Nhưng di động cùng lắm là nói chuyện, xem video, chơi game, muốn xem xét thông tin cơ bản của người hoặc quỷ thì chỉ có cấp trên mới có quyền hạn.
Hiện tại chú út là quỷ sai bình thường nhưng trong di động cũng có công năng tìm kiếm cơ bản.
Chuyện này phải cảm ơn Thôi Phán Quan đại nhân.
Lần trước dùng bùa Rước Quỷ, Cố Khanh gọi ra Âm Dương Tuần Tra Sử đại nhân, lại gián tiếp gọi ra Phán Quan đại nhân, chú út xem như có chút quen biết với Thôi Phán Quan.
Sau khi trở lại địa phủ, Thôi Phán Quan tìm chú út hỏi thăm tình huống.
Biết được nhóm Lệ Hoan là lệ thuộc về tổ chức chính phủ, lại biết quan hệ của chú út và Lệ Hoan, Thôi Phán Quan liền muốn hợp tác với nhà nước, chú út là người liên lạc cũng hợp.
Sau khi hợp tác với địa phủ, nhà nước có thể càng tiện thẩm tra thông tin của một số lệ quỷ, càng dễ dàng thực thi bắt.
Lệ quỷ sau khi bị bắt đưa đi địa phủ chịu phạt khiến các quỷ sai giảm bớt nhiều lượng công việc. Dù sao không phải tất cả mọi người sau khi chết đều có thể trở thành quỷ sai, có tư cách thành quỷ sai thì đa số không muốn ở lại địa phủ, muốn đi nhân gian hưởng thụ phồn hoa.
Điều này dẫn đến số quỷ sai địa phủ hơi bị thiếu thốn.
Sau khi hợp tác với chính phủ trần gian thì giải quyết hơn một nửa vấn đề, đối với địa phủ là cùng thắng.
Thôi Phán Quan báo ý tưởng này lên trên, chú út thành thí điểm đầu tiên, nhân viên liên lạc chuyên môn đầu tiên trong hợp tác của địa phủ và trần gian.
Cho nên, dạo này chú út rất bận, phải đi theo cấp trên đạt thành hiệp nghị với lãnh đạo chính phủ.
Hiện tại đã ký kết hiệp nghị, trong điện thoại của chú út cũng có APP có thể tra tư liệu cơ bản của một số người mà Thôi Phán Quan đại nhân tự mình cài đặt cho.
Nghe chú út nói cần thấy đối tượng để tra tư liệu, Lệ Hoan gật đầu, cầm lên ốc biển để trên bàn thờ.
Vẻ mặt Hà Phinh Đình nghiêm túc, không lẽ ốc biển này là?
Lệ Hoan rót linh lực vào ốc biển, Cố Khanh đã nói cho Lệ Hoan biết âm khí giảm bớt cũng khiến Phương Kình Tùng không có đủ sức mạnh, nên bình thường anh ta đều vào trong ốc biển ngủ say, chỉ cần đưa vào linh lực là có thể đánh thức Phương Kình Tùng.
Quả nhiên, linh lực mới kích phát chưa đầy một phút, trước mắt Lệ Hoan lại hiện ra một bóng dáng mơ hồ.
So với thân thể quỷ ngưng thực chỉ có một chút trong suốt của chú út thì tình huống của Phương Kình Tùng càng kém hơn.
“Kình Tùng!” Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, Hà Phinh Đình rốt cuộc không kiềm được kêu lên, nước mắt chảy dọc theo gò má.
Tám năm rồi, cô ta rốt cuộc lại được nhìn thấy Phương Kình Tùng.
Hà Phinh Đình muốn lao qua, nhưng mấy người Cố Khanh ngăn cô ta lại.
Phương Kình Tùng nghe tiếng kêu của Hà Phinh Đình thì khó tin ngoái đầu lại:
“Phinh Đình! Sao em đến?!”
Tuy Phương Kình Tùng muốn gặp Hà Phinh Đình, nhưng anh ta biết người và quỷ khác nhau, nếu Hà Phinh Đình biết anh ta còn có mặt trên đời không chừng sẽ bất chấp tất cả làm ra chuyện gì.
Phương Kình Tùng còn suy nghĩ mặc kệ sau khi hỏi xong mình có được đầu thai hay không, hiện tại anh ta có thể rời đi sông Thanh Linh, anh ta có thể bảo đảm với Bộ Đặc Dị sẽ không tổn thương bất cứ người nào, chỉ cần được nhìn Hà Phinh Đình từ xa.
Không ngờ Hà Phinh Đình đến.
Hà Phinh Đình vừa khóc lại cười:
“Kình Tùng, tám năm, em biết mà, anh không rời đi.”
Hà Phinh Đình hỏi:
“Anh muốn đầu thai sao?"
Phương Kình Tùng nhìn Hà Phinh Đình chăm chú:
“Đúng vậy, ta sắp đi đầu thai. Phinh Đình, người và quỷ khác đường, hai chúng ta chung quy là hữu duyên vô phận. Sau khi ta đi, em hãy tìm người yêu mình, sống hạnh phúc đi.”
Phương Kình Tùng cố nén thống khổ trong lòng khuyên nhủ Hà Phinh Đình.
Hà Phinh Đình thu lại nụ cười, im lặng nhìn Phương Kình Tùng một lúc lâu.