Bây giờ cô ấy đã lớn, với yêu cầu mãnh liệt của cô ấy nên người nhà không còn kêu Hoan Hoan nữa, mỗi mình chú út lúc tâm trạng tốt hoặc xấu đều thích gọi nhũ danh của cô ấy.
“Ủa?”
Chú út không để ý tới lời càu nhàu của Lệ Hoan, lấy một hộp cà nướng cắn một miếng, chợt phát hiện xung quanh dường như có một luồng uy áp hơi bị quen.
Chú út vừa nhai vừa ngó xung quanh.
Sau đó
Bộp!
Nửa hộp cà nướng ăn dở rớt xuống bàn.
“Đại đại đại” Chú út nhìn Khương Mặc Ngôn, sợ tới mức nói không nên lời.
"Đại cái gì?" Lệ Hoan nhìn chú út lắp bắp từ gì đó nghe không hiểu bèn hỏi.
“A, à, không có gì, ta nói " Chú út hiển nhiên biết rành về quy tắc văn phòng, thấy boss cau mày và nhìn mình thì ngầm hiểu ý: “Ta nói là hôm nay ngươi kêu ta lên có chuyện gì không?!”
Cố Khanh đứng ở một bên thấy phản ứng của chú út sau khi nhìn thấy Khương Mặc Ngôn thì càng trầm tư, xác định suy đoán trong lòng mình.
Còn Khương Mặc Ngôn, sau khi gặp Cố Khanh ở thủ đô, đặc biệt là sau khi anh tập thuật luyện thể cơ sở thì thường có mảnh nhỏ ký ức ngẫu nhiên vụt qua, khi đến thành phố S, anh gần như nhớ lại hết ký ức về thân phận của mình.
Anh không ngờ lần này rước quỷ, trên người tự động toát ra uy áp làm anh bị lộ thân phận thật.
Nhớ lúc trước anh không có ký ức Âm Dương Tuần Tra Sử còn dưỡng bệnh trong bệnh viện, thì ra mỗi ngày sau khi ngủ sẽ linh hồn xuất khiếu làm việc với thân phận của Âm Dương Tuần Tra Sử.
Dường như lúc trước anh giả vờ thâm trầm khi ở trước mặt Cố Khanh, còn cố ý khiến cô đi thủ đô tìm mình, bây giờ Khương Mặc Ngôn đã nhớ ra tất cả, cảm thấy nếu ngày nào đó bị rớt nick sẽ nguyên một con sông quê.
Boss Âm Dương Tuần Tra Sử Khương Mặc Ngôn khá vừa lòng với chú út ‘biết thời biết thế’, chú út cũng thuận lợi khiến boss nhớ kỹ mặt người, a không, mặt quỷ của mình.
Lệ Hoan không biết trong vài giây này phát sinh chuyện gì.
Vừa nghe chú út hỏi thăm, Lệ Hoan vội hỏi:
“Chú út, địa phủ sẽ xử lý thế nào đối với những quỷ hồn chết vì ma da tìm thế thân?”
Nghe câu hỏi này, vẻ mặt của chú út nghiêm túc hỏi:
“Sao ngươi đột nhiên hỏi cái này?"
Hà Phinh Đình nghe lời của Lệ Hoan, tay siết chặt thành nắm đấm.
Ma da tìm thế thân? Cho nên Kình Tùng thật sự là bị hại chết?!
Hà Phinh Đình muốn lớn tiếng hỏi rốt cuộc là chuyện gì, nhưng nghĩ đến mình còn chưa nhìn thấy quỷ hồn của Phương Kình Tùng thì nghẹn lại.
“Bên này tìm được một ma da, chưa từng hại người. Ta cũng biết nguyên nhân thông thường ma da không thể đầu thai chuyển thế, là do ngày qua ngày ở trong một khu vực nước, mang âm khí sẽ chỉ tăng thêm mà không cách nào loại bỏ. Cho nên, ta muốn hỏi là một ma da chưa từng hại ai, hơn nữa có thể loại bỏ âm khí thì có thể là sẽ được đầu thai chuyển thế?" Lệ Hoan hỏi.
Chú út gãi đầu nói:
“Cái này theo logic thì chắc là được.”
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của hắn, dù sao từ lúc chú út làm quỷ sai tới nay còn chưa nhìn thấy có ma da hoặc ma da kẻ chết thay có thể vào địa phủ đầu thai.
“Cụ thể có được hay không ngươi phải cho ta xem người đó, rồi tra trong địa phủ có ghi chép về hắn không đã. Ngươi cũng biết, không có trong ghi chép của địa phủ thì không thể nào đầu thai.”
Chú út nói xong lấy ra di động, là điện thoại Apple lúc trước Lệ Hoan đốt cho hắn.
Nói tới di động thì chú út rất vừa lòng.
Chú út được làm nhân viên công vụ trong địa phủ, nhưng dưới đó quá ít thiết bị giải trí.
Chú út vòi tĩnh cháu gái đốt cho mình điện thoại Apple loại đời mới nhất vì muốn có đồ chơi.