Người phụ nữ chỉ vào người đàn ông xăm mình.
Người đàn ông xăm mình phát hiện chính mình có thể động, nhưng chưa kịp vui vẻ thì cảm giác toàn thân đau đớn, cơn đau đến từ linh hồn là thứ không thể ngăn cản bớt.
Trong xe tràn ngập tiếng hét thảm của người đàn ông xăm mình.
Loại hành vi này tên là giết gà dọa khỉ.
Cố Khanh phỏng chừng, người đàn ông kia hẳn là boss nhỏ, phụ trách áp giải quỷ hồn, mỗi cách một khoảng thời gian sẽ chọn người giống như người đàn ông xăm mình làm kinh sợ, khiến quỷ hồn khác không dám chạy trốn.
Qua khoảng một phút.
Trong cảm giác của người đàn ông xăm mình thì dường như qua lâu lắm rồi, lâu đến mức gã muốn chết thêm một lần để giải thoát.
Đau đớn rốt cuộc ngừng.
Người phụ nữ lại trở nên quyến rũ, mỉm cười hỏi:
"Ngươi, còn muốn phá không?”
Người đàn ông xăm mình giống như bị thứ gì chích, rùng mình nói:
“Không dám không dám."
Gã nhanh chóng quay về chỗ ngồi.
Lúc này có thể nhìn rõ, lúc trước đánh dấu linh hồn của bọn họ vừa để phân biệt linh hồn mà nhóm kia muốn dẫn đi, trong dấu ấn đó cũng có thể khống chế khả năng hành động của linh hồn, dường như chỉ được một thời gian ngắn.
Có lẽ các quỷ hồn kính sợ địa phủ nên không phát hiện ra, còn mấy người Cố Khanh thấy rõ, sau khi người phụ nữ kia khiến quỷ hồn trên xe không thể nhúc nhích thì hơi thở thoáng chốc suy yếu nhiều.
Bởi vì trận kinh sợ này nên khoảng thời gian tiếp theo cả chiếc xe đều im lặng.
Xe ngừng lại hai lần, rước mấy quỷ hồn lên. Cứ như thế, chiếc xe này còn có vài ghế trống.
“Chậc, gần đây ít nhỉ.” Tài xế liếc hàng ghế sau, không đủ số quỷ hồn thì khi bọn họ trở lại sẽ chịu phạt.
“Hết cách, gần đây địa bên kia đã phát hiện được gì, đành phải cẩn thận hơn.” Người phụ nữ có nụ cười quyến rũ búng ngón tay, lộ ra móng tay đỏ thắm.
Xe đi qua con phố ồn ào, chạy hướng ngoại ô, cuối cùng ngừng lại ở đất trống hoang vu có vài ngôi mộ.
Quỷ hồn đều xuống xe.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh, tuy các quỷ hồn không nói gì nhưng trong lòng hơi hoài nghi, không phải nói đi địa phủ à? Tại sao dừng ở đây?
Người phụ nữ có nụ cười quyến rũ đi tới trước một ngôi mộ, phất tay, cảnh tượng xung quanh thay đổi.
Trước mắt bỗng hiện ra một cảnh cửa hùng vĩ, cửa có màu đồng xanh, bên trên viết bốn chữ to ‘Âm tào địa phủ’, nét bút sắc bén.
Dường như vì khiến chúng quỷ hồn tin tưởng chỗ này là âm tào địa phủ, tài xế và người phụ nữ cố ý mang theo chúng quỷ hồn dạo một vòng.
Đương nhiên không nhìn thấy Thập Điện Diêm La.
Chỉ thấy một người đàn ông uy nghiêm mặc đồ Phán Quan chỉ huy đám đông quỷ sai mặc đồ của nha dịch thời xưa đưa nhiều quỷ hồn đi, có đưa đến mười tám tầng địa ngục, có đưa đến Uổng Tử Thành, có đưa đến lục đạo luân hồi
Mười tám tầng địa ngục làm rất rùng rợn, các quỷ hồn bị hành hạ nhìn không ra bộ dạng ban đầu, không ngừng gào thét:
“Ta biết sai, ta biết sai rồi!”
Đám quỷ hồn mới tới vốn có sắc mặt trắng xanh nhìn cảnh này càng thấp thỏm.
Cố Khanh cắn môi nén cười, cô không muốn cười đâu, nhưng các loại trong âm tào địa phủ này hiển nhiên đều là một loại ảo giác.
Người sáng tạo đã xây dựng một địa phủ tại đây, mang quỷ hồn đến, trải qua thẩm phán, đưa đến mười tám tầng địa ngục hoặc là lại đầu thai, trông giống như địa phủ thật.
Nhưng nơi này không có lục đạo luân hồi, đương nhiên là không thể nào khiến quỷ hồn đầu thai.
Trong mắt Cố Khanh chỉ thấy đám quỷ hồn đi qua cầu Nại Hà, ở chân cầu uống một bát canh nghe nói do bà cụ Mạnh bà ấu, sau đó nhảy xuống cửa ra theo quy định.
Đám quỷ hồn rơi như mít rụng.
Dưới cửa ra bị một mảnh sương mù dày đặc bao phủ. Cố Khanh nhìn thấy là một đám quỷ hồn đang ngủ say, cung cấp sức mạnh cho cảnh ảo khổng lồ này.
Vấn đề bây giờ là