Lúc nãy sau khi dán bùa Giấu Hơi Thở, sách ngọc trong đầu cô động đậy, tiếp đó giúp đỡ chủ động che giấu tất cả hơi thở của Cố Khanh. Bùa Giấu Hơi Thở bị giới hạn về thời gian, gặp ai tu vi cao thì dễ bị vạch trần. Sách ngọc không có hạn chế đó, tăng cấp bậc an toàn của Cố Khanh lên rất nhiều.
Những người khác thì ngồi trong xe, cách nơi này khá xa, ước chừng xa cỡ ba ngã rẽ.
Ba người Cố Khanh đang điều chỉnh hô hấp, âm thầm chú ý động tĩnh ở cửa bệnh viện.
Chốc lát đã đến mười một giờ tối.
Dường như có thể nghe thấy trong bệnh viện truyền ra tiếng khóc.
Bọn họ biết, đã đến giờ.
Đây là việc không thể ngăn cản, số phận đã định.
Đang là mùa hè, buổi tối ầm ĩ tiếng ve kêu.
Dần dà chẳng còn nghe tiếng ve.
Thời tiết mùa hè oi bức bỗng chốc trở nên mát lạnh.
Ánh đèn ở cửa bệnh viện trông thật lạnh lẽo.
Hà Vô Cực khẽ nói:
“Đến rồi.”
Ba người tập trung nhìn, trước cửa bệnh viện có thêm ba quỷ hồn.
Một là cô gái trẻ tuổi mặc đồ như nhân vật văn phòng.
Một gã đàn ông cao lớn thô kệch, đầu trọc, hai cánh tay đầy hình xăm.
Một ông cụ mặc đồ tập võ dưỡng sinh màu trắng, chống gậy.
Chắc đây là ba quỷ hồn mà quỷ sai từng nói, trên linh hồn của họ bị đánh dấu hiệu.
Hiện tại ba quỷ hồn mắt nhìn trân trân, dường như không có ý thức.
Tin tin!
Bỗng nghe tiếng còi xe, phía cuối đường xuất hiện một chiếc xe bus công cộng.
Không khác gì xe bus nhìn thấy lúc ban ngày, chẳng qua vị trí vốn nên có số xe thì hiện bốn chữ ‘xe bus địa phủ’.
Xe bus địa phủ?
Mấy người ngạc nhiên.
Rõ ràng là chặn quỷ hồn của địa phủ còn dám trắng trợn nói là xe bus của địa phủ?
Giả danh để lừa các quỷ hồn sao?
Ngay sau đó, ba quỷ hồn ngơ ngác đứng trước cửa bệnh viện nhích người.
Mắt họ vẫn không có tiêu cự, từng bước đi về phía xe bus công cộng.
Ba người Cố Khanh lén theo sau lên xe.
Tài xế là một người trung niên sắc mặt trắng xanh, trên cổ có một vệt dây, chắc chết vì thắt cổ.
Vị trí bên cạnh có một người phụ nữ trang điểm diêm dúa, sắc mặt cũng trắng xanh, xem bộ dạng giống người bán vé.
Tất cả lên xe, tìm chỗ ngồi.
Ba người Cố Khanh nhìn nhau, chọn hàng cuối cùng.
Bọn họ phát hiện sau khi ngồi xuống thì ánh mắt đờ đẫn của ba quỷ hồn trở nên linh động.
Hàng cuối cùng chỉ có bốn chỗ, Cố Khanh, phương trượng Nhất Tâm, Hà Vô Cực và Hà Vô Cực của ông già ở cửa bệnh viện.
Hàng thứ hai kế cuối là nhân viên văn phòng nữ và người đàn ông xăm mình.
Bởi vì trên xe có nhiều quỷ hồn, sau khi lên xe ba người Cố Khanh cởi bỏ bùa Ẩn Thân, đồng thời vì lẫn lộn nghe nhìn, họ đều mang theo quả cầu nhỏ chứa hơi thở dấu ấn linh hồn còn sót lại, vậy thì quỷ hồn trên xe đều xem họ là đồng loại.
"Chết tiệt! Chuyện này là sao?!”
Người đàn ông xăm mình tỉnh táo lại sớm nhất, vừa thanh tỉnh liền phát hiện tình huống xung quanh không đúng, tại sao gã ở trên một chiếc xe bus?
‘Hành khách’ ở hàng ghế trước không quan tâm gã, đều đang làm việc riêng.
Ông già ngồi cạnh Hà Vô Cực, nhân viên văn phòng nữ ngồi kế bên người đàn ông xăm mình ở hàng ghế trên cũng lần lượt tỉnh lại, phát hiện tình huống quanh mình thì kinh ngạc phát ra nghi vấn.
"Ta đang ở trên xe buýt? Nhưng chẳng phải ta gặp tai nạn xe sao? Tại sao ở đây chứ?” Vẻ mặt nhân viên văn phòng nữ ngạc nhiên, vừa nói vừa luống cuống vuốt toàn thân, giống như đang xác nhận có vết thương hay không.
Ông già cũng tỏ vẻ buổi sáng đi tập thể dục, đột phát bệnh tim nên ngất xỉu, sau khi tỉnh lại thì ở trên chiếc xe này.
Kỳ lạ là dường như bọn họ bị mất một khoảng ký ức khúc giữa, khi tỉnh táo lại thì đã cùng ở trên xe bus.
Ba người Cố Khanh chỉ lặng lẽ nhìn không nói chuyện.
Người đàn ông xăm mình phát hiện mình ồn ào cả buổi mà chẳng ai thèm đáp lại, hùng hổ quát:
“Rốt cuộc đang làm cái quỷ gì? Ai nói cho ta biết đi chứ!”
Vẻ mặt của gã trịch thượng, thầm nghĩ nếu không ai lên tiếng nói rõ tình huống thì cơ bắp trên người gã sẽ cho kẻ đó nếm mùi đau thương.