Các hành khách ở hàng ghế trước vẫn không nói chuyện, vài hành khách nhìn người đàn ông xăm mình với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, dường như định chờ xem trò cười.
“Ta nghĩ có lẽ chúng ta chết rồi.” Giọng nói của nhân viên văn phòng nữ vang lên bên cạnh gã.
"Đùa gì vậy?!" Người đàn ông xăm mình bản năng đáp trả, sau đó ngẩn ngơ.
Nhân viên văn phòng nữ vốn ngồi cạnh gã, bề ngoài phụ nữ đô thị vô cùng bình thường.
Nhưng tùy theo cô ta nói chuyện, trán bắt đầu chảy máu, cánh tay gấp khúc mất tự nhiên, cô ta vừa nói vừa ói máu, mới vừa trở thành quỷ hồn, còn chưa thể khống chế bản thân chuẩn xác.
“Ta nhớ ra rồi, ta gặp được tai nạn xe cộ, cấp cứu không có hiệu quả, đã chết. Ngươi nhớ ra không?” Nhân viên văn phòng nữ đang dần biến về bộ dạng bình thường, không quên nói chuyện.
Vẻ mặt người đàn ông xăm mình kinh hoàng:
“Ma!!!”
Nhưng câu hỏi của nhân viên văn phòng nữ khiến trong đầu gã vụt qua vài hình ảnh vụn vặt, gã nhớ ra điều gì đó.
"A a!"
Người đàn ông xăm mình phát hiện trên người của mình cắm một con dao từ bao giờ.
Con dao là ảo ảnh, người gã thủng năm lỗ đang không ngừng đổ máu.
Gã nhớ ra rồi, gã đã chết.
Gã vốn là tay đấm của một băng đảng địa phương, liều mạng ra sống vào chết vì anh lớn, rốt cuộc leo lên vị trí anh nhỏ.
Ba ngày trước, băng của họ phát sinh xung đột với một băng đảng khác trong thành phố, gã dẫn đàn em cầm vũ khí đánh nhau với băng đối địch.
Người đàn ông xăm mình không nhớ rõ tình hình cụ thể, chỉ biết trong trận hỗn chiến đó gã ăn vài dao.
Gã nhớ được đàn em đưa đến bệnh viện tiến hành cấp cứu, trong mơ màng nghe thấy câu nói sau cùng là bác sĩ nói: “Bệnh nhân cấp cứu vô hiệu, tử vong."
"Ta chết? Ta chết rồi? Bố chết sớm như vậy? Bố không tin!” Người đàn ông xăm mình bị đả kích nặng.
Gã cảm thấy chính mình còn trẻ tuổi, gã vẫn chưa hưởng thụ đủ mà sao chết rồi?
Gã cũng ngẫm lại, với những việc mình từng làm trong băng đảng, nếu đi địa phủ sẽ nhận vé một chiều đi mười tám tầng địa ngục chắc luôn.
Nghĩ vậy, sắc mặt của người đàn ông xăm mình liên tục thay đổi.
So sánh thì ông già ngồi chung hàng ghế với nhóm Cố Khanh bình tĩnh hơn nhiều.
Lớn tuổi thì cũng xem nhạt mấy chuyện sống chết, ông già còn thầm mừng mình chết vì đột phát bệnh tim, không làm khổ con mình.
Ông già nói nhỏ:
“Chiếc xe này là đi địa phủ sao?”
Ông già tỏ vẻ hoài nghi với tài xế dáng vẻ hung dữ, người bán vẽ không tự giác lộ ra quyến rũ, xem ra đây là một ông già khôn khéo.
Nhưng bởi vì âm thanh không lớn, chỉ có mấy người Cố Khanh ngồi kế bên mới nghe được.
Người đàn ông xăm mình thay đổi sắc mặt nhiều lần, rốt cuộc ngừng lại ở vẻ hung ác.
Thừa dịp người chung quanh đều không có chú ý, gã sải bước xông lên, định bắt lấy tài xế.
Tài xế bị khống chế dễ dàng, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Người đàn ông xăm mình một tay bóp cổ tài xế:
“Nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao? Chiếc xe này rốt cuộc làm gì? Mau đưa ta trở về!”
Các hành khách hơi náo động. Cố Khanh lặng lẽ quan sát, phát hiện những hành khách này không chút lo lắng tài xế sẽ bị gì, thoáng cười nhạo hành vi của người đàn ông xăm mình.
Dường như từng có người làm chuyện tương tự như gã.
Quả nhiên, người phụ nữ vẻ mặt dụ dỗ, trông chân yếu tay mềm đột nhiên đứng lên, hơi lạnh lùng hừ một tiếng. Người đàn ông xăm mình phát hiện chính mình không thể động.
Không chỉ là người đàn ông xăm mình, trong xe, tất cả quỷ hồn đều không thể động. Có thứ gì đó trói buộc linh hồn.
Mấy người Cố Khanh liếc nhau, bắt chước hành khách xung quanh không thể động đậy, núp phía sau cùng nhóm quỷ hồn.
“Chắc các vị đều đã nhớ ra, các ngươi đã chết!" Người phụ nữ khuôn mặt quyến rũ thu lại nụ cười đa tình, nhe hàm răng trắng: “Chúng ta là nhân viên địa phủ, phụ trách tiếp dẫn quỷ hồn vào địa phủ. Chắc các ngươi biết chống lại địa phủ sẽ có kết cục như thế nào chứ?”