Sau đó Hà Phinh Đình mỉm cười nói:
“Anh không lừa được em đâu, anh biết mà.”
Đúng là vậy, có lẽ vì Phương Kình Tùng và Hà Phinh Đình yêu nhau sâu đậu nên hai bên luôn sẽ có một ít cảm ứng.
Thí dụ như lúc Phương Kình Tùng gặp tai nạn, Hà Phinh Đình cảm thấy tim đập nhanh, mới chạy tới bờ sông.
Lại thí dụ như, Hà Phinh Đình cảm giác đám người Cố Khanh tìm được Phương Kình Tùng, cô ta tra xét lai lịch của bọn họ mới tìm đến Bộ Đặc Dị.
Một người một quỷ cách nhau ba mét, hai bên đều bị ngăn cản, giống như sinh ly tử biệt.
Còn nhóm Cố Khanh là phe phản diện ngăn cản hai người bên nhau.
Giống như phim Tân Bạch nương tử truyền kỳ, Bạch Tố Trinh bị trước khi bị nhốt vào tháp Lôi Phong, phút chia ly sinh tử với Hứa Tiên.
Nhưng khúc phim đó đặt vào lúc này thì lạ lắm à nhen!
Thẩm Du là người đầu tiên không chịu nổi, xen lời:
“Cả hai bớt giùm tôi! Biết là cả hai suýt kết hôn, nhưng bây giờ đang có việc chính cần hỏi. Chồng chưa cưới của cô có thể đầu thai được hay không còn chưa biết, thời gian của chúng ta có hạn, chờ hỏi xong rồi có hàng tá thời gian cho cả hai nói chuyện, còn bây giờ làm ơn yên lặng đừng xen lời được chứ?!”
Vừa nghe lời này, một người một quỷ cũng phản ứng lại, cảm thấy hơi ngượng ngùng. Đây là thói quen cũ của họ, một cô gái mở cửa hàng quần áo cổ và vị hôn phu là thầy giáo lịch Sử, sở thích lúc yêu đương của họ là diễn kịch?
Tóm lại sau khi hỏi rõ tên và ngày sinh tháng đẻ của Phương Kình Tùng, chú út tìm kiếm trong điện thoại.
May mắn là có thể tìm được thông tin của Phương Kình Tùng.
Mở thông tin ra.
“Ủa?”
Chú út phát ra một tiếng kêu bất ngờ:
“Chuyện gì đây?”
Lệ Hoan lại gần nhìn, cũng ngạc nhiên.
Có thông tin về Phương Kình Tùng, bên trong ghi chú rõ, Phương Kình Tùng bị đột tử, chết oan chết uổng.
Trong tình huống này, Phương Kình Tùng nên xuống địa phủ, chờ ngày hết dương thọ mới được đầu thai.
Nhưng hàng cuối có ghi chú: Vì ký kết nhân duyên với người khác, ba đời ba kiếp phải cùng người yêu vào địa phủ.
Ý tứ rất rõ ràng.
Không biết từ khi nào Phương Kình Tùng và Hà Phinh Đình ước hẹn ba người phải bên nhau ba đời ba kiếp, không biết là thứ gì chấp nhận lời thề đó.
Âm khí của Phương Kình Tùng đã tan biến gần hết, có thể vào địa phủ, nhưng bởi vì giao hẹn này mà phải chờ sau khi Hà Phinh Đình chết, hai người mới có thể cùng nhau đi địa phủ.
Cố Khanh phỏng đoán, hẳn là do hai bộ đồ kết hôn kia.
Quả nhiên, sau khi nghe chuyện này thì Hà Phinh Đình và Phương Kình Tùng nhớ lại hai người từng cùng mặc áo cưới, ước thề ba đời ba kiếp.
Áo cưới trải qua trăm năm, chứng kiến nhiều đôi yêu nhau, nó có chút linh tính nên đã chấp nhận lời thề này.
Nhưng dù sao không phải pháp bảo lợi hại gì, lời thề này có thể bị phá.
Thí dụ như nếu Hà Phinh Đình kết hôn thì ước hẹn ba đời ba kiếp sẽ bị tự động giải trừ.
Không ngờ sau khi nghe giải thích, Hà Phinh Đình cười nói:
“Tôi vốn đang nghĩ nếu các ngươi đưa Kình Tùng đi đầu thai thì tôi sẽ ra tay cướp về, giờ thì tốt rồi, biết anh ấy luôn bên cạnh là tôi đã rất thỏa mãn."
Bởi vì có nước hẹn nhân duyên, âm khí của Phương Kình Tùng gần như bằng không, nên anh ta ở bên cạnh Hà Phinh Đình không đến mức gây hại cái gì.
Chỉ cần Phương Kình Tùng đồng ý mang theo pháp khí trói buộc đặc biệt hạn chế năng lực làm quỷ, anh ta có thể cùng Hà Phinh Đình rời đi.
Phương Kình Tùng đương nhiên là lập tức đồng ý.
Chẳng qua, Hà Phinh Đình là một người bình thường, sau hôm nay phỏng chừng một người một quỷ chỉ có thể dựa vào tâm linh để cảm ứng đối phương.
Cố Khanh suy nghĩ một hồi, Bộ Đặc Dị không bán lá bùa, pháp khí ra ngoài, nhưng với số bùa chú, đan dược dư thừa luôn có đối tượng giao dịch để thanh lý hàng tồn.