Lệ Hoan nhận lấy, nhìn hoa văn trên ốc biển, ước chừng có tác dụng ổn cố, tinh lọc linh hồn.
Lệ Hoan nói:
“Tạm đặt ở đây đi, đợi có thời gian chị sẽ hỏi chú út xem bình thường giải quyết tình huống này như thế nào.”
Ước chừng trong khoảng thời gian này không có nhang dẫn hồn gọi ra, chắc chú út rất muốn ra ngoài chơi.
Ba người Cố Khanh đương nhiên không có ý kiến, dù sao sự tình đã tra rõ rồi, giải quyết vụ Cô Dâu Ma Hà Phinh Đình giả quỷ như thế nào là quyết định của cấp trên.
Nhưng Cố Khanh nghĩ rằng dù sao cũng chỉ là cảnh cáo mấy câu, sẽ không sản sinh ảnh hưởng gì quá xấu.
Khiến Cố Khanh không ngờ rằng hôm sau, một người đến trước cửa Bộ Đặc Dị.
Hà Phinh Đình.
Cô ta tìm tới tận nơi?!
Lúc ấy Cố Khanh không có mặt, Hà Phinh Đình ngăn lại Thẩm Du đang chuẩn bị ra ngoài.
"Các người tìm được anh ấy rồi đúng không? Là các người mang anh ấy đi đúng không?!”
Hà Phinh Đình vốn là một người đẹp cổ điển, nhưng hiện tại cô ta hoàn toàn vứt bỏ tôn nghiêm của người đẹp, đầu tóc rối xù, dường như đã đến bờ vực tan vỡ.
Thẩm Du vốn chỉ muốn ra ngoài mua ly cà phê trong bụng chửi thầm, Hà Phinh Đình làm cách nào tìm tới đây? Sao cô ta biết quỷ hồn vị hôn phu của mình ở đây?
Bị một người phụ nữ ôm chặt cánh tay trước công chúng, Thẩm Du tỏ vẻ không chịu nổi ánh mắt xem trò hay của người qua đường.
Thẩm Du thầm nghĩ dù sao cuối cùng phải chấm dứt chấp niệm, nên cho Hà Phinh Đình và Phương Kình Tùng gặp mặt một lần, Thẩm Du dẫn Hà Phinh Đình vào cục cảnh sát nằm cạnh bộ môn.
Hết cách, không phải người bình thường nào cũng được vào Bộ Đặc Dị, Thẩm Du đồng ý nhờ Lệ Hoan hỏi giúp Hà Phinh Đình có thể cho cô ta gặp mặt Phương Kình Tùng không.
Nghe thấy bọn họ thật sự trông thấy quỷ hồn của Phương Kình Tùng thì ánh mắt Hà Phinh Đình thay đổi, sáng như đèn pha. Thẩm Du nói cô ta hãy vào cục cảnh sát trước, nói rõ vụ giả làm Cô Dâu Ma, Hà Phinh Đình lau nước mắt đồng ý liền.
Thẩm Du đưa Hà Phinh Đình vào cục cảnh sát ở kế bên, sau đó quẹo vào quán cà phê phía đối diện mua cà phê.
Thẩm Du trở về Bộ Đặc Dị, còn giữ biểu cảm không tin dược. Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn lúc này tới bộ môn, hôm nay đã giao hẹn Lệ Hoan sẽ tìm chú út hỏi tình huống.
“Sao thế?” Cố Khanh nhận lấy cà phê từ tay Thẩm Du, uống một hớp, ly này thêm đường gấp đôi.
Khương Mặc Ngôn thì uống cà phê đen không đường, nhìn liền biết đắng nghét.
“Cô đoán xem sáng hôm nay tôi ra khỏi cửa bộ môn thì gặp ai?” Thẩm Du cảm thán một câu: “Quả thực là quái dị, Hà Phinh Đình moi tin ở đâu mà tìm tới tận cửa được!”
“Hả?” Cố Khanh không phản ứng lại.
Khương Mặc Ngôn nghe vậy cũng rất bất ngờ.
"Chẳng lẽ thật sự là cảm ứng tâm linh giữa người yêu với nhau?” Cố Khanh cảm thấy đây đúng là thần kỳ.
Nhưng Cố Khanh cứ cảm thấy chuyện này có lẽ liên quan tới áo cưới của Hà Phinh Đình, tuy lúc điều tra cô chỉ thấy một bộ áo cưới bình thường.
Chờ Lệ Hoan đến, Thẩm Du nói cho cô ấy nghe việc này.
Lệ Hoan sửng sốt, sau đó hào sảng đồng ý:
“Được chứ, dù sao sớm muộn gì cũng phải gặp một mặt. Chốc nữa anh hỏi kế bên, chờ Hà Phinh Đình khai rõ vụ việc rồi đưa qua đây, chúng ta giải quyết luôn cho gọn.”