Cố Khanh đạp Thất Tinh Bộ, miệng lẩm bẩm: “Thiên bồng phù mệnh, truy nhiếp hồn nghi. Dương không câu nệ hồn, âm không chế phách. Tam hồn tốc chí, thất phách cấp lâm. Theo vô nhập hữu, rõ ràng còn hình. Cấp cấp như luật lệnh."
Cố Khanh vừa niệm chú ngữ hoàn hồn vừa dùng linh lực lắc lục lạc.
Ring! Ring!
Lục lạc không ngừng vang hình thành tiết tấu kỳ lạ, phối hợp với chú ngữ của Cố Khanh nghe có tác dụng khiến người trong lòng bình tĩnh.
Vợ chồng Dương Khai Nguyên khá ngạc nhiên, nhưng bởi vì lúc trước Cố Khanh đã cho bọn họ quá nhiều bất ngờ nên lúc này ngược lại cảm thấy cô làm cái gì đều là lẽ tất nhiên.
Hơn nữa bọn họ tập trung sự chú ý vào Nữu Nữu nhiều hơn.
Sợ quấy rầy đến Cố Khanh, hai vợ chồng đứng sang một bên, ngừng thở không nói chuyện, mắt sáng rực nhìn chằm chằm động tác của cô.
Tùy theo tần suất của lục lạc, bọn họ dần nhìn thấy linh hồn Nữu Nữu từ rõ ràng trở nên mơ hồ, tần suất biến hóa giống với nhịp lắc lục lạc của Cố Khanh.
Thấy hồn phách của con gái biến hóa như vậy, bà Dương vô cùng lo lắng, nắm chặt cánh tay của chồng, cắn môi giữ im lặng.
Dương Khai Nguyên cũng rất khẩn trương, không chớp mắt cái nào theo dõi linh hồn Nữu Nữu.
Cố Khanh đọc chú hoàn hồn ba lần, đến lần thứ ba vừa đọc xong chữ cuối thì linh hồn của Nữu Nữu biến mất.
Không, cũng không phải biến mất.
Linh hồn của cô bé tụ tập thành đốm sáng màu trắng bay lên xuống bên cạnh cơ thể của mình.
Cố Khanh thấy thế chỉ hướng Nữu Nữu nằm trên giường, dùng linh lực dẫn ra một con đường.
Đốm sáng màu trắng theo hướng ngón tay Cố Khanh chỉ chậm rãi rơi xuống giữa hai chân mày thân thể Nữu Nữu, tiếp đó biến mất không thấy.
Cố Khanh hít sâu một hơi.
Qua ước chừng một, hai phục.
“Đại sư? Đã xong chưa? Có phải Nữu Nữu ổn rồi không?” Dương Khai Nguyên bị vợ nhéo cánh tay thúc giục, ông ấy tiến lên hỏi.
Cố Khanh nhìn vẻ mặt sốt ruột của hai vợ chồng, gật đầu nói:
“Hồn phách đã về chỗ.”
Bà Dương vội hỏi:
“Vậy khi nào Nữu Nữu mới tỉnh?”
Vừa rồi bà Dương đã phát hiện, mặt Nữu Nữu bớt đỏ, biểu cảm dường như thoải mái hơn nhiều, bà ấy hơi yên lòng, nhưng không thấy cô bé tỉnh thì lại sợ con bị gì.
Cố Khanh nghe vậy chỉ hướng giường:
“Cô bé đã tỉnh rồi."
Vợ chồng Dương Khai Nguyên vội vàng quay đầu, phát hiện con gái nằm trên giường đã mở mắt ra từ khi nào, đang nghiêng đầu nhìn bọn họ.
“Nữu Nữu!”
Hai vợ chồng nhào qua, ôm hôn con, cảm giác con gái ôm lại mình, bọn họ mới có cảm giác chân thực: Nữu Nữu thật sự khỏe rồi.
Cô bé cau mày nhìn cha mẹ của mình:
“Cha mẹ, Nữu Nữu thấy mệt, người đau lắm, khó chịu.”
Hai vợ chồng lại khẩn trương, bản năng quay đầu cầu viện Cố Khanh.
Cố Khanh giải thích: “Đây là hiện tượng bình thường, dù sao cô bé là hồn sống rời thể xác, lại sốt cao quá lâu, hiện tại có thể đưa đi bệnh viện, về sau cần tu dưỡng mới có thể khôi phục."
"Cảm ơn đại sư! Cảm ơn!"
Không dám chậm trễ, bà Dương bế Nữu Nữu lên, chuẩn bị đưa con đến bệnh viện kiểm tra.
Dương Khai Nguyên thì nhét tấm thẻ vào tay Cố Khanh:
“Cố đại sư, đây là quà cảm ơn của tôi, cô đã cứu mạng của hai vợ chồng tôi!”
Cô bé Nữu Nữu nằm sấp trên vai mẹ nhìn Cố Khanh, cười híp mắt hỏi:
“Mẹ, chị này là ai vậy? Dường như Nữu Nữu đã gặp ở đâu rồi.”
Nữu Nữu quay về thân thể của mình đã quên sự tình gặp được trong trạng thái linh thể, nhưng còn sót lại ấn tượng sẽ cảm thấy Cố Khanh quen mắt, có cảm giác thân thiết với Tiểu Hắc, nhưng những ký ức này nếu không gặp phải tình huống đặc biệt thì cả đời sẽ không nhớ ra.
Cố Khanh cười tủm tỉm đáp lại:
“Có lẽ Nữu Nữu đã gặp chị trong mơ.”
Cố Khanh không ngờ hai ngày sau lại gặp Dương Khai Nguyên.
Lần này là đối phương cố ý đến tìm cô.
Cố Khanh nghi hoặc nhìn Dương Khai Nguyên:
“Ông Dương, có phải Nữu Nữu?”
Dương Khai Nguyên nhanh chóng lắc đầu: “Cố đại sư, Nữu Nữu rất khỏe, hôm nay tôi đến là có chuyện khác muốn nhờ cô giúp.”